Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau đi làm, Nguy Dã đeo khẩu trang, cũng không ai chú ý tới.
Sáng sớm, mọi người đều vội vàng, trong phòng họp đang diễn ra hội nghị khẩn cấp.
“Đêm qua có tiểu đội dị năng khẩn cấp báo cáo, bọn họ ở bên ngoài phát hiện một con tang thi không giống bình thường, tốc độ di chuyển nhanh, thính giác cùng khứu giác cũng nhanh nhạy.” Nguy Dã đứng ở một góc, nghe được thanh âm của Nghiêm Vi Duyệt hơi trầm: “Tang thi đang tiến hóa.”
Sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.
“Tối hôm qua ta suốt đêm giải phẫu tang thi kia, các số liệu chỉ tiêu còn đang tính toán.” Trên mặt Nghiêm Vi Duyệt hơi có mệt mỏi: “Mã Hồi, ngươi đi kêu người đẩy nhanh tiến độ.”
Người bị gọi tên đáp lại một tiếng, nhanh chạy rời đi. Một lát sau, mang về một tin tức xấu: “Công cụ đột nhiên bị hỏng, muốn sửa xong phải đợi hai ngày.”
Loại thời điểm này lại xuất hiện vấn đề, người trong phòng đều trầm mặc, không khí hơi ngưng trọng. Nghiêm Vi Duyệt nhéo nhéo mũi, thanh âm vẫn cứ vững vàng: “Đem số liệu đóng dấu lấy ra, ta tự tính.”
Có người mời y nghỉ ngơi một chút, y bình đạm lắc lắc đầu, cầm số liệu ngồi xuống, mặt nghiêm túc.
Vận dụng ngòi bút như bay, tốc độ lật tranh nhanh đến thái quá, trong lúc nhất thời chỉ nghe được tiếng trang giấy xôn xao.
Nguy Dã trợn mắt há hốc mồm. Bên tai Hàn Diệu thấp giọng nói: “Dị năng giả hệ tinh thần đại não càng phát triển, giáo sư nghiêm là dị năng giả cấp S, não vực so với người thường mở rộng hơn 10%, y tính toán số liệu còn nhanh hơn công cụ.”
Thật là lợi hại. Nguy Dã nhìn chung quanh, những người khác tuy rằng đều biết chuyện này, trên mặt biểu tình lại so với hắn còn muốn sùng bái.
Nghiêm Vi Duyệt bỗng nhiên dừng động tác, ánh mắt nhìn lại đây.
“Xin lỗi, các ngươi làm ồn đến ta.” Khi sử dụng tinh thần lực, y thậm chí có thể cảm nhận được tinh thần dao động ở quanh người.
Đồng thời khi nói chuyện, y tháo mắt kính xuống, ánh mắt sâu thẳm, dường như dâng lên một cơn lốc xoáy.
Nguy Dã nhìn đến ánh mắt mọi người người đăm đăm, giống bị thôi miên, không rên một tiếng mà xếp hàng rời khỏi phòng thí nghiệm.
……Ngầu a!
Hắn đứng ở cuối cùng, thần sắc có chút kinh ngạc cùng mờ mịt, nhìn trái nhìn phải, mới chậm một bước ra khỏi cuối cùng.
Đôi mắt Nghiêm Vi Duyệt hơi nheo lại, nhìn bóng dáng hắn như suy tư gì.
Không đến giữa trưa, Nghiêm Vi Duyệt liền đem số liệu tính ra, theo phân tích xác định tang thi có thể sẽ tiến hóa.
“Không chỉ như vậy.” Nghiêm Vi Duyệt nói: “Nếu còn tiếp tục tiến hóa, tang thi chỉ sợ cũng sẽ có dị năng.”
Mọi người ồ lên.
Hiện tại sinh hoạt đã thực gian nan, nếu tang thi cũng có dị năng, mạt thế đến khi nào mới có thể kết thúc!
Nghiêm Vi Duyệt trầm ngâm nói: “Mặc dù tang thi dị năng hóa, tỉ lệ cũng sẽ không vượt qua nhân loại, cũng không cần quá mức bi quan. Giai đoạn hiện tại chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng, kịp thời ứng phó, tùy cơ ứng biến.”
Thanh âm y không nhanh không chậm, ánh mắt bình thản như gió xuân, làm tinh thần mọi người phấn chấn.
Nguy Dã nhìn chung quanh một, phát hiện trừ hắn, không ai nhớ rõ việc lúc trước.
