Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mục Thần theo lời nhắm mắt lại, biểu tình ôn hòa điềm tĩnh, hơi ngửa mặt lên, đối diện với Cố Vân Quyết đang nằm úp sấp ở trên người hắn, đôi môi mỏng nhạt sắc hơi mím, còn mang theo một chút ý cười.
Cố Vân Quyết rốt cuộc áp chế không nổi rung động tâm lý, cúi đầu hôn xuống, mười năm này sớm chiều ở chung, y không lúc nào không khắc chế bản thân, đã sớm sa vào lưới tình, tình ái hệt như một loại độc dược gậy nghiện, muốn hôn hắn, muốn kéo hắn lúc hắn đang thanh tỉnh vào lòng mình, triệt để giữ lấy hắn, nuốt luôn vào bụng, hòa làm một thể, quấn quýt vào nhau... Nhưng y biết rằng, bây giờ còn chưa phải lúc.
Cố Vân Quyết chỉ là vừa chạm vào lập tức rời ra, nhìn lông mi nhỏ dài của Mục Thần run rẩy vì khiếp sợ, y phút chốc che giấu lại dục vọng tham lam của bản thân, thay đổi thành một bộ dáng dễ khiến Mục Thần nhẹ dạ nhất.
Mục Thần mang theo tức giận mở mắt ra, trước mắt là một mặt ngượng ngùng của tiểu đồ đệ, y đang thất kinh nhìn hắn, lại như một con thỏ nhỏ bị kinh sợ, dường như chỉ cần hắn nói một câu nói nặng lời, đứa nhỏ này cũng có thể bị dọa tới khóc lên.
"Ngươi..." Mục Thần bị tức nói không ra lời, chỉ có thể tức giận tràn đầy trừng Cố Vân Quyết, nói rất nhiều lần, không cho hôn! Cái tên nghiệt đồ này dám hôn môi của hắn, thực sự là muốn chết!
"Ta yêu thích sư tôn!" Nghiệt đồ lại thâm tình biểu lộ một lần nữa.
Mục Thần lạnh mặt, câu nói này hắn đã nghe vô số lần, y nói từ khi còn là một đứa bé cần hắn bế, nói đến khi bản thân đã trưởng thành, bây giờ không thể tiếp tục mềm lòng với y được nữa, hắn mặt lạnh hỏi: "Ngươi biết động tác này đại biểu cái gì không?"
"Chuyện này chỉ có thể làm với người thân cận nhất, sư tôn đã dạy." Lý do còn rất đầy đủ.
Mục Thần cả giận nói: "Vậy ngươi còn..."
"Sư tôn chính là người thân cận nhất của ta!" Cố Vân Quyết đánh gãy lời Mục Thần, thoạt nhìn còn rất oan ức, dường như đang nói tất cả đều do ngươi dạy, bây giờ sao ngươi lại đổi ý?
Mục Thần nghẹn khí ở ngực, há miệng nhưng không tìm được lý do phản bác, sau đó liền bị thái độ này của Cố Vân Quyết kích thích đến trở mặt luôn, "Ngươi cái tên nghiệt đồ này! Dám tranh luận!"
Khoé miệng Cố Vân Quyết giật một cái, đã biết vận mệnh mà mình sắp đón nhận—— phạt quỳ góc tường.
"Qua bên kia quỳ cho ta!" Mục Thần giơ tay chỉ vào chân tường, mười phần uy nghiêm.
Cố Vân Quyết một mặt "ta không phục" tiêu sái đi đến góc tường, tiêu sái vén tà áo lên, động tác quỳ vô cùng trôi chảy.
Mục Thần đột nhiên cảm thấy loại trừng phạt không đau không ngứa này đã không còn tác dụng với tiểu đồ đệ, hắn bóp bóp trán, mơ hồ có chút đau đầu, mười năm nay giáo dục Cố Vân Quyết, hắn luôn dùng hết thảy tâm lực, thế nhưng đến bây giờ hắn luôn cảm giác có chỗ nào không đúng lắm, đứa nhỏ này dính hắn quá mức, trái lại, tính cách mấy năm nay của y cũng rất ôn nhuận, nhưng lại không thấy y có bằng hữu chân tâm tương giao, mỗi ngày ngoại trừ quấn lấy hắn, còn lại đều không thấy y làm sự tình đứng đắn gì.
Lúc này, một thị nữ bưng hộp cơm lại đây, thấy Cố Vân Quyết quỳ ở một bên, đáy mắt lóe lên, mấy năm nay bọn họ đã quen việc hai thầy trò giận dỗi như thế, tất cả đều không cảm thấy kinh ngạc, nàng như trước cung kính hỏi: "Cung chủ, bữa tối ăn ở nơi nào?"
