Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Doãn Sướng làm lơ ước muốn không thực tế của Thiệu Quân Lăng, đứng ở đằng xa trao đổi ánh mắt chào hỏi với Hoàng Hàn, nói với Thiệu Quân Lăng: “Đi thôi.”
Tiểu gia hỏa cúi đầu đi theo Doãn Sướng lên sườn núi.
Lúc này là giữa trưa, hai người thở lấy thở để bò lên đỉnh núi mới thấy khói bếp từ khu dân cư thưa thớt.
Doãn Sướng hỏi đạo diễn đi bên cạnh: “Là phía trước sao?”
“Đúng vậy, sắp tới rồi.” Đạo diễn nói cho hắn một chút hy vọng.
Doãn Sướng vẫy vẫy cổ áo tạo gió, quay đầu lại nhìn Thiệu Quân Lăng xem thằng bé có biểu hiện không khỏe hay là mất sức không rồi mới cất bước tiếp tục tiến về phía trước.
Đi thêm mười phút thì tới địa điểm tập hợp, trước mắt là một mảnh đất bằng phẳng trông như là quảng trường chính của thôn.
Ở giữa quảng trường có cây cổ thụ to lớn, bồn hoa nhỏ đặt chung quanh, dưới tàng cây đã có hai cặp khách mời đang ngồi nghỉ, trong đó có Vương Thần và Tiết Tử Vấn. Chắc là bọn họ cũng vừa tới nơi đang phe phẩy mũ lưỡi trai hạ nhiệt.
Tiết Tử Vấn thấy Thiệu Quân Lăng, kích động nhảy dựng lên: “Thiệu Quân Lăng!”
Không nghe được Thiệu Quân Lăng trả lời nên Tiết Tử Vấn lại liều mạng giơ hai bàn tay mập mạp vẫy vẫy với nó: “Thiệu Quân Lăng! Tớ ở chỗ này nè!”
Thiệu Quân Lăng mặt đơ không lên tiếng trả lời Tiết Tử Vấn.
Vương Thần xấu hổ mà vỗ sau lưng Tiết Tử Vấn, ý bảo nó đừng kích động như vậy.
Tiết Tử Vấn bị y vỗ vẫn không nghe, ngang bướng xông ra ngoài, nhiệt tình nghênh đón đồng bọn của nó.
Vương Thần: “……”
Doãn Sướng thấy Thiệu Quân Lăng lạnh lùng quá nên vội vỗ vỗ thằng bé để nó đáp lời của bạn học mình, còn mình cũng nâng cằm chào hỏi Vương Thần: “Hi, tới rồi hả?”
Vương Thần cười như không cười mà nhìn hắn một cái, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Doãn Sướng đi đến dưới tàng cây làm quen với hai người còn lại dưới sự giới thiệu của người quản lí.
Đây là hai anh em sinh đôi nhà vận động viên nọ, anh trai lấy họ Lang theo ba, còn em trai lấy họ Quách theo mẹ, phân biệt là Lang Cầm Chi và Quách Chi Hằng. Tuy là hai anh em sinh đôi nhưng không hoàn toàn giống nhau, khung xương anh trai có vẻ nhỏ và thấp hơn em trai một chút, cho nên khá dễ nhận biết.
Vì là lần đầu gặp mặt nên bọn họ khá là lễ phép.
Mọi người đang trò chuyện thì Hoàng Hàn và Vưu Lộc Minh đuổi kịp tới đây, theo sát còn có người chủ trì và các nhân viên công tác khác.
Doãn Sướng phát hiện đây chỉ mới có bốn tổ, hắn nhớ rõ còn có một cặp chị em họ Tần nữa, chính là hai cô con gái của đạo diễn Tần An.
Nhân viên công tác theo chân bọn họ giải thích: “Hai chị em Tần Tĩnh Sơn tối nay mới đến, chúng ta không cần đợi bọn họ.”
Mọi người hiểu rõ gật gật đầu rồi chờ nhân viên công tác phân phát cơm hộp cho từng người.
Vương Thần buồn bực nói: “Ăn ở chỗ này hả?”
