Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mỗi Năm Một Yêu Thương - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng
  3. Chương 46: Giải quyết
Trước /52 Sau

Mỗi Năm Một Yêu Thương - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 46: Giải quyết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trần Trường Phong rất giỏi chọc giận Trình Nặc, nhưng cũng rất giỏi dỗ dành cô.

Ban đầu Trình Nặc đã định đuổi anh ra sofa ngủ, nhưng khi cô tắm xong đi ra thì thấy Trần Trường Phong đang ngậm một bông hoa giả trong miệng, một tay chống khung cửa, một tay chỉnh mũ lưỡi trai - là chiếc mũ lưỡi trai màu đen của cô.

Anh đứng thẳng một chân, chân kia co lên, chống vào tường, tạo dáng "ngầu" một cách kỳ quặc.

Trần Trường Phong: "Người đẹp, nhìn xem ai đến đây nào?"

Trình Nặc nhìn anh từ đầu đến chân, cố ý hỏi: "Ồ, bây giờ anh là ai thế?"

Trần Trường Phong nhả bông hoa trong miệng ra, xoay người hai vòng rồi đưa cho cô, sau đó bất ngờ cởi mũ lưỡi trai ném đi: "Là bạn trai Kappa của em đây!"

"Cái gì?" Ánh mắt cô theo chiếc mũ bay đi rồi lại quay trở lại, lúc này cô mới nhận ra trên đầu anh đang đội một vật mềm mại màu hồng, thật sự rất giống Kappa bị hói đầu, "Phụt..."

May mà cô không uống nước, nếu không đã sặc chết rồi, hoặc cũng phun hết vào mặt anh.

Trần Trường Phong tự mình cười phá lên trước, vừa sờ đầu vừa cười đến mức nước mắt chảy ra.

Lúc này, Trình Nặc mới nhìn rõ, cái mà anh đang đội là miếng dán ngực silicon của cô.

Cô ngừng cười, "á á" gào thét, nhảy lên người anh đánh anh: "Anh điên à! Anh bị thần kinh hả?"

Anh nâng chân cô lên, ôm cô vào lòng, để cô tùy ý đánh vai, véo tai, còn "liều mạng" hỏi: "Giống không? Giống Kappa không?"

Sau đó, anh cùng cô ngã xuống giường, vừa né tránh "đòn tấn công" của cô, vừa cúi xuống hôn cô. Dù là giận dỗi hay vui vẻ, cuối cùng hai người vẫn quấn lấy nhau, tiếng động dần dần thay đổi.

Quậy đến tận khuya, sáng sớm lại có cuộc họp quan trọng, Trần Trường Phong chỉ ngủ được vài tiếng đã phải dậy, Trình Nặc ngủ mê man, không thể dậy nấu bữa sáng cho anh, cô ngồi trên giường, ôm chăn ngẩn ngơ tỉnh ngủ.

Trần Trường Phong kéo chăn cho cô, nhét thêm một con thú bông vào lòng cô rồi bảo cô ôm nó ngủ tiếp.

Sáng sớm ngủ lại rất dễ, anh còn chưa ra khỏi cửa thì cô đã ngủ say lại.

Rèm the ấm áp, gió sáng se lạnh, anh ngồi trên taxi đi làm với trái tim đầy "oán hận", anh muốn đợi công ty ổn định lại sẽ cùng Trình Nặc đi du lịch, anh không muốn đi làm thêm một ngày nào nữa.

Nhưng đời người nào như ý muốn, công cuộc cải cách khởi đầu đã khó, giữa chừng cũng khó, đến giai đoạn sau lại càng khó khăn chồng chất.

Báo cáo tài chính quý mới được công bố, Trần lão gia lại tức giận đến mức lên cơn cao huyết áp, phải nhập viện nằm điều trị suốt mấy ngày trời.

Con cháu trong nhà thay phiên nhau đến bệnh viện chăm sóc ông cụ, nhưng Trần Trường Phong lại là người cuối cùng được Trần Thế Vũ sắp xếp đến.

Vừa nhìn thấy Trần Trường Phong, ông cụ liền cầm gậy gõ vào thành giường, hỏi xem nó có phải đến để ông già này sống thêm dăm ba hôm nữa trong viện hay không.

Trần Trường Phong lúc này đúng là cháu ngoan, ngồi xổm bên giường bị ông nội vụt cho mấy gậy, trong lòng thầm nghĩ không biết có phải bố cố ý hay không, lại chọn đúng lúc ông nội hồi phục sức khỏe, có sức để đánh người thì mới cho anh đến.

