Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Doãn Tu ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Giang Lam Tuyết. Biểu hiện của nàng hôm nay khiến hắn ngạc nhiên hơn hẳn việc cả hai cùng trọng sinh. Cố Doãn Tu cảm thấy nàng không chỉ trọng sinh, mà tâm của nàng cũng thay đổi rồi, hay là bị ai cướp mất linh hồn rồi, nếu không sao nàng dám nói với hắn những lời như thế? Hắn chắc chắc phải tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng với nàng.
Giang Lam Tuyết không quan tâm Cố Doãn Tu nghĩ gì. Nàng đến cái đình ở giữa hồ, nhìn thấy Lục Trường Thanh, thấy y đang mặc áo choàng màu đen, làn da trắng trắng bợt, nhợt nhạt, tay cầm một chén trà được tráng men đen. Trên bàn uống trà ở trước mặt là một bộ ấm trà, góc tường đặt một chiếc lư hương hoa sen bằng sứ trắng, một hương thơm mà Giang Lam Tuyết quen thuộc bay tới.
Lục Trường Thanh ngẩng đầu lên nhìn Giang Lan Tuyết, rũ mắt nói; “Ngươi đi đi, ta không nhận nữ tử làm đồ đệ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dễ dàng nhìn ra như vậy sao? Giang Lam Tuyết cười cười: “Nếu người không nhận nữ đệ tử, vậy tại sao lại đồng ý cho nữ tử tham gia thi đấu?”
“Quy củ không phải do ta quy định, Quách gia sợ đắc tội người ở thành Ngân Châu này, ta không sợ, ngươi đi đi.”Lục Trường Thanh nói một cách chậm rãi.
“Lục tiên sinh, người không cần phải ngay thẳng như vậy, người hãy xem ta pha trà xong, nói kĩ thuật của ta không tốt, không nhận ta, ta cũng chấp nhận.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Ta không muốn chúng ta làm mất thời gian của nhau. Ngươi đi đi.” Lục Trường Thanh uống một ngụm trà, thở dài nói.
“Hương mà ngài thắp có phải là hương Tích Thời?” Giang Lam Tuyết nhìn lư hương hỏi.
Lục Trường Thanh ngẩng đầu nhìn Giang Lam Tuyết, ngay cả khi nàng cải trang, hắn cũng có thể nhìn ra, nàng vẫn là một tiểu cô nương nhỏ tuổi. Da mặt được tô vàng vàng, mũi thẳng, đôi mắt long lanh.
“Sao ngươi lại biết loại hương này? Đây không phải là một loại hương thường thấy.” Lục Trường Thanh hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta không chỉ biết, ta còn biết cách tạo ra nó.” Giang Lam Tuyết cười nói.
Lục Trường Thanh nhìn Giang Lam tuyết, trong lòng có cảm giác căng thẳng: “Ai dạy ngươi?”
“Chính là người trong tim của ngài.” Giang Lam Tuyết cười nói.
Lục Trường Thanh cau mày, vẻ mặt ảm đạm, nhìn Giang Lam Tuyết với ánh mắt dò xét: “Rốt cuộc là ai dạy ngươi?”
Giang Lam Tuyết thấy sắc mặt của Lục Trường Thanh thay đổi, nghiêm mặt nói: “Tiên sinh đi khắp nơi thu nhận đệ tử có phải là để tìm người, để tìm một vị nữ tử?”
Lục Trường Thanh cười khổ: “Đây cũng không phải bí mật gì, việc ngươi biết cũng không kỳ lạ.”
“Thế nhưng ta biết người ngài tìm là ai, cũng biết nàng ấy đang ở đâu.” Giang Lam Tuyết nhìn Lục Trường Thanh, chụp lại mỗi một biểu cảm trên mặt của y.
“Ngươi còn nhỏ như vậy mà đã biết lừa người khác.” Lục Trường Thanh sững lại, nhưng ngay lập tức cười khẩy nói. “Rượu trần niên khó bỏ, đáng tiếc hương Tích Thời. Đêm Nguyên Tiêu, chung li thương. Ngài còn nhớ Cửu Nương của Mai Gia ở Sùng Châu.” Giang Lam Tuyết vừa dứt lời, Lục Trường Thanh lập tức đứng lên, luống cuống tới mức làm đổ chén trà tráng men đen.
