Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này Cố Doãn Tu vẫn đang ở trong quân doanh kiểm tra áo giáp của các tướng sĩ. Chuyện áo giáp rèn lạnh là Giang Lam Tuyết nói với hắn. Hiện tại điều đầu tiên mà hắn muốn làm chính là phải làm được loại áo giáp đó, rồi mặc chúng lên người tướng sĩ ở biên quan. Thợ rèn họ Ô đều đã được hắn sắp xếp ổn thỏa, chỉ đợi bọn họ nghĩ ra phương pháp kĩ thuật rèn lạnh.
Cố Doãn Tu ở trong quân doanh thêm một ngày lại càng cảm thấy cái tướng sĩ biên quan không dễ dàng gì, cũng cảm thấy bản thân thật sự khốn nạn. Không giống lần trước trộm chạy đến, lần này hắn đến đây vì mục đích của hắn, hắn phải bắt đầu từ áo giáp, từng bước trở thành đại tướng quân lãnh đạo nghìn binh vạn mã giống cha hắn.
Nhìn thấy Bảo Khánh tìm đến, Cố Doãn Tu ngạc nhiên: “Sao người lại đến đây?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hầu gia đã về Hầu phủ, phu nhân bảo nô tài đón thế tử trở về.” Bảo Khánh cười nói
“Cha trở về rồi, chắc chắn cha cũng sẽ về quân doanh, ta ở đây là được rồi, năm mới rồi ta về.” Hiện tại cuộc sống mỗi ngày của Cố Doãn Tu ở quân doanh thật sự đầy đủ, tâm trí của hắn đều đặt lên trên áo giáp của các tướng sĩ.
Bảo Khánh ấp úng nói: “Thế tử gia, ngài phải trở về, trong nhà có chuyện quan trọng.”
Cố Doãn Tu buông áo giáp trên tay nói: “Chuyện gì, ngươi nói nhanh, đừng có dông dài.”
Bảo Khánh thật cẩn thận nhìn Cố Doãn Tu: “Hoàng thượng ban hôn cho ngài.”
“Cái gì?” Cố Doãn Tu vừa nghe lời Bảo Khánh liền ngạc nhiên, đứng phắt dậy nói, “Ban hôn? Ban hôn cho ta với ai?”
“Giang tam tiểu thư.” Bảo Khánh nói xong nhìn Thế tử gia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Giang tam tiểu thư?” Cố Doãn Tu ngây ngẩn cả người, “Có chuyện gì vậy chứ? Là Ngân Châu Giang tam tiểu thư?”
Bảo Khánh gật gật đầu: “Là nàng, hồi trước phu nhân còn mời nàng đến Hầu phủ, ngài không muốn cưới nàng, còn chạy đến quân doanh.”
Đầu tiên Cố Doãn Tu cũng cảm thấy vui mừng, sau lại cảm thấy vô cùng không ổn, đủ mọi loại cảm xúc hiện lên trong lòng hắn, cảm xúc lẫn lộn.
“Đi, hiện tại chúng ta trở về!” Hiện tại Cố Doãn Tu cũng không rảnh để lo cái gì nữa, hắn phải trở về hỏi rõ ràng sao đột nhiên lại ban hôn. Việc này nhất định liên quan đến phụ thân hắn.
Trên đường trở về Cố Doãn Tu hỏi Bảo Khánh: “Giang tam tiểu thư có biết việc này không?”
“Đã biết, Hầu gia cùng phu nhân đã đến Giang gia.” Bảo Khánh nói.
Cũng không biết nàng sẽ nghĩ như thế nào, khẳng định là nàng không muốn, nói không chừng còn tưởng rằng là hắn bắt cha hắn làm việc đó. Trong lòng hắn lo lắng nhiều hơn sự vui mừng. Hắn chỉ nghĩ không biết Giang Lam Tuyết sẽ tức giận như thế nào.
Tại sao lại như vậy?
Cố Doãn Tu trở lại Hầu phủ, chạy nhanh vào gặp Hầu gia cùng Hầu phu nhân. Hầu phu nhân thấy sắc mặt con trai không được tốt lắm, trong lòng cũng có chút lo lắng, sợ con trai khinh suất, không chờ Cố Doãn Tu mở miệng đã nói: “Lần này là Hoàng thượng ban hôn, con đừng có mà náo loạn, Giang tiểu thư nhà người ta có tài có sắc, làm gì có điểm nào để ngươi không thích.”
