Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau mấy ngày thi đấu liên tục, Hoa Triệt cảm thấy rất mệt mỏi, đợi đến khi Càn Dương trưởng lão tuyên bố kết thúc là vội vàng trở về phòng đi ngủ.
Hai ngày sau, tu sĩ của tất cả các môn phái sẽ tập chung trên đài Thượng Thanh chiêm ngưỡng ba thí sinh xuất sắc nhất kỳ hội võ.
Nghe nói Trang Điền ngủ mê man một ngày một đêm, sau khi tỉnh dậy thì đầu óc thất thường như bị mất trí. Sở Băng Hoàn phải cho uống dược giúp an thần nhưng cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ sau mới nói chuyện lại.
"Cho nên, ngươi, ngươi,... úi, cắn đầu lưỡi! Và lão Lục, lão Bát đều nằm trong tốp ba?"
Sở Băng Hoàn gật đầu.
"Là ba, một, hai, ba, bốn, năm, bảy, chín hạng đầu?"
"Bảy, tám"... Cuối cùng y cũng không đành lòng bắt lỗi sư phụ trong lúc lú lẫn.
"Đúng không? Nhắc lại xem!"
Hắn đành phải từ từ nhai đi nhai lại ba lần. Ông vẫn không thể tin được, bắt gặp đệ tử nào của Thượng Thanh là liền hỏi lại để xác nhận, rồi xúc động chảy nước mắt.
"Các ngươi giỏi quá! Làm cho sư phụ nở mày nở mặt!" Nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt "Ta cũng sẽ vì các ngươi mà phấn đấu."
Mộ Khải Niên cũng vui mừng nhảy nhót, già rồi mà còn như một đứa con nít, mấy chục năm qua cũng chưa từng hưng phấn đến cỡ này.
So với Phượng Minh Cốc sống động rực rỡ, Vân Thiện Thủy Kính lặng lẽ hơn nhiều. Đối với Sở Trường Phong, Sở Băng Hoàn xếp vào tốp ba là điều hiển nhiên, vì vậy, chẳng có gì phải vui mừng quá đỗi.
Mai Thải Liên là người cáu kỉnh nhất trong Hội Võ Vạn Môn lần này. Không đạt được vị trí quán quân đã đành, Sở Băng Hoàn còn công khai mối quan hệ với Hoa Triệt thì thật là điên rồ!
Sở Trường Phong bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Chị dâu, Hoa Tình Không đoạt giải nhất, hắn nhất định không phải vật trong ao. Sau khi thành danh ở Hội Võ Vạn Môn thì tài năng của hắn ai cũng thấy rõ, tại sao phải coi thường người ta như vậy?"
Mai Thải Liên hừ lạnh một tiếng: "Có mẹ đẻ mà không có cha nuôi, ngươi bắt ta phải ngưỡng mộ hay sao?"
Sở chưởng môn trả lời: "Thành công hay thất bại của một người không phải do xuất thân quyết định. Chị dâu suy nghĩ quá hẹp hòi, hơn nữa, nếu không phải số mệnh trớ trêu thì thân phận Hoa Triệt đâu hèn kém như vậy."
Mai Thải Liên nâng mắt nhìn ông, Sở Trường Phong đắc ý nói tiếp: "Mẹ hắn là tiểu thư nhà quan, con gái vương hầu, đặt ở phàm trần đó là hoàng thân quốc thích."
Nàng ta hất cằm phản bác: "Ồ, ngươi cũng nói là trước kia, đã từng. Còn sau này sống trong lầu xanh, bán trôn nuôi miệng, từ tiểu thư khuê các biến thành thứ hạ đẳng. Phượng Hoàng ngã xuống chẳng bằng gà."
Mai phu nhân kiên quyết phản đối đến cùng. Y không còn cách nào khác đành trở lại chỗ nghỉ của Vân Thiên Thủy Kính, quỳ gối bên ngoài phòng của mẹ mình thỉnh tội.