“Người nghe thấy từ đâu?” Lục Trường Thang kinh hãi ngạc nhiên hỏi.
“Ta nói rồi, ta biết người mà ngài đang tìm là ai. Giờ ngài đã tin chưa?” Giang Lam Tuyết cười nhẹ.
Lục Trường Thanh đi qua bàn uống trà, đi tới chỗ Giang Lam Tuyết, nhìn thẳng vào mặt nàng nói: “Ngươi... Ngươi là gì của nàng? Hiện tại Cửu Nương nàng đang ở đâu?”
Giang Lam Tuyết thầm nghĩ, đời trước nàng là đệ tử của Cửu Nương thế nhưng đời này nàng chưa từng gặp.
“Tiên sinh tin ta sao?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Ta tin. Ngươi nói cho ta biết hiện giờ nàng ấy đang ở đâu, ta nhận ngươi làm đệ tử. Không, ngươi bảo ta bái ngươi làm thầy cũng được!” Lục Trường Thanh sốt ruột nói.
Giang Lam Tuyết cười: “Thế nhưng nàng không muốn gặp ngài, chắc hẳn ngài cũng biết?”
Lục Trường Thanh kích động: “Ta biết, ta cũng hiểu, thế nhưng giờ ta biết ta sai rồi...”
“Ngài vẫn nên giữ lại những lời này về sau nói với nàng đi, hiện tại nàng không muốn thấy ngài, nàng vẫn chưa hết tức giận.” Giang Lam Tuyết cười nói: “Ngài có thể đợi không?”
Lục Trường Thanh gật đầu một cách mệt mỏi: “Ta có thể.”
Thành công rồi. Trong lòng Giang Lam Tuyết vui mừng, lại nói: “Nàng bảo ngài đợi nàng năm năm, ngài có thể không?”
“Có thể!” Lục Trường Thanh nói ngay lập tức mà không suy nghĩ. “Thế nhưng ngươi có thể nói cho ta biết giờ nàng ở đâu được không? Ta tuyệt đối không đi tìm nàng.”
Giang Lam Tuyết lắc đầu: “Ta không phải là không tin ngài, chỉ là nàng không cho ta nói với ngài. Tiên sinh, ngài đáp ứng nàng đi, đừng quên lúc đầu vì sao nàng lại rời đi.”
Lục Trường Thanh nghe xong liền nói: “Được! Ta đợi.”
“Vậy ngài có thu ta làm đệ tử không?..” Giang Lam Tuyết cười ranh mãnh.
“Nhận nhận nhận!” Lục Trường Thanh ngay lập tức đồng ý.
Lục Trường Thanh mang Giang Lam Tuyết đi ra từ đình ở giữa hồ, ánh mắt của mọi người xung quanh hồ đều hướng về hai người bọn họ.
Giang Lam Tuyết đi chậm hơn Lục Trường Thanh nửa bước, đi theo sát phía sau y. Người ở bên hồ đến nhìn vào đình bên hồ. Hai người đi ra, Lục Trường Thanh tuyên bố trước tất cả mọi người rằng nhận Giang Lam làm đệ tử.
Đám đông bắt đầu xôn xao, không ít người tham gia phàn nàn cuộc thi không công bằng. Lục Trường Thanh không nhanh không chậm nói: “Công bằng hay không công bằng ta không biết, dù sao thì trừ nàng ra, ta không nhận ai cả.”
Lục Trường Thanh nói xong, mang Giang Lam Tuyết rời đi, nàng không kịp nói gì với cha, chỉ có thể từ xa nhìn Giang Kế Viễn kích động trong đám đông, nháy mắt với ông.
Cố Doãn Tu cảm thấy khó tin khi Lục Trường Thanh nhận Giang Lam Tuyết làm đệ tử, chả nhẽ y không nhìn ra Giang Lam Tuyết là nữ sao? Không phải chứ? Người khác chạy theo Lục Trường Thanh đều bị người của Quách gia cản lại nhưng Thế tử gia đi chắc chắn không có ai dám cản.
