Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Arisassan
Thu Đông đúng là đã thành công tính kế được hắn, hiện tại Mục Nhung hoàn toàn bị giam giữ trong Mục phủ, không được gặp bất kỳ ai, tất cả mọi chuyện ăn, mặc, ở, đi lại đều phải theo ý ả, nhưng ả chắc chắn không thể ngờ được rằng, bên cạnh hắn đúng là không có người nào có thể nhờ vả, nhưng vẫn còn quỷ để dựa vào.
Hôm qua sau khi quỷ sai Vương thị nhận được danh sách mới ở thành Uổng Mạng thì biết Mục Nhung chắc chắn đã qua được sự kiện đầu tiên trong cốt truyện, cho nên đường âm phủ trong túi âm linh vừa mở đã nhẹ nhàng chậm rãi bay ra.
Đang định khen ngợi hiệu suất làm việc của hắn một chút, ai ngờ thứ đầu tiên đập vào mắt lão là khuôn mặt bi thương cùng quỷ sát khí bốc lên tận trời, lập tức cả kinh, đây là quỷ hồn do Địa Tạng Bồ Tát độ hóa và được kinh phán quan tự tay kiểm nghiệm, xác định đã đủ tư cách để đầu thai, đáng lẽ không thể nào sinh ra oán khí được chứ, sao tự nhiên lại thành lệ quỷ rồi? Đừng bảo là ban kiểm tra chất lượng luân hồi của bọn họ có vấn đề nha?
Việc bảo trì giếng luân hồi rất phiền toái, cho nên Diêm Vương gia đã ra luật sau khi chết, quỷ hồn chưa tiêu hết oán khí thì không thể vào giếng luân hồi, nếu phạm lỗi ngay khâu này thì quỷ sai trực ca đó như lão sẽ bị tống hết vào chảo dầu mất, nghĩ đến đây trong lòng lão Vương chợt cảm thấy lo sợ, vội vàng bay đến trước mặt hắn hỏi: "Sao ngươi lại thành ra thế này?"
Mục Nhung không biết nỗi băn khoăn trong lòng lão, chỉ nghĩ lão tác giả này đang chột dạ do cốt truyện bị lệch, liền lạnh lùng cười, nói: "Không phải do cốt truyện ngươi viết hay sao, hóa ra Thu Đông không phải người phe mình."
Nghe xong lời này, lão Vương chợt thấy nghẹn nghẹn, lão ta lấy nghề viết văn làm cần câu cơm, viết ra một câu chuyện hơn một ngàn chữ, sao nhân vật chính có thể như mấy âm linh vớ vẩn giúp gia tăng dân số dưới địa phủ được chứ, hiện giờ thế mà lại bị người ta nghi ngờ năng lực nghiệp vụ, lập tức phản bác: "Không thể nào, chỉ cần ngươi không có quan hệ gì với Thu Nguyệt Địch, nội dung cốt truyện dưới nhân giới chắc chắn sẽ không thay đổi!"
"Ta từng gặp Thu Nguyệt Địch."
Ngữ khí của lão vô cùng kiên định, hoàn toàn là một tác giả tự tin rằng cốt truyện của mình không thể sập được, nhưng Mục Nhung cũng không biết phải nói gì, do hắn đúng lúc chạm ngay vào điểm có thể khiến cho cốt truyện đảo ngược.
"Thu Nguyệt Địch qua nhiều năm như vậy cũng chỉ hạ phầm một lần, lại ngay vào đêm tuyết quỷ hồn quấy phá, thế mà ngươi cũng gặp được à? Mấy nhân vật nguy hiểm ta đều xếp vào hàng boss hết rồi, ngươi không tuân theo cốt truyện thì đừng có trách tác giả."
Lão Vương không ngờ sự kiện có xác suất siêu nhỏ này lại xảy ra trên người hắn, tưởng tượng lại người này đi đầu thai mà cũng gặp chuyện xui xẻo, đành phải cảm thán vận số của hắn không tốt tí nào. Lão đã về địa phủ hỏi thăm, sau khi Lý Tu Viễn chết ba mẹ hắn đã quyên góp không ít tiền cho các tổ chức từ thiện, nên phán quan đã sắp xếp cho hắn được vào một gia đình phú quý ở kiếp sau, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó thì hiện tại người này đã được ba mẹ cưng chiều sống một cuộc sống hạnh phúc rồi, nào phải bệnh tật nằm đây khóc đến mức đỏ hết cả hai mắt như thế chứ.