Nghiêm Vi Duyệt ánh mắt dừng ở trên người hắn, bỗng nhiên ôn hòa mở miệng: “Nguy Dã, ngươi thấy thế nào?”
Mọi người đều nhìn về phía Nguy Dã.
Tựa như học sinh đi học bị giáo sư gọi tên trả lời vấn đề. Nguy Dã cả người rùng mình, vội vàng đáp: “Giáo sư nói đúng!”
Bộ dáng khẩn trương hiện ra vẻ ngây ngô, có nghiên cứu viên vì phản ứng của hắn mà bật cười.
Nghiêm Vi Duyệt môi nhếch lên, nhìn hắn: “Ngươi sợ hãi sao?”
Dưới ánh đèn, sau mắt kính là hai tròng mắt nhạt nhẽo. Như là đang hỏi tang thi dị năng hóa, lại phảng phất có ý khác.
Nguy Dã miễn cưỡng cười cười: “Không sợ hãi a.”
Nghiêm Vi Duyệt không kịp nghỉ ngơi, giữa trưa cơm nước xong, liền đi thảo luận với lãnh đạo của căn cứ. Căn cứ lập tức đem phát hiện này báo cho các tiểu đội dị năng, làm bọn họ cẩn thận khi ra ngoài làm nhiệm vụ.
Trước mắt, các căn cứ lớn đều đang nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh, nhưng vắc-xin phòng bệnh còn phải đợi rất lâu.
Buổi chiều liền có tang thi được đưa vào viện nghiên cứu, nhân viên vận chuyển võ trang đầy đủ, trong lồng sắt có một ít cá thể sống.
Nghiêm Vi Duyệt đang nghỉ ngơi ở văn phòng, lúc này mổ chính là Hàn Diệu. Nguy Dã ở bên cạnh quan sát hồi lâu, hôm nay rốt cuộc không cần ghi lại số liệu, mà là làm trợ thủ cho người mổ chính.
Ba tiếng sau, bọn họ ra khỏi phòng giải phẫu, mới vừa cởi bộ đồ bảo hộ, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng hét.
“Cảnh vệ! Có dị năng giả không! Cứu mạng a!” Mấy cái nghiên cứu viên kinh hoảng cầu cứu.
Nguy Dã không kịp nghĩ nhiều, trước tiên chạy qua.
Sự cố chính là nơi đặt cá thể tang thi sống, hắn đến nơi đó, chỉ thấy một con tang thi mở được lồng sắt, trên mặt đất có thi thể của hai gã cảnh vệ.
Bên tai là tiếng kêu sợ hãi: “Mau đi tìm giáo sư Nghiêm!”
Nhân viên ở đây chưa ai từng chém giết tang thi, có người trực tiếp ngất sỉu.
Có hai người đứng gần tang thi nhất, chân run run thế nhưng hoạt động không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chết tới gần.
Cứu viện còn không có vào tới, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
“Cứu, cứu mạng!” Cực độ sợ hãi, bọn họ thậm chí không kịp thấy rõ là ai, gắt gao bắt lấy cánh tay người tới.
Tay bị lệch về một bên, dòng nước bắn ở trên cổ tang thi. Nguy Dã nhíu mày: “Buông tay!”
Bước chân của tang thi không ngừng lại, gào rống đánh tới, thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên giống như bị lực lượng vô hình khống chế, mà dừng lại
Cùng lúc đó, một dòng nước xuyên qua không khí, mạnh hơn cả súng bắn nước cao áp, nháy mắt xuyên thủng đầu tang thi.
Thân thể khổng lồ ầm ầm ngã xuống.
Nguy Dã người đối với bóng người ở cửa.
“Cảm…… cảm ơn giáo sư.” Hắn thanh âm có chút run rẩy.
Nghiêm Vi Duyệt một bàn tay cắm ở trong túi, chậm rãi đến gần, nhìn chăm chú hắn ánh mắt hơi lộ ra ý cười: “Nên là ta cảm ơn ngươi, đã cứu hai người kìa.”
Tang thi ngã xuống đất, Nghiêm Vi Duyệt đã đến, vài nghiên cứu nhân viên mới dám vào. Hàn Diệu nhìn hai người đồng nghiệp núp ở phía sau, hận sắt không thành thép nói: “Vừa rồi làm sao vậy! Nguy Dã tới cứu ngươi, ngươi lại giữ chặt tay hắn!”
“Ta…… Ta sợ hãi.” Người nọ chân còn đang run.
