Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dư Vấn hỏi bản thân, cô có thể chấp nhận cách giải quyết của Hạ Nghị không, vì con gái mà giữ cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này? Đáp án là không thể. Cô có thể hy sinh tất cả cho con gái, cô có thể chịu đựng cuộc hôn nhân không tình yêu và ấm áp, nhưng đối với việc Đỗ Hiểu Văn, cô không thể làm tai mình thông được, không thể làm cho hai mắt mình mù, càng không thể ép mình đi van xin, cô không phải người phụ nữ tốt tính, cô không có tự tin có thể tạo ra một lời nói dối hoàn mỹ, diễn vai một cô vợ hạnh phúc. Cho nên, bảo vệ gia đình “toàn vẹn” cũng chỉ là lạnh băng, nhưng ý nghĩa việc giữ vững hôn nhân lại ở nơi đâu? Dọc theo đường đi, cô không ngừng tự hỏi.
Về nhà.
“Thụy Thụy, mẹ chuẩn bị nước tắm cho con nhé” Sau khi sảy thai, cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, ra đường tìm con gái lâu như thế thật ra vẫn là cố gắng chống lại mỏi mệt.
“Mọi người đều không cần còn nữa còn lo việc con tắm hay không làm gì, để con bẩn đến chết đi!” Thụy Thụy giận dữ đẩy cô ra.
Cô choáng đầu hoa mắt, thiếu chút nữa là gót chân đứng không vững.
Lúc ở Pizza Hut, cũng vì thế mà cô không đuổi theo được Thụy Thụy của cô.
“Tùy con, vậy con cũng đừng tắm nữa, bẩn chết đi!” Cô ôm trán, muốn vịn vào tay sô pha thong thả ngồi xuống, ánh sao trước mắt lặng lẽ tản đi. Sau lúc này, tuyệt đối cô không thể ngã xuống!
Vẻ mặt lãnh đạm của mẹ làm Thụy Thụy có chút sợ, nó sợ nhất là mẹ tức giận.
“Hừ, tự con tắm, con không cần mẹ tắm, dù sao mẹ cũng chẳng cần con!” Nó ôm lấy quần áo đi vào nhà tắm lau chùi ầm ĩ.
“Được, tự con tắm đi.” Cô không tỏ vẻ chịu thua, ra vẻ không nhìn thấy nét thất vọng của con gái. Việc tắm rửa của Thụy Thụy từ nhỏ đến lớn cũng là tự cô ôm lấy mọi việc, nhưng mà, có lẽ là đây là lúc để con gái trưởng thành.
Không được mẹ giúp, được lắm, Thụy Thụy tắm cho hả giận, lại rối hết cả lên, tắm đến cả nhà tắm đầy bọt biển, còn hại nó tý nữa thì trượt chân. Tắm rửa qua loa xong, Thụy Thụy đi ra từ phòng tắm, Dư Vấn đang đỡ trán ngồi trên sô pha, dáng vẻ mệt mỏi. Nhớ đến chuyện gì cũng là mẹ chắn trước mặt nó, nhớ tới mấy ngày trước nó còn theo mẹ từng tý, ánh mắt Thụy Thụy đỏ lên, nó tiến lên ôm lấy cổ mẹ. Dư Vấn mặc con gái dựa vào cô.
Một hồi lâu.
“Mẹ, mẹ nhất định phải ly hôn ư?” Ánh mắt Thụy Thụy chăm chú nhìn theo mẹ, hi vọng mẹ lắc đầu.
Dư Vấn hít sâu một hơi, cô biết, nói như vậy có thể rất tàn nhẫn, nhưng mà…
“Thụy Thụy, mẹ nhất định phải ly hôn, mẹ và ba đã không còn tình cảm.”
Nháy mắt, mắt Thụy Thụy liền ngấn nước. Không còn tình cảm? Không muốn, nó không muốn!
“Mẹ nghiêm túc suy nghĩ lời con nói, nghiêm túc suy nghĩ sợ hãi của con rồi. Thụy Thụy, bên cạnh mẹ có thể không phải ba con, mẹ không dám chắc chắn, nhưng ít nhất mẹ có thể hứa, Thụy Thụy mãi là vị trí số 1 trong lòng mẹ.” Câu kia của con gái, Thụy Thụy con tính là gì, gần như đã đập nát trái tim cô, “Thụy Thụy, tầm quan trọng của con với mẹ, chẳng lẽ con không cảm nhận được một chút nào sao?”
Thụy Thụy chột dạ cúi đầu, thật ra, nó chỉ biết, ngày thường có được rất nhiều, cho nên mới sợ mất đi.
“Mẹ bé bự ly hôn rồi lập tức lấy một chú khác đó? Lúc trước cô ấy cũng nói sẽ không bỏ bé bự, kết quả chú kia không cần bé bự, cho nên cô ấy đã bỏ bé bự lại rồi?” Thụy Thụy trề môi, kiên cường dùng miệng nhẹ giọng phản bác.
“Thụy Thụy, mẹ có thể giải thích, mẹ chưa từng nghĩ đến việc tìm cho con một người ba khác!” Trong cuộc hôn nhân này, ngoài mỏi mệt và thất vọng, cô còn lại gì chứ? Vì sao cô phải nhảy xuống một cái hố khác? “Mẹ không dám hứa, có một ngày có thể có người làm mẹ động tâm hay không, nhưng mẹ có thể cam đoan với Thụy Thụy, dù người kia có quan trọng có ảnh hưởng lớn đến thế nào, chỉ cần người đó không thể lo cho Thụy Thụy, vậy thì mẹ cũng không thể chấp nhận người đó.” Cô hy vọng con gái có thể hiểu được trong lòng, Thụy Thụy của cô tuyệt đối quan trọng hơn tình yêu.