Đợi ông nội hết giận, cũng có thể là do đánh anh mệt rồi, Trần Trường Phong rót một ly nước ấm dỗ dành ông uống, thành khẩn hỏi: "Ông nội, rốt cuộc là ông giận cháu chuyện gì? Ông nói đi, cháu giải thích cho ông nghe."

Trần lão gia vừa mở miệng đã thở hổn hển: "Ta không muốn nghe."

Trần Trường Phong: "Cũng phải, ông anh minh thần võ như vậy, có gì mà không hiểu chứ, đâu cần cháu phải giải thích, chắc bố cũng đã nói hết với ông rồi."

Trần lão gia không để tâm, vẻ mặt vẫn đầy giận dữ.

Nhìn vẻ mặt uy nghiêm của ông, Trần Trường Phong lại nhìn thấy sự tàn lụi của thời gian.

Nói ra thì thật bất hiếu, nhưng anh không biết đôi mắt sắc bén này còn có thể tỏa sáng được bao lâu nữa.

Hai ông cháu lần đầu tiên trò chuyện nghiêm túc như vậy. Ban đầu, Trần Trường Phong không muốn nói những lời "sáo rỗng", nhưng vì cảm nhận được sự già yếu của ông nội, cuối cùng anh vẫn nịnh ông một chút, chân thành nói:  "Cháu biết rồi, ông không phải giận cháu chuyện cải cách công ty, mà là giận cháu không chăm sóc tốt cho cô và anh họ, đúng không ạ?"

Cuối cùng ông cũng nhìn anh một cái.

Trần Trường Phong liền nói tiếp: "Con mới về nước, cô và anh họ đã giúp đỡ con rất nhiều, dạy con cách đối mặt với những tình huống bất ngờ. Con biết họ đều là... Haiz, thôi không nói nữa, dù sao thì con cũng biết, chúng ta là người một nhà. Bây giờ ông giận như vậy, là vì cảm thấy cháu chia cắt công ty te tua, đối xử tệ bạc với nhà cô, ông đau lòng cho họ, đúng không?"

Trần Trường Phong biến những "trò bẩn" mà anh họ giở trò thành sự "hướng dẫn" dành cho anh, lời lẽ còn có chút "tủi thân", bố anh nói anh làm như vậy rất "thiếu chuyên nghiệp".

Trần Trường Phong biết ông nội là sau khi lập xong di chúc theo ý mình thì lại hối hận, người già rồi lại mềm lòng, trước đây vốn không ưa cách làm của nhà cô, cho rằng muốn bảo toàn Trần thị thì phải hy sinh lợi ích của con gái, nhưng bây giờ lại nhớ đến những điều tốt đẹp của con gái trong những năm qua, còn chưa kịp bù đắp cho cô thì hai nhà con cái đã vì tranh giành tài sản mà lục đục nội bộ.

Ông nội  sẽ không trách mình lúc trước quyết định sai lầm, cũng không muốn trách móc con gái đã phải chịu oan ức, cho nên mới trút giận lên người đứa cháu này.

Trần Trường Phong đã bàn bạc kỹ lưỡng với bố mình, lúc này, anh đưa ra giải pháp cho ông nội, xin ý kiến của ông: "Trần thị sẽ góp vốn vào công ty mới của cô, giao lại những mảng kinh doanh cũ của Trần thị cho cô quản lý, mời cô dọn về trụ sở chính, sau này con chỉ phụ trách mảng kinh doanh mới, hai công ty gộp thành một, vẫn là tập đoàn Trần thị, ông thấy như vậy được không ạ?"

Vòng vo một hồi, để người ngoài xem không ít trò cười, cũng nhận ra bộ mặt "anh em ruột thịt trở mặt thành thù" trước lợi ích, bố con Trần Thế Vũ lựa chọn "mất tiền mua yên bình", trả giá cho sự "thiên vị" của ông cụ, bởi vì chuyện này ban đầu cũng là do ông cụ thiên vị con trai mà ra.

Dưới sự "chăm sóc tận tình" của Trần Trường Phong, ngày hôm sau ông cụ hồng hào xuất viện, thông báo cho hai nhà con cái về nhà cũ ăn cơm đoàn viên.

Trần Trường Phong nhắn tin cho Trình Nặc, hỏi cô có muốn đến không.

Trình Nặc không hứng thú lắm, nhưng cũng không ghét bỏ, chỉ hỏi anh: "Anh cần em đến không?"

Trần Trường Phong: "Một thanh niên thất bại trong sự nghiệp, quả thực rất cần thể hiện bản thân thành công trong tình trường."

Trình Nặc gửi một biểu tượng cảm xúc con mèo gật đầu.

