Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mỗi Ngày Phu Nhân Đều Muốn Đổi Phu Quân
  3. Chương 51
Trước /59 Sau

Mỗi Ngày Phu Nhân Đều Muốn Đổi Phu Quân

Chương 51

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi ăn xong bữa tối Giang Lam Tuyết vẫn luôn ngồi ở trên giường đọc sách, đọc cũng đã lâu nhưng vẫn chưa thấy Cố Doãn Tu trở về.

 

“Tiểu thư,  sao thế tử mãi vẫn chưa quay lại?” Vân Thi ở bên cạnh nói.

 

“Làm sao ta biết được, có lẽ là hắn có chuyện gì đó nên nán lại.” Giang Lam Tuyết nói.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Vân Thi lại nói: “Tiểu thư thế nào lại không có chút gì lo lắng cho thế tử?”

 

“Hắn một nam nhân đã trưởng thành, ta lo lắng làm gì. Hơn nữa hắn chính là thế tử Trấn Viễn Hầu, ai dám làm gì hắn.” Ngoài miệng Giang Lam Tuyết nói như vậy, thật ra trong lòng cũng đang tự hỏi, lâu như vậy mà vẫn không thấy hắn trở về, chẳng nhẽ hắn lại trúng kế của lão phu nhân. Nếu thật là như vậy, hắn đúng là một tên ngốc.

 

Giang Lam Tuyết lại xem sách, cảm thấy đôi mắt có chút mỏi, đặt sách xuống hỏi, hiện tại là giờ nào?

 

“Giờ Hợi.” Vân Thi nói.

 

“Đã muộn như vậy rồi sao?” Giang Lam Tuyết lẩm bẩm.

 

“Đúng vậy! Sao thế tử gia vẫn chưa trở lại, hắn có thể xảy ra chuyện gì không?” Vân Thi vội vã nói.

 

Giang Lam Tuyết nhìn Vân Thi: “Ngươi nha đầu này, xem ra vẫn quan tâm đến hắn, khi nào hắn về bảo hắn thưởng cho ngươi.”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vân Thi mặt đỏ lên: “Không phải là nô tỳ thay tiểu thư lo lắng sao.”

 

“Trong bếp vẫn còn đang bận?” Giang Lam Tuyết hỏi.

 

“Vâng ạ, Thải Cúc vừa mới đi thay Thích ma ma xem trong bếp.” Vân Thi nói.

 

Giang Lam Tuyết nằm xuống giường nhỏ nghĩ một lát, vẫn quyết định đi tìm Cố Doãn Tu xem sao, bèn nói: “Gọi Thải Nguyệt vào trang điểm cho ta, ta đi tìm thế tử gia.”

 

Giang Lam Tuyết vừa dứt lời thì nghe thấy bên ngoài nói: “Thế tử gia đã trở lại.”

 

Giang Lam Tuyết đi lên đón: “Muộn thế này rồi sao ngươi mới về!”

 

“Chúng ta đi vào nói.” Cố Doãn Tu ôm Giang Lam Tuyết vào phòng, để Vân Thi ở bên ngoài.

 

“Thần thần bí bí.” Giang Lam Tuyết được Cố Doãn Tu ôm ngồi ở trên giường, “Cuối cùng là làm cái gì.”

 

Cố Doãn Tu cười cười: “Ta đi tìm cho nàng một nữ đầu bếp.”

 

Giang Lam Tuyết ngây người: “Đêm hôm đi tìm đầu bếp nữ gì chứ, ngươi xem này giờ là mấy giờ rồi, ta còn tưởng rằng…”

 

Cố Doãn Tu cười nói: “Cho rằng cái gì? Cho rằng ta lại bị sập bẫy của tổ mẫu? Còn lâu ta mới ngốc như vậy nữa.”

 

Giang Lam Tuyết trừng hắn: “Ngươi tưởng rằng ngươi thông minh như vậy sao, ngươi quên rằng mình đang bị thương ở cánh tay à, hôm nay ôm ta trở về như vậy, còn không lộ liễu sao? Ngươi đi đến chỗ tổ mẫu ngươi bà không hỏi gì sao?”

 

Cố Doãn Tu sững sờ, đúng là hắn quên sạch chuyện này rồi nhưng tổ mẫu hắn thật sự cũng không hỏi.

