Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
An Ca cảm giác gần đây mình lạ lắm, ăn cái gì cũng muốn ói.
Trên chiếc bàn ăn làm từ đá cẩm thạch với hoa văn phức tạp, Cố Thanh Viễn bưng đĩa cá kho tàu cuối cùng lên, nó vốn là món An Ca thích nhất.
Nhưng hôm nay món cá vừa được bưng lên, mùi cá đã tỏa khắp phòng.
Nghe được mùi này An Ca cảm thấy cổ họng nhợn nhợn, để đôi đũa vừa cầm lên xuống, cậu vọt thẳng vào toilet.
Trong toilet, An Ca gập người nằm trên bồn cầu nôn khan, nhưng lại nôn không ra gì, khó chịu lắm.
Cố Thanh Viễn cũng vội vã chạy tới, không ngừng vuốt lưng, giảm bớt cơn khó chịu cho An Ca. Ánh mắt chứa đầy sự lo âu và sốt sắng.
Tình huống này đã không phải lần đầu tiên, mấy ngày gần đây An Ca thường bị như vậy, lúc đầu anh đề nghị tới bệnh viện khám, nhưng An Ca không chịu, cậu cảm thấy có lẽ là do mình ăn đồ dơ, không cần chuyện bé xé ra to như thế. Hôm nay anh nhất định phải lôi cậu tới bệnh viện, kiểm tra cho kỹ, nếu có vấn đề gì nên phát hiện sớm, nếu không có vấn đề tốt xấu cũng để anh an lòng.
Nghĩ vậy, Cố Thanh Viễn quyết định dẫn An Ca tới bệnh viện kiểm tra.
"Lát nữa cơm nước xong, chúng ta tới bệnh viện." Cố Thanh Viễn không cho cãi lại bảo.
"Ừm." An Ca uể oải đáp, cậu cũng muốn biết mình bị cái gì, hy vọng đừng là bệnh nan y cẩu huyết gì đó.
Hai người trở lại bàn cơm, lần này Cố Thanh Viễn bưng đĩa cá kia đi thật xa, anh đã nhìn ra An Ca khó chịu là vì nó.
Quả nhiên bưng đĩa cá kia đi rồi, sắc mặt An Ca tốt hơn nhiều, chí ít không muốn ói nữa, Cố Thanh Viễn thở phào một hơi.
Sau khi cơm nước xong, anh thu dọn chén đũa, An Ca thì nằm trên sô pha ăn quýt.
Cũng vì lo lắng cho thân thể cậu, anh dọn rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã rời khỏi nhà bếp.
"Tới đây, quả quýt này ngon lắm." An Ca theo thói quen chia sẻ món ngon trên tay mình cho người yêu.
Cố Thanh Viễn cũng theo thói quen cúi đầu cắn cái món An Ca đưa tới bên mép.
Khi nước quýt chạm vào khoang miệng, anh nhịn không được nhíu chặt mày, chua quá, chua chết đi được!
Anh hoài nghi An Ca có phải đang trêu mình không, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ăn đến ngon lành của cậu, Cố Thanh Viễn lập tức bỏ đi cái suy nghĩ này, xem ra thật là thân thể có vấn đề rồi, nỗi lo trong lòng anh lại tăng thêm mấy phần.
...
Bác sĩ xoắn xuýt cầm tờ giấy kết quả, liếc nhìn An Ca.
Cứ thế nhìn suốt mấy lần, An Ca và Cố Thanh Viễn đều chịu không nổi, suýt nữa đã nghĩ là bệnh nan y gì.
Cố Thanh Viễn: "Có vấn đề gì ạ? Xin ông cứ nói thẳng, chúng tôi có thể chịu được."
An Ca: "Ông cứ nói đi, ung thư hay là gì?" Ông như vậy tôi thấy áp lực lắm, An Ca có chút hỏng mất mà nghĩ.