"Không ăn." Mục Thần không tâm tình hừ hừ, xoay mặt nhìn thấy cái nắp của hộp cơm, mặt trên có khắc một đóa hoa mẫu đơn, mặt ngoài lồi lõm, phác họa cánh hoa vô cùng lập thể. Mâu sắc của Mục Thần lóe lên, giơ tay lấy cái nắp kia xuống, gõ gõ phát hiện chất liệu là gỗ, trực tiếp ném cho đồ đệ nơi chân tường, lạnh lùng nói: "Quỳ phía trên này rồi từ từ mà ngẫm lại, không cho quỳ bể."
Cố Vân Quyết co rút khóe miệng mà tiếp được, sắc mặt có chút cứng ngắc, tiểu sư tôn cư nhiên còn học được cách dùng dụng cụ, phạt quỳ cũng có thể phạt ra hoa, càng ngày càng thông minh thì làm sao bây giờ? Sau này nếu càng thông minh hơn, có phải không còn dễ lừa nữa hay không?
Làm chuyện sai lầm thì phải trừng phạt, nhưng trong lòng hắn đau thì vẫn cứ đau, nửa đêm, Mục Thần bảo đồ đệ đứng lên, bởi vì qua giờ tý chính là sinh nhật của Cố Vân Quyết, tròn mười sáu tuổi, đồ nhi trưởng thành, cũng không thể để y quỳ qua sinh nhật.
Cố Vân Quyết vỗ vỗ đầu gối của chính mình, thấy Mục Thần vẫn luôn quay lưng về phía mình, bộ dáng vẫn còn đang phiền muộn, nhịn cười bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Mục Thần nhắm mắt lại hừ một tiếng, có chút khó chịu, cái tên đồ đệ ngu xuẩn này, mới bò lên đã đi mất, một câu cũng không nói với hắn, đây là không phục quản giáo sao? Quả nhiên quỳ vẫn còn ít!
Chỉ chốc lát sau, Cố Vân Quyết bưng hai bát mì đi tới, kêu một tiếng sư tôn, thấy Mục Thần làm bộ không nghe thấy, liền biết đối phương còn đang bực dọc, hắn cười đặt mì xuống, mau chóng tới dỗ dành, "Sư tôn, đồ nhi tự mình làm mì, ngươi có muốn ăn hay không?"
Mục Thần nhíu mày, "Tự taỵ?
Cố Vân Quyết gật đầu, lần này xuất môn y dự định sẽ tự tay chăm sóc chu đáo cho Mục Thần, không mang theo một tôi tớ nào để tránh phân tán tâm tư của tiểu sư tôn, loại chuyện đơn giản như nấu cơm xem một lần sẽ biết.
Mục Thần hiển nhiên không yên lòng với tay nghề của y, hơi không kiên nhẫn nói: "Hơn nửa đêm, ăn mì gì chứ?"
"Đồ nhi làm mì trường thọ, bồi đồ nhi ăn một chút có được hay không?"
Mục Thần nghe vậy ngồi xuống, thấy bên trong mì đều là những món ngày thường mình yêu thích, lúc này mới tiếp nhận đôi đũa Cố Vân Quyết đưa tới, mì trường thọ, cố hết sức nếm thử một cái.
Không thể không nói, tiểu đồ đệ có tay nghề cũng không tệ lắm, Mục Thần ăn mì, sắc mặt hòa hoãn chút. Đạo đồng tiến vào thu dọn bát đũa cũng không có cách nào, đôi thầy trò này nhá, mỗi ngày đều phải làm như thế mấy lần, thiếu chủ không có chuyện gì liền chọc cho cung chủ nổi giận, chọc xong một hồi thì liền dỗ ngọt, cũng chưa từng thấy hai người giận dỗi quá một đêm, đây chẳng lẽ là phương thức đặc biệt để thầy trò trao đổi tình cảm à?
Sinh nhật của Cố Vân Quyết nên trong môn có không ít người đến tặng lễ, nếu như là người khác có thể sẽ bày một buổi tiệc lớn, báo đáp mọi người, dù sao chỉ có một đồ đệ là Cố Vân Quyết, nói thế nào cũng phải chuẩn bị tốt mối quan hệ cho đồ nhi. Đáng tiếc Mục Thần căn bản cũng không có ý tứ này, người đến tặng lễ cũng đều là đưa xong liền đi, Mục Thần có thể nhận lấy là tốt lắm rồi, vẫn chờ hắn mời ở lại ăn cơm sao? Không dám nghĩ tới.
