Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy ngày nay, có Diệp Xu Xu bưng trà rót nước xoa vai đấm lưng, Thái Tử trải qua tương đương dễ chịu.
Tuy rằng chân tay nàng vụng về, thường xuyên cố ý đụng đổ chung trà, dùng sức quá mạnh bóp đau hắn, nhưng hắn vẫn rất sung sướng.
Nhìn vẻ mặt nàng nín thở lại không thể làm gì, Thái Tử giơ lên khóe miệng, sớm biết rằng dễ dàng là có thể làm nàng ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hắn hẳn là sớm bắt Diệp Trường Canh tiến cung mới phải.
Ầm ĩ mấy ngày như thế, rốt cuộc Diệp Xu Xu được Thái Tử cho phép gặp ca ca nàng.
Diệp Trường Canh mặc một cái áo giáp uy phong lẫm lẫm thần thái phi dương, thấy muội muội, hắn cực kỳ vui mừng, hai huynh muội nói rất nhiều lời....
Diệp Xu Xu biết được hắn đã trải qua nhiều ngày ở trong cung không tệ, Thái Tử còn cố ý an bài hai tên nho tướng có danh vọng dạy dỗ hắn, hắn được lợi không ít, mắt thấy học thức tăng trưởng thực mau.
Cuối cùng, hắn cảm khái nói:
- “Từ trước ta chính là một con ếch ngồi đáy giếng, đến bây giờ mới hiểu được trên đời người tài ba hơn xa ta có thể so sánh với.”
Diệp Xu Xu nghe xong lời này, yên lặng không nói gì. Nàng vốn đang cho rằng Thái Tử đem ca ca nàng tiến cung là cố ý khó xử nàng, không nghĩ tới Thái Tử còn bồi dưỡng hắn.
Diệp Trường Canh nói nói liền nhắc tới dị động gần đây trong triều đình, hắn cúi người xuống nhỏ giọng nói với Diệp Xu Xu:
- “Muội muội, ca ca nghe nói mấy ngày này rất nhiều quan viên triều đình đều chủ trương Thái Tử nghênh thú Ðại Uyên công chúa.”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu rũ mi mắt xuống, việc này nàng cũng biết, mấy ngày trước đây Hoàng Hậu còn đặc biệt triệu kiến Ðại Uyên công chúa, nghe Cửu công chúa nói ấn tượng của Hoàng Hậu đối với Ðại Uyên công chúa không tệ.
Vị Công chúa A Liên Na, nàng cũng từng gặp qua, dáng người xinh đẹp khí chất ưu nhã hào phóng, Hán ngữ nói cũng thực tốt, mục đích lần này nàng đến chính là liên hôn hai nước, lần này nàng đại nạn không chết, khẳng định là phải gả vào hoàng thất Hạ Quốc.
Nàng là nghĩ như vậy, Hoàng Hậu cũng là nghĩ như vậy, sau khi gặp qua Công chúa A Liên Na, còn ở trước mặt Thái Tử nói như thế,
- “Hai nước liên hôn vốn chính là đại sự, mặc dù con không thích Ðại Uyên công chúa, cưới nàng vào đặt ở một bên là được.”
Thái Tử chậm rì rì uống trà,
- “Mẫu hậu, ta chỉ hỏi ngài một câu, cưới công chúa quan trọng hay là ôm tôn tử quan trọng?”
Hoàng Hậu ngẩn người,
- “Đương nhiên hai cái đều quan trọng! Còn có hai cái này có xung đột sao?”
Thái Tử nói:
- “Đương nhiên là có xung đột, cưới công chúa, ngài cũng đừng muốn tôn tử.”
Hoàng Hậu nhíu mày, không rõ vì cái gì cưới công chúa thì bà sẽ không có tôn tử.
Thái Tử cũng không giải thích nhiều, chỉ ném ra một câu,
- “Mẫu hậu chính ngài suy xét đi, nếu ngài một hai bắt ta phải cưới công chúa, vậy ngài sẽ không có tôn tử.”
Hoàng Hậu phản ứng lại, bà bị hắn chọc tức rồi, cái tên bất hiếu này cư nhiên đang uy hiếp bà?
- “Tiểu tử này làm sao mà không màng đại cục như vậy đây? Ta kêu hắn cưới Ðại Uyên công chúa còn có thể hại hắn sao?”
Hiện giờ đại đa số quan viên triều đình đều đang thỉnh chỉ hai nước liên hôn, Thái Tử nhất ý cô hành như vậy, chẳng phải là phải đắc tội hơn phân nửa thần tử triều đình sao?
Hoàng Hậu ở một bên vẫn còn tức giận, Ninh ma ma bên cạnh bà nhỏ giọng nói:
- “Nương nương, điện hạ không phải thích vị Diệp cô nương kia sao? Bằng không ngài kêu vị Diệp cô nương tới, kêu nàng đi khuyên nhủ Thái Tử?”