“Cha, rốt cuộc sao lại thế này? Vì sao lại đột nhiên ban hôn, lại là cùng Giang tam tiểu thư?” Hiện tại Cố Doãn Tu chỉ muốn biết nguyên nhân là gì.
Trấn Viễn Hầu thở dài: “Hoàng thượng ở trước mặt ta nói vài câu, ý tứ là muốn để con quay kinh cưới Mẫn Đức quận chúa của Thành vương gia, ta sợ hoàng thượng thật sự sẽ hạ chỉ nên nói luôn ở Ngân Châu ngươi đã đính hôn. Sau khi trở về tổ mẫu con lại muốn gọi con về cưới mấy đứa biểu muội kia, ta bèn dứt khoát xin Hoàng Thượng hạ thánh chỉ ban hôn cho con cùng Giang tam tiểu thư.”
Cố Doãn Tu nói: “Hoàng thượng thế mà đồng ý sao?”
“Sao lại không đồng ý? Hoàng thượng vô cùng quan tâm chuyện ở Ngân Châu, cùng người Giang gia liên hôn, đối hoàng thượng mà nói cũng không có gì không tốt.” Trấn Viễn Hầu nói, “Giang Kế Viễn chỉ là một tên quan nhỏ, nếu hắn là Tri châu, cho dù là Thông phán, chắc chắn hoàng thượng sẽ không đồng ý.”
Cố Doãn Tu gật gật đầu: “Thế nhưng Giang gia bên kia, bọn họ nói như thế nào? Còn có Gang tam tiểu thư, nàng nói như thế nào? Trước khi làm việc này cha thật sự là quá thiếu suy xét.”
Hầu phu nhân cười một cách ngượng ngùng: “Ta thấy có vẻ là Giang lão thái gia cùng Giang nhị lão gia không đồng ý cho lắm. Việc này đúng thật là nhà chúng ta thất lễ nhưng chuyện cũng đã lỡ, về sau ngươi chỉ có thể đối tốt với Giang tam tiểu thư thôi. Hôm qua ta đã tặng cho nàng một xe lễ vật, cũng tặng cho nàng một số nha hoàn, nàng cũng đã nhận lấy. Giang tiểu thư là một cô nương tốt, kiến thức sâu rộng, con không được khinh suất. Những nữ tử bên ngoài đó của con đều đuổi hết đi.”
Cố Doãn Tu không tin được khi nghe nương hắn nói chuyện như vậy. Sao Giang Lam Tuyết có thể bình tĩnh đón nhận sự thật như thế?
“Nương, con có thể gặp Giang tam tiểu thư không?”
“Hiện tại hôn sự cũng đã định đoạt, gặp mặt cũng tốt, bớt được chuyện đến lúc đó hai đứa không có tình cảm, không có vui vẻ.” Hầu phu nhân nghĩ nếu con trai mà tiếp xúc nhiều với Giang tam tiểu thư chắc chắn sẽ thích nàng bèn đồng ý ngay tức khắc.
Trấn Viễn Hầu vẫn cảm thấy hứng thú đối với chuyện Cố Doãn Tu vào quân doanh: “Tiểu tử con, cuối cùng cũng trưởng thành, cũng hiểu chuyện rồi. Ở quân doanh thấy thế nào?”
“Con cũng đang muốn cùng cha nói chuyện này đây. Lần này con vào quân doanh nhìn thấy áo giáp của các tướng sĩ, cảm thấy áo giáp đều quá nặng, mặc ở trên người hành động không tiện, hơn nữa độ cứng, rắn không đủ. Con nghĩ nếu có thể làm ra áo giáp càng cứng càng chắc càng tốt.” Cố Doãn Tu nói.
Trấn Viễn Hầu cười: “Nào có đơn giản như vậy.”
Cố Doãn Tu muốn nói chuyện Ô thợ rèn cho cha hắn nghe, nghĩ một lúc cảm thấy vẫn không nên nói chuyện này ra vội, hiện tại hắn cũng không biết rốt cuộc khi nào áo giáp rèn lạnh được làm ra, liền nói: “Cũng chỉ là một ý tưởng của con.”
Trấn Viễn Hầu gật gật đầu: “Có ý tưởng cũng là một chuyện tốt. Nhưng nương của con nói, chỉ cho ngươi quản chuyện lương thảo vũ khí, không cho ngươi ra trận, ta đã đáp ứng với nàng, đến lúc đó con đừng lại gây cho ta thêm phiền phức.”
Cố Doãn Tu cười cười: “Có thể quản tốt mấy chuyện này cũng không dễ dàng, con biết sức của con đến đâu, sẽ không liều lĩnh.”
