Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- “Xem ra mấy khách quen của Thủy Vân Các thực sự thích nước hoa này nha.” Diệp Xu Xu vui mừng nói.
Mây Tía cười gật đầu, nói:
- “Không dối gạt tiểu thư, ngay từ đầu chưởng quầy chúng ta là ngại giá cả ngài muốn quá cao, nguyên bản không nghĩ mua, nhưng sau lại hắn dựa theo ngài nói, đem một bình nhỏ nước hoa kia chia làm mười mấy phần phân cho khách quen trong tiệm chúng ta, các nàng xài thử sau đó đều nói tốt, trong đó có mấy vị phu nhân đối với hương liệu cực kỳ bắt bẻ, sau khi các nàng xài thử, cũng nói nước hoa của tiểu thư xài rất tốt!”
- “Hai ngày này, mấy vị phu nhân vì nước hoa này, đã tới tiệm chúng ta hỏi thăm rất nhiều lần. Lúc này chưởng quầy chúng ta mới hạ quyết tâm muốn mua phương pháp của ngài.”
Diệp Xu Xu cầm ngân phiếu nhìn nhìn, nhìn thấy bên trên hai chữ tám ngàn, nàng cười nói:
- “Đồng chưởng quầy thật là hào sảng, 8000 lượng bạc này cư nhiên thật sự liền đưa ta, ta còn nghĩ rằng ít nhất hắn sẽ mặc cả với ta.”
Mây Tía cũng cười giải thích:
- “Chưởng quầy chúng ta nói, làm buôn bán mà, không thể kiến thức hạn hẹp chỉ lo chính mình kiếm tiền, cũng nên để cho sinh ý của người khác cũng có thể kiếm tiền, bằng hữu nhiều, về sau sinh ý mới có thể càng làm càng tốt.”
Lời nói này thật ra làm cho Diệp Xu Xu cảm giác mới mẻ, trước kia nàng kiến thức được rất nhiều người làm ăn đều là liều mạng ép giá thương nhân cung ứng, hận không thể bòn rút sạch sẽ hết thảy lợi nhuận, còn trước nay chưa thấy qua thương nhân cung ứng suy xét, khiến cho mọi người đều có thể cùng nhau kiếm tiền.
Thế nhưng vị Đồng chưởng quầy này lại có ý nghĩ không giống thương nhân bình thường.
Nghĩ như vậy, trong lòng Diệp Xu Xu dâng lên vài phần hảo cảm đối với Đồng chưởng quầy, nàng trở về phòng một chuyến, tìm phương pháp chế tác nước hoa ra, kêu Thúy Bình dùng sọt tre đựng xà bông thơm mang ra, cùng nhau giao cho Mây Tía.
- “Bên trên giấy này đã vẽ ra công cụ cần có cùng với cách thức lấy ra tinh dầu nước hoa, nếu muốn sản xuất số lượng lớn nước hoa, cần phải hao phí một số lượng rất nhiều hoa, trừ bỏ hoa mai, hoa nguyệt quý, hoa hòe, hoa quế đều có thể chế tác ra nước hoa.” Diệp Xu Xu nói.
Mây Tía tiếp nhận cách điều chế nước hoa cùng xà bông thơm liên tục gật đầu, nói:
- “Đa tạ Diệp tiểu thư, ta nhớ kỹ.”
Sau khi Mây Tía rời đi, Diệp Xu Xu vui rạo rực xếp tấm ngân phiếu kia lại.
Lập tức liền thu hoạch 8000 lượng bạc, thật đúng là quá hạnh phúc.
Thúy Bình cũng kinh ngạc không khép miệng được, nàng không thể tin được nói:
- “Tiểu thư, cuộc mua bán này tiểu thư thật sự đã làm được?”
Đây chính là 8000 lượng bạc! Đó là số lượng mà hầu phủ thu vào trong ba bốn năm!
Diệp Xu Xu cất ngân phiếu vào trong lòng, nói với Thúy Bình và Lục Nhiễu:
- “Chuyện này ngàn vạn lần các ngươi phải giữ bí mật, ta không muốn phức tạp.”
Thúy Bình và Lục Nhiễu đều hiểu rõ, biết Diệp Xu Xu phòng chính là Liễu thị, hai người đều gật gật đầu.
Diệp Xu Xu vừa lòng mà cười, nàng biết Thúy Bình và Lục Nhiễu là từ nhỏ cùng nguyên chủ lớn lên, đối với nàng trung thành và tận tâm, tuyệt đối không dám làm ra việc phản bội.
Hôm nay nàng được bạc tâm tình cực tốt.
*** *** *** *** ***
Trong thành Đồng Thạch.
Tiểu nam hài một mình ở một nhà lớn như vậy, tỷ tỷ lại không ở đây, trong nhà lại không có người khác, trong lòng hắn có chút tịch mịch.
Hắn nhìn thấy đất trống trong đình viện, trên đất trống mọc đầy cỏ dại, hắn tìm ra cây cuốc bắt đầu làm việc, dọn sạch sẽ cỏ dại, cùng mấy bụi cây um tùm.