 

“Ngu người luôn rồi!” Giang Lam Tuyết nói. Thật ra lúc đấy nàng cũng quên luôn chuyện này, lúc này nhìn thấy hắn vẫn đang băng bó ở tay mới nhớ ra…

 

“Ta là thế tử, ai dám quản ta, ta nói bị thương chính là bị thương, ta nói đã lành chính là đã lành.” Cố Doãn Tu nói.

 

“Được được được thế tử đại nhân, trễ như thế này rồi còn đi đi tìm trù nương*. Không biết là trù nương nào mà khiến thế tử gia tự mình đi tìm, còn tìm đến trễ như thế này.” Giang Lam Tuyết nói.

 

“Là Cù nương nương.” Cố Doãn Tu đắc ý nhìn Giang Lam Tuyết.

 

“Là nàng sao, ngươi tìm được nàng rồi? Nàng đồng ý á?” Giang Lam Tuyết có chút ngạc nhiên. Cù nương nương tên gọi là Cù Tam Nương, kiếp trước Cù Tam Nương cũng là  nữ tử kỳ lạ, tuổi còn trẻ mà đã thủ tiết, bởi vì tay nghề làm bếp tốt, làm trù nương của một gia đình giàu có trong Kinh thành. Bởi vì xinh đẹp, các lão gia gia đình giàu có đó muốn nạp nàng làm thiếp, nếu nhà ai nhắc tới việc này, nàng sẽ ngay lập tức rời khỏi nhà đó. Sau lại vào cung làm ngự trù còn bị hoàng thượng nhìn trúng, muốn nạp nàng làm phi tử, thế nhưng nàng nhất quyết không chịu. Chỉ là hoàng mệnh khó trái,  rốt cuộc nàng vẫn làm phi tử của hoàng thượng. Song  tính nàng cương liệt, Hoàng thượng sủng hạnh nàng một thời gian rồi quên luôn. Nàng cũng không giận, ở hậu cung nghiên cứu trù nghệ, sau lại Hoàng thượng muốn ăn đồ ăn nàng làm, lại sủng hạnh nàng, còn sinh hoàng tử nhỏ nhất cho hoàng thượng.

 

“Ừ, đồng ý rồi.” Cố Doãn Tu nói.

 

“Ngươi chỉ là vì tìm nàng tới làm đầu bếp hay là có mục đích khác?” Giang Lam Tuyết nói.

 

“Đều có. Đầu tiên kiếp trước nàng ăn đồ ăn nàng ấy làm, nàng cũng thích, mà con người nàng ấy, nàng cũng thích; tiếp theo, ta kiếp này cảm thấy nàng ấy vẫn là có vận may trở thành nương nương.” Cố Doãn Tu nói.

 

“Cũng không biết có thể thay đổi vận mệnh của nàng không…” Giang Lam Tuyết thở dài.

 

“Sửa rồi thì sao, không phải nàng cũng sửa lại vận mệnh của Lục tiên sinh sao, chỉ cần chúng ta giúp nàng sống tốt hơn là được rồi. Hiện giờ nàng mới vừa thủ tiết, lại mới nghỉ làm ở bá phủ Thành Nghĩa ra, đúng là lúc muốn tìm việc làm.” Cố duẫn tu đạo.

 

“Nếu nàng đã đồng ý rồi, gọi nàng đến đây đi, ít nhất, chúng ta ở đây không bức bà làm thiếp.” Giang Lam Tuyết nói.

 

“Ừm, ngày mai nàng tới rồi.” Cố Doãn Tu nói.

 

Giang Lam Tuyết nhìn hắn: “Đúng rồi, ngươi nói gì mà thuyết phục được tổ mẫu ngươi cho làm phòng bếp nhỏ?”

 

“Đây là phủ Trấn Viễn Hầu, ta là thế tử, ta muốn một cái phòng bếp nhỏ cũng không được sao?” Cố Doãn Tu.

 

“Ta không tin bà đáp ứng thoải mái như vậy.” Giang Lam Tuyết nói.

 

“Bởi vì tên đồi bại hôm nay, ta nói ta muốn đánh chết hắn, tổ mẫu chỉ có thể đồng ý.” Cố Doãn Tu nói.

 

“Ta nói rồi, nói đi nói lại vẫn là vì người Thẩm gia.” Giang Lam Tuyết cười lạnh, “Cũng không biết bà nghĩ gì nữa.