Thụy Thụy cuối cùng cũng không hé răng.
Chỉ là Dư Vấn lại thanh minh, “Mẹ và chú Triệu chỉ là bạn bè bình thường, lần sau gặp chú ấy, không được bất lịch sự với chú ấy thế nữa!” Đừng nói người ta đến giờ chưa hề tỏ vẻ gì, chính cô căn bản cũng chẳng nghĩ đến!
Thật lâu sau, Thụy Thụy mới không cam lòng ngập ngừng, “Mẹ, mẹ và ba…”
“Mẹ và ba con không thể quay lại được nữa.” Không muốn để con gái lại có ảo tưởng quá mức, cô nhẫn tâm ngắt lời con. Cho dù cô biết, như vậy rất tàn nhẫn.
Thụy Thụy sợ run nhìn thần sắc kiên trì của mẹ, cuối cùng cũng xác định không phải mẹ đang nói đùa. Mỗi lần mẹ lộ ra thần sắc như vậy, nó liền hiểu được, mẹ đã quyết xong chuyện này, không phải nó khóc ầm ĩ nháo nhào là có thể ổn thỏa được. Nhưng chẳng lẽ về sau nó thật sự không có ba nữa?
“Về sau đừng chạy lung tung, mẹ không kiên cường như con nghĩ đâu, nếu Thụy Thụy xảy ra chuyện gì, ngay cả tâm tình muốn chết mẹ cũng không có.” Cuối cùng cũng nói rõ ràng với con gái, tảng đá lớn ở ngực Dư Vấn cũng rơi xuống.
Cô biết, Thụy Thụy có thể chưa chấp nhận được việc ba mẹ sắp ly hôn là sự thật, nhưng trong một ngày tương lai, cô sẽ dùng hành động thực tế để con gái biết, cho dù gia đình không hoàn chỉnh, nhưng cảm giác ấm áp sẽ chẳng đổi thay. Mẹ sẽ mãi mãi canh gió che mưa cho con.
Nhưng Thụy Thụy vẫn hoảng, hốt “Mẹ, chúng ta đi du lịch với ba đi, cả nhà ba người chúng ta cùng đi, năm nay không phải mẹ đã đồng ý qua năm mới sẽ dẫn Thụy Thụy qua Nhật Bản chơi sao? Thụy Thụy không học nữa, Thụy Thụy muốn đi Nhật Bản chơi!”
Cô gật đầu, “Được, hai người chúng ta đi!” Kế hoạch của cô vốn là qua năm mới sẽ mang Thụy Thụy qua Nhật Bản du lịch, nhưng vì bất ngờ mang thai nên làm cô không thể không nuốt lời.
“Không, ba cũng đồng ý rồi, ba người chúng ta cùng đi nhé!” Thụy Thụy nói to kiên trì, suy nghĩ của nó rất đơn giản, dường như chỉ cần một nhà ba người cùng đi, hôn nhân của ba mẹ còn có cơ hội cứu vãn.
“Con gọi điện cho ba!” Không để ý mẹ đang buồn, Thụy Thụy nhào về phía máy điện thoại.
…
Cuối cùng Hiểu Văn đã ngừng chảy máu, bác sĩ nói tình hình đã bắt đầu ổn định.
“Ba, chúng ta đi Nhật Bản chơi, cả nhà ba người cùng đi!” Hạ Nghị còn đang ở bệnh viện, nhận được điện thoại của Thụy Thụy, anh rất bất ngờ, khi nghe giọng nói trong trẻo nũng nịu của con, anh càng bất ngờ.
Đứa nhỏ này, ngày thường khá có tính cách, anh nghĩ, ít nhất nửa tháng Thụy Thụy sẽ không để ý tới anh.
“Được, để ba thu xếp công việc một chút.” Nhìn thoáng qua phòng bệnh, suy nghĩ vài giây, cuối cùng anh vẫn đáp ứng con gái.
Anh không muốn quan hệ của mình và con gái trở nên tồi tệ, nếu con gái chủ động lấy lòng, anh tự nhiên sẽ đáp ứng hết.
“Nhưng mẹ lại không thích, ba dỗ mẹ nhé?” Không đợi ba gật đầu, Thụy Thụy vội vàng đưa phone cho Dư Vấn.
“Không thích Nhật Bản, chúng ta có thể đi quốc gia khác.” Xác định điện thoại đã ở trong tay Dư Vấn, anh hít sâu, nín thở, muốn diễn một người chồng và người ba tốt ở trước mặt con gái.
Dư Vấn cầm điện thoại, lại trả lời một nẻo, “Anh đến đi, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.”
“Nói chuyện gì?” Hạ Nghị nhíu mày.
Là cô cố ý sao? Biết rõ Hiểu Văn đã xảy ra chuyện, bây giờ anh không đi được!
“Hiệp thương ly hôn hòa bình.” Cô thật bình tĩnh nói ra sáu chữ.
Tất nhiên chuyện đã đi đến mức này, kết hoạch giảm xóc cho con gái đã không cần nữa. Vậy thì bây giờ cô chỉ có thể để Thụy Thụy không cuốn vào đại chiến ly hôn của ba mẹ, không để con chịu tổn thương. Vì Thụy Thụy, cô có thể nén giận buông tha cho họ, chúc phúc cho họ, coi tổn thương của con thành thấp nhất. Nhưng ngược lại, cô cũng muốn Thụy Thụy hiểu rõ, cô và ba nó là không còn một tia hi vọng!
Nghe vậy, Hạ Nghị và Thụy Thụy cùng chấn động.