Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiệu Quân Lăng khiêng gối và chăn lại đây làm Doãn Sướng không nhẫn tâm bảo thằng nhóc mang trở về, chỉ có thể ngầm đồng ý cho thằng bé dọn tới.
Thằng bé dọn dẹp gối đầu và chăn xong thì đem tới bàn chải đánh răng và khăn tắm, làm trò trước mặt Doãn Sướng bỏ vào phòng tắm phòng ngủ chính.
Doãn Sướng: “……” Tiểu gia hỏa này thật đúng là không nghĩ mình là người ngoài hả ta?
Chờ Thiệu Quân Lăng rửa mặt xong đi đến thư phòng, Doãn Sướng không yên tâm mà nhìn qua, quả nhiên, tên nhóc kia chưa trải chăn đàng hoàng mà đã muốn nằm xuống ngủ.
“Nhóc đứng dậy cho anh.” Doãn Sướng đau đầu mà thay thằng bé chỉnh sửa giường đệm rồi mới cho thằng bé leo lên.
Giường đơn mới mua này nhỏ hơn giường trong phòng ngủ phụ, nhưng Doãn Sướng còn sắm thêm tủ đầu giường mới, còn mua cho Thiệu Quân Lăng một cái đèn ngủ nho nhỏ, ánh đèn chiếu trong một góc, cảm giác cũng rất ấm áp.
Chờ Thiệu Quân Lăng nằm xuống, Doãn Sướng hỏi thằng bé: “Thoải mái không?”
Đối phương nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.
Doãn Sướng nhìn thằng bé, bỗng nhiên nhớ đến ảnh chụp mình thấy trong thư phòng hai ngày trước, nhịn không được lại hỏi: “Thiệu Quân Lăng, nhóc còn nhớ những chuyện đã xảy ra trước khi vào Viện Phúc Lợi không?”
Nghe câu nói đó làm đồng tử Thiệu Quân Lăng bỗng nhiên co rụt lại, khẩn trương mà túm chặt mép chăn.
Doãn Sướng thấy thằng bé phản ứng dữ dội như vậy thì nhịn không được ngạc nhiên: “Làm sao vậy? Không thể nói với anh à?”
Thiệu Quân Lăng nhanh chóng xụ mặt cự tuyệt: “Không cần.”
Doãn Sướng: “……”
Biểu đạt của thằng bé chính là “Không cần” mà không phải là “Không nhớ rõ”, thuyết minh thằng bé biết rõ chuyện gì đã xảy ra trước năm tuổi, nhưng không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì mà thằng bé không muốn nói.
Nghe được cự tuyệt trắng trợn từ Thiệu Quân Lăng, Doãn Sướng cũng không muốn ép buộc thằng bé, chỉ có thể từ bỏ: “Không muốn nói thì không nói, ngủ ngon.”
Thay thằng bé tắt đèn, Doãn Sướng liền trở về giường ngủ của mình.
Trên giường nhỏ, Thiệu Quân Lăng trong ổ chăn nắm chặt nắm tay, trợn tròn mắt, cũng không biết trải qua bao lâu, mới chậm rãi thiếp đi.
Nửa đêm, Doãn Sướng bỗng nhiên bị một âm thanh rên rỉ đánh thức.
Doãn Sướng buồn ngủ rõ ràng nghe được tiếng Thiệu Quân Lăng thống khổ “Hừ hừ” từ thư phòng truyền đến ……
Doãn Sướng đột nhiên vọt từ trên giường xuống, mở đèn, chỉ thấy bóng người trên giường cuộn thành một đoàn, miệng phát ra âm thanh nói mớ, còn cả người run rẩy, đầu đầy mồ hôi.
“Thiệu Quân Lăng?” Doãn Sướng hoảng sợ, vội vàng ngồi xổm xuống lay người thằng bé, “Nhóc gặp ác mộng à?”
Tiểu gia hỏa hơi hơi mở to mắt, nhưng cả người tựa hồ còn đắm chìm ở trong giấc mộng, thằng bé hốt hoảng nhìn về phía Doãn Sướng, cảm giác được bàn tay của Doãn Sướng đang để ở trên mặt mình, theo bản năng mà cọ cọ bàn tay hắn.