Khi màn đêm buông xuống, Hoa Triệt mặc y phục đen đi vòng vòng trước sảnh Thượng Thanh, thấy trái phải không có ai liền lặng lẽ bước vào Thiên Điện. Nào ngờ, ngoài cửa có bóng người lướt qua. Hắn cảnh giác trốn ra sau cột, kiểm soát nhịp thở, và chờ đối phương đến gần.
Gấm vàng thêu phượng hoàng chấn vũ... Không phải Táp Táp thì là ai?
Hắng lặng lẽ bám đuôi, sau khi chắc chắn rằng không có người ngoài trừ hai người họ thì mới nhẹ nhàng vỗ vai sư huynh.
Mộ Dung Táp như chim sợ cành cong, phản ứng đầu tiên là đánh đòn phủ đầu. Sư đệ dễ dàng né tránh, nắm lấy cổ tay Táp Táp rồi trầm giọng hỏi: "Tại sao ngươi ở chỗ này?"
Chàng ta nhìn thấy người nhà, trong lòng liền vơi bớt nỗi sợ: "Làm ta hết hồn. Nửa đêm không ngủ, ngươi rình ta làm gì?"
"Ai rình người làm chi" Hoa Triệt cười cười, "Đêm hôm khuya khoắt lém lút đi làm chuyện xấu đúng không?"
Mộ Dung Táp cười khẩy: "Hoa Huynh cũng vậy phải không?"
Bàn về trêu đùa, Hoa Triệt nào có kém ai bao giờ: "Đi ra ngoài vào giờ giới nghiêm, lén la lén lút... Nào, khai thiệt đi, vừa mắt nữ tu nào bên Thượng Thanh rồi hả?"
Lục sư huynh vừa cười vừa mắng: "Cút xéo! Bọn Thượng Thanh hợm hĩnh kiêu ngạo, mắt chó có coi ai ra gì đâu, ta còn lâu mới thèm."
Hoa Triệt chân thành khen ngợi: "Tinh mắt."
Táp Táp nhíu mắt cười: "Nói nghiêm túc, thực ra ta phát hiện một chuyện..."
Hoa Triệt vẫn cà rỡn: "Cái gì?"
"Ta cầm đèn đi tới Tàng Thư Các thì nghe thấy tiếng của Lộ Hào ở lầu ba, hắn lẩm bẩm nói lung tung, lúc đầu ta không thèm quan tâm." Mộ Dung Táp tiến lại gần Hoa Triệt thì thầm: "Sau đó hắn lại nói "Không phải ta là cha ta", "Kim Đan", "Đồ đệ". Ta nghe không hiểu nên đi hỏi lại."
Vẻ mặt Hoa Triệt đanh lại.
"Cuối cùng ta thấy hắn đứng trên lầu lảm nhảm một mình, không có ai khác. Hoa huynh, hay là hắn bị tiếng tiêu của ngươi ảnh hưởng đến giờ?"
"Ngươi nghi ngờ cái gì?" Hoa Triệt hỏi.
Mộ Dung Táp trả lời: "Ta đích thân hỏi Lộ Hào có chuyện gì, Lộ Hào sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hắn nói đừng hỏi hắn đi hỏi cha hắn đi. Đó không phải là Lộ Minh Phong hay sao? Hắn còn nói "An Du! Ta không cố ý." Ngươi biết An Du là ai không?"
Ánh mắt Hoa Triệt lạnh đi.
Táp Táp nói không ngớt: "Ta nghi rằng An Du có thể là đệ tử của Thượng Thanh, giữa hắn và Lộ Hào nhất định ẩn giấu bí mật gì đó. Điện Thượng Thanh có danh sách của toàn bộ đệ tử, ta muốn đến đó kiểm tra một chút."
Tuy nhiên, An Du là đệ tử của Lộ Minh Phong, đệ tử đứng đầu không được nhầm lẫn với các đệ tử khác, tên của họ được ghi vào sổ đăng ký đặc biệt và đặt ở tư dinh của Lộ Minh Phong.