Hai người được cứu nói lời cảm ơn Nguy Dã, bọn họ vừa lúc là người lúc trước trào phúng Nguy Dã, lúc này mặt đỏ lên.
Nói xong lời cảm ơn lại làm xin lỗi hắn, ngữ khí thành khẩn hổ thẹn.
Nguy Dã lắc đầu nói không sao, hai người càng thêm hổ thẹn.
“Ta có rất nhiều tri thức không hiểu.” Nguy Dã nói: “Nếu các ngươi thật sự cảm ơn ta, có thời gian liền giúp ta học bù đi.”
Hai người liên tục gật đầu.
Con tang thi này mới vừa vận chuyển tới.
“Nó đột nhiên tiến hóa dị năng lực lượng.” Này thuyết minh phỏng đoán của Nghiêm Vi Duyệt là thật.
Quan sát xong, Nghiêm Vi Duyệt từ trên mặt đất đứng lên, làm người đem tang thi đưa đến phòng giải phẫu.
Tang thi bị dịch đi, y lại không có đi theo, ánh mắt chuyển hướng Nguy Dã: “Có khỏe không?”
Nguy Dã ngực phập phồng, hơi thở vẫn hơi rối loạn, hắn nói: “Vừa rồi quá khẩn trương, ta…… Ta cần nghỉ ngơi một chút.”
Nghiêm Vi Duyệt mỉm cười nhìn hắn: “Không sao, ta giúp ngươi đi.”
Giúp thế nào? Trong mắt Nguy Dã toát ra nghi hoặc.
Hàn Diệu cười nói: “Giáo sư Nghiêm có thể giúp ngươi khai thông tinh thần, làm dị năng cùng tinh thần lực đều bình tĩnh trở lại.”
Nguy Dã nghĩ tới buổi sáng quỷ dị tình hình ngày hôm nay, Nghiêm Vi Duyệt chỉ một câu, khiến cho mọi người vô ý thức mà tuân thủ, tựa như sinh vật cao đẳng ra lện cho sinh vật cấp thấp.
Hắn có chút sởn tóc gáy, muốn nói không cần.
Nhưng Nghiêm Vi Duyệt đã tiến lên một bước. Ánh đèn trên đỉnh đầu y như một tầng hào quang, càng hiện khí chất như ngọc, mắt kính bạc hơi hơi phản quang.
Có chút dọa người a!
Thanh niên sắc mặt tái nhợt theo bản năng lui về phía sau nửa bước, tựa hồ lại không muốn thể hiện vẻ quá mức sợ hãi, ngửa đầu nhìn y.
Nếu là một bé mèo, phỏng chừng hiện tại đã xù lông.
Nghiêm Vi Duyệt không có duỗi tay đụng vào, chỉ là ngậm cười chăm chú nhìn hắn.
Nguy Dã xuyên qua rất nhiều thế giới, tinh thần cường tự nhiên không giống người thường, thậm chí không hề kém dị năng cấp S của Nghiêm Vi Duyệt. Trong lúc hoảng hốt, hắn có thể cảm nhận được có tinh thần lực tới gần mình, giống một xúc tua vô hình, muốn thăm nhập chỗ sâu trong hắn.
Bị văng ra.
Ý cười trong mắt Nghiêm Vi Duyệt càng đậm, y nói: “Tinh thần lực của ngươi rất mạnh.”
Trong lòng Nguy Dã đã đoán trước được kết quả này. Hắn run run rẩy rẩy hỏi: “Này thuyết minh cái gì?”
“Ân……” Nghiêm Vi Duyệt lộ ra vẻ mặt suy tư.
Khi Nguy Dã biểu hiện càng thêm khẩn trương, qua một hồi lâu, chậm rì rì nói: “Thuyết minh ngươi không dễ dàng bị dị năng tinh thần thương tổn.”
“Là chuyện tốt. Không cần lo lắng.”
Nguy Dã: “……”
Thả lỏng lại, Nguy Dã mới phát hiện chính mình đổ đầy mồ hôi, giải phẫu tang thi xong vốn là khó chịu, lại chiến đấu, hắn như là mới ở trong nước vớt ra tới.
Viện nghiên cứu có phòng tắm công cộng, Hàn Diệu cùng hắn đi tâm.
Nước ấm dừng ở trên người, Nguy Dã thoải mái mà thở dài.