Thời điểm Diệp Xu Xu xuyên tới thì nhìn thấy tiểu nam hài thực cần cù lao lực mà xới đất, tuy rằng tuổi hắn rất nhỏ, nhưng làm việc lại cực kỳ nhanh nhẹn, cỏ dại trong viện đều đã bị hắn diệt trừ sạch sẽ.
- “A Bảo, đệ làm gì vậy?” Diệp Xu Xu hỏi.
Tiểu nam hài nghe được tiếng của nàng cực kỳ vui vẻ, nói:
- “Tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi!”
Diệp Xu Xu thấy hắn chia đất ra từng ô từng ô, cực kỳ có quy tắc, hỏi:
- “Đệ tính trồng gì ở trong sân sao?”
Tiểu nam hài cầm cái cuốc có chút ngượng ngùng, hắn ngượng ngùng gật gật đầu, nói:
- “Vâng, đệ thấy sân rộng lớn như vậy, mà nhiều đất như vậy, cảm thấy không thể lãng phí, liền nghĩ trồng chút rau, hơn nữa đệ cũng không thể luôn là ăn không uống không dựa tỷ tỷ tới nuôi sống đệ.”
Diệp Xu Xu thấy hắn hiểu chuyện như vậy, nàng cười sờ sờ đầu hắn nói:
- “Ý tưởng không tồi, tỷ ủng hộ đệ. Vậy đệ muốn trồng cái gì?”
Tiểu nam hài bẻ đầu ngón tay tính tính, nói:
- “Đệ muốn trồng bí đỏ, cải trắng, đậu que, cà tím còn có ớt cay…..”
Diệp Xu Xu gật đầu nói:
- “Được, vậy chúng ta liền đi mua hạt giống đi!”
Diệp Xu Xu lôi kéo tay tiểu nam hài dẫn hắn đi chợ, hiện tại đã là giữa trưa, trong chợ rất ít người, Diệp Xu Xu mang theo tiểu nam hài đi vào một tiệm chuyên mua bán hạt giống.
Bọn họ từ trong tiệm đi ra, đột nhiên, có mấy con ngựa cao to vọt tới đây, may mắn Diệp Xu Xu tay mắt lanh lẹ kéo lại tiểu nam hài, mới không khiến cho hắn bị ngựa đụng phải.
Tiểu nam hài kinh hồn chưa định nắm chặt vạt áo nàng.
Diệp Xu Xu nhíu mày nhìn về phía mấy người cưỡi ngựa đó, đại khái có mười lăm mười sáu người, toàn bộ mặc y phục một màu đen, dáng người cường tráng, trên eo đeo kiếm. Thoạt nhìn đằng đằng sát khí, khiến người nhìn thấy cực kỳ kinh hãi.
Nàng vừa thấy, nhìn ra được chỉ sợ những người này đều là nhân vật không dễ trêu chọc. Nàng nhanh chóng lôi kéo tiểu nam hài trốn qua một bên, nhìn những người đó đánh ngựa chạy đi, nàng nghĩ thầm cũng không biết những người đó vội vã muốn đi làm gì, hy vọng không phải đi làm chuyện xấu!
Diệp Xu Xu lôi kéo tiểu nam hài đi tới chợ, tiểu nam hài nhìn thấy ở bên đường có người bán gà con, liền kéo kéo tay Diệp Xu Xu, nói:
- “Tỷ tỷ, đệ cũng muốn nuôi gà con, chúng ta nuôi mấy con được không?”
Diệp Xu Xu cười cười, liền mua mười con gà con, tiểu nam hài ôm cái sọt đựng gà con miễn bàn là rất vui vẻ.
Bọn họ ở trên phố đi dạo hồi lâu mua rất nhiều đồ, về đến nhà, tiểu nam hài hưng phấn đem gà con thả vào trong viện, gà con lông xù xù thực đáng yêu, sau khi được tự do, giơ chân chạy loạn khắp cả viện.
Diệp Xu Xu cùng tiểu nam hài xây một cái ổ cho gà con, rắc hạt giống ra đất, lại tưới nước.
Hết thảy đều làm xong, Diệp Xu Xu nhìn thấy trong viện còn có một cái đu dây, dây thừng đã bị hỏng, nàng tìm một sợi dây thừng, sửa cái đu dây này lại.
Trong phòng đều đã được tiểu nam hài thu thập sạch sẽ, nàng nhìn thấy nhà sạch sẽ như vậy, rất vừa lòng cười.
Tới giờ ăn cơm, tiểu nam hài chưa làm qua cơm cho nên không biết làm, Diệp Xu Xu dẫn hắn vào phòng bếp, cầm tay dạy hắn làm bánh bao.
- “Phải chờ tới khi bột lên men nở lớn như vậy mới có thể nặn bánh……” Diệp Xu Xu dạy hắn từng chút.
Tiểu nam hài học thực mau, thực dễ dàng liền học được, hơn nữa hắn nặn bánh so Diệp Xu Xu còn xinh đẹp hơn.