Người chủ trì đi tới hỏi: “Sao vậy, có vấn đề gì à?”
Tham gia chương trình này toàn là thiếu gia tiểu thư sống trong nhung lụa, giờ bọn họ tới nơi khỉ ho cò gáy này e là chỉ có thể ngồi xổm dưới tàng cây ăn cơm hộp nên mọi người có chút không quen.
Vương Thần quét mắt nhìn mọi người một cái, y thấy sắc mặt mọi người khá là khó chịu nên ỷ mình có bội phận lớn nhất trong đám, vì thế chủ động tranh thủ nói: “Không có nhà ăn đàng hoàng hả anh?”
Tiết Tử Vấn thấy cậu mình nói thẳng không cố kỵ, cũng liên tục gật đầu phụ họa tỏ ý mình cũng bất mãn.
Người chủ trì cũng cầm cơm hộp giống với bọn họ, ngồi ở đó vừa ăn vừa cười nói: “Có cơm ăn còn kêu khổ à? Chút nữa mấy đứa mới biết có cơm ăn là hạnh phúc biết bao.”
Vương Thần thấy không có cơ hội thương lượng nên chẹp miệng, ăn hai miếng cơm cho có.
Tiết Tử Vấn và hai anh em sinh đôi cũng kén chọn chỉ gắp đồ ăn, cô bé Vưu Lộc Minh năm sáu tuổi làm nũng khóc nháo ầm ĩ, chắc là cơm hộp không hợp khẩu vị của con bé nên khóc lóc đòi phải về nhà, muốn ăn bánh kem.
Hoàng Hàn dỗ con bé đến sứt đầu mẻ trán không kịp ăn cơm.
Đối lập với đám người ồn ào kia, Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng rất là bình tĩnh.
Hai đứa an tĩnh cầm cơm hộp ngồi bên cạnh bồn hoa, không quậy cũng không nháo, yên lặng nhai cơm.
Doãn Sướng ăn khá văn nhã, rõ ràng chỉ là cơm hộp thôi mà hắn còn ăn đến thong thả ung dung, như là đang thưởng thức món ngon từ nước Pháp. Thiệu Quân Lăng bên cạnh thì lại ăn ngấu nghiến, nhanh chóng càn quét hộp cơm, sau đó linh động dời tầm mắt đánh giá nhân viên công tác đứng xung quanh.
Được lắm, mấy người nhân viên công tác rải rác đứng xung quanh đội nắng làm việc của mình.
Hình ảnh đối lập như vậy, xem ra nhóm khách mời hạnh phúc hơn nhiều.
Sau khi ăn xong, nhân viên công tác thu hồi cơm hộp. Người chủ trì vỗ vỗ tay đi tới, ý bảo mọi người tập trung.
Camera man vào vị trí của mình, người chủ trì thanh thanh giọng nói: “Hoan nghênh bốn tổ gia đình tới tham gia 《 siêu cấp sinh hoạt 》season 1, tôi là lão La người dẫn chương trình, cũng tạm thời là gia trưởng của mọi người. Nơi chúng ta đang ở là một thôn cực kì dân dã. Tôi nghĩ là nếu không phải tham gia chương trình thực tế này thì lấy xuất thân của các bạn, chắc là chưa có cơ hội thể nghiệm sinh hoạt vậy ha?”
Lão La cười cười, tiếp tục nói: “Ba ngày tới đây tôi sẽ đưa ra nhiệm vụ cho các bạn vào một giờ nhất định, căn cứ vào tiến độ hoàn thành của mỗi tổ mà các bạn nhận được phần ăn của ngày —— đây cũng là phương thức duy nhất để các bạn kiếm được đồ ăn trong ba ngày tới.”
Mọi người nghe vậy thì kinh ngạc không thôi vì kịch bản bọn họ nhận được chỉ nhắc tới thể nghiệm sinh hoạt, hoàn toàn không đề cập tới chi tiết cực khổ như vậy.