 

Cố Doãn Tu thở dài: “Ta cũng không hiểu, có lẽ là bởi vì chúng ta đều hàng năm không ở bên cạnh bà, mà người Thẩm gia đều nịnh nọt bà. Hơn nữa hôn sự của cha ta và ta bà không được làm chủ, trong lòng đại khái vẫn tức giận với chúng ta.”

 

“Thôi, chỉ cần bà không động đến ta, về sau ta cũng không cố ý đi chọc giận bà.” Giang Lam Tuyết nghe Cố Doãn Tu nói như vậy, càng không còn ý đấu đá âm thầm với lão phu nhân.

 

“Yên tâm, có ta ở đây. Gọi người đi vào hầu hạ tắm rửa đi, ta mệt chết rồi.” Cố Doãn Tu nói.

 

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày hôm sau, lúc Thải Cúc tiến vào hầu hạ nói: “Thế tử tìm người làm nhanh thật sự, một đêm đã làm xong bếp, phòng bếp nhỏ cũng làm xong rồi.”

 

“Nhanh như vậy sao?” Giang Lam Tuyết nói.

 

“Ta nói muốn hôm nay xong thì hôm nay nhất định phải xong.” Cố Doãn Tu nói.

 

“Được được được, ngươi lợi hại.” Giang Lam Tuyết nói.

 

Hai người ăn bữa sáng, Cố Doãn Tu nói: “Một lúc nữa ta phải ra ngài, nàng ra ngoài đón tiếp Cù nương… Cù Tam Nương, chắc là buổi trưa nàng sẽ đến.”

 

“Ngươi đi đâu?” Giang Lam Tuyết nói.

 

Cố Doãn Tu nhỏ giọng nói: “Cha ta viết một ít tin kêu ta mang chúng trở lại.”

 

Giang Lam Tuyết nghe xong liền không hỏi lại, chắc là một ít việc trên triều đình, những việc này nàng không hiểu lắm.

 

Buổi trưa Cù Tam Nương đến, ngay từ đầu còn không có đi vào phủ. Vẫn là Giang Lam Tuyết đợi một lúc lâu không thấy người, nghĩ rằng có lẽ nàng không vào được, sai Thải Cúc đi  ra cửa, mới mang người vào. Cho nên mới nói, Cố Doãn Tu làm việc vẫn thiếu suy xét. Trước khi hắn đi nếu hắn nói với người gác cổng thì sao có chuyện này được. Giang Lam Tuyết cảm thấy hắn vẫn phải sửa đổi nhiều.

 

Cù Tam Nương được mang tới trước mặt Giang Lam Tuyết, thoải mái tự nhiên, không ngượng ngùng chút nào, hành lễ với Giang Lam Tuyết: “Thế tử phu nhân.”

 

“Cù Tam Nương đúng không, hôm nay chúng ta sơ suất chậm trễ, mời ngươi ngồi.” Giang Lam Tuyết cười duyên dáng nói.

 

“Thế tử phu nhân quá lời.” Cù Tam Nương nói.

 

Cù Tam Nương bình tĩnh quan sát Giang Lam Tuyết rồi ngồi xuống. Trong lòng nàng cảm thấy cô cùng kỳ lạ, thế tử Trấn Viễn Hầu vẫn luôn ở Ngân Châu, vừa mới về Kinh thành sao lại biết chuyện của nàng. Nếu không phải lời nói của thế tử chân thành, không giống với kẻ xấu, thì nàng chắc chắn nghi ngờ hắn thông đồng với Thành Nghĩa Bá tới lừa nàng. Lúc này nhìn thấy thế tử phu nhân, dung nhan tướng mạo xinh đẹp, thái độ khiêm tốn, hơn hẳn đống cô nương phu nhân của Thành Nghĩa Bá gia, trong lòng yên tâm bọn họ không phải tới lừa gạt nàng, chỉ là nàng vẫn thắc mắc tại sao bọn họ lại tìm được mình.

 

“Hôm qua khách khứa trong nhà nghe nói Tam Nương tay nghề tốt, đúng lúc viện chúng ta xây phòng bếp nhỏ, ta liền năn nỉ thế tử đi mời ngươi về. Nhưng đúng là trùng hợp, nghe thế tử nói, ngươi cũng vừa bỏ việc, đúng là chúng ta có duyên phận.” Giang Lam Tuyết cười nói.