"Đừng nhúng tay vào chuyện của người khác." Hắn đanh giọng lại phá vỡ trí tưởng tượng của sư huynh. "Mèo chết vì tò mò, hiểu chưa?"
"Để yên? Đừng có giỡn mặt với ta!" Mộ Dung vênh váo khoanh hai tay trước ngực "Ngươi biết ta là ai không? Ngươi biết cha ta là ai không? Cho dù là đại nhân vật nào đi chăng nữa, bổn thiếu gia đây cũng cóc sợ."
Hoa Triệt do dự muốn nói nhưng lại thôi: "Thật sự muốn biết chuyện đó sao?"
Mộ Dung Táp gật đầu như gà mổ thóc: "Đương nhiên!"
"Chuyện này..." Hoa Triệt cong môi cười cười vẽ ra một kế hoạch, "Giúp ta việc này."
Tiễn chân Mộ thiếu gia đi xong, hắn lẻn vào bên trong Thượng Thanh Các, đi tới giá sách, lật mấy bình sứ trắng xanh đặt trên đó. Giá sách từ từ chuyển động, lộ ra một mật thất. Hoa Triệt nhanh chóng bước vào. Căn phòng tối thui, diện tích chật hẹp bày biện vài đồ nội thất, trong góc khuất là một cái bàn thờ. Hắn chui xuống dưới bàn thờ lật gạch lên, một mật đạo lộ ra trước mắt.
Ở giao lộ có kết giới bảo vệ, yêu cầu phải sử dụng tiên thuật của Thượng Thanh mới có thể mở ra. Hắn giam mình trong phòng một ngày một đêm không chỉ để hồi phục vết thương trong lúc thi đấu, mà còn để nhớ lại tiên thuật ở đời trước.
Khi kết giới mở ra, Hoa Triệt thở phào nhẹ nhõm, cầm theo ngọn đuốc nhảy xuống hầm. Đường đi quanh co tựa như mê cung, hắn đi qua đi lại vài vòng cuối cùng phát hiện mình bị lạc. Kiếp trước vào có một lần nên không nhớ đường.
Ở đây có trận Cửu Cung Bát Quái, nếu không biết cách hoá giải thì chỉ có chết mà thôi. Cũng may, Ma Tôn sống mấy trăm năm đi nhiều đọc nhiều, kiến thức uyên bác. Hắn ngồi xổm xuống đất phá trận, tầm một nén hương thì tìm ra sinh môn nhưng không đi vào. Nếu trận pháp bị phá, chủ trận sẽ tức khắc nhận ra có điều bất thường. Giờ vẫn chưa đến thời điểm.
Mộ Dung Táp xông vào phòng ngay lúc Lâm Ngôn đang tắm làm cậu chàng sợ đến ú ớ.
"Thẹn cái gì? Hoàng hoa khuê nữ đâu mà xấu hổ."
Lâm Ngôn đáp lại: "Lục sư huynh có chuyện gì gấp vậy?"
"Bát sư huynh của ngươi muốn ngươi đi đón một người." Mộ Dung Táp thần bí nói, "trước rạng đông ngày mai mang người đến Thượng Thanh, có thể trà trộn vào bất cứ môn phái nào cũng được."
"Ai?" Lâm Ngôn hỏi lại.
Mộ thiếu gia phản hồi: "Hoa huynh không nói rõ cho ta, hắn nói người đó đã đợi ở dưới chân núi Côn Lôn, cao tầm này là một ông lão hơn sáu mươi tuổi."
Đậu Đậu vốn là người có tâm tư đơn thuần, nói gì nghe nấy cũng không hỏi lại nhiều, sau đó lập tức chạy đi đón người.