Người chủ trì lãnh khốc vô tình tiếp tục: “Cho nên bây giờ chúng tôi sẽ kiểm tra hành lý của các bạn, yêu cầu mọi người nộp lên đồ ăn vặt mà các bạn đem đến!”
Hiện trường ngay lập tức vang lên tiếng kêu rên rỉ, mấy đứa trẻ vị thành niên nắm chặt hành lý của mình không buông, hai anh em sinh đôi còn kháng nghị nói: “Cái này không hợp lý! Mấy anh đang ngược đãi con nít!”
Tiết Tử Vấn cũng tùy hứng mà dậm chân: “Đúng vậy! Điều kiện gì chứ, con không quay nữa!”
Vương Thần và Hoàng Hàn lớn hơn bọn nhóc này, cũng biết có chừng mực nhưng mà cũng không chịu thỏa hiệp.
Kết quả người chủ trì cười ha ha, vỗ vỗ tay, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một đám người ngụy trang mặc đồ quân nhân.
Cũng không biết là diễn viên giả trang, hay là thiệt nữa, khi mấy người vạm vỡ này tới gần làm mấy đứa nhỏ hoảng sợ, cằm muốn rớt xuống luôn.
Bọn họ không nghĩ tới tổ tiết mục sẽ điên rồ làm tới mức này chỉ vì muốn bọn họ phục tùng nguyên tắc!?
Tiết Tử Vấn cực kì gửi gắm cái bụng nhỏ vào đống đồ ăn vặt này gào thét điên cuồng: “Cậu ơi! Cậu ơi!”
Người chủ trì nói: “Từ bỏ đi Tiết Tử Vấn, đừng nói là cậu của con, ba con có tới cũng không giúp được gì đâu! A ha ha ha ha……”
Mọi người: “……”
Sau đó tất cả hành lý của nhóm khách mời đều bị nhóm nhân viên dùng vũ lực mở ra, nhất nhất kiểm tra, đoạt lại một đống lớn chocolate, khoai tây lát, bánh kem nhỏ.
Vưu Lộc Minh thấy bánh bơ kem của mình bị tịch thu còn khóc lớn hơn nữa.
Doãn Sướng không mang theo đồ ăn vặt, chỉ bị lục soát ra một chai nước khoáng, hắn bình tĩnh mà dò hỏi nhân viên công tác: “Giờ em uống được không ạ?”
Nhân viên công tác bị mê hoặc bởi diện mạo của hắn, buột miệng thốt ra nói: “…… Có thể.”
Sau đó Doãn Sướng liền trực tiếp mở ra cái nắp, chậm rì rì mà uống lên.
Thiệu Quân Lăng cũng bị lục soát tịch thu một gói khô bò, thằng bé nhìn về phía Doãn Sướng xin giúp đỡ, Doãn Sướng còn bảo nó bình tĩnh, chỉ chỉ chai nước khoáng hỏi nó có muốn uống không.
Thiệu Quân Lăng lắc đầu, bàng hoàng đứng bên người anh trai. Có thể là do Doãn Sướng bình tĩnh trấn an nên Thiệu Quân Lăng không bộc lộ cảm xúc gì lớn. Vì vậy trong đám người ồn ào la hét phản đối thì bọn họ bình tĩnh nhất.
Hai đứa nghiêng đầu xem một trận gà bay chó sủa chung quanh……
Doãn Sướng thở dài, rốt cuộc hiểu ra ý tứ của người chủ trì khi lão nói với Vương Thần lúc đó.
…… Xem ra mấy ngày sau không sống tốt được bao nhiêu a.
Thu hồi đồ ăn vặt xong rồi mà người chủ trì vẫn chưa cho nhóm khách mời thời gian điều chỉnh tâm tình, vỗ vỗ tay nói: “Được rồi, mấy đứa yên lặng nào, tiếp theo mấy đứa sẽ phải tham gia một trận đấu quyết định phòng ngủ cho mình nè.”
Mọi người: “???” Gì? Cái gì mà phòng ngủ cũng phải thi thố là sao?
Hai anh em song sinh hiếu thắng vừa nghe có thi đấu liền hầm hè xoa xoa tay.