 

“Thế tử phu nhân khách khí.” Cù Tam Nương cũng cười cười, trong lòng rất có thiện cảm với Giang Lam Tuyết. Nàng cũng gặp qua không ít phu nhân và tiểu thư ở nhà Thành Nghĩa Bá, không một ai khách khí khiêm tốn như vậy giống nàng.

 

“Vậy về sau đồ ăn của ta và thế tử đồ ăn phiền Tam Nương quan tâm.” Giang Lam Tuyết nói.

 

“Việc nên làm. Không biết thế tử và phu nhân có đồ ăn yêu thích và kiêng không ăn gì không.” Cù Tam Nương lại nói.

 

“Không có gì kiêng, thế tử thích ăn điểm tâm, ngày thường làm nhiều điểm tâm ngon miệng chút, đừng quá ngọt. Ngoài ra, chính là khẩu vị phải thanh đạm, như vậy là được rồi.” Giang Lam Tuyết nói.

 

Người chủ như vậy rất dễ phục vụ, Cù Tam Nương hài lòng vô cùng.

 

“Vậy ta đi trước chuẩn bị cơm trưa thử xem sao?” Cù Tam Nương nói.

 

“Bếp xây làm cả đêm, ta cũng không biết giờ dùng có tốt không, Thải Cúc, ngươi mang Tam Nương đi xem.” Giang Lam Tuyết nói.

 

Thải Cúc mang Cù Tam Nương đi đến bếp, trong lòng Giang Lam Tuyết nghĩ, lần này bọn họ mang Cù nương nương vào phủ, tương lai không biết có ảnh hưởng gì đến Đại Lương không. Kiếp trước lúc hoàng thượng sắc phong Cù nương nương là lúc nàng sinh người con trai đầu tiên, tính toán như vậy, hẳn là còn khoảng sáu bảy năm nữa, cũng không biết trong thời gian đấy có gì thay đổi không.

 

Một lúc sau, chỉ có một mình Thải Cúc quay trở lại.

 

“Tam Nương đâu? Đang chuẩn bị cơm trưa sao?” Giang Lam Tuyết hỏi.

 

“Dạ vâng, nàng nói có thể dùng được rồi.” Thải Cúc nói.

 

“Có nguyên liệu nấu ăn sao? Dù có năng lực đến đâu nhưng thiếu điều kiện cần thiết cũng khó mà thành công!” Lúc này Giang Lam Tuyết mới nhớ đến hình như bọn họ vẫn chưa chuẩn bị gì cả.

 

Thải Cúc nói: “Có một ít. Buổi sáng, sau khi thế tử ra ngoài không lâu thì có người ở phòng bếp lớn đưa tới, hẳn là thế tử đã dặn dò bọn họ.”

 

Giang Lam Tuyết cười cười, người này lúc thì rất chu đáo, lúc thì lại hồ đồ, thật là…

 

Giữa trưa Cố Doãn Tu không quay về, Giang Lam Tuyết một mình thưởng thức mỹ thực mà Cù Tam Nương làm.

 

Thật là không hiểu được nam nhân, rõ ràng là nữ tử nấu ăn ngon như vậy, vì sao không thể để cho nàng nấu ăn, nhất quyết phải nạp nàng làm thiếp, bức nàng phải đi. Nữ tử tự nguyện làm thiếp thì dễ tìm chứ trù nghệ tốt như vậy được mấy người cơ chứ. Nam nhân ngốc!

 

Ăn cơm trưa xong, Giang Lam Tuyết gọi Cù Tam Nương tới.

 

“Lời đồn quả nhiên không phải giả, đồ ăn ngươi làm ngon vô cùng, ta rất hài lòng.” Giang Lam Tuyết cười nói.

 

“Thế tử phu nhân thích là tốt.” Cù Tam Nương cũng cười cười, cũng không đắc ý vênh váo.

 

“Vậy chúng ta kí văn khế?” Giang Lam Tuyết nói, “Ngươi có biết chữ không?”

 

“Biết.” Cù Tam Nương vừa nghe thấy hai từ khế thư, trong lòng có chút lo lắng.

 

“Vậy thì tốt, tự mình xem đi.” Giang Lam Tuyết đưa khế thư cho Vân Thi, Vân Thi đưa cho Cù Tam Nương.

 

Cù Tam Nương vừa thấy khế thư ngay lập tức ngây ngẩn cả người, đãi ngộ quá tốt.

 

“Thế tử phu nhân, cái này…” Cù Tam Nương có chút khó hiểu nhìn Giang Lam Tuyết.

