Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặt trời đã lặn ở phía Tây. Ánh tà dương chiếu vào mặt Cố Doãn Tu, khuôn mặt của hắn như vương miện bằng ngọc*, đẹp trai tuấn tú. Người này ngoài có khuôn mặt đẹp ra, chỗ nào của hắn cũng tồi tệ. Hơn nữa chỉ là lúc hắn còn trẻ mới đẹp trai, lúc có tuổi thì phát phì, trên dưới đâu đâu cũng béo, béo đến mức đi ba bước đã nghỉ một bước, thật là không được cái gì. Giang Lam Tuyết nghĩ trong lòng, không quan tâm đến Cố Doãn Tu, xoay người quay trở vào trong viện.
*Từ gốc 冠玉: ý chỉ diện mạo của một người đàn ông rất đẹp
Nha hoàn mang nàng ra cửa thấy nàng quay lại vội vàng chạy lên hỏi: “Công tử, sao người lại quay lại, người quên gì sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phía trước có một con chó dữ, ta đi ra từ cửa sau.” Giang Lam Tuyết nói.
Nha hoàn nghe thấy chó dữ, cũng không dám ra ngoài nhìn, chỉ gật đầu nói: “Công tử theo ta.”
Cố Doãn Tu nhìn thấy bộ dạng không quan tâm đến hắn của Giang Lam Tuyết, trong lòng tức giận, quả thật người này đã bị hoán đổi linh hồn, nếu không sao nàng dám đối xử với hắn như thế! Dù gì cũng là phu thê một đời! Sao có thể vô tình đến thế! Kiếp trước hắn đối xử với nàng cũng không tệ, cũng cho nàng mặt mũi, cũng không để nàng bị thiệt chỗ nào! Chẳng qua chỉ là muốn cùng nàng nói chuyện, làm như mình muốn cợt nhả với nàng không bằng!
Giang Lam Tuyết đi ra từ cửa sau, đi ra con đường ở phía sau, gọi một chiếc xe ngựa về nhà. Chỗ ở của Lục Trường Thanh cách Giang gia không xa, chỉ là nàng sợ bị Cố Doãn Tu chặn lại ở trên đường.
Xe ngựa dừng lại ở cửa Giang gia, Giang Lam Tuyết vừa xuống xe đã nhìn thấy xe ngựa của Hầu Phủ dừng trước cửa nhà. Người này điên rồi phải không? Thế nhưng người đã đến cửa nhà rồi trốn đi cũng không hay lắm. Vân Thi đứng ở cửa đợi Giang Lam Tuyết, vừa nhìn thấy nàng quay về đã nhanh chóng chạy lại: “Tiểu thư người quay về rồi, người biết ai đến không?”
Giang Lam Tuyết cười khổ: “Ta biết.”
Vân Thi sốt ruột giậm chân: “Hắn đến tìm tiểu thư! Hôm nay tiểu thư thắng trong hội đấu trà, hắn nói muốn gặp mặt đệ tử giỏi của Lục tiên sinh!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Lam Tuyết thấy mình không trốn đi đâu được, bèn hỏi: “Hắn đang ở đâu?”
“Ở gian chính, Đại lão gia và Nhị lão gia cùng với mấy vị công tử đang ở đó.” Vân Thi trả lời. “Nhị lão gia bảo em đứng đợi người, bảo người đừng thay quần áo cứ như thế này mà đi vào.”
Cố Doãn Tu ngươi được lắm, nếu như nói gặp Giang tam tiểu thư thì sẽ gặp rắc rối lớn, nếu như nói gặp Giang công tử thì sẽ không dễ gì đuổi đi. Hôm nay nàng vừa thắng cuộc thi đấu trà, nếu như để người khác biết thân phận của nàng chỉ sợ là càng thêm nhiều rắc rối.
Thôi vậy, vào gặp hắn, xem hắn rốt cuộc muốn gì.
Giang Lam Tuyết đi vào gian chính.
Thế tử gia đến, ngoài lão thái gia ra thì cả nhà Giang gia đều đang ở đây. Cố Doãn Tu vừa nhìn thấy Giang Lam Tuyết, đứng dậy nói: “Giang công tử, lại gặp rồi.”