Ngày thường ngoan cố đến té ngã cũng không khóc, khó thấy được bộ dáng yếu đuối đến bất lực của thằng bé làm Doãn Sướng nhìn cũng có chút đau lòng, cứ để cho thằng bé cọ, thấp giọng an ủi: “Không có việc gì……”
Thiệu Quân Lăng nghe lời trấn an của Doãn Sướng từ từ nhắm mắt lại, dần dần thiếp đi.
Doãn Sướng nhìn thằng bé trong chốc lát, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn. Một đứa nhỏ mười một tuổi, rốt cuộc đã gặp ác mộng gì để mà thống khổ đến như vậy? Chẳng lẽ có quan hệ đến quá khứ của nó? Không phải là bị câu nói của mình làm cho hoảng sợ chứ?
…… Nếu thật là như vậy thì Doãn Sướng sẽ tuyệt đối không hỏi thằng bé thêm lần nào nữa.
Ngày hôm sau, Thiệu Quân Lăng như là hoàn toàn đã quên chuyện phát sinh tối hôm qua, vẻ mặt lạnh nhạt nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, Doãn Sướng cạn lời quan sát thằng bé hồi lâu cũng không đề cập tới chuyện đó.
Năm ngày sau Fiona về tới, chờ Thiệu Quân Lăng về đến nhà, hai người mới chính thức gặp mặt.
Doãn Sướng giới thiệu lẫn nhau nói: “Nhóc này là Thiệu Quân Lăng, là ba ba…… Là đứa trẻ ba ba nhận nuôi.”
Fiona dịu dàng nhìn đứa trẻ trước mặt: “Lớn lên rất giống với Doãn tiên sinh……”
Tuy rằng biết đây là sự thật, nhưng nghe đến Fiona nói như vậy làm trong lòng Doãn Sướng dâng lên một chút ganh tị.
Hắn áp xuống cảm xúc, lại nói với Thiệu Quân Lăng: “Đây là Fiona.”
Thiệu Quân Lăng ngoan ngoãn gọi: “Ương na.”
Doãn Sướng sửa đúng phát âm cho thằng bé: “Là Fiona, fi-on-na…… Phía trước còn có cái chữ f.”
Thiệu Quân Lăng mặt vô biểu tình mà lặp lại: “Dương Na.”
Doãn Sướng: “……”
Fiona ở bên cạnh cười to nói: “Dương Na thì Dương Na đi, xưng hô này hay mà, về sau hai đứa kêu dì là Dương Na là được rồi.”
Cách làm này tựa hồ lấy lòng Thiệu Quân Lăng, một lúc sau, bảo mẫu mới về “Dương Na” lại ở trong phòng bếp bận rộn một buổi trưa, vì hai anh em làm một đống thức ăn, trù nghệ cao siêu của bà nhanh chóng chinh phục dạ dày Thiệu Quân Lăng.
Mới hai ngày thôi mà tiểu gia hỏa này đã biết đi theo mông Dương Na trông mong đồ ăn……
***
Đầu thu lại tới cuối mùa thu, lá cây rụng hết, đảo mắt tới tháng mười hai lạnh giá.
Trong phòng nghỉ của truyền thông Thiên Duyệt, Vương Thần dựa vào trên sô pha thưởng thức đoạn phim quảng cáo ngắn mình quay cho V.I.
Hiện giờ, cả nước các đại lý chuyên bán đồng hồ V.I đã thay hình Mễ Tu thành y, gần đây nhân khí của y dâng lên rất nhiều.
Tuy Doãn Sướng bắt được lời mời đại diện cho BG, nhưng người đại diện Vương Thần phân tích cho y biết —— loại đồng hồ kia định giá quá cao, thị trường rất nhỏ, không mở rộng như V.I. Nói cách khác, đại diện BG có thể nâng cao giá trị cho Doãn Sướng, nhưng không có lợi cho nhân khí của hắn. Bọn họ đều là minh tinh lưu lượng, phải gần dân, phải bình dân, một khi thoát ly quần chúng thì minh tinh lưu lượng cũng cách cái chết không xa.
Nghe xong lời phân tích này làm Vương Thần cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều, hơn nữa đồng hồ BG phải đợi đến năm sau mới công bố, cho đến khi Doãn Sướng nổi tiếng thì người mới được nổi danh chính là y.