 

Giang Lam Tuyết cười cười: “Sao, Tam Nương còn có chỗ nào không hài lòng, chúng ta có thể bàn bạc lại.”

 

“Không không không, ta chỉ là cảm thấy tốt quá.” Cù Tam Nương vội nói.

 

“Sau khi ăn cơm trưa ngươi chuẩn bị ta mới viết khế thư, ta nghĩ rằng với tài năng của ngươi đãi ngộ này mới xứng đáng.” Giang Lam Tuyết cười nói.

 

Cù Tam Nương nghe xong trong lòng cảm động vô cùng, thế tử phu nhân không có nói bởi vì đồng cảm với chuyện mà nàng gặp phải, mà là nói nàng đáng giá. Người dựa vào tay nghề nấu cơm như nàng, luôn hy vọng có người khẳng định tay nghề của mình.

 

“Cảm ơn thế tử phu nhân.” Cù Tam Nương nói.

 

“Ngươi đồng ý là tốt, nếu ngươi còn có yêu gì cầu khác cứ nói ra.” Giang Lam Tuyết nói.

 

“Không có không có, như thế này là tốt rồi. Ta chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ.” Cù Tam Nương trịnh trọng nói.

 

“Hảo, vậy ấn dấu vân tay đi.” Giang Lam Tuyết nói.

 

Cù Tam Nương ấn  vân tay xong, Giang Lam Tuyết nói: “Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, Thải Cúc đã chuẩn bị phòng cho ngươi rồi.”

 

“Cảm ơn thế tử phu nhân.” Trong lòng Cù Tam Nương vô cùng thích Giang Lam Tuyết, hầu môn quý tộc ở Kinh thành làm gì có chủ nhân nào tốt như vậy.

 

Giang Lam Tuyết đối xử với Cù Tam Nương như vậy cũng không hoàn toàn là bởi vì tương lai nàng có khả năng làm hoàng phi, nàng thật sự thích, thưởng thức tay nghề của Cù Tam Nương. Nữ tử như vậy nên nhận được những đãi ngộ tốt, không nên lưu luyến một nhà lại một nhà nhà giàu khác rồi bị những nam nhân chết tiệt đó nhục nhã.

 

Cù Tam Nương đi rồi, Giang Lam Tuyết có chút buồn ngủ bèn đi ngủ.

 

Cũng không biết ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy mặt mình ngứa ngứa, vừa mở mắt ra thấy, là mặt Cố Doãn Tu dán vào mặt nàng, tóc quét ở trên mặt nàng.

 

“Ngươi muốn làm gì!” Giang Lam Tuyết lẩm bẩm.

 

“Hôn nàng.” Cố Doãn Tu hôn một cái ở trên đôi môi đỏ của Giang Lam Tuyết.

 

“Đáng ghét, làm phiền ta ngủ.” Giang Lam Tuyết xoay người, trong lòng cũng không có bực, còn có chút ngọt ngào.

 

“Con heo nhỏ lười này, giờ là mấy giờ rồi mà nàng còn ngủ.” Cố Doãn Tu nhéo vành ta Giang Lam Tuyết.

 

“Mấy giờ?” Giang Lam Tuyết xoay người, nhìn ra bên ngoài, hình như trời cũng không còn sáng nữa.

 

“Giờ Thân rồi.” Cố Doãn Tu nói.

 

“Đã trễ như vậy rồi.” Giang Lam Tuyết chớp chớp mắt ngồi dậy.

 

“Đúng vậy! “Cố Doãn Tu đứng dậy đi đến giá áo cầm lấy quần áo của Giang Lam Tuyết nói, “Vi phu tới hầu hạ nương tử mặc quần áo.”

 

Cố Doãn Tu đi đến bên giường, Giang Lam Tuyết chỉ nhìn hắn cười.

 

“Tới đây, nương tử.” Cố Doãn Tu cười nói.

 

Giang Lam Tuyết quả thực xuống giường, giang hai tay để Cố Doãn Tu hầu hạ nàng mặc quần áo.

 

Cơ hội hiếm có, làm sao mà Cố Doãn Tu có thể bỏ qua, tay chân cũng không thành thật, muốn sờ loạn chỗ này chỗ kia. Giang Lam Tuyết đánh tay hắn, hai người vui đùa ầm ĩ, một cái áo lót mặc vào mùa xuân, một cái váy mãi mới mặc xong.