Trấn Viễn Hầu vui vẻ yên tâm mà cười cười, con trai trưởng thành thật rồi, thật tốt.
Nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau Cố Doãn Tu thấp thỏm bất an đi đến Giang phủ. Cả hai kiếp, từ trước đến nay hắn chưa từng sợ phải gặp Giang Lam Tuyết như lần này. Trước khi đi, nương hắn còn đưa cho hắn một cái vòng ngọc, bảo hắn đưa cho Giang Lam Tuyết. Hắn làm sao dám… Chỉ sợ nàng sẽ ném vào mặt hắn. Con người một khi hổ thẹn trong lòng, lá gan của họ liền trở nên nhỏ hơn.
Cố Doãn Tu chuẩn bị đầy đủ tâm lý mới dám gõ cửa Giang gia.
Hiện giờ Thế tử gia cũng chuẩn bị là con rể của Giang gia, tất nhiên là nha hoàn mở cửa cũng vui mừng mà đón Thế tử gia vào.
Hôm nay Giang Kế Viễn cũng ở nhà, chuyện Thế tử gia phải làm con rể ông cũng đã truyền đi, quan lớn quan bé ở châu phủ nha môn đều hận không thể dính chặt vào người ông chúc mừng ông. Ông bèn dứt khoát không đi đến đó nữa, mang công việc về nhà làm.
Giang Kế Viễn nghe thấy Cố Doãn Tu đến, trong lòng tức giận, tất cả đều là do nhà bọn họ làm hại nhà ông. Mặc dù bực bội nhưng gặp thì vẫn phải gặp, không gặp hắn sao có thể phê bình, mắng mỏ hắn chứ!
Nếu chuẩn bị là con rể của ông, Giang Kế Viễn không gặp Cố Doãn Tu ở gian chính nữa, mà gọi hắn vào thư phòng.
Đây là lần đầu tiên Cố Doãn Tu vào thư phòng của Giang Kế Viễn, kiếp trước hắn chưa từng tới đây. Nghĩ vậy, trong lòng Cố Doãn Tu lại cảm thấy kiếp trước mình đối xử Giang Lam Tuyết thật sự không tốt.
Cố Doãn Tu nhìn thấy nhạc phụ sắp tới của mình, ngoan ngoãn mà hành lễ kêu: “Nhạc phụ đại nhân.”
Giang Kế Viễn thấy thái độ Cố Doãn Tu cũng được, trong lòng cũng bớt giận, dù gì thế tử gia cũng ngoan ngoãn vâng lời như vậy, bản thân cũng không không nên thái quá nhưng chưa gì hắn đã gọi mình là nhạc phụ, Giang Kế Viễn có chút không vui liền nói: “Vẫn chưa thành thân đâu, gọi là gì nhạc phụ, nghe quái quái.”
Cố Doãn Tu suy nghĩ một chút liền nói: “Giang nhị thúc.”
“Ừm, như thế này còn được, mau ngồi đi.” Mặc dù ngoài miệng Giang Kế Viễn không cho phép Cố Doãn Tu gọi ông là nhạc phụ, thế nhưng hành động của ông đã như là nhạc phụ đối với con rể rồi.
Cố Doãn Tu ngồi xuống ghế đối diện với Giang Kế Viễn. Cái ghế này là Giang Kế Viễn chuẩn bị riêng cho Giang Bình Nghĩa, bình thường Giang Bình nghĩa sẽ ngồi ở đó báo cáo bài học cho ông.
“Thế tử ở quân doanh tốt không?” Giang Kế Viễn hỏi.
“Nhị thúc gọi ta là Doãn Tu là được rồi.” Cố Doãn Tu khiêm tốn nói. “Phiền Nhị thúc lo lắng, tất cả đều rất tốt ạ.”
Thái độ rất tốt, trong lòng Giag kế Viễn có chút hài lòng.
“Nam tử hán vẫn nên tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình. Ngươi lại là thế tử Trấn Viễn Hầu, đáng nhẽ ra phải đến quân doanh rèn luyện từ lâu rồi.”
“Nhị thúc nói đúng, Doãn Tu nhất định sẽ rèn luyện cho tốt, sẽ không làm mất mặt Trấn Viễn Hầu, mất mặt Nhị thúc.” Suy cho cùng Cố Doãn Tu cũng đã sống lại một kiếp, nịnh nọt Giang Kế Viễn chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Nghe được những lời này trong lòng Giang Kế Viễn cảm thấy yên tâm hơn hẳn, con người Thế tử gia vẫn hiểu lễ nghĩa, khiêm tốn, rất tốt, rất tốt.