Hoàng Hậu nhíu mày,
- “Ngươi muốn cho Diệp Xu Xu đi khuyên Thái Tử cưới nữ tử khác à?”
Lời này nghe như thế nào kỳ quái như vậy?
Ninh ma ma nói:
- “Nương nương chớ có trách cứ, nô tỳ là cảm thấy sở dĩ Thái Tử không nghĩ cưới Ðại Uyên công chúa, là bởi vì bận tâm tới vị Diệp cô nương kia.”
Hoàng Hậu lộ ra kinh ngạc, thật ra bà không nghĩ tới tầng này, bà biết nhi tử của bà thích Diệp Xu Xu, thế nhưng bà không cảm thấy nhi tử của bà tình thâm đến có thể vì Diệp Xu Xu mà không cưới nữ tử khác.
Bà cho rằng nhi tử của bà không chịu cưới Ðại Uyên công chúa là bởi vì tính tình hắn cổ quái, trước khi gặp được Diệp Xu Xu, cũng không thấy hắn cảm thấy hứng thú nữ tử khác qua.
Ninh ma ma nói:
- “Nô tỳ cũng là suy đoán, bằng không nương nương triệu Diệp cô nương tới đây thử xem?”
Hoàng Hậu suy tư trong chốc lát, cảm thấy Thái Tử đối Diệp Xu Xu cùng nữ tử khác bất đồng, nói không chừng thật đúng Diệp Xu Xu là có thể khuyên động hắn, vì thế liền phái Phúc Nguyên đi tìm Diệp Xu Xu.
Sau khi Diệp Xu Xu nghe xong mục đích Hoàng Hậu tìm nàng thì, khóe miệng nàng rút trừu. Càng thêm cảm thấy tam quan của nàng cùng cổ nhân không hợp.
Hoàng Hậu biết lời này có khả năng sẽ làm tâm Diệp Xu Xu sinh không thích, cho nên bà thấm thía nói:
- “Hạ Quốc cùng Ðại Uyên liên hôn là quốc gia đại sự, hiện giờ triều đình có bao nhiêu đại thần đều đang nhìn chằm chằm đấy, nếu Thái Tử nhất ý cô hành, vì tư tình nhi nữ, mà không màng quốc gia đại nghĩa, đối với bản thân hắn là hoàn toàn không có chỗ tốt. Còn nữa, mặc dù hắn cưới Ðại Uyên công chúa, dựa theo tình cảnh hiện giờ, chỉ sợ Thái Tử cũng sẽ không thích nàng, chỉ cần trong lòng hắn hướng về ngươi, ngươi cũng sẽ không có bao nhiêu tổn thất……”
Lúc nói lời này, Hoàng Hậu là nắm tay Diệp Xu Xu nói, thời điểm nói đôi mắt vẫn luôn nhìn nàng.
Diệp Xu Xu nghe xong trong lòng một trận chua xót, lúc trước thời điểm Thái Tử hướng nàng cầu hôn, nàng đã sớm suy xét tới cái này rồi, khi đó nàng biết liền tính Thái Tử hứa hẹn không cưới nữ tử khác thì có thể như thế nào? Người có địa vị cao giống như hắn luôn sẽ bị hình thức bức bách, cũng sẽ có những nỗi khổ bất đắc dĩ như vậy.
Liền tỷ như tình cảm đương kim hoàng thượng đối với Hoàng Hậu chẳng lẽ không sâu nặng? Nhưng ông vì củng cố hoàng quyền còn không phải cưới một đống lớn tiểu lão bà sao?
Từ Tê Ngô Cung ra, tâm tình Diệp Xu Xu không tốt lắm, Xuân Đào vui vẻ phấn chấn nâng một chậu tiên nhân cầu tới, nói là Thái Tử tặng nàng một chậu hoa.
Diệp Xu Xu nhìn bồn tiên nhân cầu tràn đầy gai nhọn, không còn lời để nói.
Cái này tính là hoa gì?
Chậu hoa còn có một tờ giấy, nàng mở ra vừa thấy, mặt trên viết:
- “Ngươi tựa như bồn cầu này, không thể nào mở miệng.”
Diệp Xu Xu xem xong vẻ mặt đen thui, vò tờ giấy thành một cục oán hận nhét vào trong đất.
- “Xuân Đào, bồn cầu này ngươi phải chăm sóc đàng hoàng, chăm sóc càng lớn càng nhiều càng tốt.”
Xuân Đào vui vẻ nói:
- “Được rồi! Cô nương.”
Diệp Xu Xu híp híp mắt, nhớ tới Hoàng Hậu giao đãi cho nàng, nàng sửa sang lại vạt áo đi Đông Cung.