 

“Buồn không, ta đỡ nàng đến trong hoa viên đi một chút?” Cố duẫn tu đạo.

 

“Ta vẫn đang què đây, không tiện, ngươi nói khi nào ta khỏi thì thích hợp?” Giang Lam Tuyết nói.

 

“Tùy nàng. Nàng muốn khi nào cũng được, nàng cũng có thể lúc khỏi lúc không. Ngươi là thế tử phu nhân, chân của nàng, nàng quyết định.” Cố Doãn Tu cười nói.

 

Giang Lam Tuyết cũng cười cười: “Vậy thì đi một chút. Bảo mấy đứa Thải Cúc đi theo, xem khi nào có người thì ta chưa khỏi, lúc nào không có người thì ta khỏi.”

 

“Được.” Cố Doãn Tu véo mặt Giang Lam Tuyết.

 

Hai người mang theo Thải Cúc cùng Vân Thi ra  khỏi Trường Hoa viện, đi đến hoa viên của Hầu phủ.

 

Giang Lam Tuyết còn muốn khập khiễng, Cố Doãn Tu đến tay cũng không thèm băng bó nữa rồi. Hắn đỡ Giang Lam Tuyết, nàng kể cho hắn chuyện của nàng và Cù Tam Nương, hai người vừa đi vừa cười. Thải Cúc cùng Vân Thi không xa không gần đi theo.

 

Hai người tới hoa viên, vốn định đi đến đình hóng gió đi ngồi một lát, xa xa nhìn thấy đình hóng gió có người, không nhìn rõ là ai.

 

“Có người.” Giang Lam Tuyết nói.

 

“Có người cũng phải nhường cho chúng ta.” Cố Doãn Tu tỏ vẻ bình thản nói.

 

Giang Lam Tuyết liền cười cười không nói gì, hai người tiếp tục đi về phía trước, thế nhưng vừa bước vào lại thấy đó là Thẩm Hàm Kiều.

 

“Sao lại là nàng ta!”Vẻ mặt Cố Doãn Tu chán ghét, hắn nói.

 

“Nếu là nàng ta, thì không thể nhường chỗ cho chúng ta sao?” Giang Lam Tuyết cố ý nói.

 

“Chỉ là không muốn nhìn thấy nàng ta.” Cố Doãn Tu nói.

 

“Vậy ngươi cũng chỉ có thể trốn nhất thời, đến lúc đuổi được nàng ta đi, mới có thể vĩnh viễn không nhìn thấy nàng.” Giang Lam Tuyết nói.

 

Cố Doãn Tu gật gật đầu: “Vẫn là nương tử nói đúng.”

 

Lúc này hai người là muốn tránh cũng không tránh được, Thẩm Hàm Kiều đã thấy bọn họ, đi tới chỗ hai người.

 

“Biểu ca.” Thẩm Hàm Kiều đi đến trước mắt Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết trước mặt, chỉ hành lễ, chào hỏi với một mình hắn.

 

“Thấy biểu tẩu mà không gọi! Quy củ ở đâu!” Cố Doãn Tu tức giận nói.

 

Thẩm Hàm Kiều chỉ có thể không tình nguyện gọi: “Biểu tẩu.”

 

Giang Lam Tuyết cười cười nói với Cố Doãn Tu: “Ngươi cũng đừng trách Thẩm tiểu thư, có lẽ là mắt nàng không được tốt, không thấy được ta.”

 

“Nàng đừng có nói tốt cho nàng, nàng ta cũng không mù.” Cố Doãn Tu nói.

 

Thẩm Hàm Kiều thấy phu thê kẻ xướng người hoạ, trong lòng buồn bực vô cùng, nhưng trên mặt cũng không dám quá biểu hiện ra ngoài, nàng còn muốn giành được được yêu thích của biểu ca.

 

“Biểu ca muốn đến đình hóng gió sao? Chúng ta…” Thẩm Hàm Kiều chưa nói xong đã bị hắn ngắt lời.

 

“Đúng, ta và biểu tẩu ngươi muốn qua bên kia ngồi một lát, nàng ấy nằm cả một ngày buồn lắm rồi, ngươi đi về trước đi.” Cố Doãn Tu lạnh lùng nói.

 

“Biểu ca…” Thẩm Hàm Kiều ủy khuất nhìn hắn.

 

Cố Doãn Tu chỉ cảm thấy nàng chướng mắt thật sự, liền nói: “Còn không mau về đi!”