Lúc đầu nhạc phụ và con rể hai người nói chuyện còn ngại ngùng, về sau càng nói càng hăng. Kiếp trước Cố Doãn Tu cũng là người hiểu văn thư, cùng Giang Kế Viễn nói về thơ, văn và hội họa với cũng rõ ràng đâu ra đấy, rất hiểu biết. Giang Kế Viễn không ngờ rằng Cố Doãn Tu lại là một người có học, trong lòng cũng cảm thấy vừa lòng đến ba phần với hắn. Gia thế mình kém hơn người ta, không thể không vừa lòng.
Chỉ là hai người nói chuyện một lúc lâu cũng không nhắc đến Giang Lam Tuyết.
Giang Kế Viễn không nhắc đến, trong lòng Cố Doãn Tu cũng không dám, hắn vẫn sợ phải gặp nàng. Sợ nàng khóc với hắn, cũng sợ nàng cười lạnh lùng với hắn. Thế nhưng hôm nay cho dù như thế nào thì hắn cũng phải gặp nàng cho bằng được, phải nói rõ ràng hết tất cả với nàng. Vì vậy, Cố Doãn Tu chủ động nói: “Nhị thúc, ta có thể gặp tam tiểu thư một lúc không?”
Giang Kế Viễn nghĩ dù gì hôn sự hai đứa cũng đã định, gặp mặt thì cũng có gì không được, liền đồng ý.
Tất nhiên là vẫn không thể vào khuê phòng của nàng. Giang Kế Viễn gọi nha hoàn đưa Giang Lam Tuyết đến thư phòng.
Giang Lam Tuyet sớm đã biết Cố Doãn Tu đến đây, đúng lúc nàng cũng đang muốn tìm hắn tính sổ, bèn đợi người đến gọi mình đến thư phòng
Nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài, tim Cố Doãn Tu đập bình bịch. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ kinh sợ như thế này, hắn đúng thật là vô tích sự! Cố Doãn Tu nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Cửa vừa mở ra hắn liền đứng phắt dậy.
Giang Lam Tuyết làm như nàng không nhìn thấy hắn, vái chào(2) cha hắn: “Cha, người tìm con?”
Giang Kế Viễn cười haha: “Không phải ta tìm con, là Doãn Tu tìm con.”
Giang Lam Tuyết nhướng mày, trong lòng nghĩ chưa gì đã gọi là Doãn Tu. Cố Doãn Tu ngươi được lắm, chưa gì đã lấy lòng được cha nàng. Nam nhân đúng thật là không có lập trường.
Giang Lam Tuyết lại vái chào Cố Doãn Tu: “Thế tử gia.”
Quy củ và xa lánh, làm cho Cố Doãn Tu nhớ đến Giang Lam Tuyết ở kiếp trước.
Thấy hai người đều ngượng ngùng xoắn xít mà không nói lời nào, Giang Kế Viễn bèn lui đi ra ngoài. Giang Kế Viễn vừa đi ra Giang Lam Tuyết lập tức thay đổi sắc mặt, dáng vẻ, trực tiếp ngồi vào vị trí của cha nàng.
“Ngươi còn dám tới tìm ta!” Giang Lam Tuyết hung tợn mà mở miệng nói.
Cũng không biết sao, thấy Giang Lam Tuyết hung tợn như vậy, ngược lại trong lòng Cố Doãn Tu lại thấy yên tâm, liền cười nói: “Không dám tới cũng phải tới.”
“Tới tìm ta mắng ngươi sao?” Giang Lam Tuyết trừng hắn một cái.
“Ừ, cho nàng mắng thoải mái, chỉ cần nàng vui vẻ là được.” Mắng hắn hay không không quan trọng, chỉ cần nàng đừng khóc là được.
“Không gả cho ngươi ta sẽ vui vẻ.” Giang Lam Tuyết liếc Cố Doãn Tu một cái.
Trong lòng hắn bế tắc, hắn biết chứ.
“Lúc trước ta nói rồi, muốn nàng gả cho người luôn làm nàng cười, hiện giờ nàng chỉ có thể gả cho ta, ta cũng sẽ nỗ lực làm nàng cười.” Cố Doãn Tu nói một cách nghiêm túc.
“Ai tin ngươi?” Giang Lam Tuyết cười lạnh.
“Ta sẽ làm nàng tin.” Cố Doãn Tu nói.