Giang Lam Tuyết nhìn thấy bộ dạng cười cười của Cố Doãn Tu, sự tức giận trong lòng nàng cứ thế tuôn ra, mặt không biểu cảm, ngữ điệu lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, không muốn gặp mà vẫn phải gặp.”
Giang Kế Viễn nhìn thấy con gái mình hàng ngày luôn ngoan ngoãn hôm nay lại thất lễ như vậy, nhanh chóng nói: “Giang Lam, sao lại nói như thế với Thế tử gia?”
Giang Lam Tuyết còn chưa kịp nói gì thì Cố Doãn Tu đã nói trước: “Không sao, hôm nay trong lúc đấu trà, ta có nói Lục tiên sinh nhất định sẽ không nhận Giang công tử làm đệ tử, có lẽ vì thế nên Giang công tử vẫn còn tức giận.”
Người này nói nhăng nói cuội gì vậy, tự dưng biến mình thành tiểu nhân nhỏ nhen hay để bụng. Giang Lam Tuyết thấy cả nhà đang nhìn mình, nghĩ bụng nếu nàng làm gì quá phận, ngược lại sẽ làm bọn họ cảm thấy có gì đó, chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn: “Thế tử gia là một người thẳng thắn, là do tại hạ nghĩ sai. Thế tử gia đừng trách tội.”
“Không trách, không trách, nếu trách ngươi thì ta đã không đến.” Cố Doãn Tu cười một cách chân thành, diễn một vai người tốt.
Khác với sự chống cự của Giang Lam Tuyết, mọi người trong Giang gia đều cảm thấy hân hạnh khi thấy Thế tử gia đến nhà, chỉ có Giang Kế Viễn cảm thấy không vui. Lúc này ông chỉ muốn hỏi Giang Lam Tuyết xem đã có chuyện gì.
Đại bá của Giang Lam Tuyết là Giang Kế Thiên nói: “Giang Lam, Thế tử gia chúng ta muốn cùng con nói chuyện trà nghệ, con có muốn chuẩn bị một chút không?”
“Trà cụ mang đến Quách gia được gửi về rồi? Lúc đó con đi có chút vội vàng nên không có mang về, bọn họ nói sẽ cho người gửi về. Nếu như vẫn chưa gửi về, trà cụ trong nhà không giống, trà pha ra cũng không ngon, ngược lại cũng không đẹp.” Giang Lam Tuyết biết hôm nay ở Quách gia loạn như thế, đại khái không thể gửi trà cụ của nàng về đây.
Giang Lam Tuyết vừa dứt lời thì thấy Giang đại phu nhân Chu thị không biết từ đâu đi ra, theo sau là Giang Lam Hân.
“Chúng ta có trà cụ!” Chu thị cười nói.
Cố Doãn Tu vừa nhìn thấy vị nữ nhân kia lập tức nhớ ra là ai. Kiếp trước khi Giang Lam Tuyết được gả vào Hầu phủ, vị phu nhân Chu thị này, lấy danh nghĩa là người nhà Hầu gia đi vơ vét của cải, còn muốn mang con riêng của chồng cho mình làm tiểu thiếp. Lúc đó hắn nghĩ chủ ý đó là của Giang Lam Tuyết, hai người xích mích rất lâu, cuối cùng vị con riêng kia đến trước mặt Cố Doãn Tu nói cho hắn sự thật. Cố Doãn Tu liền đóng vai người tốt thay mặt người con riêng kia tìm một nhà tốt gả vào.
Bọn họ không phải người tốt gì, cần gì phải khách khí.
Cố Doãn Tu lập tức lạnh mặt, nhìn Giang Kế Thiên.
Giang Kế Thiên thấy Cố Doãn Tu lạnh mặt, vội đập bàn: “Chu thị, còn không mang Giang Lam Hân quay về!”
Từ trước đến nay ở Giang gia Chu thị thích làm gì thì làm, Giang Kế Thiên cũng không cùng bà ta so đo. Hôm nay ở trước mặt thế tử lại làm bà ta mất mặt vì vậy sắc mặt Chu thị khó coi, trừng mắt nhìn Giang Kế Thiên.