Mọi chuyện dù sao cũng do lão gây ra, hiện giờ nhân vật chính gặp nạn, đương nhiên tác giả phải ra mặt giải quyết rồi, bèn lựa lời an ủi: "Không nói chuyện này nữa, lần này ngươi làm không tồi, toàn bộ hai trăm ba mươi lăm người trong Dung phủ đều xuống địa phủ, cố gắng lên, giết thêm nhiều người nữa. Thu Đông hãm hại ngươi thì chúng ta sẽ giết chết ả, báo thù cho ngươi."
Thấy lão cuối cùng cũng nói được vài câu êm tai, ý muốn bóp chết tác giả của Mục Nhung cũng nhạt đi đôi chút, nhưng hai mắt tràn đầy sát khí vẫn nhìn chằm chằm vào lão, cường điệu thêm: "Không chỉ ả ta, còn có Thánh Văn đế nữa, ta muốn tất cả những người tham gia vào án diệt môn của Dung gia, không ai được sống cả."
Lão Vương vốn đang làm nhiệm vụ diệt thế, nghe mấy yêu cầu của hắn thì càng vui vẻ hơn, nhanh chóng gật đầu nói: "Được, không có hoàng đế thì Tử Quy công chúa và hai tên hoàng tử kia chắc chắn sẽ chiến nhau để đoạt vị, lúc đấy thì không cần phải rầu chuyện không có âm linh vào túi nữa."
Mục Nhung biết quỷ sai thấy người chết quen rồi nên không hề cảm thấy thương hại, cả tâm tính của hắn hiện giờ cũng đã thay đổi, cũng không có tâm để thương hại dân thường, chỉ hỏi ra một vấn đề mình đã thắc mắc từ lâu: "Ta hỏi ngươi, rốt cuộc tại sao Thánh Văn đế lại muốn diệt Dung phủ?"
"Ta quên viết vào à? Đại hoàng tử bí mật tạo phản, Dung Dung lại thân thiết với hắn, do đó hoàng đế nghi ngờ Dung phủ cấu kết với đại hoàng tử, nên mới tiên hạ thủ vi cường."
Hắn nghĩ ra rất nhiều nguyên nhân, vẫn không ngờ được rằng mấu chốt chân chính lại nằm trên người Dung Dung, lời Dung Dung nói với Mạc Quy ở Dung phủ đã sớm truyền khắp cả vương thành, khó trách Thánh Văn đế động thủ nhanh như vậy. Hắn muốn cứu tỷ tỷ của Dung Dực, vô tình lại tự tay châm mồi lửa cho án diệt môn.
Dù biết không có Mạc Quy, dựa theo cốt truyện trong nguyên tác thì Dung Dung chắc chắn cũng sẽ lộ ra quan hệ giữa mình với đại hoàng tử, nhưng trong lòng hắn vẫn khó nén bi thương, đành phải oán hận nhìn về phía tác giả: "Chuyện đại hoàng tử tạo phản quan trọng như vậy, sao ngươi không viết vào truyện chứ?"
"Bởi vì hắn chưa kịp tạo phản đã bị Dạ Minh Quân với Tử Quy công chúa đập bay rồi, ngươi quên bọn họ soán vị như thế nào sao?"
Lão Vương cảm thấy mình thật sự rất oan uổng, án diệt môn của Dung phủ chủ yếu là để nhét cho Dạ Minh Quân hai hậu cung thân phận phức tạp có thể gây họa thôi, lão chỉ tiện tay viết sơ sài, còn lại là dồn hết tâm trí vào việc tranh ngôi soán vị. Không ngờ nhân vật chính mới này lại dây dưa với Dung phủ, lão nghĩ đến đây cũng thấy hơi sai sai, bèn hỏi: "Địa Tạng Bồ Tát rảnh rỗi nên hay đến thành Uổng Mạng giảng kinh siêu độ, ngươi cũng nghe không biết bao nhiêu lần rồi, đáng lẽ nên nhìn thấu sinh tử không còn yêu hận gì nữa chứ, sao hôm nay lại kích động đến mức thành lệ quỷ luôn vậy?"
Mục Nhung vốn có một đống khổ đang muốn tố, thế nhưng vừa nghĩ kỹ lại, chỉ có thể nói ra miệng một câu: "Bạn ta chết rồi."
"Vậy thì đốt chút tiền giấy cho người đó là được."
Lão Vương còn tưởng là chuyện gì to tát lắm, ai ngờ chỉ có thế, trả lời đại một câu thì thấy thần sắc của hắn giận tái đi. Từ khi lão nhận việc viết truyện diệt thế thì rất ít khi gặp phải người như vậy, nhất thời cũng không nhịn được mà cảm thán một phen:
"Kỳ thật, ngoại trừ đại năng tiên giới như Dạ Minh Quân, quỷ sai bọn ta lúc làm nhiệm vụ tịnh thế vẫn thích chọn những linh hồn vừa có dã tâm vừa đủ nhẫn tâm, tốt nhất là lệ quỷ khi còn sống thất bại đủ đường oán hận cả thế giới ấy. Bởi vì những kẻ này không tiếc mọi thứ để làm nên đại nghiệp, thường thường đi gây sự giết người, nhiều lúc không cần ta viết, bản thân bọn họ cũng đã tự đi giết hết địch nhân, đỡ lo thật sự."