“A.” Giang Lam Tuyết nhàn nhạt nói, căn bản là không tin hắn.
“Nàng sẽ tin.” Cố Doãn Tu nhấn mạnh lần nữa.
“A.” Giang Lam Tuyết vẫn cười lạnh.
Cố Doãn Tu siết chặt chiếc vòng ngọc trong tay, không dám lấy ra. Đưa vòng tay gì đó không quan trọng, hôm nay hắn đến một là bảo đảm với Giang Lam Tuyết mình sẽ thay đổi triệt để, trở thành một con người hoàn toàn mới, hai là muốn nói cho nàng, nàng muốn làm cái gì thì làm, hắn luôn ủng hộ nàng.
Cố Doãn Tu nghĩ nghĩ nói: “Giang tam, chuyện cũng đã lỡ, giờ cũng không còn đường để lui, ta biết nàng không muốn gả cho ta, hiện tại ta có nói tốt đến đâu nàng cũng sẽ không tin. Nhưng hiện tại có một chuyện ta có thể cam đoan với nàng, ngươi muốn làm cái gì thì đi làm, chuyện gì ta cũng ủng hộ nàng.”
“Cái gì đều có thể?” Giang Lam Tuyết nói.
“Đúng, ta muốn nói về tương lai của nàng, nàng chắc chắn đã có tính toán của nàng, trừ việc gả cho người khác ra thì nàng đều có thể làm những việc mà từ trước đến nay nàng luôn muốn làm, ta nhất định không ngăn cản, còn sẽ giúp nàng.” Cố Doãn Tu tha thiết nói.
“Cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ làm như vậy. Ngươi tưởng đều đừng nghĩ ta sẽ giống như kiếp trước, làm phu nhân tốt, làm người vợ hiền thục của ngươi.” Giang Lam Tuyết cũng không có bị lời nói của Cố Doãn Tu đả động.
“Kia tốt nhất, ta cũng không cần vợ hiền gì cả, nàng làm chính nàng là tốt rồi.” Cố Doãn Tu cũng không hy vọng Giang Lam Tuyết giống như kiếp trước, nghiêm túc gật gật đầu.
Thấy Cố Doãn Tu cứ như vậy mà thuận theo mình, Giang Lam Tuyết trong lòng có tức giận cũng không thể phát ra, chỉ căm hờn nói: “Ngươi có tật xấu!”
Ngược lại Cố Doãn Tu lại cười: “Ta có tật xấu, chính là tật ai cũng biết mà ta về sau mới biết. Cảm ơn ông trời một lần nữa cho ta cơ hội sống lại, bằng không ta vĩnh viễn cũng không biết bản thân mình đã bỏ lỡ cái gì.”
Giang Lam Tuyết cảm thấy mình có nói gì cũng không đánh bại được hắn.
Cãi nhau cũng phải là thế lực ngang nhau, còn nếu đối phương luôn thỏa hiệp như vậy, làm cho tâm tình cãi nhau của mình đều biến mất hết. Giang Lam Tuyết vốn định mắng cho Cố Doãn Tu một trận, nhưng thấy bộ dạng ngoan ngoãn kia của hắn, muốn cãi nhau cũng không cãi được. Rõ ràng hắn không phải là người như thế! Dáng vẻ này của hắn thật sự làm cho người khác người phiền muộn.
“Cố Doãn Tu, ngươi không cần như vậy. Nếu ngươi là bởi vì cảm thấy nợ ta mà tự ép bản thân mình ở trước mặt ta ngoan ngoãn, lấy lòng ta như vậy, sớm muộn gì ngươi vẫn sẽ cảm thấy chán ghét. Đến lúc đó chỉ sợ ngươi sẽ lại làm ra chuyện càng có lỗi với ta, cho nên, ngươi cũng làm chính ngươi là tốt.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu không nghĩ tới Giang Lam Tuyết sẽ nói như vậy, hắn nghĩ nghĩ, là bởi vì nợ nàng sao? Khẳng định là có, thế nhưng không phải là tất cả. Đương nhiên hắn kiếp trước cũng từng động tâm với nàng, nhưng khi hắn muốn thân cận với Giang Lam Tuyết, nàng đều lạnh lùng với hắn. Kiếp trước hắn không rõ nguyên nhân là gì, cho rằng Giang Lam Tuyết hoàn toàn không có tình cảm gì với hắn, hiện giờ hắn biết, nàng không phải vô tình, mà là chính bản thân hắn đã vô tình cô phụ một mảnh thâm tình của nàng.
