Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quả tim nhỏ lại đập lên thình thịch.
Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân cũng nên biết lấy thân báo đáp, tuy phần lớn là sau khi cứu xong nhưng trước giờ Đào Mộc chẳng quan tâm lắm tới chuyện trật tự, do đó cứ đứng bật dậy, nhiệt tình nhào về phía hắn.
Tiếc là anh hùng lại chẳng thẹn thùng đáp lại nàng như dự liệu, mà lại đi sượt qua nàng bước tới bên cạnh cô gái kia.
Cánh tay đang giang rộng của Đào Mộc hóa đá giữa không trung, ngờ ngệch nhìn về phía hai người nọ.
"Tiểu Nhị, ngoan, đừng dỗi." Anh hùng cất giọng nhỏ nhẹ đầy cưng chìu.
Đầu Đào Mộc nổ đùng, tình huống gì đây?
Tiểu Nhị, hóa ra không phải hắn gọi nàng, đây là thay lòng đổi dạ? Còn ngay trước mặt nàng?
Đào Mộc không tài nào chấp nhận nổi, tâm trạng rối bời.
Thiếu nữ hục hặc xoay người không thèm quan tâm tới Ngưu Quỳnh, cất giọng oán giận: "Ta mặc kệ, ta muốn Bạch Trạch, không muốn cái gì hết."
"Tiểu Nhị, Bạch Trạch đã được Côn Luân Hư Ngọc Sơn nguyên quân thu làm vật cưỡi rồi, ta không thể đòi lại được, nghe lời, chúng ta đổi thứ khác được không?" Ngưu Quỳnh dịu giọng dỗ dành.
Đào Mộc hít hơi lạnh. Hắn chưa từng dịu dàng với nàng như vậy bao giờ, tiếc cho nàng nghĩ hắn là đồ chậm lụt trong tình cảm, còn nhẫn nại dạy hắn bao lâu nay, để hắn ra nghề rồi lại chạy đi câu... dẫn người khác!
Chuyện gì cũng nhịn được riêng chuyện này không thể nhịn, nàng nổi giận đùng đùng bước tới: "Đại hồ tử, không ngờ ngươi là loại người này, ta thật thất vọng về ngươi!"
Nàng tưởng đâu bị mắng mỏ trước mặt tình nương, hễ là nam nhân thì đều thấy xấu hổ trong lòng, vậy mà... hắn không có, hắn vẫn nhìn người mới thâm tình, còn bơ đẹp người cũ là nàng, chẳng thèm để ý tí ti.
Đào Mộc biết da mặt hắn dầy, nhưng dầy tới cảnh giới này thì quả là không tưởng, làm nàng càng nổi sùng hơn: "Ngươi không có gì muốn nói với ta sao hả?!"
"Tiểu Nhị, đừng giận..."
Đào Mộc quạu quọ, bao nhiêu nỗi bi phẫn vì bị bỏ rơi đều phun hết cả ra, vung tay đẩy hắn: "Ngươi không thấy ta sao hả? Mù rồi hay sao..."
Câu sau còn chưa thành lời thì đã nuốt ngược trở vào, vì nàng phát hiện mình hoàn toàn không chạm tới hắn, ngón tay xuyên qua vai hắn hệt như lướt qua không khí, chẳng hề có cảm giác gì.
Đào Mộc sững sờ, đứng lặng hồi lâu mới ý thức được mình đang ở bên trong kết giới, không lẽ hai người này đều là ảo ảnh? Lão già định dùng nó để đả kích nàng hay sao? Nhưng ảo ảnh cũng phải dựa trên thực tế, Ngưu Quỳnh chưa bao giờ mặc bạch y, làm sao lão già có thể dựng nên ảo ảnh này được chứ?
Đào Mộc bắt đầu thấy hoang mang, nàng gãi gãi ót quan sát hắn từ trên xuống dưới.
"Hừ, đều tại huynh, nếu huynh không lần lữa lâu như vậy thì nó đã là của ta rồi." Thiếu nữ dẫu môi oán trách: "Ta chỉ muốn nó thôi."