Kiếp trước Mục Nhung cũng từng đọc không ít truyện của lão, biết lão đang nhắc đến nhân vật chính ở những truyện trước, lúc đó làm độc giả thấy nhân vật chính thu thập mỹ nữ giết người đoạt bảo một lời không hợp liền diệt cả một môn thì cảm thấy rất sảng khoái, hiện giờ mới nhận ra đây không phải là chuyện tốt gì, chỉ lạnh lùng nói: "Có thể miêu tả bệnh trung nhị tự kỷ một cách thanh tân thoát tục như vậy, ngươi không hổ là kẻ viết chữ kiếm cơm."
"Thế cũng tốt, nếu là mấy kẻ ta chọn lúc trước, chắc chắn sẽ không vì bạn bè chết mà thương tâm như ngươi, dù sao bản thân vẫn là quan trọng nhất, quyết tâm cố gắng tu luyện báo thù cho lắm rồi cũng quên đi à, ngươi có thấy nhân vật chính nào vì nhân vật phụ mà thương tâm đến hết truyện luôn không?"
Dù sao lão Vương cũng hơi áy náy với hắn, những lời nói ra miệng hiện tại đều là kinh nghiệm rút ra từ nhiều năm làm việc ở cái chức này, nghĩ đến mấy cường địch vô cùng mạnh trên thiên giới thần giới về sau, thật sự không muốn nhân vật chính của mình trở về thành Uổng Mạng sớm như vậy, đành lựa lời hay ý đẹp khuyên nhủ tiếp:
"Ngươi đó, không có dã tâm muốn trở thành người đứng đầu nên mới dễ dàng trao tâm cho người khác như vậy. Hiện tại bản thân ngươi cũng cảm nhận được rồi chứ gì, giới hạn đạo đức của nhân vật chính phải rất xa, không thì khó sống lắm."
Đương nhiên hắn cảm nhận được, nỗi đau hôm nay, trọn đời khó bỏ.
Nhắm mắt hít sâu vào một hơi, Mục Nhung thu âm khí lại vào trong cơ thể, bây giờ hắn vẫn không thể lộ ra sơ hở, phải cố gắng chịu đựng, thù hận của Dung Dực, hắn nhất định phải báo.
Thế nhưng, hiện giờ việc nằm trong khả năng của hắn chỉ có đưa ra một thỉnh cầu với quỷ sai này: "Ta chắc chắn sẽ phá cho Bắc Thần phải long trời lở đất, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, cho Dung Dực đầu thai vào một nhà thật tốt."
"Được, chỉ cần ngươi làm được chuyện lớn, đợi đến lúc y chết ta sẽ thương lượng cho y đi cửa sau, đầu thai vào nơi thái bình thịnh thế."
Yêu cầu như vậy không khó cho lắm, lão Vương đương nhiên đáp ứng ngay, nhưng Mục Nhung nghe xong thì mở to hai mắt, âm thanh hơi hơi run rẩy mà hỏi: "Ý ngươi là, y vẫn chưa chết sao?"
"Sao có thể chết được chứ? Mệnh cách của y là thiên sát cô tinh, bản thân y không muốn chết thì có thể vĩnh viễn khắc chết người bên cạnh, lúc ta viết truyện dù có thêu dệt nên trăm ngàn biến cố vẫn không làm y chết nổi, cuối cùng Dung Dung làm y bỏ đi ý muốn sống sót thì mới thành công. Tiểu tử mệnh cứng này, hại ta suýt chút nữa đã viết "Quân Lâm Đại Hoang" thành truyện hài rồi."
Lúc trước khi viết truyện lão phải vắt hết óc để tìm cách giết được Dung Tiểu Boss, hiện tại nhắc tới tên y cũng khiến lão Vương đau dạ dày một trận, oán trách nửa buổi mới hồi thần lại, khiếp sợ nhìn về phía Mục Nhung: "Đợi đã, người bạn kia của ngươi là Dung Dực á? Ngươi ở bên cạnh y mà vẫn chưa bị khắc chết à?"
"......"
Mục Nhung cạn lời, đến rừng Nguyệt Kiến tìm dược liệu thì bị người đuổi giết, muốn cứu Dung phủ lại bị Thu Đông hạ độc, hắn phát hiện mỗi lần hắn ở chung một chỗ với Dung Dực thì vận khí thật sự không tốt chút nào.