Trong lòng suy nghĩ đến Nghiêm Vi Duyệt, phát hiện ngay từ đầu hắn đã nhìn lầm, người này bề ngoài lịch sự văn nhã, ăn mặc áo blouse trắng thanh lãnh ưu nhã, trên thực tế lại rất là gì đó.
Tắm rửa xong, hắn cùng Hàn Diệu một trước một sau trở về văn phòng.
Lúc này không đeo khẩu trang, Hàn Diệu thấy miệng hắn, trêu chọc: “Không nghĩ tới ngươi tuổi còn trẻ, đã có bạn gái sao?”
“Bạn gái cái gì?” Nguy Dã không hiểu, hắn nói: “Ta thích đàn ông.”
Bước vào văn phòng, hắn mới phát hiện Nghiêm Vi Duyệt còn ở bên trong.
“Giáo sư Nghiêm……” Cũng không biết y có nghe thấy lời mình nói hay không.
“Đừng sợ, đều mạt thế, thích người nào chúng ta đều có thể chấp nhận.” Hàn Diệu cười hì hì nói: “Là bạn trai? Có người yêu thật tốt.”
Nguy Dã không rõ nguyên do mà nhìn cậu ta.
“Hàn Diệu nói chính là vết thương trên miệng ngươi.” Nghiêm Vi Duyệt giải thích nghi hoặc. Y nói: “Không giống dấu hôn.”
“…… Đương nhiên không phải dấu hôn!” Nguy Dã vội giải thích: “Là bị thỏ cắn.”
“Ngươi bị con thỏ cưỡng hôn sao?” Hàn Diệu tức khắc ôm bụng cười.
Mặt Nguy Dã có chút hồng, vội nói sang chuyện khác: “Giáo sư, ngươi nói ta bị thỏ cắn, có cần tiêm vắc-xin phòng bệnh dại?”
Nghiêm Vi Duyệt đến gần, đầu ngón tay nâng cằm hắn. “Để ta xem.”
Nhìn hai giây, cười an ủi: “Vấn đề không lớn, sát trùng kỹ là được.”
“Nhưng về sau tốt nhất không cần hôn con thỏ.”
Nguy Dã: “…… Ta đã biết.”
Tiếng cười của Hàn Diệu đã sớm nghẹn.
Ánh mắt khiếp sợ nhìn Nghiêm Vi Duyệt, lại nhìn Nguy Dã, lần đầu tiên nhìn thấy giáo sư Nghiêm chủ động đụng vào người khác!
Lồng sắt chứa tang thi được gia cố thêm, đưa đến nơi phòng thủ càng cẩn thận. Máu người cùng vết máu tang thi chảy đầy trong phòng, Nguy Dã bị nhờ đi hỗ trợ dọn dẹp.
Cọ rửa ba lần nước mới rửa sạch sẽ.
Hắn thứ gì cũng chưa chạm vào, làm xong lại cảm thấy khó chịu, chạy đến phòng thí nghiệm rửa tay cùng mặt.
Tường của phòng thí nghiệm là pha lê trong suốt.
Người bên ngoài có thể thấy hắn rửa tay, đỉnh đầu tóc đen bồng mềm hơi xoăn, làn da trắng.
Nguy Dã rửa mặt mấy lần, làn da mỏng bởi vậy mà hơi ửng hồng.
Hắn rửa xong ngẩng đầu lên, thấy một bóng người đứng bên ngoài. Đôi mắt mông lung chớp chớp, nước chảy xuống theo gương mặt, Nghiêm Vi Duyệt cười như không cười nhìn hắn.
Nguy Dã: “……!”
Nghiêm Vi Duyệt cầm Povidone đi vào.
Bị giáo sư nhìn, Nguy Dã hoảng vô cùng.
Mắt hắn xinh đẹp, mí mắt rất mỏng, khi chấn kinh trợn to, trong sáng như lưu li.
Làm người càng muốn dọa hắn.
Nghiêm Vi Duyệt chưa nói gì, chỉ là khẽ cười một tiếng: “Lau mặt, ta bôi thuốc cho ngươi.”
Nguy Dã lau khô nước trên mặt, lúng túng nói: “Không làm phiền giáo sư……”
Ngón tay thon dài vươn tới, cằm bị nâng lên, Nguy Dã lập tức khép môi lại, đôi mắt đều quên chớp.
Nghiêm Vi Duyệt dính một chút Povidone, nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên môi hắn.
Lạnh lạnh, không biết có phải ảo giác hay không, cằm hắn bị đầu ngón tay còn cọ cọ.
A, là cố ý hay là cố tình?