"Bạch Trạch là thần thú, bản thân nó sẽ biết chọn chủ nhân, muội với nó không có duyên phận." Ngưu Quỳnh kiên nhẫn giảng giải: "Muội chọn con khác đi, ta nhất định sẽ lấy cho muội."
"Con khác làm gì có thần khí như nó, ta không thèm."
Ngưu Quỳnh dỗ mãi mà thiếu nữ vẫn chẳng chịu nguôi, hẳn bế tắc tới nỗi vò đầu bứt tai, lòng Đào Mộc cũng ngứa ran như bị mèo cào, vừa nghi ngờ mà vừa... ghen tuông.
"Tiểu Nhị, rốt cuộc muội muốn ta làm sao đây? Ta cũng có thần khí, hay là để ta làm vật cưỡi cho muội được không." Ngưu quỳnh nói giọng bất đắc dĩ.
Mắt thiếu nữ đảo lên tinh quái, rốt cuộc cũng chịu cười: "Được thôi, là huynh nói đó nhé."
Ngưu Quỳnh ngớ ra một lúc rồi cũng cười theo: "Nha đầu muội, hóa ra là mưu đồ chuyện này."
"Hì, huynh chịu rồi thì đừng hòng đổi ý." Thiếu nữ nhảy cẫng lên phấn khích: "Ta muốn đi xem sông ngân."
Ngưu Quỳnh cốc vào trán nàng: "Chỉ lần này thôi, lần sau không được tái phạm."
"Không được, huynh đã đồng ý làm vật cưỡi cho ta rồi mà."
Ngưu Quỳnh tối sầm mặt mũi: "Dầu gì ta cũng trông coi một phương trời đất, muội không thể để lại chút thể diện cho ta à?"
Thiếu nữ cười duyên, híp mắt nói: "Vậy ba lần được không?"
"Chỉ một lần."
"Hai lần? Hai lần được không?"
"... Một lần."
"Vậy ta không đi nữa." Thiếu nữ giả vờ giận, quay lưng đi.
"Được được được, hai lần." Ngưu Quỳnh đành phải xuống nước, sau đó dưới con mắt kinh ngạc của Đào Mộc hắn lắc mình hóa thành một đại lão hổ uy phong lẫm liệt, mắt sáng lóa, thân trắng như tuyết.
Thiếu nữ hí hửng ngồi lên, ôm lấy cổ hắn: "Đi thôi, đi ngắm sông ngân nào."
Bạch hổ giẫm tường vân bay vút lên trời, lướt thẳng về phía chân trời.
Đào Mộc dõi theo họ từ đầu tới cuỗi, tới khi bóng người khuất xa cũng chưa tỉnh hồn, mãi đến khi cổ bắt đầu đau mới thu mắt về, lòng xót xa ê ẩm, thấy mất mác trong lòng.
Hóa ra Ngưu Quỳnh còn có mặt dịu dàng như vậy, tiếc là mặt dịu dàng này không phải dành cho nàng. Nếu huyễn cảnh này do lão già dựng nên để đả kích nàng thật thì lão thành công rồi. Đào Mộc thấy hụt hẫng chưa từng có, dù là lần trước bỏ rơi Ngưu Quỳnh nàng cũng chưa từng đau lòng như vậy, bây giờ nàng lại thấy tủi thân khó diễn tả nỗi. Đào Mộc rên rỉ thở than, lát sau lại cảm thấy làm vậy hình như hơi sai, dù sao cũng đâu phải thật, nàng cần gì phải tạo dáng oán phụ.
Nghĩ tới đây lòng bỗng dưng nhẹ bẫng, Đào Mộc xốc lại tinh thần, rời khỏi bờ hồ sải bước đi tiếp. Rẽ qua giả sơn là một con đường lát đá dài tít tắp, bên vệ đường nở đầy hoa nhỏ vô danh, đua màu khoe sắc, rực rỡ muôn màu, nhưng lại chẳng thơm.