Trong thư phòng, Thái Tử thấy nàng tới, tay duỗi ra dùng bút lông điểm điểm nghiên mực, ý bảo nàng mài mực.
Diệp Xu Xu chu lên miệng cầm mực điều mài lung tung, dư quang khóe mắt liếc đến một tấm bản đồ Thái Tử đang xem.
Trên bản đồ vẻ chính là lãnh thổ giao tiếp với Bắc Nhung. Bên trên chấm chấm quệt quệt vẽ mấy cái bản vẽ, nhìn dáng vẻ là Thái Tử vẻ.
Diệp Xu Xu sửa sang lại một chút ý nghĩ, mở miệng,
- “Nghe nói gần đây Bắc Nhung xâm lấn, công phá vài tòa thành trì, đoạt lấy rất nhiều lương thực cùng súc vật?”
Thái Tử cũng không ngẩng đầu lên nói,
- “Ừ.”
Diệp Xu Xu tiếp tục nói:
- “Bắc Nhung binh hùng tướng mạnh, nghe nói mỗi người bọn họ đều là kỵ binh, mà Hạ Quốc chúng ta lại khuyết thiếu chiến mã. Cho nên Bắc Nhung luôn sẽ ở trong thời gian ngắn công phá một vài tòa thành đoạt lấy lương thực sau đó liền chạy không thấy thân ảnh.”
- “Ừ, nói không tệ.”
- “Cho nên chúng ta mới phải cùng Ðại Uyên liên hôn a, Ðại Uyên có chiến mã tốt nhất, mà chúng ta có binh lính tốt nhất, Ðại Uyên ở phía tây Bắc Nhung, chúng ta thì tại nam diện, nếu có thể kết thành liên minh hai mặt giáp công, nói vậy tất nhiên có thể làm ít công to, tổn thương nặng Bắc Nhung.”
Nghe được lời này, rốt cuộc Thái Tử buông bản đồ, nhìn Diệp Xu Xu.
Ánh mắt hắn chậm rãi lạnh đi.
- “Nàng muốn nói cái gì?”
Dáng vẻ hắn có chút dọa người, Diệp Xu Xu rút rút cổ, căng da đầu vẫn là nói lời nói kế tiếp.
- “Ta muốn nói cái gì, nói vậy điện hạ hẳn là đoán được, điện hạ là Thái Tử, lúc này lấy đại cục làm trọng, là giang sơn xã tắc quan trọng, hay là tư tình nhi nữ quan trọng, nghĩ đến cũng không cần phải ta tới nhắc nhở.”
Dứt lời, trong phòng an tĩnh lại.
Ánh mắt Thái Tử nhìn nàng càng ngày càng lạnh, Diệp Xu Xu rũ xuống mi mắt cắn cắn môi, nàng nói lời này nguyên bản là mang theo thành phần giận dỗi, cũng thật nói ra, không biết vì sao trong lòng sẽ không thoải mái……
Thật lâu sau, Thái Tử mặt vô biểu tình,
- “Ta cho nàng một lần cơ hội, lời nàng nói vừa rồi, rốt cuộc là lời trong lòng nàng, hay là người khác buộc nàng nói?”
Lông mi Diệp Xu Xu run rẩy, nàng nghe ra được chỉ sợ hắn thật sự tức giận.
Thái Tử mặt trầm như nước, Diệp Xu Xu buông mực điều trong tay, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
- “Có phải lời nói thiệt tình hay không quan trọng sao? Điện hạ ngài thân là Thái Tử một quốc gia, đối với ngài mà nói quan trọng nhất chẳng lẽ không phải giang sơn xã tắc sao? Hiện giờ phần lớn quan viên triều đình đều duy trì ngài nghênh thú Ðại Uyên công chúa, mà nếu ngài cưới Ðại Uyên công chúa, đối Hạ Quốc mà nói trăm lợi mà không một hại, mặc dù không vì chính ngài, ngài cũng nên suy xét vì quốc gia.”
Thái Tử lạnh lùng nhìn nàng,
- “Cho nên lời này là nàng thiệt tình nói?”
Mắt Diệp Xu Xu lóe lóe, không có trả lời.
Sắc mặt Thái Tử lạnh có thể kết băng, ngực hắn một trận buồn đau.
Nữ nhân này rốt cuộc có biết nàng đang nói cái gì hay không? Nàng là muốn tức chết hắn sao?
- “Đi ra ngoài.” Hắn lạnh lùng phun ra hai chữ này.
Diệp Xu Xu nhắm mắt, xoay người liền đi, mới vừa một bước ra khỏi phòng, nàng liền nghe được trong phòng “Bốp bốp” truyền đến tiếng chung trà bị quăng bể.