Rạng sáng ngày hôm sau, mười mấy vạn đệ tử, trưởng lão của các môn phái lớn nhỏ cùng nhau tề tựu ở quảng trường Thượng Thanh. Bọn họ đợi hơn nửa canh giờ vẫn chưa thấy ai xuất hiện. Một tu sĩ cau mày nói: "Linh Tiêu Bảo này vênh váo quá mức, dám để mọi người chờ lâu như vậy."
Một người khác chế nhạo: "Nếu đệ tử của ngươi cũng có thể xếp vào tốp ba, ngươi cũng có thể để mọi người chờ."
"Chúng ta thì không sao, chưởng giáo đứng lâu như vậy chỉ để đợi người của Linh Tiêu Bảo Điện, thật quá đáng."
"Chỉ mới đứng đầu trong một hội võ tầm thường thế này mà đã hợm hĩnh thấy ghét, sau này chắc còn muốn lật trời."
Có một vị cảm thấy khó ở, những người khác cũng ghen ăn tức ở không kém, nhân cơ hội này chế nhạo: "Haha, nói cho rõ ra thì chỉ có quán quân là người của Linh Tiêu Bảo Điện. Á quân là người của Thiên Vân Thủy Kính. Vị trí thứ ba là của Phượng Minh Cốc. Các vị cũng không cần quá coi trọng Linh Tiêu Bảo Điện."
"Đúng vậy, không biết lần sau sẽ thế nào nữa đây."
Lộ Minh Phong nhìn con trai đang đứng ở bên cạnh cạnh mình. Sau khi đối kháng với Hoa Triệt, tâm trạng Lộ Hào thường xuyên rơi vào trạng thái hoảng sợ. Rốt cuộc con trai lão mới chỉ mười sáu tuổi, hoảng loạn đến mức này là có thể thông cảm.
Lộ Minh Phong âm thầm nắm chặt bàn tay giấu trong tay áo... Hôm đó, Hoa Triệt đã đánh thức đoạn ký ức nào của Lộ Hào? Cho Lộ Hào thấy hình ảnh gì? Lão ta chẳng thể ức chế khó chịu dâng lên trong lòng, nghĩ đến An Du, tâm tình càng tồi tệ hơn.
Hoa Triệt không thể lưu lại.
An Du đột nhiên biến mất không biết đang trốn ở đâu, việc này chắc chắn không thể bỏ qua, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Chưởng môn Thượng Thanh vừa nghĩ đến đây, phía dưới đột nhiên náo động.
"Khốn kiếp! Ngươi trốn ở đây sao? Mau giao Hoa Triệt ra đây, nếu không bổn thiếu gia cho ngươi đẹp mặt!" Mộ Dung Táp chạy tới đại điện Thượng Thanh, theo sau là một đám đệ tử nhìn như hung thần ác sát của Linh Tiêu Bảo Điện.
Sở Băng Hoàn vô cùng bối rối, mới hai ngày chưa về lại nơi ở mà đã xảy ra chuyện rồi ư?
Lộ Minh Phong trầm mặt, "Bị sao vậy?"
Mộ Khải Niên sửng sốt nhanh chóng ngăn con trai lại, mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết có chuyện gì.
Mộ Dung Táp giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế của cha mình đồng thời hét lớn: "Lộ Hào! Đừng làm con rùa chết tiệt, ngươi trốn ở đâu, giao ra đi!"
Nghe vậy, Sở Băng Hoàn biến sắc: "Hoa Triệt bị làm sao?"
Hai mắt Mộ Dung Táp sáng lên. Bình dấm này có thể lợi dụng triệt để.
Táp Táp nghĩ sao làm vậy, anh chàng mếu máo gào lên: "Còn chuyện gì nữa, Hoa Triệt bị tên khốn Lộ Hào bắt cóc rồi."
Sở Băng Hoàn run rẩy trong lòng, ánh mắt như dao mãnh liệt ghim vào đầu sỏ gây tội.
Lộ Hào hết hồn nhìn mọi người rồi ngơ ngác chỉ vào mình: "Ta?"