Băng qua con đường mòn là tới một gian phòng, tường xanh ngói xanh, cột ngọc khắc hoa, trước cửa treo hai chiếc chuông khi gió thổi qua sẽ kêu lên leng keng thanh thúy, thật khác biệt.
Trông nó như khuê phòng của nữ nhân. Đào Mộc đẩy cửa bước vào, lại rơi vào ngây dại.
Thiếu nữ đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp cầm thoại bản đọc say sưa, Ngưu Quỳnh ngồi bên chiếc bàn gần đó tỉ mẩn lau chùi Côn Ngô kiếm của hắn.
Đào Mộc đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nên bước thẳng tới ngồi xuống bên cạnh hắn, lặng lẽ nhìn họ.
"Vai nữ chính này ngốc quá trời ngốc, nam chính chả quyết đoán gì hết, nam phụ thì hết xảy..." Thiếu nữ vừa đọc vừa phê bình.
Thỉnh thoảng Ngưu Quỳnh sẽ chêm vào đôi câu, nào là "Ừ, À, Ờ."
Thiếu nữ thấy hắn không hưởng ứng mình thì chẳng còn lòng dạ đọc tiếp nữa, bỏ sách xuống chạy tới. Đào Mộc nhanh tay lẹ chân dời vị trí, thấy nàng ta ngồi xuống cạnh Ngưu Quỳnh, hào hứng hỏi hắn: "Ta muốn xuống phàm trần lịch luyện, huynh đi theo ta không?"
Ngưu Quỳnh đáp mà không ngẩng đầu: "Ta đi rồi ai trấn thủ Tây phương?"
"Đi mà, có bao lâu đâu." Thiếu nữ đong đưa tay hắn làm nũng: "Ba năm thôi, ba năm được không?"
"Tiểu nhị, đừng làm ồn."
"Hừ." Thiếu nữ bất mãn ngồi thẳng người dậy, hậm hực một lát vẫn chưa từ bỏ ý định: "Không đi thật sao?"
"Ừ."
"Vậy chỉ có một mình ta đi thôi."
"Ừ, đi một mình phải cẩn thận, khi nào rảnh ta sẽ tới thăm muội."
"Không thèm." Thiếu nữ phồng má: "Ta phải phong ấn tu vi chuyển thế làm người, trải qua tám kiếp khổ, huynh đừng có xuống quấy rầy ta." Nói rồi quạu quọ bồi thêm một câu: "Đúng rồi, phải kêu Ti Mệnh sắp xếp nhiều nhiều hoa đào cho ta mới được, khó khăn lắm mới được hạ phàm một lần, không thể chịu thiệt."
Ngưu Quỳnh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn nàng bất đắc dĩ: "Chuyển thế lịch kiếp là con đường mà tiên nhân buộc phải đi, một thần nữ thiên tiên như muội góp náo nhiệt làm gì, không được."
"Không phải ta đang hỏi ý kiến huynh." Thiếu nữ trợn to mắt: "Ta đã quyết định rồi, chỉ thông báo với huynh một tiếng thôi."
Ngưu Quỳnh nhướng mày: "Tiểu Nhị, đừng càn quấy."
"Ai mượn huynh xen vào! Ta đâu phải thuộc hạ của huynh."
Ngưu Quỳnh thở dài, cắn răng xuống nước: "Chuyển thế thì được, nhưng không được trêu vào đào hoa."
Thiếu nữ cười trộm rồi giả vờ nghiêm túc lại: "Không được, ta hạ phàm là để lĩnh ngộ ái tình, không có đào hoa thì ngộ kiểu gì."
Ngưu Quỳnh đã hơi tức giận nhưng không thể làm gì nàng, đành đặt kiếm lên bàn, đứng dậy ra ngoài: "Ta đi tìm Ti Mệnh nói chuyện một lát."
Thiếu nữ đã hết giấu nỗi nụ cười toe toét trên môi, phải bịt miệng nhắc nhở: "Huynh không được uy hiếp hắn đâu đó..."
"Không uy hiếp, ta chỉ nhìn hắn viết..."