Nhìn dáng vẻ lời nói vừa rồi xác thật chọc giận hắn……
Thái Tử thực mang thù, sau ngày đó, Thái Tử liền không chuẩn nàng tới đây, dựa theo Tĩnh ma ma truyền nguyên lời nói là “Thấy nàng liền phiền”, “Muốn nàng cách xa xa”, “Về sau đừng xuất hiện ở trước mặt hắn”, “Không lương tâm”……
Tóm lại, giữa hai người bọn họ rùng mình lại kéo ra màn che.
Đối mặt tình cảnh như thế, Diệp Xu Xu chỉ có thể yên lặng không nói gì, nàng nói lời đó vốn là ý của Hoàng Hậu, khi đó nàng thành thật công đạo không phải tốt sao, làm gì phải bực bội nói mấy lời cố ý chọc giận hắn?
Nàng nói ra miệng không quá mấy ngày, triều đình truyền đến một chuyện lớn, đông đảo triều thần bao gồm tả hữu Thừa tướng đều liên hợp lại thỉnh tấu Khang Nguyên Đế, hai nước liên hôn là phải làm, yêu cầu Thái Tử cần phải cưới Ðại Uyên công chúa.
Cửu công chúa nói việc này thì, khuôn mặt nhỏ tức đến đỏ bừng,
- “Tỷ tỷ, tỷ không biết những tên đại thần đó có bao nhiêu quá mức, Thái Tử ca ca căn bản không nghĩ cưới cái gì công chúa! Chính là đám đại thần đó không đồng ý, một hai bắt Thái Tử phải cưới người. Phụ hoàng mẫu hậu muội cũng không dám buộc Thái Tử như vậy.”
Diệp Xu Xu nhấp môi, y theo tình hình trước mắt, chỉ sợ tính là Thái Tử không muốn cũng không thể không cưới vị công chúa kia.
Diệp Trường Canh cũng chạy tới tâm tình trầm trọng mà nói việc này, sau khi nói xong hắn an ủi Diệp Xu Xu,
- “Muội muội, muội không cần lo lắng, dù sao Ðại Uyên công chúa cũng là người dị tộc, liền tính tương lai sinh nhi dục nữ cho điện hạ, con của nàng cũng không có tư cách kế thừa chính thống.”
Lời này ý muốn không nói mà rõ ràng, Thái Tử điện hạ nghênh thú Ðại Uyên công chúa trên cơ bản đã là ván đã đóng thuyền.
Diệp Xu Xu nghe xong, nói không khó chịu khẳng định là giả, tuy rằng nàng đã sớm biết hắn khẳng định sẽ cưới nữ nhân khác, nhưng chờ thật tới hôm nay, trong lòng nàng vẫn là thực mất mát.
Đồng dạng tâm tình mất mát còn có Xuân Đào và Niệm Thu, các nàng nguyên bản cho rằng trước hết gả cho Thái Tử điện hạ nhất định sẽ là Diệp Xu Xu…… Không nghĩ tới nửa đường thế nhưng trong một sát na nhảy cái Ðại Uyên công chúa.
- “Cô nương, ngài đừng khổ sở, ta nghĩ điện hạ khẳng định sẽ không bạc đãi ngài.” Xuân Đào an ủi nói.
- “Đúng vậy, cô nương, nô tỳ nghe nói điện hạ căn bản là không đồng ý hôn sự này, là các đại thần cường ngạnh buộc điện hạ cưới. Nô tỳ nghĩ liền tính điện hạ cưới cái công chúa kia vào cũng sẽ không thích.”
Niệm Thu cũng an ủi,
- “Đến lúc đó tâm điện hạ còn ở chỗ cô nương mà.”
Diệp Xu Xu miễn cưỡng cười cười,
- “Ta hiểu ta hiểu.”
Nguyên tưởng rằng việc này liền như vậy định ra, nhưng không dự đoán được, ngày hôm sau khi các đại thần thỉnh chỉ bức bách Thái Tử liên hôn, thế nhưng Thái Tử ở trên triều đình trước mặt mọi người tuyên bố, hắn muốn suất lĩnh mười vạn đại quân thân chinh Bắc Nhung.
Trong ngoài triều đình tất cả đều ồ lên.
Đông đảo đại thần đột nhiên không kịp phòng ngừa, sôi nổi đi ra khuyên can Thái Tử.
Thái Tử lãnh đạm nói:
- “Cô là trữ quân, cũng là một nam nhân, là một trữ quân, hoạ ngoại xâm như thế nào có thể dựa liên minh với người ngoài tới chống đỡ? Là một nam nhân, càng hẳn làm gương cho binh sĩ anh dũng giết địch kiến công lập nghiệp, mà không phải dựa vào cưới một nữ nhân tới củng cố giang sơn xã tắc!”
Lời vừa nói ra, lúc trước những thần tử kêu la Thái Tử không cưới Ðại Uyên công chúa chính là không màng đại cục đều bị kinh sợ nói không ra lời.