Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyển ngữ: Yunchan
Yên ắng kéo dài, bên cạnh chẳng có động tĩnh gì.
Đào Mộc nghi có phải mình hù hắn chạy mất rồi không nên mở hé mắt ra, thấy công tử ngồi dưới đất mà mặt xám như tro tàn, thế là nàng nhắm mắt lại yên dạ nằm chờ.
Trên đất hơi lạnh, nàng nghĩ nếu có một cái chăn lót ở dưới thì tốt phải biết, suy nghĩ này vừa lóe lên thì nàng đã bị cuốn vào một cái chăn, tuy hơn bí bức một tí nhưng thoải mái hơn nằm dưới đất.
Sau đó nàng được người ta bế lên, đi chừng mấy bước rồi lại thả xuống.
Đào Mộc không biết y muốn làm gì vì bị bịt kín tới nỗi chả thấy được gì, nàng chỉ cảm thấy hình như mình đang ở trên một chiếc xe đẩy tay, lắc lư kẽo kẹt cả quãng đường.
Nàng nhớ mình từng đọc một quyển sách viết rằng, có một nơi phong tục ở đó chính là nếu nam nhân thích nữ nhân nào đó thì chỉ cần tìm một chiếc xe đẩy tay rồi chở cô gái về nhà là được, vì cướp hôn nên phải che mặt nữ nhân lại, đề phòng nàng lén chạy về nhà mẹ tái giá.
Đào Mộc như mở cờ trong bụng, không ngờ mới đó đã thành thân rồi, nàng còn chưa chuẩn bị gì hết, có cần thông báo cho Ly Hằng tới dự không nhỉ? Hay là thôi đi, có khi hắn lại hù người ta chạy mất, đúng rồi, thành thân thì phải động phòng, thân thể nàng thế này... tướng công có tiếp nhận được không?
Đào Mộc kìm nén tâm tình phức tạp vui buồn đan xen lâu thật lâu, mãi tới khi xe đẩy dừng lại, lòng nàng bắt đầu nổi loạn, nhưng chẳng có ai bế nàng xuống, chung quanh là tiếng gió lướt qua đìu hiu, quạ kêu quang quác.
Nàng dâu là phải rụt rè e thẹn, Đào Mộc bèn dằn nén bản tính đợi cả buổi trời, rốt cuộc cũng có tiếng bước chân dừng lại bên cạnh.
Công tử hình như rì rầm gì đó, nàng ở trong chăn nên không nghe rõ, cảm giác được người bế lên, lát sau thì đặt vào một vật có bốn cạnh.
Là giường có rào à, nàng từng thấy nó trong tiệc đầy tháng của con gái mèo yêu rồi, trong đó nằm một bầy mèo nhỏ, nhưng mà nàng dài cỡ này, một cái giường hai người ngủ cũng nhỏ quá rồi.
Nàng không chịu nổi, định đề nghị công tử đổi cái giường khác, thì đột nhiên cảm giác có thứ gì đó đập lên người mình.
Phải rồi, lúc thành thân thường ném ngũ cốc hoa màu vào đôi phu thê, ý nghĩa là sớm sinh quý tử.
Đào Mộc dằn xuống, khấp khởi chờ ném xong.
Nhưng nàng chờ cũng hơi lâu rồi, đồ ném còn quá nặng, đè tới nỗi nàng sắp tắt thở.
Đào Mộc thấy mình nên nhắc nhở một chút, bèn thò tay ra khỏi chăn, ra hiệu dừng lại.
Sau đó liền nghe được một tiếng "Á" thất thanh, tiếp theo là một tiếng rú chói tai: "Quỷ!!!"
Nghe giọng hình như là công tử, Đào Mộc cấp tốc gỡ chăn ra bò dậy: "Tướng công đừng sợ, ta bảo vệ chàng."
Công tử kinh hoàng ra mặt, đứng núp đằng sau thân cây xa tít, đấu mắt với nàng từ xa.
Đào Mộc trễ tràng phát hiện mình đang nằm trong một cái hố, trên người toàn đất là đất, vứt chỏng chơ bên cạnh là một cái xẻng sắt, đây là tình tiết muốn chôn sống nàng mà!