Đang đắm chìm trong cơn mộng đẹp của mình thì người đại diện của Vương Thần đi tới, dùng văn kiện nhẹ nhàng gõ đầu y: “Đang mơ cái gì đó, nước miếng chảy hết ra rồi kìa!”
“Hả?” Vương Thần vội vàng chùi nước miếng, ngạo kiều nói, “Tìm em làm gì? Có việc thượng tấu.”
Người đại diện ra vẻ thần bí nói: “Có một cái tin tức tốt, còn có một cái tin tức xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”
Vương Thần cười nhạo: “Lời kịch quá cũ, nói nhanh nói nhanh, đừng thừa nước đục thả câu!”
Người đại diện cười nói: “Chương trình《 đối mặt với thần tượng 》 mời cậu thu một số kìa.”
Vương Thần kích động mà nhảy lên: “Oa! Thật vậy hả?”
Người đại diện nhướng mày: “Anh có nói giỡn bao giờ đâu?”
《 đối mặt với thần tượng 》 là một talk show có ratings siêu cao, chuyên mời thần tượng đang hot tới làm khách, phát sóng hai tuần một lần trên đài Hương Quả. Giống với《 New Face 》, đây là tiêu chuẩn để các minh tinh trong giới dùng để giám định mình có thành danh hay không.
Từ lúc Vương Thần giành được giải quán quân “Thần tượng tuyệt đối” vẫn luôn chờ tiết mục này gửi lời mời, đến nay đã bốn tháng.
“Rốt cuộc cũng mời em, xem ra bổn thiếu gia gần đây nhân khí cao đến mức làm cho bọn họ không thể không chú ý a a ha ha ha!” Vương Thần khoe khoang đến độ đã quên người đại diện vừa mới nói một tin tức.
Còn có một tin tức xấu, người đại diện không đành lòng kích thích y, chờ y thoáng bình tĩnh lại, mới nói: “Bất quá, bọn họ cũng mời Doãn Sướng.”
Mỗi kỳ《 đối mặt với thần tượng 》 không chỉ mời một minh tinh, bởi vì trừ bỏ thăm hỏi, còn tiến hành hạng mục hỗ trợ lẫn nhau, cho nên bọn họ một lần sẽ mời từ ba đến năm vị minh tinh, lần này bọn họ mời đến hai minh tinh nổi tiếng cả nước, còn lại có thể là tiểu minh tinh do các quản lý, công ty nghệ sĩ nhét vào để cọ nhiệt độ.
Vương Thần vừa nghe liền nóng nảy: “Cái gì? Lại là Doãn Sướng!?”
Tên kia có phải muốn tranh giành với mình không ta, lần trước là đại diện đồng hồ, lần này lại là talk show!
Người đại diện trấn an y nói: “Cậu đừng có gấp, anh đã hỏi thăm rồi, lần này là bọn họ mời Doãn Sướng không phải Doãn Sướng đòi tham dự. Hơn nữa nghe nói Doãn Sướng đã quyết định từ chối. Tổ tiết mục nói, nếu cậu không muốn gặp Doãn Sướng thì bọn họ sẽ ưu tiên cho cậu quay kỳ tiếp theo, tuyệt đối để cậu làm vai chính!”
Vương Thần nghe xong liền tạc mao, còn mời Doãn Sướng trước mình? Còn để mình làm vai chính? Chẳng lẽ có Doãn Sướng thì mình không được làm vai chính hả?
Vương Thần: “Không! Em muốn đi! Cái tiết mục này em không thể thua Doãn Sướng được!” Nếu không đi thì y sẽ thua người ta!
Người đại diện: “……”
Nhưng Vương Thần nghĩ đến cảm giác bị Doãn Sướng nghiền áp ở buổi thử kính V.I, nhịn không được có chút sợ hãi, vạn nhất bọn họ cùng đi thì Doãn Sướng lại đoạt nổi bật của mình thì sao? Y là quán quân thần tượng tuyệt đối, ca hát nhảy múa là hạng nhất, vạn nhất nhân khí còn không bằng đối phương thì y còn mặt mũi gì nữa?