Lần trước đến nhà cũ là để mừng thọ ông nội, cô đi cùng xe với dì Du Du. Lần này đến, thân phận đã khác, tuy không công khai, nhưng cô và Trần Trường Phong nắm tay nhau bước vào cửa, ngay cả bố Trần Trường Phong cũng phải liếc nhìn hai người vài lần.

Đây là bữa cơm đoàn viên, cũng là bữa cơm "làm hòa", Trần Quân Hợp và Trần Thế Vũ cãi nhau vài câu, sau khi uống chút rượu, họ lại xúc động xin lỗi và cảm ơn nhau, cuối cùng bắt tay giảng hòa, còn muốn cùng nhau phát triển Trần thị ngày càng lớn mạnh.

Ông nội hài lòng nhìn hai người con làm hòa, nghĩ lại, ông cảm thấy có chút áy náy với cháu trai, không thể nói thẳng với anh, nên ông bù đắp cho Trình Nặc: "Căn biệt thự mà bố Trường Phong nói muốn tặng cho con, con thích chứ? Trường Phong nói con làm việc ở trung tâm thành phố tiện hơn, ông đã chọn cho con một căn nhà ở khu trung tâm, hôm nào bảo Trường Phong dẫn con đi xem, xem có vừa ý không."

Trình Nặc không ngờ, mỗi lần đến nhà ông đều được tặng nhà, cô kinh ngạc cảm ơn ông nội, lưỡng lự không dám nhận món quà lớn như vậy.

Trần Trường Phong giả vờ ghen tị: "Ông nội, ông tặng nhà cho cô ấy, nhớ viết giấy tờ rõ ràng nhé, nếu chia tay với con, thì không cho cô ấy nữa!"

Ông nội hừ một tiếng: "Chia tay với con là do con vô dụng, không giữ được người ta, liên quan gì đến căn nhà của con bé!"

Trần Trường Phong buồn bực vô cùng.

Cô anh chen vào: "Trường Phong là đứa trẻ biết điều, con xem từ nhỏ đã biết dẫn bạn gái về nhà. Nhị An cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên để ý đến chuyện tình cảm đi, cô thấy con bé nhà họ Lâm cũng được đấy, nhìn hai đứa có tướng phu thê."

Trần Dịch An mỉm cười nhìn cô: "Con và cô ấy không thân thiết. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng."

Nói xong, cậu rời khỏi bàn ăn, đi chơi Lego cùng Lý Hạo Hành.

Trình Nặc và Trần Trường Phong đồng thời nhìn theo bóng lưng rời đi của Trần Dịch An, nhìn nhau, trong mắt đối phương đều hiện lên ngọn lửa hóng hớt, nhưng đều không lên tiếng.

Trần Trường Phong biết coo vẫn còn chút ấm ức trong lòng, cố ý để Trần Dịch An cũng phải nếm thử chút đau khổ. Anh rất muốn lên tiếng bênh vực em trai, nhưng hôm nay trường hợp này không cho phép anh làm loạn.

Tình thân đã có vết nứt thì chỉ có thể từ từ hàn gắn.

Rời khỏi nhà ông nội, Lý Du Du hỏi Trường Phong và Trình Nặc: "Hai đứa còn bận gì không, nếu không thì về nhà đi, tối nay dì Vương gói sủi cảo hải sản."

Hôm nay Trần Trường Phong đã hủy bỏ hết mọi công việc, quả thực là rảnh rỗi, nhưng anh định đến nhà Trình Nặc "dính lấy" cô.

Anh còn chưa kịp lên tiếng, Trình Nặc đã thay anh trả lời: "Không có việc gì ạ!"

Trần Trường Phong nhìn thấy Trần Dịch An đi ra phía sau, cũng gật đầu, anh và Trình Nặc mỗi người kéo một tay Trần Dịch An, ba người cùng lên một chiếc xe.

Trần Trường Phong lái xe, Trình Noãn ngồi hàng ghế sau "thẩm vấn".

Trần Dịch An ngồi ở ghế sau như ngồi trên đống lửa, nắm chặt tay vịn, muốn xuống xe mấy lần.

Trình Nặc ban đầu còn thăm dò, thấy cậu không chịu "cắn câu", liền hỏi thẳng:  "Rốt cuộc em với Lâm Hạ là thế nào? Em giấu diếm người khác thì thôi, chẳng lẽ còn không tin tưởng anh chị sao?"

Trần Dịch An cảm thấy Trình Năck bị anh trai mình dạy hư rồi, trước đây cô là người biết giữ chừng mực, bây giờ cũng không còn ý thức về ranh giới nữa.