Vẻ mặt của hắn đã nói ra hết thảy, lão Vương chợt không biết nên khen hắn dũng cảm hay nên cảm thán hai tên xui xẻo lại dám đi chung với nhau, không khỏi chậc lưỡi thở dài: "Ta chỉ khuyên ngươi một câu, thiên sát cô tinh rất kỳ dị, ở chung một chỗ với y dù có làm chuyện gì đi chăng nữa thì tỷ lệ nguy hiểm cũng tăng gấp mấy lần, ngươi đừng có chọn chơi độ khó địa ngục* như vậy chứ."
Mục Nhung không có ý kiến gì với lời này của lão, chỉ hỏi: "Ngươi từng nói hoàn thành một lần nhiệm vụ âm linh thì sẽ thưởng cho ta."
"Ừ, ngươi muốn cái gì?"
"Nói cho ta biết tất cả mọi thiết lập nhân vật của Dung Dực, bao gồm cả những chi tiết ngươi không viết trong sách."
Dù sao nhân vật chính cũng làm việc cho địa phủ, lão Vương đương nhiên không ngại cung cấp một ít trợ giúp, chỉ là không ngờ hắn lại đưa ra yêu cầu như vậy, rõ ràng không hề lắng nghe lời khuyên của lão, đành phải cảm thán một câu: "Ngươi làm vậy là đang tìm đường chết đó."
"Ngươi nói quá trễ rồi, ta đã chọn độ khó địa ngục, không thể làm lại từ đầu được nữa."
Thiên sát cô tinh? Mệnh cách hung hiểm?
Hiện tại hắn sao phải lo gì mấy cái này, trong đầu chỉ nghĩ tới tin Dung Dực vẫn còn sống. Sau khi nói chuyện một hồi với tác giả, hắn rốt cuộc cũng hiểu được, không phải cốt truyện không đúng, mà là hắn vẫn chưa nắm chắc được các chi tiết trong truyện. Cho nên, hắn quyết định từ giờ trở đi phải suy xét thấu đáo mọi thứ.
Dung Dực thành ma thì sao, Mục Nhung hắn sẽ chuẩn bị vẹn toàn để hiểu được người này rõ như lòng bàn tay, nếu hắn có thể công lược Dung Tiểu Boss một lần, chắc chắn có thể công lược lần thứ hai.
Hắn đã chịu đủ giáo huấn từ Thu Đông, từ nay về sau, cuộc sống của Mục Nhung không thể có cái gì ngoài ý muốn được nữa.
Đôi lời của tác giả: Mục Nhung: Rốt cuộc ta cũng hiểu được, hóa ra ta bị hãm hại là vì ta không phải fan chân chính! Đợi ta mua sách phụ lục* cái đã!
Tác giả: Dung Tiểu Boss, ngươi có cảm nhận gì đối với việc bằng hữu trở thành fan chân ái của mình không?
Dung Dực: ....Muốn hắc hóa.
Về thân phận của Thu Đông, tiểu nha hoàn trong mấy quyển truyện huyền huyễn không phải toàn vào vai lão bà của nhân vật chính sao, trong nguyên tác nàng là hậu cung thứ nhất của nhân vật chính, hơn nữa còn là hậu cung chỉ cần được phi thăng là chủ động hiến thân ngay, nên độc giả sẽ nghĩ đây là một trong các nữ chính.
Nhưng đối với nguyên chủ Mục Nhung, đây là nha hoàn thiếp thân lớn lên bên nhau từ nhỏ, cả vương thành đều nói hắn chắc chắn sẽ nạp nàng làm thiếp thị, có cái quan niệm này nên người nào cũng xem Thu Đông như lão bà của Mục Nhung.
Kỳ thật sở dĩ tui cho diễn biến cốt truyện đi theo lối này, một là nhân vật chính cần phải thay đổi lối suy nghĩ như thượng đế của độc giả, hai là để hắn đạt được thành tựu bị thiên sát cô tinh khắc chết, chỉ có người chết mới có thể nhảy nhót bên cạnh hung tinh được (nói ngắn gọn thì làm bạn với Dung Dực chẳng khác nào dựng cmn death flag)
Hết chương 23
*Độ khó địa ngục: Cho những ai không hay chơi game thì có vài game thường phân làm các độ khó như easy, normal, hard và hell, hell = địa ngục = chế độ khó nhất.
*Sách phụ lục: Lâu quá tui quên mất loại sách này được gọi là gì rồi, kiểu một quyển nhỏ riêng của series truyện mà trong đó chủ yếu giới thiệu các nhân vật, các chi tiết bên lề và bối cảnh của truyện ấy.