Cố Doãn Tu đuổi kịp Lục Trường Thanh với Giang Lam Tuyết ở cửa hông.
“Lục tiên sinh xin dừng bước.” Cố Doãn Tu gọi.
Giang Lam Tuyết vừa nghe thấy giọng của Cố Doãn Tu liền không vui. Người này không phải là đến gây rối đấy chứ? Lục Trường Thanh cũng nể mặt Cố Doãn Tu, dừng lại, quay đầu đợi hắn, Giang Lam Tuyết chỉ có thể dừng lại theo.
Cố Doãn Tu thấy hai người dừng bước, nhanh chân bước đến.
Cố Doãn Tu liến nhìn Giang Lam tuyết: “Tại hạ chỉ muốn làm quen đệ tử giỏi của Lục tiên sinh, tiên sinh đừng trách móc.”
Lục Trường Thanh cười cười: “Không sao, sau này đứa trẻ này còn phải làm phiền Thế tử gia trông coi nhiều hơn.”
“Được được.” Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam tuyết. “Tiên sinh như vậy đã về rồi sao? Tại hạ tiễn người, xe của Hầu phủ, không ai dám chặn.”
“Cũng được.” Lục Trường Thanh gật đầu. “Làm phiền thế tử.”
Cố Doãn Tu phân phó người hầu đi theo hắn:“Mang xe ở bên kia lại đây.”
Người hầu nghe lời chạy đi.
“Tiên sinh, hay là chúng ta đợi ở đình bên kia?” Cố Doãn Tu chỉ vào lương đình bốn góc bên đó.
Giang Lam Tuyết nghĩ Cố Doãn Tu chắc chắn là muốn trêu hoa ghẹo nguyệt. Nàng nhìn về phía hắn, đúng lúc hắn cũng đang nhìn nàng. Giang Lam Tuyết không vui trừng mắt nhìn hắn.
Lục Trường Thanh gật gật đầu, ba người liền đi đến phía đình.
“Thế tử gia, ngài biết Giang Lam sao?” Lục Trường Thanh nhìn thấy biểu hiện của hai người trong mắt, trực tiếp hỏi.
“Giang Lam à, không quen, Giang Lam Tuyết thì ta quen.” Cố Doãn Tu vừa nói vừa nhìn Giang Lam Tuyết, quả nhiên là nàng đang tức giận, trừng mắt nhìn hắn.
“Thì ra ngươi tên là Giang Lam Tuyết.” Lục Trường Thanh nhìn Giang Lam Tuyết nói.
“Phải, thưa sư phụ. Thế nhưng, tên Giang Lam cũng tốt, Giang Lam Tuyết cũng được, chỉ là một cái tên thôi mà.”
Giang Lam Tuyết biết, tên khốn Cố Doãn Tu này, nhất định là cho rằng Lục Trường Thanh không nhận ra mình là nữ, mới đến làm loạn. Tiểu nhân! Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn hắn khiêu khích.
Ba người đã đi đến đình, Lục Trường Thanh và Cố Doãn Tu ngồi trên ghế đá. Từ hôm nay Giang Lam Tuyết đã trở thành đệ tử nhà người ta, tất nhiên là không thể ngồi cùng với sự phụ nàng, bỏi vậy nàng liền đứng ở bên cạnh.
Người của Quách gia nhìn thấy thế tử và Lục tiên sinh ngồi đây nghỉ chân, nhanh chóng mang trà và điểm tâm đến. Phía xa có người muốn đến đều bị cản lại. Trong đình chỉ có ba người.
Cố Doãn Tu cũng không biết sao, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Giang Lam Tuyết. Hắn chỉ là có chút không nhịn được… Giang Lam Tuyết nhìn hắn ra hiệu, bảo hắn không cần nhìn mình, thế nhưng hắn không kiềm chế được, ánh mắt không tự chủ nhìn nàng.