Ngự Thiên Dực vốn định trước khi đi sẽ đến Viêm Dương cung một lần, không nghĩ tới Nhạc Minh Trạch hệt như cái đuôi nhỏ, xuất hiện lặng yên không một tiếng động, đồng thời rất là thành thạo kéo tay áo của y, một mặt nghiêm túc: "Ngự môn chủ, hôm nay ta có chuyện quan trọng muốn thỉnh giáo ngươi."
Ngự Thiên Dực: "..."
————
Mục Thần đứng ở cửa Tàng bảo các, nhìn Cố Vân Quyết lựa chọn pháp bảo trong vô số đồ vật, hắn vì lo lắng có tro bụi rơi xuống trên người mình, cho nên không đi vào.
Hai thầy trò nếu đã quyết định đi Đan Thành, đường xá xa xôi, cũng không thể tiếp tục ngự kiếm mà đi, phi hành pháp khí mà trước kia hắn dùng bị Cố Vân Quyết nói quá nhỏ, hai người ở không đủ, muốn tới nơi này chọn bảo bối, Mục Thần yên lặng bĩu môi: Thực sự là yếu ớt, so với khuê nữ còn khó hơn nuôi!
"Sư tôn, cái này thế nào?" Cố Vân Quyết cầm một cái tiểu tháp màu đỏ, cười hỏi Mục Thần, cái này màu sắc phi thường tươi sáng, bố trí lại một chút sẽ trông như phòng cưới, sau khi nhận chủ chỉ cần có đầy đủ linh thạch cung cấp tài nguyên, có thể biến thành một cái cung điện di động, muốn đi đâu cũng được.
Mục Thần mặt ghét bỏ, "Quá tươi!"
Cố Vân Quyết chỉ có thể thất vọng buông xuống, lại tìm ra một cái pháp khí bằng vỏ sò, thầm nghĩ cái này biến thành hình dạng nhỏ nhất còn có thể làm ghế tựa cho Mục Thần, trải lên cái thảm màu trắng thì sẽ ôm vào người tiểu sư tôn, hình ảnh nhất định cực kỳ xinh đẹp, "Sư tôn, cái này thế nào? Còn có công năng phòng ngự!"
Mục Thần tiếp tục ghét bỏ: "Vỏ sò ở biển, có mùi tanh, không được!"
"Cái này thì sao?"
"Không được!"
"Cái này?"
"Quá xấu!"
...
Hai thầy trò chọn đến giữa trưa, Cố Vân Quyết tìm ra một cái cung điện màu sắc không khác Viêm Dương cung là mấy, sủng nịch nói: "Đây là cái cuối cùng, dùng nó được không?"
Mục Thần nghiêng đầu, thậm chí có một cái phi hành pháp khí mang màu sắc và hình thức không khác bao nhiêu so với Viêm Dương cung, thế mà hắn không biết, cái này cũng là vật mà trước đây Đan Dương Tử sưu tập sao? Nghĩ tới đây, tâm tư Mục Thần có chút bay bổng, ngày đó khi Đan Dương Tử phi thăng, cái gì cũng không mang, tay không mà đi, không biết đến thần giới có phải đi xin cơm hay không.
Cố Vân Quyết thấy Mục Thần không có phản đối, chích một giọt tinh huyết lên pháp khí, sau khi nhận chủ thì phóng tới không trung, Mục Thần nhìn một cái cung điện lơ lửng trên không trung, trực tiếp choáng váng cả mắt, "Sao lại lớn như vậy?"
Cố Vân Quyết chà xát cằm, lúc trước khi cho người luyện chế đã nói thu nhỏ bằng một phần mười Viêm Dương cung, không ngờ lúc nó lơ lửng trên không trung lại lớn như vậy. Tâm tư hơi động, y thu cung điện nhỏ đi, Cố Vân Quyết cười híp mắt nói: "Sư tôn lấy cho nó cái tên đi." Tên mà Mục Thần đặt luôn khiến Cố Vân Quyết vui đến quên cả trời đất, vừa có đồ vật mới sẽ lập tức lấy đến cho Mục Thần đặt tên.
Mục Thần không chút suy nghĩ, nói thẳng: "Tiểu Viêm Dương cung đi."
"Sư tôn lấy tên thật đẹp, rất phù hợp thực tế!"
Người vây xem khóe miệng đều co rút, nhìn thái độ hiện tại của Cố Vân Quyết, ánh mắt quần chúng đều có chút vi diệu. Chuyện này quả thật là cưng chiều không có tiết tháo chút nào, cái tính khí hiện tại của cung chủ, đều là do y nuông chiều thành quen!