Tình cảnh trước mắt chạy lệch quá xa so với tưởng tượng khiến nàng rất giận, nhưng thấy công tử rụt rè e sợ thật đáng thương thì nàng lại không đành lòng nói nặng, ngẫm nghĩ một lát bèn hỏi khéo y một câu: "Nhà chàng ở dưới lòng đất à?"
...
Công tử lắc đầu như trống lắc, ngơ ra một hồi mới nhảy cẫng lên: "Cô chưa chết sao, quá tốt!"
Đào Mộc thấy y vui thì mình cũng vui lây, e ấp thẹn thùng nhoẻn miệng cười: "Còn chưa động phòng thì sao ta chết được."
Hiển nhiên công tử không nghe thấy lời nàng, chỉ hối hả chạy tới dùng cả tay lẫn chân kéo nàng lên, xin lỗi luôn miệng: "Xin lỗi xin lỗi, ta thấy cô không còn thở nên mới đem cô đi an táng, cô nương chớ nên tức giận."
Đào Mộc lắc đầu hết sách đoan trang: "Do ta nhịn thở hơi lâu thôi, không thể trách công tử được."
"Nói sao thì cũng là ta sai, hay để ta đưa cô nương về xử lý vết thương trên đầu trước đã."
Đào Mộc hớn hở: "Vậy xin làm phiền công tử."
Lúc viết "Yêu phi truyện" Đào Mộc đã bảo Ly Hằng mở một đợt khảo sát ở trên núi, lấy đề tài là: Mẹ chồng và tình cũ ai khó chơi hơn.
Kết quả khảo sát cho thấy, sáu phần chọn mẹ chồng, bốn phần chọn tình cũ. Đào Mộc từng nghĩ liệu có nhân vật nào có thể mạnh mẽ đáng sợ hơn hai loại này không, lúc đó dù có nghĩ tới nát óc nàng cũng không nghĩ ra nổi, song hôm nay lại tìm được câu trả lời dễ như trở bàn tay.
Trong đình viện xanh biêng biếc, công tử mỉm cười nói với thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi đối diện: "A Hạo, gọi dì đi."
Đào Mộc bình tĩnh giật giật mép: "Đây là tiểu công tử ư? Ôi, dáng dấp thật là anh tuấn."
Thiếu niên đảo qua nàng một vòng với ánh mắt dò xét: "Hình dáng còn tạm ổn, chỉ có thân thể là hơi kém."
Đào Mộc chợt kẹp chặt hai chân lại, ngửa cổ ngó trời.
"A Hạo, không được vô lễ." Công tử khiển trách hắn, đoạn quay sang nói với Đào Mộc: "Cô nương ở đây chờ một lát, để ta đi lấy hòm thuốc."
Đào Mộc mỉm cười gật đầu, dõi mắt nhìn y đi xa, bên tai đột nhiên vẳng tới một câu đầy thâm ý: "Cô muốn leo lên giường cha ta, làm kế mẫu của ta sao, hừ, không có cửa đâu."
Đào Mộc thấy hình như hắn hiểu lầm mình rồi, nàng muốn leo lên giường cha hắn thật, nhưng không muốn làm kế mẫu của hắn chút nào, thế là bèn lên tiếng giải thích: "Ngươi yên tâm đi, ta không hề có ý định làm mẹ kế của ai hết, nhất là mẹ kế của mấy thanh thiếu niên đang ở thời kỳ nổi loạn."
Thiếu niên ngẩn ra, tức giận ra mặt: "Cha ta đơn thuần như vậy mà ngươi lại nỡ đùa bỡn tình cảm của người, ngươi sẽ gặp báo ứng!"
Đào Mộc thấy hắn vẫn còn hiểu lầm mình, tuy nàng không có ý định chăm nom ai lâu dài, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc với chuyện tình cảm, huống chi đây còn là mối tình đầu của nàng.
Nhưng suy nghĩ này nàng không thể nói ra được, một mặt vì thiếu niên này chưa trổ mã thành người lớn, mấy thứ vòng vèo lắc léo như tình yêu trai gái này có nói thì hắn cũng không hiểu, có khả năng còn ảnh hưởng tới sức khỏe tâm lý của hắn, mặt khác, nàng còn chưa xong chuyện với công tử, nói ra bây giờ hình như quá gấp rồi.