Thì ra nữ tử mình từng thích, cũng có tình cảm với mình. Như thế, Cố Doãn Tu tất nhiên sẽ hạ thấp bản thân mình đến nịnh nọt nàng
“Giang tam, nàng có nghĩ tới hay không, ông trời cho chúng ta trọng sinh, chính là muốn cho chúng ta một cơ hội nữa làm lại.” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết không hề nghĩ ngợi liền nói: “Có lẽ là ông trời mắt bị mù, hoặc là đi ngủ, còn ta, ta không cần cơ hội này. Cố Doãn Tu, ngươi đừng có mà nghĩ nhiều, hôn sự giữa ta và ngươi không có gì tình cảm gì, chỉ là bởi vì nhà ngươi xin thánh chỉ mà thôi.”
Cố Doãn Tu thở dài, hắn biết rõ, một hai câu sao có thể khiến nàng động tâm. Thế nhưng những lời mà hắn muốn nói hôm nay cũng đã nói ra. Hắn phải nhanh chóng chạy về quân doanh bèn không giải thích thêm gì nữa.
Trước khi ra về, Cố Doãn Tu lại sờ sờ vòng ngọc trong túi, rốt cuộc vẫn không lấy ra. Tương lai còn dài, dù sao hắn cũng phải làm lại chính mình đã, rồi thể hiện điều tốt của mình cho người khác thấy.
Cố Doãn Tu vừa đi, Vi thị tức giận với Giang Kế Viễn: “Chàng làm sao vậy! Sao có thể để chúng nó ở cùng nhau một mình!”
“Chúng nó đã đính hôn, ở chung một chút có làm sao, lúc trước thế tử không phải không đồng ý lấy Lam Tuyết nhà chúng ta sao. Thế nên ta nghĩ cho hai đứa ở gần nhau, để cho hắn thấy được những điểm tốt của Lam Tuyết! Ta đây cũng là vì chúng nó mới làm như thế.” Tất nhiên Giang Kế Viễn không chịu thừa nhận bản thân mình sai.
Trong lòng Vi thị vẫn còn ảo tưởng hôn sự này không thành, bà vẫn còn hy vọng Lam Tuyết có thể gả về nhà mẹ đẻ, đứa trẻ Vĩnh Xương kia thật sự rất tốt.
“Trong lòng ta vẫn còn thấy không công bằng!” Vi thị vừa nói nước mắt vừa rơi.
“Ta xem thế tử người không tồi, có đôi khi mấy lời đồn thổi kia không tin được.” Giang Kế Viễn an ủi thê tử, “Nói không chừng là may mắn của con gái.”
“May mắn cái gì, ta thấy là đen đủi mới đúng, hài tử Vĩnh Xương kia thật tốt, đối xử với Lam Tuyết rất tốt, hai đứa nhỏ cũng có tâm, lại bị nhà bọn họ cướp người đi mất!” Vi thị tưởng tượng đến cháu trai cùng con gái, trong lòng ấm ức tiếc nuối.
Giang Kế Viễn cũng không dám nói thêm nữa, chỉ nhỏ giọng dỗ dành. Là ông vô dụng, nếu ông có bản lĩnh ông sẽ cùng Hầu phủ đấu tranh, khiến cho hoàng thượng thu hồi thánh chỉ.
Lúc này Giang Lam Tuyết đang đứng ở trước cửa phòng cha nương, nghe được nương nàng nhắc tới Vi Vĩnh Xương, nàng thở dài. Rốt cuộc nàng vẫn cô phụ tình cảm của tam biểu ca. Kiếp trước thê tử của tam biểu ca là ai, nàng cũng không biết, có lẽ nàng ấy mới là duyên phận định mệnh của tam biểu ca.
Giang Lam Tuyết gõ gõ của: “Cha, nương, con vào đây.”
Vi thị vội lau lau nước mắt, trừng mắt nhìn Giang Kế Viễn liếc mắt một cái: “Mau vào đi.”
Giang Lam Tuyết thấy đôi mắt hồng hồng của nương nàng cũng cảm thấy không chịu nổi. Nàng là một người đã sống lại một kiếp. Kiếp trước nàng cũng từng vì hôn sự của con gái mà buồn rầu chính vì vậy hiện giờ nàng rất hiểu tâm tình của mẫu thân.
Giang Lam Tuyết đi đến bên cạnh Vi thị, vòng tay ôm lấy Vi thị: “Nương, ngươi biết thế tử tới tìm ta nói cái gì không?”