Giang Lam Hân kế bên nhìn Cố Doãn Tu ngượng ngùng: “Cha, người đừng trách nương, nương cũng chỉ là nghe thấy Thế tử gia muốn trà cụ nên mới mang đến.”
Cố Doãn Tu nhìn thấy Giang Lam Hân, bất tài vô dụng lại không có vẻ bề ngoài mà cũng dám đến trước mặt ta lắc lư, ưỡn ẹo. Ngay lập tức Cố Doãn Tu thấy chán ghét, nghĩ cũng thấy đúng, người của Giang gia không phải như vậy sao? Mình mặt dày đến đây làm gì cơ chứ.
“Bỏ đi, nếu trà cụ của Giang công tử không ở đây thì hôm khác thế tử ta lại đến xin chỉ dạy.” Cố Doãn Tu đứng dậy nói.
Giang Lam Hân thấy Cố Doãn Tu có ý định rời đi, đôi mắt hồng hồng đáng thương nhìn hắn. Cố Doãn Tu cảm thấy nhìn nàng thêm chút nữa là mắt mình đau được luôn, thậm chí có khi bị nàng ta nhìn đến hỏng cả người mất, trực tiếp đi ra ngoài.
Giang Kế Thiên biết con gái mình đã thất lễ vội vàng đứng dậy nói: “Thế tử đi cẩn thận, Giang Lam còn không đi tiễn Thế tử!”
Hiếm khi Giang Lam Tuyết thấy Giang Lam Hân làm được chuyện tốt, đuổi cái tên ôn dịch xấu xa này đi. Xem ra hiện nay Cố Doãn Tu so với kiếp trước có tiến bộ hơn nhiều. Kiếp trước nếu một vị nữ tử yểu điệu khóc trước mặt hắn chắc chắn hắn sẽ không bao giờ bỏ đi, hoặc có thể là hắn ta nhìn thấy quá nhiều hoa thơm ngoài kia, những bông hoa dáng dấp bình thường không thể lọt được vào mắt hắn.
Nhìn bộ dạng hổn hển vì tức giận của Cố Doãn Tu, Giang Lam Tuyết cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, khóe miệng tự giác nhếch lên.
Đúng lúc Cố Doãn Túc quay đầu nhìn Giang Lam Tuyết thấy nàng đang trộm cười, tức giận nói: “Đáng cười lắm sao?”
Giang Lam Tuyết chép chép miệng, ra dáng như mình không biết gì cả: “Không có, có gì mà đáng cười.”
“Thật đúng là không có quy củ gì cả! Còn gì là con nhà thi thư” Cố Doãn Tu tức giận.
“Đúng. Thế tử gia ngài có quy củ nhất. Về sau Thế tử gia ngài đừng đến nhà những người thường dân như chúng ta mà bẩn chân của ngài.” Giang Lam Tuyết lạnh lùng nói, quay đầu đi vào nhà. Nhà nàng vốn là nhà thường dân, từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến việc trèo cây cao nhà hắn, chính Hầu phủ nhà bọn họ năm lần bảy lượt cho người đến hỏi nàng, bắt buộc phải cưới nàng. Dựa vào đâu mà ghét bỏ nàng? Giang Lam Tuyết lại tức giận. Cơ thể nàng vẫn còn trẻ, tính khí cũng lớn hơn rồi, lúc làm bà thái thái, có muốn tức giận cũng không tức được, mà nàng lúc ấy cũng lười tức giận. Bây giờ nàng là một cô nương nhỏ tuổi, tâm tình thỉnh thoảng cũng sẽ giống tiểu cô nương.
Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết cứ thế mà đi, kéo cánh tay của nàng.
Giang Lam Tuyết cười lạnh: “Thế tử gia đúng là người có quy củ.”
Cố Doãn Tu không quan tâm, chỉ cười nói: “Ngươi với ta đều là nam nhân, nếu có hành vi thân mật, người ngoài cũng không dám nói ta không quy củ.”
Giang Lam Tuyết cũng cười: “Ngài là Thế tử gia, người làm gì chả đúng, người sai tất nhiên là người khác rồi.”