"Không phải ngươi thì là quỷ à?" Mộ Dung Táp tức giận. "Quân tử không đi giật người yêu của kẻ khác. Hoa Triệt và Sở Băng Hoàn đã có hôn ước từ lâu, hôm qua đã công bố trước mặt nhiều người như vậy. Ngươi còn dám trói người bắt đi. Không biết xấu hổ!"
Ngàn con mắt nhìn Lộ Hào, anh chàng bị đổ oan ráng gồng mình giải thích: "Ta, ta, ta không có."
Mộ Khải Niên nóng mặt vội vàng trách mắng: "Ăn nói bậy bạ."
"Con không có nói nhảm. Tối hôm qua bọn con đang ngồi tán gẫu với nhau. Con mới hỏi Hoa Triệt là "Ta nhìn thấy Lộ Hào trong Tàng Thư Các, thần trí bất ổn. Có phải là bị tiếng tiêu của Hoa Huynh đả thương hay không?" Hoa Triệt tự trách bản thân, nói là đi tìm Lộ Hào xin lỗi, nhân tiện thổi một bài thanh tâm. Kết quả hắn đi suốt đêm chưa trở lại phòng. Sáng nay con đi tìm hắn cả buổi cũng không thấy. Các sư huynh, sư đệ cũng không có ai nhìn thấy hắn cả."
Trang Nhị thừa cơ hô to: "Lộ tiên sư rất có hiềm nghi!"
Văn Nguyên nói tiếp: "Lộ tiên sư, xin hãy trả lại Hoa công tử."
Ai cũng mắt to mắt nhỏ bàn tán xôn xao.
Càn Dương trưởng lão: "Cái này..."
"Phi lý!" Lộ Minh Phong cau mày thấp giọng quát: "Lộ Hào, ngươi hãy nói rõ ràng, chuyện gì đang xảy ra?"
Lộ Hào nhát gan, gặp phải tình huống oái oăm càng không biết xử lý thế nào, chỉ có thể đỏ mặt nói không lên lời.
Mộ Dung Táp thừa cơ hô: "Còn có thể xảy ra chuyện gì. Ngấp nghé sắc đẹp sư đệ nhà ta rồi mưu đồ làm loạn thôi! Ban đầu gặp nhau ở Lăng Tiêu Phong, Lộ Hào trông thấy Hoa Huynh là nhìn không chớp mắt. Lúc ở Minh Nguyệt Cốc, Lộ Hào thường xuyên kéo Hoa Huynh thì thầm, còn muốn Hoa Huynh nhập Thượng Thanh tiên môn sớm chiều ở chung với hắn! Hôm qua Sở Băng Hoàn công bố hôn ước trước mặt mọi người, Lộ Hào liền sinh ý đồ xấu, thú tính đại phát, cho nên..."
Sở Băng Hoàn: "Đủ rồi!"
Y bay xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lộ Hào: "Giao ra!"
Thật ra, nếu như nghĩ kỹ lại trong chuyện này có quá nhiều điều phi lý.
Chẳng hạn, Hoa Triệt tài giỏi cỡ đó sao có thể bị Lộ Hào bắt cóc.
Nhưng hiện tại Sở Băng Hoàn không muốn nghĩ tới. Chỉ cần Hoa Triệt đứng trước mặt y thiếu đi vài sợi tóc, thì logic là cái khái niệm thổ tả gì đó rất xa vời.
Lộ Hào vốn là một kẻ tâm thần bất an, bây giờ xảy ra chuyện này lại càng rối loạn: "Ta không có, ta chưa từng nhìn thấy Tình Không." Anh chàng nhìn qua Lộ Minh Phong cầu cứu vì đã quen thói dựa vào người khác: "Cha!"
"Gọi ai cũng vô dụng!" Mộ Dung Táp quát, "Cho dù ngươi là tiên sư Thượng Thanh thì cũng vô dụng. Tại sao con trai của chưởng môn lại không thể bị kiểm tra?"
