Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàng Dục rất nhanh bước ra khỏi ngõ nhỏ, nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, Viên Vũ chạy như bay theo sau, một đường chạy đến đằng sau, thở phì phò hô lên:
"Hàng Dục!"
Anh dừng lại, không quay người, nhìn cổ tay đang bó thạch cao của mình, cảm thấy hôm nay mình đúng là có bệnh, một hai phải đến đây cùng làm việc xấu, còn đem bản thân biến thành cái dạng này.
Thật mẹ nó xứng đáng.
"Tay cậu làm sao vậy?" Viên Vũ đi đến trước mặt anh, mũi còn hồng, hốc mắt nước mắt cũng không màng, cô duỗi tay cẩn thận đụng vào lớp thạch cao, giọng nói vì vừa khóc xong cũng mềm mại:
"Có phải do chú Kỷ làm bị thương không? Đau không? Tôi không biết cậu cũng ở đây..."
"Cho nên, em mới cùng cậu ta ôm ấp?" Hàng Dục cười trào phúng.
Viên Vũ thất thố nhìn anh, hé miệng thở dốc muốn nói, cô chỉ nhìn thấy Kỷ Văn Bác thì khóc, muốn an ủi chút mà thôi.
Dù sao bọn họ cũng có nhiều năm tình nghĩa, chẳng nhẽ một cái ôm cũng không thể sao?
Nhưng Hàng Dục không đợi cô giải thích, xoay người rời đi.
Viên Vũ chạy đến giữ chặt vạt áo anh: "Hàng Dục, cậu đừng đi."
Anh không quay đầu lại, cũng không xoay người, cơ thể cứng cỏi thẳng tắp, dáng vẻ hờ hững, chỉ là giọng nói lúc này có vẻ lên xuống, miệng lưỡi dùng vẻ trào phúng nói:
"Em coi anh là gì? Viên Vũ, có phải hôm nay anh mà không vào, em sẽ ngủ trên giường cậu ta? Có phải chỉ cần Kỷ Văn Bác quay đầu lại, em không nói hai lời liền đá anh rồi lại cùng cậu ta ở bên nhau?"
Cô sẽ không cùng Kỷ Văn Bác ở bên nhau, Kỷ Văn Bác cũng sẽ không quay đầu lại.
Bọn họ đã chia tay, cho nên Kỷ Văn Bác nói xin lỗi, bọn cuối cùng sẽ không trở lại được.
Cái ôm kia, trừ bỏ an ủi lẫn nhau, suy cho cùng cũng không bao gồm một ý nghĩa nào khác.
"Tôi cùng anh ấy đã chia tay."
Viên Vũ kéo vạt áo Hàng Dục, trề môi cố gắng nhịn xuống nước mắt:
"Hàng Dục, đừng nói những lời nóng giận đó."
Cô nghe xong cảm thấy rất khổ sở.
Rõ ràng trong mắt cô bắt đầu có vị trí của anh, bằng không, vừa nãy lúc Hàng Dục quay người rời đi, nháy mắt cô đã bật dậy đuổi theo, chỉ là anh đi quá nhanh, mà bước chân cô quá chậm.
Hàng Dục vẫn đi rồi, cũng không quay đầu lại, Viên Vũ đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng anh, hít hít cái mũi, cuối cùng cũng không nhịn được bật khóc, từng giọt rơi lộp bộp rớt xuống, cô giơ tay lên xoa xoa nước mắt, trước mắt xẹt qua cơn gió cùng bóng người, người đàn ông một lần nữa vòng vèo trở lại, một tay ôm chặt cô vào ngực, ấn đến gắt gao.
"Em biết không, vừa nãy anh sắp phát điên rồi."
"Em xin lỗi." Viên Vũ khóc trong lồng ngực anh, cô căn bản không nghĩ đến việc chia tay sẽ nghiêm trọng như vậy, thấy trên đầu Kỷ Văn Bác bị thương, cô vừa áy náy lại bất an, rõ ràng chẳng có ai sai cả, vì cái gì người lớn lại tham dự vào việc của bọn họ.
Còn liên lụy đến Hàng Dục, tay anh...... nhất định đã gãy xương, bằng không sao còn phải bó thạch cao.
"Rất đau phải không?" Cô đẩy người ra, muốn nâng tay anh lên nhìn, lại bị Hàng Dục ấn vào ngực lần nữa, giọng anh rầu rĩ, mang theo sự đau đớn ẩn nhẫn:
"Bàn tay này không thể đi làm kiếm tiền, về sau em muôi anh."
"Ừm, em nuôi anh."
Hai mắt Viên Vũ đẫm lệ mông lung gật đầu: "Hàng Dục, anh nghỉ ngơi mấy tháng, em còn có chút tiền tiết kiệm, cũng đủ nuôi."
Cuối cùng ngực Hàng Dục cũng ấm lên, dựa vào đỉnh đầu cô: "Về sau không được ôm cậu ta, chỉ có thể ôm anh."
Dừng một chút, anh bổ sung nói: "Thằng khác cũng không thể ôm, cả thế giới chỉ có thể ôm mình anh."
Anh không chút nào che giấu sự ghen tuông cùng dục vọng chiếm hữu, bao gồm cả tình yêu mãnh liệt của mình, mà tình yêu này dày đặc bất an, cùng sợ hãi.
Anh sợ mất cô.
Viên Vũ hoảng hốt nhớ đến lúc tỉnh dậy vào buổi sáng, người đàn ông mỉm cười cọ cọ môi cô nói:
"Viên miu miu, vừa mở mắt là thấy em, thật tốt."
Lồng ngực Viên Vũ dâng lên một cơn run rẩy, cô cũng không biết, vì sao đột nhiên mình lại muốn khóc, Hàng Dục thấy cô không trả lời, một tay vỗ nhẹ lên đầu cô, hơi nóng nảy: "Nói chuyện."
Viên Vũ nhón chân, ôm cổ anh, hôn lên môi anh.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.