Hôm nay Lục Trường Thanh mới thu được đệ tử yêu quý, dĩ nhiên là muốn bảo vệ một chút. Cái danh Thế tử gia quần áo là lượt ăn chơi phóng đãng ở bên ngoài, bây giờ hắn lại nhìn chằm chằm học trò của mình, xem ra hắn cũng không có ý tốt gì.
“Sao thế tử gia cứ nhìn chằm chằm đệ tử ta vậy?” Lục Trường Thanh là một người thẳng tính, không thích nói vòng vo.
Đúng lúc Cố Doãn Tu đang nhìn Giang Lam Tuyết, Lục Trường Thanh nói như vậy, có chút ngại ngùng, nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình: “Do tại hạ mạo phạm rồi. Sau này tiên sinh có kế hoạch gì chưa?” Cố Doãn Tu nhanh chóng đổi chủ đề, người cũng chuyển sang một bên, bảo đảm rằng hắn sẽ không vô tình nhìn thấy Giang Lam Tuyết.
“Tạm thời ta vẫn ở Ngân Châu.” Lục Trường Thanh trả lời.
Cố Doãn Tu gật đầu: “Nếu tiêu sinh có gì cần tại hạ hỗ trợ, xin cứ việc dặn dò.”
“Không dám, Thế tử gia khách khí rồi.” Lục Trường Thanh nói một cách nhẹ nhàng.
Lúc Cố Doãn Tu cùng Lục Trường Thanh nói chuyện phiếm, thì người hầu mà hắn sai đi lúc trước đã quay về, nói: “Thế tử gia, xe ngựa đã sắp xếp xong rồi ạ.”
Cố Doãn Tu mang Lục Trường Thanh và Giang Lam Tuyết đi đến xe ngựa. Bản thân hắn đang nghĩ lên xe đi cùng, thì nghe thấy y nói: “Hôm nay xin cảm ơn Thế tử gia, cáo từ ở đây.”
Không đợi Cố Doãn Tu trả lời, y đã nói: “Đánh xe, đi thôi.” Nói xong y đóng cửa xe lại, Cố Doãn Tu bị cản lại ở ngoài cửa.
Phu xe nhìn Cố Doãn Tu, hắn chỉ có thể cắn răng nói: “Nhất định phải mang Lục tiên sinh và Giang công tử đến nơi an toàn.”
Người đánh xe vung roi, ngựa kéo xe liền chạy, để lại Cố Doãn Tu ở sau tức đến nỗi giậm chân. Mới nhận đệ tử được một ngày mà đã bảo vệ như thế rồi! Giang Lam Tuyết ngươi thật giỏi!
Giang Lam Tuyết liền thầm cảm ơn sư phụ mình. Nếu như Cố Doãn Tu lại đến đây, nàng không tránh khỏi việc phải lãng phí lời nói với hắn ta. Sư phụ nàng thật tốt!
“Ngươi liên quan gì đến Cố thế tử? Ta thấy ánh mắt của hắn nhìn ngươi không tốt.” Lục Trường Thanh hỏi.
“Thỉnh thoảng chúng ta có gặp mặt. Mấy này tiên sinh ở Ngân Châu này, chắc hẳn cũng đã nghe qua danh tiếng của người này.” Giang Lam Tuyết nói.
Lục Trường Thanh gật đầu: “Ngươi yên tâm, có ta ở đâu, hắn ta không dám đến gây chuyện. Ngay cả Hầu gia cũng phải nể mặt ta mấy phần.”
Giang Lam Tuyết nhìn sư phụ nàng đầy cảm ơn: “Cảm ơn sư phụ.”
Lục Trường Thanh cười cười: “Ngươi không cần cảm ơn ta, chỉ cần nói chuyện của nàng cho ta nghe là được rồi.”
Giang Lam Tuyết gật đầu, trong lòng nghĩ đến những chuyện ở đời trước.
Đời trước nàng từng một thời gian sống trong một cái miếu của Cố gia, cách không xa là đền Hoa Mai. Giang Lam Tuyết quen Mai Cửu Nương ở đó. Nàng biết được chuyện của Mai Cửu Nương với Lục Trường Thanh từ miệng nàng ấy. Là một câu chuyện khiến người khác đau lòng. Lúc Giang Lam Tuyết gặp được nàng, Mai Cửu nương đã xuất gia làm ni cô, mà Lục Trường Thanh lúc đó vừa qua đời, hai người đến chết vẫn không gặp lại nhau. Mai Cửu Nương có ân với Giang Lam Tuyết nên đời này nàng nhất định sẽ khiến hai người không đi vào kết cục như trước.