Có điều thiếu niên thấy nàng không ừ hử gì thì coi như nàng mặc nhận, hắn càng tức hơn, thẳng tay kéo nàng lên rồi đá ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại đánh ầm.
Đào Mộc không giận mà quả quyết ngồi ngay ngoài cửa, lặng lẽ chờ công tử ra tìm mình.
Rất nhanh sau đó nàng đã nghe bên trong vọng ra tiếng nói chuyện.
"Ơ, vị cô nương kia đâu?"
"Đi rồi."
"Sao lại gấp như vậy, trên đầu nàng ấy còn vết thương, dầu gì cũng phải băng bó lại rồi hãy đi chứ."
"Cô ta nói muốn đi tìm phu quân, đứa trẻ trong bụng muốn cha."
"À, vậy thì ta không lo nữa, A Hạo, tối con muốn ăn gì?"
"Canh hoa đào."
"..."
Đào Mộc ngồi ngoài cửa mà trợn tròn mắt, nàng muốn đập cửa gào thét, tay đã thò ra nhưng phanh lại kịp thời, hình như cô nương phàm trần không làm vậy.
Nàng không ngờ sẽ có một ngày mình thua trong tay một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, nàng không cam lòng, bèn moi quyển sổ nhỏ của mình ra ghi lại, sau đó ẩn thân nghênh ngang bước vào.
Hai cha con họ đang ngồi ăn cơm dưới giàn dây mây xanh biếc, Đào Mộc im lặng ngồi vào giữa hai người, móc một bọc phấn bã đậu ra rắc vào trong bát canh của thiếu niên.
Phấn bã đậu này là đồ Ly Hằng dùng để trị táo bón, công hiệu cực mạnh, lúc hắn gói ghém đồ đạc cho Đào Mộc đã tiện tay bỏ vào, trước mắt đã có chỗ xài tới.
Nhẹ nhàng gọn gàng làm xong chuyện xấu rồi, Đào Mộc mới nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của thiếu niên, đến đây lòng bỗng dưng thấy ngượng, nàng lấy ba trăm tuổi đời của mình để đấu với một nhóc con mới mười mấy tuổi đầu, còn dùng thủ đoạn đê tiện kiểu này, thật là chẳng ra thể loại gì, nếu bị người yêu sách biết thì chắc phấn hồng cũng biến thành than đen mất thôi.
Thế là nàng đổi ý, bắt đầu nghĩ cách giải quyết chén canh này, nhưng hai người bốn mắt nhìn chòng chọc, độ khó có vẻ hơi cao.
Cố gắng lâu thật lâu mà chỉ dịch được cái bát tới gần mép bàn chừng một lóng tay, bấy nhiêu thôi đã bị thiếu niên mắt sắc này phát hiện ra.
"Cha, có phải cha động vào bát canh của con không?"
"Không có mà?"
"Rõ ràng cái bát vừa chuyển động, lúc nãy nó còn nằm gần mâm, bây giờ lại cách xa thế này, cha muốn uống thì cứ nói, con nhường cho cha là được."
Công tử oan ức: "Ta không động vào thật mà."
"Được được, không động không động, do con không muốn uống nữa, cho cha uống hết được chưa."
"Con nói đấy nhé." Công tử đưa tay bê bát canh lên: "Ta đang tính lấy thêm một bát đây."
Tình huống bẻ ngoặt hơi gấp, Đào Mộc phản ứng không kịp, chưa gì bát canh đã tới bên mép của công tử rồi, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, nàng quyết đoán đứng bật dậy giật phăng cái bát, uống ực vào bụng.
Sau đó bầu không khí đông cứng lại.
Hai cha con như bị hóa đá, biểu cảm trên mặt giống nhau như tạc, đờ mặt ra nhìn cái bát treo lơ lửng trên không, nhưng Đào Mộc chẳng có thời gian để quan tâm tới họ, vì bụng của nàng bắt đầu nổi trận cuồng phong.