Có câu nói thế nào, anh mày không sợ chết, sợ là thời gian chờ chết.
Bác sĩ hình như cũng nhận ra tiếp tục như vậy không hay cho lắm, ông ho nhẹ một cái, "Ngại quá, không phải là vấn đề gì to tát, chỉ là mang thai thôi."
Cố Thanh Viễn phản ứng rất nhanh, ánh mắt anh tối sầm lại, đương nhiên nội tâm cũng cực kỳ chấn động.
An Ca vỗ nhẹ ngực mình một cái, thở phào "Ồ, làm tôi sợ muốn chết, thì ra là mang thai..."
Lập tức cậu kịp phản ứng lại mà thét lên: "Đợi đã, mang thai?! Là mang thai mà tôi biết đó à?"
Cố Thanh Viễn thấy cậu quá kích động, vội vã chạy tới trấn an An Ca.
"Tuy rằng rất không thể tin được, nhưng từ hình siêu âm đến xem đúng là mang thai."
"Không phải chứ, tôi là nam mà." An Ca vẫn lộ ra vẻ khó mà tin được, mặc cho ai làm đàn ông hai mươi mấy năm trong một đêm đã mang thai, cũng sẽ cảm thấy khó có thể chấp nhận.
"Không phải không có trường hợp đặc biệt đàn ông mang thai, trên tạp chí y học nước M từng có mấy ví dụ ghi lại."
Bác sĩ dừng một hồi, rồi nói tiếp: "Nguyên nhân mang thai, có thể do khi mẹ cậu mang thai vốn là một cặp song sinh trai gái, nhưng trong quá trình trứng thụ tinh phát triển, một quả trứng thụ tinh đã nuốt lấy một quả trứng khác, sau đó quả trứng này giữ lại một phần khí quan kế thừa từ quả trứng bị nó nuốt lấy."
An Ca nghe xong có chút hoảng hốt, "Ý ông là tôi mang thai là do, khí quan tôi giữ lại là tử cung?"
"Trước mắt mà xem, phải." Bác sĩ gật đầu đồng ý.
"Nếu như không cần, có thể cắt bỏ không, nó có ảnh hưởng gì quá lớn với cơ thể không?" Cố Thanh Viễn trầm giọng hỏi.
"Nếu quyết định cắt bỏ, vậy phải nhanh chóng phẫu thuật, thời gian kéo càng dài sẽ càng bất lợi cho sản phu." Bác sĩ thành thật đáp.
"Để chúng tôi suy nghĩ lại đã, cảm ơn bác sĩ." Không chờ Cố Thanh Viễn trả lời, An Ca đã lên tiếng trước, cảm ơn bác sĩ xong, cậu kéo Cố Thanh Viễn ra ngoài.
Bệnh viện bọn họ tới là một bệnh viện tư nhân tương đối cao cấp, cảnh vật rất tao nhã, An Ca kéo anh tới một góc không người trong vườn hoa.
"Anh vừa tính nói gì vậy? Anh có phải là tính vứt bỏ đứa bé này, hay nói anh ghét bỏ đàn ông sinh con cho anh?" An Ca trừng mắt nhìn Cố Thanh Viễn, nói một hồi nước mắt đã rơi.
Cố Thanh Viễn luống cuống tay chân lau nước mắt cho cậu, "Không phải, anh chỉ sợ em không chấp nhận được chuyện này thôi, anh sao có thể không cần bảo bảo của chúng ta chứ, còn có anh chê mình cũng không chê em."
An Ca nghe vậy, miễn cưỡng thoả mãn, đá người nào đó một cái nhẹ, rồi hừ bảo "Vậy thì còn được, con của em sao em có thể không cần, anh bớt nghĩ bậy bạ thay cho em đi."
Cố Thanh Viễn cười làm lành, "Ừ ừ ừ, lỗi của anh." Trong mắt lại là vui sướng không che giấu được.
...