Vì rèn luyện cho tiểu đồ đệ có năng lực tự gánh vác, Mục Thần đều bỏ mặc tất cả mọi chuyện cho Cố Vân Quyết đi làm, chính mình lại đi chuẩn bị đan dược, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Hắc Đản đứng ở trên bệ cửa sổ, cầu viện nhìn Mục Thần, cổ họng phát ra một tiếng ngắn ngủi: "Chíp!"
Mục Thần áy náy sờ sờ nó, "Ta phối cho ngươi chút thuốc, nhất định có thể biến trở về."
Hắc Đản: "... Chíp." Có nên uống không đây?
Lúc này, một đạo đồng chạy đi tìm Cố Vân Quyết, cung kính nói: "Thiếu chủ, dưới núi có một người, tự xưng là người nhà của cung chủ, nói có chuyện muốn gặp cung chủ."
"Người nhà?" Cố Vân Quyết nhíu mày, thái độ có chút lạnh lẽo.
"Họ Trần, nói là biểu đệ của cung chủ." Đạo đồng cầm một cái ngọc bài chứng tỏ thân phận, mặt trên có một chữ Trần chứng tỏ thân phận chủ nhân, Cố Vân Quyết xì cười một tiếng, Trần gia thật sự là chưa từ bỏ ý định nha, y thản nhiên nói: "Đánh gãy chân ném đi, lần sau nếu có người nào dám tới giả mạo, trực tiếp giết là được, không cần báo cáo."
Đạo đồng rùng mình, nhanh chóng chạy đi truyền lời.
Cố Vân Quyết mở miệng gọi đối phương, dặn dò: "Chuyện này không nên quấy rầy sư tôn, sau này cũng không cần, hiểu không?"
Đạo đồng lanh lợi gật gật đầu, "Tiểu nhân hiểu rõ."
Cố Vân Quyết khẽ mỉm cười, Quản Thiện chọn đến những người hầu này, cũng rất lanh lợi.
Mục Thần còn đang điều chế thuốc cho Hắc Đản, hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Buổi tối ba ngày sau, hai thầy trò thừa dịp bóng đêm, lặng lẽ rời khỏi Sùng Vân môn, một đường hướng bắc.
Quấn lấy Mục Thần muốn cùng đồng hành, sau khi Bạc Cẩn Du đi đến bên ngoài Viêm Dương cung nghe ngóng, biết được Mục Thần đã đi rồi, tức giận giơ chân, "Thật là bằng hữu tồi!"
"Chủ nhân, không phải ngài nói các ngươi không đội trời chung sao?" Ngọn đèn lồng nhỏ có lòng tốt nhắc nhở một câu.
"Hừ!" Bạc Cẩn Du lãnh ngạo, "Không phải cứu chúng ta một lần sao? Nhìn hắn như vậy, mỗi ngày mặt lạnh ra vẻ các ngươi đều cách ta xa một chút ta không muốn để ý đến đám người tầm thường các ngươi, nhất định là không có bằng hữu, ta đây là thương hại hắn mà thôi."
"Chủ nhân, ngài thực sự là nói một đằng làm một nẻo." Ngọn đèn lồng nhỏ tỏ ra bất đắc dĩ, chủ nhân rõ ràng chính là tìm được một đồng đạo không nịnh bợ hắn, muốn kết bạn cùng người ta, còn ngại nói thẳng, cố ý đi trêu người ta rồi còn chịu thiệt, chủ nhân sống cũng thật không dễ dàng.
"Chúng ta đi đường tắt quay về, nhất định phải chạy tới trước mặt bọn họ! Đan Thành là địa bàn của ta!"
Ngọn đèn lồng nhỏ thấy chủ tử nhà mình cười xấu xa, yên lặng thở dài, chủ nhân như vậy không tìm được bằng hữu đâu, không chừng còn có thể bị đánh. Tại Đan Thành nếu như bị đánh... Vừa nghĩ tới đám người trong nhà kia, ngọn đèn lồng nhỏ lau một vệt mồ hôi thay cho Mục Thần, đối phương dường như cũng là một người không sợ phiền phức, lần này náo nhiệt rồi.
Đồng thời, nam tử cả người mặc trường bào màu đen nhận được một cái phù truyền tin, trên lá bùa viết một câu nói: Mục Thần đã đi qua hướng Đan Thành.
Trên mặt của gã mang theo một cái mặt nạ màu bạc, che hơn nửa khuôn mặt, khóe miệng hơi nhếch làm cho người ta không rõ ý nghĩ. Lá bùa trong tay đã bị nắm đến thay đổi hình dáng, hơi dùng lực một chút liền hóa thành tro bụi, hắc y nhân nhìn phía Đan Thành, giọng nói khàn khàn than nhẹ: "Tiểu sư đệ, chớ có đi quá nhanh."