 

Cố Doãn Tu nói xong, đỡ Giang Lam Tuyết đi về phía đình.

 

“Lam Tuyết, nàng cẩn thận một chút, có bậc thang.” Cố Doãn Tu ôn nhu nói với Giang Lam Tuyết.

 

Giang Lam Tuyết ngọt ngào nói: “Không phải là có ngươi đỡ sao.”

 

“Được được được, phu quân đỡ nàng, bảo đảm không để cho nàng ngã.” Cố duẫn tu lại nói.

 

Nghe lời ngon tiếng ngọt của hai người, Thẩm Hàm Kiều là không còn dũng cảm ở lại đây nữa.

 

Chỉ oán hận nhìn bóng dáng của Giang Lam Tuyết rồi đi.

 

Nàng cũng về viện của mình, mà là đến Tồn Hậu Đường. Nàng muốn đi mách lão phu nhân.

 

Cố Doãn Tu đỡ Giang Lam Tuyết ngồi ở trên ghế đá : “Nàng nói xem phải làm như thế nào để đuổi nàng ta đi! Trong lòng tổ mẫu vẫn còn cái tâm tư kia!”

 

“Đơn giản, gả nàng ra ngoài là được.” Giang Lam Tuyết nhẹ nhàng bâng quơ nói.

 

“Nàng như vậy, gả đi ra ngoài không phải làm hại người ta sao!” Cố Doãn Tu chán ghét nói.

 

“Vậy để nàng đi làm hại người xấu a, đôi bên hại nhau, thật tốt.” Giang Lam Tuyết cười nói.

 

“A, có lý!” Cố Doãn Tu vỗ vào bán, “Chỉ là tổ mẫu không đồng ý.”

 

“Chính nàng đồng ý là được, đến lúc đó lão phu nhân không đồng ý, nói không chừng còn muốn cùng nàng nháo đâu, cũng tốt, vừa lúc có kịch để xem.” Giang Lam Tuyết cười nói.

 

Cố Doãn Tu gật gật đầu: “Tiên Tiên, vẫn là nàng lợi hại.”

 

“Thế này thì có gì mà lợi hại. Hiện giờ ngươi mới hồi kinh, chắc chắn có người muốn nịnh bợ ngươi, ngươi chọn trong đám đó rồi gả nàng đi.” Giang Lam Tuyết nghĩ nghĩ lại nói, “Cũng không cần là người quá xấu xa, xấu xa bình thường là được…”

 

“Sao nàng còn mềm lòng?” Cố duẫn tu cười nói.

 

Giang Lam Tuyết cười nói: “Bởi vì nàng cũng xấu xa bình thường, cùng với người xấu xa bình thường, hợp thành một đôi.”

 

“Được, ta sẽ nhớ kỹ việc này, ta sẽ mau chóng sắp xếp.” Cố Doãn Tu nói.

 

“Nhưng ta cảm thấy, mặc dù đuổi nàng ta đi rồi vẫn sẽ có các tiểu thư ở Thẩm gia vào.” Giang Lam Tuyết nói.

 

Cố Doãn Tu mới giãn ra mày lại nhăn lại nói: “Cho nên căn nguyên vẫn là lão phu nhân.”

 

“Đúng, phải làm bà hết hy vọng với Thẩm gia.” Giang Lam Tuyết suy nghĩ một chút, “Phu quân của Thẩm Hàm Kiều phải tìm bằng được, nói không chừng đây là cơ hội, không chỉ là để Thẩm Hàm Kiều cùng lão phu nhân trở mặt, cũng phải làm Thẩm gia cùng lão phu nhân cạch mặt nhau.”

 

“Cái này, có vẻ như hơi khó.” Cố duẫn tu đạo.

 

Giang Lam Tuyết suy tư: “Nhiều năm trôi qua rồi, nhiều chuyện cũng không nhớ rõ nữa, không biết người nhà nào có thể dùng được.”

 

Giang Lam Tuyết nghĩ nghĩ, nhất thời lại không nghĩ ra.

 

Cố Doãn Tu cũng suy nghĩ lời của Giang Lam Tuyết, nếu là việc này thật sự thành, đối với Hầu phủ mà nói, là một chuyện tốt. Hắn cũng suy nghĩ rốt cuộc tìm một nhà như thế nào, gả Thẩm Hàm Kiều qua mới là tốt nhất.