Vi thị hỏi: “Nói cái gì?”
Giang Lam Tuyết cười cười: “Thế tử kêu ta muốn làm cái gì thì đi làm cái đấy, hắn sẽ thay con chịu trách nhiệm.”
“Có ý gì? Con muốn làm cái gì?” Vi thị khó hiểu mà nhìn Giang Lam Tuyết.
“Ta phải về chỗ sư phụ tiếp tục học nghệ.” Giang Lam Tuyết nói, “Lúc ấy hai người sợ có liên quan đến Hầu phủ, hiện giờ cũng không còn gì phải sợ rồi, thế tử cũng muốn ta muốn làm cái gì liền đi làm, con còn sợ gì nữa.”
Thấy Vi thị do dự, Giang Lam Tuyết lại nói: “Nương, về sau gả vào hầu phủ, con cũng không còn tự do nữa rồi. Nương đồng ý đi mà.”
Trong lòng Vi thị sợ truyền tới tai Hầu gia cùng Hầu phu nhân, tuy rằng bà không muốn, nhưng con gái rốt cuộc là phải gả đi, liền không thể không suy xét, Vi thị nói: “Cứ cho là Thế tử gia đồng ý, thế còn Hầu gia cùng phu nhân nữa .”
Giang Lam Tuyết nói: “Việc này nương đừng lo lắng, Hầu gia cùng Hầu phu nhân đều thực coi trọng sư phụ. Nếu bọn họ biết ta đi theo sư phụ học nghệ vui mừng còn không kịp nữa là.”
Giang Kế Viễn ở bên nói: “Không nghĩ tới thế tử còn có suy nghĩ này, cha đồng ý cho con đi!”
Vi thị liếc mắt trừng Giang Kế Viễn một cái.
Giang Lam Tuyết nói: “Nương ngài cũng đừng sợ Hầu gì và Hầu phu nhân sẽ làm gì chúng ta, hôn sự do nhà bọn họ cầu, điều này là bọn họ thất lễ trước. Ở trước mặt Hầu phu nhân nương cũng không cần cẩn thận quá mức, nên làm như thế nào thì cứ làm như thế. Nếu bọn họ thật sự không vừa ý con, cứ để bọn họ nói với Hoàng thượng, đem thánh chỉ rút về đi, hoặc là tiêu hủy luôn thánh chỉ hôn sự này.”
Vi thị thở dài: “Ta đây là sợ ngươi tới rồi Hầu phủ chịu ủy khuất, hầu môn đại viện, quy củ nhiều như vậy.”
“Sợ gì chứ, nó dù gì cũng là hầu môn đại viện, đến lúc đó con cũng là thế tử phu nhân mà Hoàng Thượng ban hôn, ai còn dám nói con?” Giang Lam Tuyết nói. Chỉ cần chính mình không ủy khuất chính mình, người khác cũng đừng mong bắt nạt nàng, nàng gả cho Cố Doãn Tu đã đủ ấm ức rồi, đến lúc đó chỉ có nàng khiến người khác ấm ức!
“Là cha nương vô dụng.” Vi thị lại thở dài.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Việc này cũng không liên quan đến cha nương, cho dù có là khuê nữ của Tể tướng, Hoàng Thượng muốn ban hôn, Tể tướng cũng không dám từ chối.”
“Tuy nói như vậy… Lam Tuyết, Vĩnh Xương phải làm sao bây giờ, nếu hài tử kia biết…” Vi thị nói đến đây lại nói không được nữa.
Giang Lam Tuyết nghe đến tên Vi Vĩnh Xương cũng cúi đầu, tam biểu ca đúng thật là chuẩn mẫu phu quân của nàng, chỉ là nàng không cái phúc phận kia.
“Nương, tam biểu ca sẽ có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, là con không có cái phúc phận kia.” Giang Lam Tuyết nhẹ nhàng mà nói.
“Qua năm mới ta sẽ gửi thư về, đừng để đứa trẻ kia đầu năm lại không vui.” Vi thị nói lại lau nước mắt, lại nói Giang Lam Tuyết, “Trời giá rét, ngươi cũng đừng nóng vội đi đến chỗ sư phụ, khai xuân lại đi cũng không vội.”
“Vậy ngày mai con đi thỉnh an sư phụ trước.” Giang Lam Tuyết nói.
Ngày hôm sau tuyết rơi dày, Giang Lam Tuyết không thể đi được.