Nhân viên công tác đặt một cái rương cách bọn họ 50 mét, trên đó còn cắm ba lá cờ màu đỏ.
Người chủ trì chỉ vào ba lá cờ đó nói: “Thấy mấy lá cờ kia không? Chút nữa thi chạy, ai bắt được trước……”
Lão La còn chưa nói xong thì Thiệu Quân Lăng đã xông ra đầu tiên.
Hai anh em sinh đôi thấy thế thì không cam lòng bị bỏ lại, vội vã đuổi theo.
Tiết Tử Vấn thấy ba người chạy đi, sợ mình không bắt được lá cờ nên gấp gáp đuổi theo, vừa chạy vừa gọi cậu mình…… Vương Thần nhìn theo thân hình tròn trịa của cháu mình, không còn biện pháp nào khác cũng phải đuổi theo.
Người chủ trì há mồm cứng lưỡi: “Mấy đứa từ từ thôi chú còn chưa nói xong mà!” Lão La vội vàng chỉ vào mấy lá cờ còn lại sau lưng mình, “Tổ nào bắt được hai lá cờ xanh và đỏ đầu tiên thì sẽ được ưu tiên phòng ngủ tốt nhất!”
Mọi người: “……” Nima đạp hố con voi rồi!
Doãn Sướng quay đầu, quả thực là sau lưng bọn họ không biết từ khi nào đã đặt một cái rương có cắm ba lá cờ màu lam.
Bởi vì có tới năm người chạy tới bắt lấy cờ đỏ, Hoàng Hàn còn đang bận dỗ dành Vưu Lộc Minh, cho nên mấy lá cờ sau lưng này không ai tranh đoạt. Doãn Sướng nhẹ nhàng sải chân dài đi lấy mảnh cờ lam.
Chờ hắn xoay người trở về thì thấy một trong hai anh em sinh đôi và Vương Thần chạy tới, trên mặt hai người đều như là bị đau trứng.
Doãn Sướng giơ lá cờ vẫy vẫy khoe với Vương Thần làm y tức giận đến thiếu chút nữa trợn trắng mắt —— a a a, đều do cái thằng ngốc Tiết Tử Vấn kia á!
Còn Hoàng Hàn vẫn đứng tại chỗ bồng Vưu Lộc Minh, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây thì thầm trong miệng: “Không có cờ, không có cờ……”
Kết quả thi đấu đương nhiên là Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng may mắn nằm ở vị trí thứ nhất.
Hai anh em sinh đôi đứng thứ hai, Vương Thần và Tiết Tử Vấn đứng thứ ba.
Nhưng hai anh em sinh đôi rất bất mãn với kết quả này, bọn họ chỉ vào Thiệu Quân Lăng cùng lên án: “Nó chơi ăn gian! Người chủ trì còn chưa kêu bắt đầu mà nó đã chạy!”
Thiệu Quân Lăng híp mắt liếc bọn họ một cái, túm túm hai lá cờ rồi hừ một tiếng.
Hai anh em sinh đôi tức giận mắng vốn với người chủ trì: “Nó phạm quy chú ơi! Nó phạm quy mà chú! Thi chính thức lúc nào cũng phải chờ trọng tài thổi còi mới bắt đầu mà chú.”
Người chủ trì cười nói: “Vậy hai đứa thấy nó chạy cũng chạy theo làm gì……”
Hai anh em sinh đôi: “……”
Không chỉ có bọn họ còn có Tiết Tử Vấn và Vương Thần……
Nhân viên công tác đứng xung quanh hóng chuyện đều che miệng cười.
Tuy rằng nhóm khách mời chưa nghe hết hướng dẫn đã hành động là không đúng, nhưng bởi vì phản ứng vừa nãy của bọn họ rất thú vị, cho nên người chủ trì cam lòng với kết quả này.
Người chủ trì thấy anh em sinh đôi còn không phục, cười an ủi hai người bọn họ nói: “Không cần lo lắng, tuy rằng hai đứa không giành được phòng ngủ tốt nhất, nhưng vẫn nhận được phòng ngủ tốt hơn mà.”