“Ngươi thật kỳ quặc!” Cố Doãn Tu buông Giang Lam Tuyết ra, “Chẳng qua ta chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện, nhiều điều không ai nói, nói rồi mà người ta cũng không tin, ta nhịn nghẹn muốn chết rồi.”
Ngược lại, thỉnh thoảng Giang Lam Tuyết cũng có những cảm giác này. Đặc biệt, nàng còn có một số việc quan trọng. Nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện thợ rèn. Nếu việc này có Cố Doãn Tu giúp ngược lại thuận tiện hơn nhiều.
Giang Lam Tuyết nghĩ đến đây liền nói: “Vậy ngài cũng không nên đến thẳng nhà ta, nếu ngài bị bọn họ quấn vào thì đáng đời ngài, ta nhất định sẽ vỗ tay chúc mừng.”
Tất nhiên Cố Doãn Tu biết mình không nên đến Giang gia chỉ là do hắn liên tiếp bị Giang Lam Tuyết làm cho tức điên, cảm thấy không đến không được nên mới đến Giang phủ, ai biết được sẽ xảy ra chuyện này.
“Ai bảo ngươi không ngồi xe ngựa của ta.” Cố Doãn Tu nói.
“Lại thành ta sai rồi?” Giang Lam Tuyết cảm thấy Cố Doãn Tu thật vô lý.
Hai người mải nói chuyện không biết lúc nào đã đi đến cửa. Cố Doãn Tu nói: “Vì sao Lục Trường Thanh lại nhận ngươi làm đệ tử? Ta nghe nói hắn muốn tìm một vị nữ tử, không phải là ngươi đấy chứ?”
“Thế tử gia thật biết đùa, sư phụ thu nhận ta đương nhiên là vì kỹ thuật pha trà của ta giỏi, còn vị nữ tử mà ngài nói kia, ta không biết gì cả.” Giang Lam Tuyết nói tiếp: “Thế tử, tạm biệt, ta tiễn ngài đến đây thôi.”
Cố Doãn Tu không tin lời Giang Lam Tuyết. Hắn cảm thấy chắc chắn Giang Lam Tuyết đang có điều gì đó giấu hắn. Nghĩ đến việc hôm nay bị nàng chọc tức mấy lần, Cố Doãn Tu thấy muốn hỏi gì thì để hôm khác từ từ hỏi, nếu hỏi nữa, có khi cái miệng này của Giang Lam Tuyết lại nói ra mấy câu làm hắn tức điên lên mất.
“Ngươi thật sự thay đổi rồi.” Cố Doãn Tu lại nói.
Nàng nhìn hắn: “Thế tử gia, có một số câu không cần ta nói nhiều. Nếu đã trọng sinh sống lại một kiếp, nghĩa là kiếp trước chính là một sự sai lầm, phải sửa chữa. Nếu ông trời đã cho ta cơ hội này, ta nhất định sẽ sửa đổi. Thế tử gia cũng suy nghĩ giống ta đúng không?”
Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của nàng, bất giác gật gật đầu.
Giang Lam Tuyết cũng gật đầu nói: “Vậy thì tốt.”
Giang Lam Tuyết nói xong thì quay đầu đi, Cố Doãn Tu vẫn đứng ở một chỗ sững sờ. Cái gì tốt, tốt cái gì mà tốt! Nữ nhân này thật ghê gớm. Hiện tại hắn cảm thấy Giang Lam Tuyết của kiếp trước cũng có điểm tốt, ít nhất là nàng không dám đối xử với hắn như thế.
Cố Doãn Tu về đến Hầu phủ, hắn không nghĩ đến những biểu cảm với lời nói của nàng nữa, cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy một loại cảm giác hưng phấn với mong chờ kỳ lạ. Cuối cùng cũng có một người để nói chuyện.
Đêm hôm đó, Cố Doãn Tu mơ thấy ác mộng, mơ thấy Giang Lam Tuyết cầm tấm vải trắng thít cổ tiểu thiếp của hắn. Tiểu thiếp mắt trợn tròn, khuôn mặt gớm ghiếc, vươn dài tay muốn mình cứu nàng. Cố Doãn Tu tỉnh dậy, người đổ mồ hôi lạnh . Giang Lam Tuyết có thực sự bóp cổ tiểu thiếp của mình đến chết không...?