Trần Trường Phong nhìn em trai qua gương chiếu hậu, như thể đọc được suy nghĩ của cậu, nghiêm túc nói: "Dịch An, đây không chỉ là vấn đề tình cảm cá nhân của em, mà còn liên quan đến sự phát triển của công ty, Lâm Hạ bây giờ là đối tác của chúng ta, nếu cô ấy có ân oán gì với em, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác của chúng ta."

Trần Dịch An nói: "Bịa tiếp đi."  

Trần Trường Phong đáp: "Chậc, sao lại là bịa đặt chứ, anh đã bao giờ lừa em chưa?"

Trần Dịch An "Anh lừa em còn ít sao."

Trần Trường Phong sốt ruột: "Ấy ấy ấy, để anh xem lương tâm của ai đã bị chó ăn mất rồi?"

Trình Nặc từ phía sau vỗ vỗ Trần Trường Phong: "Anh tập trung lái xe đi, đừng nói nữa!"

Cô lại tiến sát vào Trần Dịch An, thở dài: "Haiz, nói thật với em nhé, kỳ thực là dì Yến nhờ chị dò hỏi ý em, dì ấy nói nhà họ Lâm gần đây hay đến nhà, lại còn nhắc đến chuyện kết thông gia, cũng nói Lâm Hạ thích chính là em, dì Yến vốn muốn từ chối thẳng thừng, nhưng lại sợ hai đứa thật sự có tình cảm, bị dì ấy phá hỏng một mối lương duyên."

Trần Dịch An: "Không có tình cảm gì đâu, cứ phá hoại đi."

Trình Nặc: "Thật sao? Vậy được, lát nữa về nhà, chị sẽ nói với dì Du Du, lần sau Lâm Hạ đến, nói thích em, thì bảo bà ấy đừng diễn nữa."

Trần Dịch An: "Vâng."

Tuy rằng cậu nói vậy, nhưng Trình Nặc lại nhận ra sự do dự thoáng qua và động tác mím môi của cậu. Biểu cảm vi mô quá nhiều, tuy rằng cô không phải chuyên gia tâm lý, nhưng Trình Nặc cảm thấy mình đã nhìn ra chút manh mối, cậu và Lâm Hạ tuyệt đối không phải "không quen biết"!

Trình Nặc dừng lại đúng lúc, không ép cậu nói thêm nữa, chỉ là lúc xuống xe ở nhà họ Trần, cô ghé sát tai Trần Trường Phong, nói nhỏ, cô cảm thấy Trần Dịch An có lẽ đã bị Lâm Hạ "hành hạ", không biết là yêu đơn phương hay là "ngược luyến tàn tâm".

Trần Trường Phong gật đầu, nói nhỏ với Trình Nặc, đủ để Trần Dịch An nghe thấy: "Vậy thì sau này ở công ty, anh cũng sẽ không nể mặt cô ta, trả thù cho Dịch An!"

Trần Dịch An: "..."

So với việc ăn cơm ở nhà cũ, ở nhà mình thoải mái hơn. Nhưng Trình Nặc đã sớm "lập ba điều luật" với Trần Trường Phong, dù hiện tại mọi người trong nhà họ Trần đều biết mối quan hệ của họ, nhưng trước mặt mọi người, họ vẫn phải giữ khoảng cách, không được quá thân mật, nếu không cô sẽ cảm thấy không thoải mái.

Trần Trường Phong miệng thì đồng ý, nhưng thường xuyên "dính" lấy cô, tay cũng vô thức đặt lên vai hoặc eo cô, bị cô trừng mắt nhìn, anh mới tủi thân rụt tay lại.

Lúc đôi tình nhân trẻ tuổi cãi vã, Trần Dịch An ngồi bên cạnh Lý Du Du, bóc cam cho bà, giả vờ như vô tình dò hỏi: "Gần đây người nhà họ Lâm vẫn thường xuyên đến nhà ạ?"

Lý Du Du: "Hả? Hình như là không, gần đây mẹ ở nhà ngoại, trong nhà cũng chẳng có ai."

Chỉ cần nhìn biểu cảm và giọng điệu của mẹ, Trần Dịch An liền biết những lời Trình Nặc nói là bịa đặt, không cần phải hỏi thêm gì nữa.

Cậu có chút bực bội, quay đầu nhìn hai người đang chơi trò rút gỗ bằng khoai tây chiên trên sofa, cậu trừng mắt nhìn Trình Nặc.

"Gần mực thì đen".

Editor: Mây

Quảng cáo
Trước /52 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đừng Sợ! Anh Bảo Kê Cưng!

Copyright © 2022 - MTruyện.net