Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Viên Vũ nổi giận nhào lên giường tát anh một cái: “Đồ khốn nạn!”
Cô chắc chắn Hàng Dục cố ý, anh chính là kiểu người tồi tệ như vậy, vào ngày tốt nghiệp cấp ba, anh đã quan hệ với hoa khôi của lớp, kết quả họ chia tay không lâu sau đó.
Viên Vũ không biết lý do trong đó, cô chỉ biết Hàng Dục ngủ với người ta xong liền chia tay, anh hoàn toàn không phải con người! Là cầm thú! Là súc sinh!
Nhưng Hàng Dục và Kỷ Văn Bác là anh em tốt, Hàng Dục từ nơi khác chuyển đến trường cấp ba Nam Kinh vào kỳ hai lớp 11, khi anh mới chuyển đến, toàn bộ nữ sinh trong trường đều tới nhìn anh, chỉ vì có ai đó trong lớp nói —— học sinh mới chuyển trường đến lớp ba rất rất đẹp trai.
Khi đó Viên Vũ đang ngồi cạnh cửa sổ, mỗi ngày, vừa mới tan học, không biết có bao nhiêu con gái chạy tới cửa sổ nhìn anh, ríu rít ồn ào đến mức làm ảnh hưởng đến Viên Vũ đang lén đọc truyện tranh bên cạnh Kỷ Văn Bác.
Sau đó không biết vì lý do gì mà Kỷ Văn Bác và Hàng Dục trở thành anh em tốt.
Thậm chí Kỷ Văn Bác còn tặng cho Hàng Dục chiếc khăn quàng cổ mà cô đan cho anh ta, kể từ đó, Hàng Dục trở thành người Viên Vũ ghét nhất —— mỗi tối trước khi đi ngủ, cô đều phải nguyền rủa người này ít nhất hai câu.
“Cậu nói chuyện rõ ràng đi.” Hàng Dục đứng dậy, anh mặc áo trên, chiếc quần lót kéo xuống đến lòng bàn chân, dương vật vẫn còn cứng, phía trên chảy chất lỏng trong suốt, đôi mắt đào hoa nhìn Viên Vũ không chớp mắt, anh vươn một tay ra, nhặt chiếc quần lót màu trắng bên cạnh gối đưa cho cô, “Là cậu chủ động chui vào trong chăn của tôi.”
Anh cúi người tới gần, giọng nói có hơi trầm thấp, giọng điệu rơi vào không khí tạo cảm giác khô nóng.
“Liếm dương vật của tôi đi.”
Viên Vũ không chịu nổi nữa, cô giơ tay tát vào mặt anh: “Cậu chết đi! Cút đi! Cậu câm miệng!!”
Hốc mắt của cô ngấn nước nhưng sống chết không chịu khóc trước mặt anh, sau khi đánh anh vài cái, cô vội vàng nhặt quần áo trên giường chạy vào phòng tắm, trước khi đi cô còn hét lên với Hàng Dục: “Cậu cút ra khỏi đây cho tôi ——”
Hàng Dục lấy giấy lau quy đầu, nghĩ đến cảnh tượng trên giường vừa rồi, dương vật mơ hồ có xu thế ngẩng đầu.
Viên Vũ nói không sai, anh thật sự cố ý, lúc cô nằm lên giường ôm anh, anh đã tỉnh rồi. Chỉ là anh tưởng chỉ có thể lừa được cái ôm đó thôi, lại không ngờ rằng cô gái ngốc nghếch này căn bản không phát giác có gì đó không ổn, cứ ngậm dương vật của anh vào trong miệng.
Còn hỏi anh có nhớ cô không.
Anh đã nói rất nhiều lời nói dối, nhưng khi trả lời câu hỏi này là nói thật.
Viên Vũ tắm mấy chục lần, sau đó lấy điện thoại gọi điện cho Kỷ Văn Bác, nhớ tới điện thoại của anh ta thường để chế độ im lặng, cô chuyển sang gửi tin nhắn cho anh ta, vừa gửi vừa khóc.
【 sao anh không nói với em Hàng Dục đang ở đây. 】
【 em vừa mới coi anh ta thành…】
Cô xoá hết lần này đến lần khác, cắn ngón tay, khóc lóc xoá đoạn tin nhắn kia đi, lại hỏi: 【 khi nào anh về? 】
“Tôi muốn tắm.” Giọng nói của Hàng Dục ở ngoài cửa truyền vào.
“Cút ra ngoài mà tắm!” Viên Vũ quát anh.
“Tôi vào đây.” Hàng Dục vặn tay nắm cửa ở bên ngoài.
“Chờ một chút!” Viên Vũ sợ tới mức vội vàng chạy đến trước bồn rửa mặt.
Thật ra cửa không mở được, nhưng Viên Vũ sợ một lúc nữa anh sẽ đá hỏng chiếc cửa, bởi vì trong ấn tượng của cô Hàng Dục là một người tồi tệ như vậy.
Rửa mặt xong, cô soi gương, xác định mắt không quá đỏ, dùng khăn vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, cúi đầu đi về phòng, khoá trái cửa, lúc này mới cầm điện thoại đọc tin nhắn.
Kỷ Văn Bác chưa trả lời.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Viên Vũ gần như quên mất việc mình đến đây để ngủ bù, sau trải nghiệm này, cô không cảm thấy buồn ngủ một chút nào, chỉ muốn ngả lưng nằm trên giường một lúc, nhưng nghĩ đến việc Hàng Dục từng nằm ở đây, cô lại đứng dậy, chỉ ngồi trên chiếc ghế ở bàn máy tính trước giường.
Dưới bàn máy tính có một chiếc ba lô thể thao, khoá kéo treo một dây chuyền hình con gấu rất cũ.
Viên Vũ cảm thấy hơi quen mắt, còn chưa kịp tiến lại gần nhìn thì nghe thấy tiếng Hàng Dục gõ cửa: “Mở cửa, tôi muốn lấy đồ.”