Ánh mắt lạnh lùng của Sở Băng Hoàn lướt qua Lộ Hào: "Hoa Triệt là người của ta, thỉnh chưởng giáo chớ có thiên vị."
Trang Điền đến muộn, khi nghe được tin tức này như muốn phát khùng, được tiên hạc kéo lại mới đứng vững, hít một hơi nói với Lộ Minh Phong:
"Lộ chưởng giáo, thỉnh cho phép ta đến phòng của Lộ công tử xem qua, nếu như xác định lão Bát không có ở đó ta sẽ tự mình bồi tội với Lộ Hào."
Anh chàng không hiểu vì sao cũng sợ hãi, giọng nói run run phản đối: "Không, không phải, Thượng Thanh Các là nơi ở của sư trưởng, người ngoài không được phép vào."
Mộ Dung Táp nói: "Quy tắc cũng có thể thay đổi. Bây giờ tình thế đặc biệt, vào xem thử rồi đi ra. Chúng ta sẽ không bao giờ làm ô uế thánh địa Thượng Thanh!"
Nghe đến hai chữ "thánh địa" trong lòng các trưởng môn khác đều khó chịu.
Thượng Thanh Tiên Môn, đệ nhất tiên môn kiêu ngạo hơn người. Cùng là tu sĩ nhưng lại được tôn xưng là "Tiên sư", muốn đệ tử của các môn phái khác cũng phải như người phàm tôn kính bọn họ.
"Hay là như vầy..." Sở Trường Phong bước lên hòa giải, "Để cho Trang chưởng môn và Sở Thiên Ngu vào xem. Những người khác đang ở bên ngoài chờ, các vị thấy thế nào?"
Mộ Dung Táp liếc nhìn đám người, sau khi tìm được Lâm Ngôn liền hét lên: "Ta cũng muốn đi!"
Lộ Minh Phong bình tĩnh hất tay con trai ra, bước lên một bước rồi nói: "Thượng Thanh Các là nơi dạy dỗ tu luyện, không có gì bí mật, hơn nữa Hoa Tình Không là quán quân, thân phận đáng quý. Nay lưu lạc ở Thượng Thành, cho dù có liên quan đến Lộ Hào hay không thì ta có bổn phận phải giúp tìm người."
Trang Điền: "Cảm ơn chưởng giáo đã thông cảm."
Những tu sĩ còn lại không tản ra mà vẫn tập trung ở đó chờ xem chuyện hay. Một nhóm khác theo chân chưởng môn Linh Tiêu Bảo Điện đi Thượng Thanh Các.
Chỗ này được chia làm hai điện, phía đông là nơi ở của Lộ Minh Phong. Phía tây là nơi ở của các đệ tử. Trang Điền đi vào bên trong. Sở Băng Hoàn đứng ở chính điện.
Mộ Dung Táp đang rầu rĩ tự hỏi làm cách nào để đi qua chỗ Lộ Minh Phong, thì bất chợt nghe tiếng chim hót. Đôi mắt anh chàng sáng rực lên nhìn về phía sư đệ. Đậu Đậu nhanh trí thả chim lao vào đại điện. Táp Táp chỉ chờ có thế giả vờ kinh ngạc hét lên:
"Ông tướng bé mau trở về đây, đừng ị bậy vào phòng ngủ của chưởng giáo." Sau đó quơ tay múa chân dí theo.
Sở Băng Hoàn nhác thấy sắc mặt của lão ta tái nhợt nên cũng nhanh chân đi theo.
Chim nặng bay loạn xạ, Mộ Dung Táp giả vờ bắt lấy. Lộ Minh Phong chịu không nổi, một chưởng đánh tới khóa trụ con chim và nói: "Mọi người đều đã nhìn thấy, ngoại trừ một con chim không nghe lời ra thì ở đây không còn ai. Có thể thấy Hoa Tình Không..."
Y bước tới trước giá sách ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt kinh ngạc nhìn máu đỏ chảy ra từ trong: "Đây là của Hoa Triệt?"