Người đại diện tựa hồ nhìn ra băn khoăn của y, an ủi nói: “Kỳ thật Doãn Sướng chỉ là dựa vào tình hình thực tế thôi, ngày đó thử kính cậu cũng thấy rồi, mấy phương diện khác hắn cũng không rành, talk show hắn cũng là lần đầu tiên đi, phỏng chừng còn khẩn trương nhiều hơn cậu nữa kìa. Cậu từ chương trình tuyển chọn đánh đánh giết giết, vô luận là biểu hiện sân khấu hay là cảm quan sân khấu vẫn tốt hơn người ta, cậu không cần phải quá lo lắng.”
Nghe người đại diện nói, Vương Thần không khỏi nhớ tới Doãn Sướng động tác cứng đờ khi quay quảng cáo cho V.I, cười nhạo một tiếng: “Nói cũng đúng, em mạnh hơn cậu ta.”
Người đại diện lại nói: “Người xem tại hiện trường đóng vai trò quan trọng lắm, đài Hương Quả mời hai người làm vai chính, thì cậu gọi fans mình tới ủng hộ áp đảo người ta đi.”
Vương Thần nghe xong nhẹ nhàng hơn nhiều, vì thế vung tay lên: “Quyết định vậy đi.”
Người đại diện: “Được, thu hình sau mười hai giờ trưa ngày 29 tháng 12, tối thứ bảy hai tuần sau sẽ phát sóng, trước khi phát sóng anh sẽ lấy bản phòng thu về xem trước, cậu cẩn thận làm làm bài tập đi.”
Vương Thần: “Sau 12 giờ trưa ngày 29 à? Quay xong vừa vặn dự tiệc tối của chị em được rồi.”
Người đại diện hỏi: “Sao, lại có tiệc tối à?”
Vương Thần vỗ vỗ trán mình: “Không phải, là đứa cháu đòi em đón về nhà, nghe nói bạn học của nó là fans của em, nhất định phải kêu em đón nó cho bằng được.”
Người đại diện: “Không tồi nha, fans rải đều đến học sinh lớp một luôn.”
Lúc này trong phòng tập ở giải trí Tân Tinh, Lục Linh Quyên đang dạy cho Doãn Sướng như thế nào ứng đối talk show, cũng giảng giải kịch bản《đối mặt với thần tượng》 cho hắn nghe.
“Kỳ này tổng cộng có năm người, đến lúc đó lên đài, người chủ trì sẽ hỏi từng người, đa số vấn đề đều viết ở chỗ này……”
“Cảm quan sân khấu chính là biết hỗ trợ bạn diễn như thế nào, đúng lúc mà vứt bỏ mặt mũi của mình, cho nên cưng cần phải hiểu biết đồng bọn của mình trước.”
“Cưng có lợi thế lớn nhất, chính là bản thân cưng có mị lực hút người, cho nên chỉ cần cưng biểu hiện bộ dáng thường ngày thì cũng đủ hấp dẫn người xem……”
“Tư liệu bốn người này chị đã giúp cưng chỉnh sửa rồi, mấy ngày này về xem cho kĩ, tưởng tượng bọn họ là bằng hữu của cưng, như vậy thì lên sân khấu sẽ như nói chuyện với bạn bè mình, sẽ rất nhẹ nhàng……”
Doãn Sướng qua loa nhìn lướt qua danh sách nghệ sĩ tham gia 《 đối mặt với thần tượng 》: Bách Tiếu Tri, Giả Tư Tề, với Duệ Trạch, Vương Thần……
À? Lại có Vương Thần?
————————
【 chuyện bên lề 】
Vương Thần: “Chúng ta đều là minh tinh lưu lượng, đại diện BG vô dụng đối với cậu!”
Doãn Sướng: “Cậu có hiểu lầm gì với tôi không?”
Vương Thần: “??? Mẹ nó chẳng lẽ cậu còn muốn theo phái thực lực hả?”
Doãn Sướng: “Hiện giờ tôi chỉ là người mẫu ảnh thôi, cảm ơn
:)”
Vương Thần: “……” Cảm giác bị người mẫu tạp chí cạch mặt là chuyện như thế nào? (╯#°Д°)╯
————
Vương thần: Chẳng lẽ có Doãn Sướng ở đây thì mình không được làm vai chính sao?
Tác giả (lạnh nhạt): Không sai bởi vì hắn mới là vai chính trong truyện này.