 

Hai người ngồi, mặt đối mặt, hai tay nâng má.

 

Đột nhiên Cố Doãn Tu đập lên bàn một cái: “Ta nghĩ đến một người!”

 

Giang Lam Tuyết bị Cố Doãn Tu làm cho kinh ngạc: “Làm ta sợ muốn chết, ai?”

 

“La Mộc!” Cố Doãn Tu nói.

 

Giang Lam Tuyết không có ấn tượng gì với người tên La Mộc này, liền nói: “Ta không nhớ rõ người này. Hắn là ai?”

 

“Là Bảng Nhãn sang năm!” Cố Doãn Tu nói, “Vốn dĩ hắn tên là La Tam Bảo, sau lại sửa thành La Mộc.”

 

“Ta vẫn chưa nhớ ra, ngươi nhớ rõ như vậy.” Giang Lam Tuyết nói.

 

“Suy cho cùng nàng cũng vẫn ở trong nhà, có nhiều chuyện nàng cũng không biết, ta nói với nàng chút chuyện của La Tam Bảo.” Cố Doãn Tu nói, “Kiếp trước cái tên La Tam Bảo này đỗ Bảng Nhãn, được đương triều tể tướng thưởng thức, trực tiếp cho làm Lại Bộ lang trung, chưa đến hai năm lại làm Lại Bộ Thị Lang. Lúc đấy hắn chính là Thị lang trẻ nhất, nàng nghĩ lại đi, Hứa Thính Tùng đỗ Thám Hoa bao nhiêu năm mới làm được tể tướng. Tên La Tam Bảo này, trừ việc văn hay ra, giỏi nhất chính là nịnh nọt, lại còn vô cùng háo sắc, trong nhà cũng có của cải.”

 

“Giống như có điểm tiện nghi cho Thẩm Hàm Kiều, thế nhưng nếu có thể thoát khỏi nàng cùng Thẩm gia kia cũng được, cũng không phải bắt buộc đuổi tận giết tuyệt bọn họ, chủ yếu là làm lão phu nhân hết hy vọng với bọn họ.” Giang Lam Tuyết nói.

 

“Nàng nghe ta nói, La Tam Bảo này làm Lại Bộ Thị Lang được hai năm, liền bị tra ra nhận hối lộ, tể tướng tốn bao nhiêu công sức mới bảo vệ được mạng của hắn. Từ đó về sau cả nhà rời khỏi kinh thành.” Cố Doãn Tu nói.

 

“Cái này thật đúng là…” Giang Lam Tuyết chậm rãi nói.

 

“Vậy quyết là hắn đi.” Cố Doãn Tu nói, “Mặc dù cuối cùng bọn họ rời khỏi Kinh thành, thế nhưng cuộc sống cũng không khó khăn, Thẩm Hàm Kiều cũng không có việc gì. Tiên Tiên hà chúng ta là người lương thiện, kết quả như vậy chắc chắn vừa lòng.”

 

Giang Lam Tuyết cười cười: “Chúng ta đang tính kế người, lương thiện cái gì, chẳng qua là bảo vệ mình thôi. Nếu chuyện thật sự thành, người này thật sự là một lựa chọn rất tốt.”

 

“Còn có ta, chắc chắn sẽ thành.” Cố Doãn Tu cười nói.

 

“Được rồi, trông cậy vào ngươi.” Giang Lam Tuyết nói.

 

“Chúng ta trở về đi, bữa tối chắc cũng làm xong rồi, ta vẫn luôn nhung nhớ tay nghề của Cù nương nương.” Cố Doãn Tu nói.

 

“Chỉ là nhớ thương tay nghề?” Giang Lam Tuyết  nói giỡn với hắn.

 

Cố Doãn Tu vội giơ lên tay trái chỉ trời thề: “Đương nhiên! Tiên Tiên nàng đừng nghĩ linh tinh! Ta thật không có…”

 

“Được rồi, ta trêu ngươi thôi.” Giang Lam Tuyết tiến lên nắm lấy tay Cố Doãn Tu, kéo tay hắn xuống.

 

Cố Doãn Tu vội phản nắm lấy tay Giang Lam Tuyết: “Tiên Tiên thật hư.”

 

* nữ đầu bếp.

 

Quảng cáo
Trước /59 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vũ Đế Du Nhàn Sinh Hoạt Lục

Copyright © 2022 - MTruyện.net