Quáng quàng tìm được nhà xí, Đào Mộc ngồi bên trong mà ưu thương khôn xiết, nàng luôn tự cho là chỉ số thông mình của mình cao, tại sao hôm nay lại ngu như heo, rõ ràng có thể thi pháp tiêu diệt cái bát của hắn mà, không lẽ do bị đả kích liên tiếp nên chỉ số thông minh bị tuột? Nàng khó chịu, bụng nàng cũng khó chịu.
Trận khó chịu này kéo dài rất lâu, mãi tới khi chân Đào Mộc tê đến nỗi mất hết cảm giác thì mới êm êm lại, vừa kéo quần lên thì chợt thấy thiếu niên đẩy cửa bước vào, nàng lại hớt hải ngồi xổm xuống.
Nhà xí này có hai ngăn, Đào Mộc chiếm một ngăn, thiếu niên cũng chẳng hề quan sát chung quanh, vừa vào phòng ngoài đã thản nhiên cởi quần.
Lý ra thì nàng có tật giật mình phải ngậm miệng trốn kỹ mới phải, nhưng lòng tò mò lại thôi thúc, làm nàng muốn nhìn thử coi thứ trên người mình có giống với người ta hay không? Thế là len lén đứng lên, nghía qua bên hắn, lầm bầm lẩm bẩm: "Không khác gì mấy, nhưng tuổi còn nhỏ quá, chưa tăng..."
"Hả!" Còn chưa bình luận xong thì đã nghe thiếu niên kia hét lên thất thanh, ba chân bốn cẳng mặc lại quần, trên gương mặt bạch ngọc lặng lẽ thổi lên rặng mây đỏ, thụt lùi tận mấy bước liền: "Tại, tại sao cô lại ở đây."
Tuy Đào Mộc đã có hình người nhưng dẫu sao tu hành cũng còn quá nông cạn, hai mươi năm qua còn đâm đầu vào cả đống thoại bản nên pháp thuật không ổn định mấy, vừa rồi đi nhà xí nên hiện thân, còn ngồi xổm quá lâu nên quên béng mất phải ẩn thân lại rồi.
Tình huống này thật là lúng túng, Đào Mộc vắt nát óc cũng không moi ra được lời giải thích hợp lý nào, đang tính lặng lẽ chuồn êm ra ngoài thì công tử nghe thấy tiếng động đã chạy tới, khi thấy kẻ trong người ngoài đang nhìn nhau trân trối thì sửng sốt hỏi: "Cô nương, chẳng phải cô đi rồi ư, sao lại ở đây?"
Đào Mộc cắn răng đáp: "Giữa đường đau bụng nên vòng trở lại mượn tạm nhà xí, không ngờ lại gặp phải công tử đây, ha ha, thật tình xin lỗi, ta không thấy gì hết đâu."
Mặt thiếu niên đỏ như sắp nhỏ máu tới nơi, há mồm cứng lưỡi nhìn nàng, nhưng một chữ cũng không nặn ra nổi.
"Ồ, nhưng lúc nãy ta không thấy cô nương đi vào." Công tử ngạc nhiên.
Đào Mộc lại cắn răng bịa tiếp: "Ta, ta ngại lấy cớ này quấy rầy, nên hồi nãy mới leo tường vào."
Công tử ngẩng đầu ngó tường rào hậu viện: "Hóa ra cô nương biết võ."
Đào Mộc ậm ừ đáp đại.
Tuy biết rõ chẳng có gì to tát lắm, nhưng trong tình huống này cũng khá là ngượng ngùng, chủ yếu là thiếu niên, công tử bèn trấn an hắn mấy câu, ngược lại còn làm hắn xấu hổ hơn, đã vậy còn hơi ấm ức.
Đào Mộc không ngờ da mặt của phàm nhân lại mỏng dính thế này, suy nghĩ khó ai ngờ này cứ lẩn quẩn trong đầu nàng mãi, thêm vào áy náy vì đi so đo với một đứa trẻ trước đó, hai cái gộp lại một chỗ hóa ra tự trách cồn cào ruột gan. Mi lại trơ trẽn đi chiếm tiện nghi của một đứa trẻ, già mà không biết thẹn, nhìn đi, con người ta bị ngươi hù cho chết khiếp rồi kìa!