Cố Doãn Tu cũng không về được quân doanh vội. Hôm qua sau khi trở về nhà, Hầu phu nhân phát hiện hắn không có đưa vòng ngọc cho Giang Lam Tuyết, cho rằng trong lòng hắn vẫn còn có bất mãn với Giang Lam Tuyết, mắng hắn một trận, hôm nay sáng sớm lại kêu hắn đến Giang gia đưa cho nàng một cái áo choàng.
“Con đi ngay cho ta, cùng Giang tam tiểu thư ở chung cho tốt , hôm qua đi lâu như vậy, thế nhưng một bữa cơm cũng không ăn được! Chắc chắn là con lại ra vẻ mình là thế tử! Nhạc phụ nhạc mẫu con cũng không phải là cái loại người thích nịnh bợ, hôm nay con cố gắng mà biểu hiện cho tốt đi.” Lúc Cố Doãn Tu gần đi, Hầu phu nhân dặn dò nói.
Cố Doãn Tu khó lòng giãi bày, chỉ có thể lại cầm áo choàng đến Giang gia, trong lòng nghĩ, hôm nay cũng không biết có thể ăn một bữa cơm ở Giang gia không.
Vì tuyết rơi nên trời rất lạnh, mọi người ở Giang gia đều tránh ở trong phòng, vây quanh bếp lò sưởi ấm.
Bảo Khánh cùng Cố Doãn Tu ở ngoài cửa gõ đã lâu thế nhưng cũng không có ai ra mở cửa.
Bảo Khánh sợ Thế tử gia tức giận, trộm nhìn mấy lần, còn tốt, thế tử có vẻ không tức giận.
Cửa cuối cùng cũng được mở ra, người mở cửa vừa thấy là Thế tử gia, vội mang người vào trong .
Hai phu thê Giang Kế Viễn vừa nghe Thế tử gia lại tới nữa, trong lòng cảm thấy bất ngờ. Trời lạnh như thế, không biết hắn lại tới làm gì.
Cố Doãn Tu đi vào Tây viện, Vi thị thấy trên tay hắn bê một hộp gấm to liền biết hắn đến vì muốn tặng lễ vậy.
“Giang nhị thúc, nhị thẩm, hôm nay tuyết rơi trời lạnh, nương ta bảo ta tới đưa cho tam tiểu thư cái áo choàng này.” Cố Doãn Tu cười nói.
Vi thị không nghĩ tới Hầu phu nhân còn có thể nghĩ vậy, cũng không nghĩ tới Cố Doãn Tu không ngại trời tuyết mà đi đến đây đưa áo choàng cho con gái mình, trong lòng thực bất ngờ.
Mặc dù biết hắn sai nhưng cũng không nhẫn tâm nói hắn, dù gì thì hắn cũng đang đến đây tặng lễ vật cho con gái mình. Vi thị nhận lấy hộp gấm nói: “Cho người đưa tới là được, sao có thể phiền thế tử đích thân đến đây.”
Cố Doãn Tu cười nói: “Nhị thẩm kêu ta là Doãn Tu được rồi, tặng đồ cho tam tiểu thư, thì tự thân ta đưa đến mới được.”
Vi thị thấy áo bông trên người Cố Doãn Tu hơi ướt, có chút không đành lòng, liền nói với Giang Kế Viễn: “Áo bông trên người thế tử ướt rồi, chàng dẫn hắn đi đổi một cái khác đi. Trời lạnh như vậy, nếu không thay thì bị nhiễm lạnh mất.”
Cố Doãn Tu vội vàng nói lời cảm ơn, đi theo Giang Kế Viễn đi thay quần áo.
Vi thị ôm hộp gấm đi tìm Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết hôm nay đang dạy dỗ những người hầu mới tới kia, vẫn chưa biết Cố Doãn Tu đã đến nhà.
“Nương, người ôm thứ gì vậy?” Giang Lam Tuyết cười hỏi.
Vi thị nói: “Là thế tử đưa tới, nói là áo choàng.”
“Hắn lại tới nữa?” Giang Lam Tuyết cũng có chút kinh ngạc.
“Ừ, vì con nên đặc biệt đến đây tặng cho con áo choàng,quần áo trên người hắn cũng ướt hết, đang cùng cha con đi thay quần áo. Con đợi một chút rồi đi gặp hắn đi, dù sao hắn cũng không quản trời lạnh như vậy mà đến nhà ta.” Vi thị nói.
Giang Lam Tuyết trong lòng thẳng thở dài, sao Cố Doãn Tu có thể lừa gạt cha mẹ nàng đơn giản như vậy!