Diệp Xu Xu cầm lấy cái bánh bao hắn nặn nếp uốn hoàn mỹ, khích lệ nói:
- “Đệ nặn bánh rất đẹp!.”
Tiểu nam hài ngượng ngùng mà cười.
Hai người làm hai cái bánh bao không nhân và bốn cái bánh bao thịt, dùng lồng hấp hấp.
Sau khi nước sôi, trong phòng bếp hơi nước bốn phía, thực mau bánh bao đã hấp xong.
Bẻ bánh bao ra, thịt bên trong được hấp chính thơm nức, Diệp Xu Xu cắn một ngụm, vị thịt tươi ngon hỗn hợp với gia vị, ăn quá ngon quả thực có thể khiến cho nàng cắn rớt đầu lưỡi.
Tiểu nam hài cũng ăn ngon lành, gương mặt phình phình giống con sóc.
Hai người thực mau ăn sạch sẽ mấy cái bánh bao.
Ăn xong rồi, Diệp Xu Xu còn chưa đã thèm, dứt khoát dạy tiểu nam hài làm xíu mại, sủi cảo, bánh bao nhỏ, hoành thánh chiên, hai người bận rộn vui vẻ vô cùng, ở trong phòng bếp lăn săn thời gian thật lâu, làm một đống lớn mỹ thực, bụng đều ăn no tròn.
Tiểu nam hài tâm linh khéo tay, dạy cái gì liền biết cái đó, hơn nữa đồ làm ra so với Diệp Xu Xu còn đẹp hơn.
Thấy vậy, Diệp Xu Xu nghĩ thầm có lẽ tiểu nam hài thích hợp làm đầu bếp.
Nghĩ như vậy, Diệp Xu Xu đột nhiên nghĩ đến nàng nên dạy tiểu nam hài một thủ đoạn mưu sinh, như vậy trong tương lai hắn lớn lên mới có thể dừng chân ở trong xã hội.
Đầu bếp ở trong mắt nàng xem như một lựa chọn không tệ, chỉ là không biết tiểu nam hài có thích hay không?
Diệp Xu Xu hỏi hắn:
- “A Bảo, sau này khi đệ lớn lên, đệ muốn làm cái gì?”
Tiểu nam hài ngẩn người, hắn suy nghĩ hồi lâu, thấp giọng nói:
- “Sau khi đệ lớn lên, đệ muốn tìm nương……”
Diệp Xu Xu sửng sốt, nguyện vọng này có chút khó khăn…… Thời điểm tiểu nam hài thất lạc cha mẹ, tuổi nhỏ như vậy, khẳng định không nhớ rõ cha mẹ trông như thế nào, duy nhất có thể chứng minh thân phận hắn là ngọc bội lại bị Lưu Lão Xuyên đi cầm rồi…… Hiện giờ một chút manh mối đều không có, biển người mênh mông, xác suất tìm được cha mẹ thân sinh cùng với mò kim đáy biển cũng không có gì khác nhau.
Tiểu nam hài cũng rõ ràng hy vọng không lớn, cho nên hắn mất mát mà cúi đầu.
Diệp Xu Xu không đành lòng thấy hắn khổ sở như vậy, nàng giơ tay sờ sờ đầu hắn, an ủi nói:
- “Không nên khổ sở, sự thành do người, chỉ cần đệ kiên trì nỗ lực đi làm, tương lai nói không chừng thật có thể đoàn tụ với cha mẹ đệ.”
Tiểu nam hài được cổ vũ, nhếch miệng cười cười, nói:
- “Cảm ơn tỷ tỷ.”
*** *** *** *** ***
Thôn Hạ Câu, ban đêm mưa lất phất.
Bên ngoài đen nghịt.
Trong phòng, Lưu Lão Xuyên cùng Vương Quế Hoa ngủ say, đột nhiên, ở cửa truyền đến tiếng đập cửa thô bạo.
- “Mở cửa! Mở cửa!” Có người ở ngoài cửa hô to.
Lưu Lão Xuyên cùng Vương Quế Hoa đều bị đánh thức.
- “Ai đấy? Hơn nửa đêm ồn ào cái gì?” Lưu Lão Xuyên tức giận mà chửi.
Lời ông nói còn chưa có dứt, “Phanh” một tiếng, cửa từ bên ngoài bị người một chân đá văng.
Một đám hắc y nhân hung thần ác sát xông vào.
Lưu Lão Xuyên cùng Vương Quế Hoa sợ hãi, té ngã lộn nhào từ trên giường bò dậy.
- “Các ngươi…… Các ngươi là ai?” Lưu Lão Xuyên hoảng sợ mà nhìn người tới, trên tay mỗi người đều cầm kiếm.
Vương Quế Hoa sợ tới mức lui ở phía sau Lưu Lão Xuyên.
Hắc y nhân cầm đầu mặt râu thân cao to, hắn mắt lạnh đánh giá hai người bọn họ, từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội.
- “Cái này là ngươi cầm?” Hắn hỏi.