Xe ngựa dùng lại, Giang Lam Tuyết xuống xe, cảm thấy có chút quen thuộc, nghĩ một chút liền nhớ ra đây là một trong những phủ của Cố gia.
Lục Trường Thanh mang Giang Lam Tuyết vào viện, vừa đi vừa nói: “Ở đây có cách nhà ngươi xa không? Mặc dù chúng ta là quan hệ sư phụ và đệ tử, nhưng ta không cần ngày nào ngươi cũng ở đây hầu hạ ta, không tiện. Mỗi ngày ngươi lúc nào rảnh đều có thể đến đây, ta dạy ngươi kỹ thuật pha trà.”
“Thật tốt.” Giang Lam Tuyết nói: “Moji việc con nghe người sắp xếp.”
Lục Trường Thanh mang nàng vào một gian phòng, bên trong trống trơn, chỉ có một chiếu chiếu, một bàn uống trà, có tấm đệm ở mỗi bên bàn(1), bên góc để một cái lư hương, rất giống phòng thiền.
Trong căn nhà này của Hầu gia cũng không có gì nhiều. Lục Trường Thanh y thích yên tĩnh.
“Trong này không có người ngoài, ngươi ngồi xuống đi, cùng ta nói chuyện.” Lục Trường Thanh nói.
Giang Lam Tuyết cũng không từ chối, liền ngồi xuống đệm.
Lục Trường Thanh cười nói: “Đệ tử ta cũng nhận rồi, nhưng vẫn chưa nhìn thấy ngươi pha trà, đến thử ta xem.”
Giang Lam Tuyết cười nói được.
Lục Trường Thanh cho người đi lấy đồ sắp xếp, trong phòng có mùi hương Tích Thời. Ngược lại, Giang Lam Tuyết ở trước mặt Lục Trường Thanh lại có chút căng thẳng, lúc rót trà chút nữa là rót sai, lần này nàng định rót thành chữ Mai, đây là do Mai Cửu Nương tự tay dạy nàng, mà nàng ấy lại do Lục Trường Thanh dạy.
“Sư phụ…” Giang Lam Tuyết nhẹ giọng gọi.
Lục Trường Thanh nói: “Cửu Nương dạy ngươi sao?”
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Sư phụ, người có thể đáp ứng con một chuyện, lúc người với Cửu Nương gặp mặt, đừng nhắc đến con, một chữ cũng không, được không ạ?”
“Vì sao?” Lục Trường Thanh không hiểu.
“Người đáp ứng với con là được. Con tuyệt đối là vì muốn tốt cho người và Cửu Nương.” Giang Lam Tuyết nói.
“Vậy được, ta đồng ý với ngươi.” Lục Trường Thanh gật đầu.
Lục Trường Thanh nhìn chằm chằm vào chén trà, Giang Lam Tuyết nói: “Sư phụ, vậy hôm nay con xin về trước. Phụ thân chắc chắn đang sốt ruột.”
“Được, vậy ngươi về đi.” Lục Trường Thanh vẫn đang nhìn chén trà.
Giang Lam Tuyết không muốn quấy rầy y bèn lui ra ngoài.
Ra đến ngoài viện, Giang Lam Tuyết đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đời trước sau khi nàng gả cho Cố Doãn Tu, có một lần Cố Doãn Tu rất nhiều ngày không về nhà, mà nơi hắn ở lúc đó chính là ngôi nhà này.
Giang Lam Tuyết ra khỏi cửa, xe ngựa của Hầu gia vẫn ở trước cửa, chỉ nghe thấy người ở trong nói vọng ra: “Giang tam, ta đưa ngươi về.”
Cố Doãn Tu kéo rèm cửa xe ngựa, nhìn ra ngoài, cười với Giang Lam Tuyết.