Lang Cầm Chi hỏi ngược lại: “Tốt nhất chính là tốt nhất, còn có cái nào tốt hơn tốt nhất nữa hả chú?”
Lúc ấy bọn họ không ai hiểu ý nghĩa sâu xa của trò chơi này, cho đến khi cả đám được dẫn tới phòng ngủ của Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng.
Đó là một căn nhà tranh rách nát đã bị bỏ hoang từ lâu, bên trong trống trải đến nỗi bàn ghế gì cũng không có, chỉ có đống cỏ khô rải đầy trên mặt đất, trong một góc tường có trải một tấm khăn nhìn như là giường……
Nóc nhà bị thủng vài lỗ được ánh nắng chiếu vào soi rọi trên mặt đất.
Sở dĩ bị gọi là “phòng ngủ tốt nhất” là vì bên ngoài treo một cái bảng hiệu viết bốn chữ này. Hai bên trái phải còn dán hai câu đối:
“Lấy thiên vì cái, lấy mà vì tịch.” “Tư là phòng ốc sơ sài, duy ngô đạo đức cao sang.”
(Lấy trời làm trần, lấy đất làm giường/ Tuy là phòng ốc sơ sài, nhưng mà đạo đức cao sang)
Một đám người chỉ vào biển hiệu điên cuồng cười nhạo: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!”
Doãn Sướng: “……” Cái tổ tiết mục này……
Tuy rằng có hơi bực mình nhưng lúc vừa tới chân núi Doãn Sướng đã dự đoán được điều này —— tới nơi hẻo lánh thế này thì tổ tiết mục có ra điều kiện gì thì bọn họ cũng phải nghe theo, tùy ý bị đùa bỡn. Cho nên Doãn Sướng dùng tốc độ nhanh nhất để điều chỉnh tâm tình, bình tĩnh tiếp nhận kết quả này.
Doãn Sướng nhìn ra Thiệu Quân Lăng không cao hứng cho lắm, nắm tay dẫn thằng bé vào trong rồi an ủi nó nói: “Chỉ ở ba ngày thôi mà, ở đâu mà chẳng được.”
Cũng may gian nhà này cùng lắm chỉ để rơm rạ, vật dụng này nọ, không nuôi thú vật nên không có mùi quái lạ.
Doãn Sướng sắp xếp vật dùng xong thì tham quan trong ngoài một vòng, phát hiện kế bên còn có một căn phòng nhỏ để tắm rửa, có thể đi vệ sinh, còn có một cái lu nhỏ đựng nước……
Doãn Sướng nhẹ nhàng thở ra, xem ra tổ tiết mục không tuyệt tình với mình.
Hắn lấy khăn lông từ hành lý ra, muốn đi rửa mặt một cái. Lúc nãy hết leo núi rồi lại chạy đi giành cờ nên cả người đầy mồ hôi khó chịu.
Biên kịch thấy hắn trực tiếp rửa mặt bằng nước lạnh là xong, kinh ngạc nói: “Doãn Sướng, em không dùng mấy cái đồ dưỡng da gì hết hả?”
“Dạ? Đồ gì chị?” Doãn Sướng vừa hỏi vừa ngoắc Thiệu Quân Lăng tới giúp nó lau mặt.
“Da em đẹp quá à……” Chị biên kịch cảm thán một câu.
Rửa mặt xong, bọn họ loáng thoáng nghe được ngoài cửa truyền đến thanh âm, Doãn Sướng đi ra ngoài thì gặp Hoàng Hàn và Vưu Lộc Minh, bọn họ được tổ tiết mục dẫn tới căn phòng ở bên cạnh. Hai anh em này không giành được lá cờ nào mà được ở căn phòng còn hơn cao cấp hơn bọn họ —— ít nhất thì căn phòng còn có cửa, trần nhà không bị lọt gió.
“Hi, chúng tôi là hàng xóm.” Hoàng Hàn cười khổ chào hỏi với Doãn Sướng, cả người cậu ta lúc này ũ rũ không còn phấn chấn như hồi nãy.
“Chào cậu.” Doãn Sướng nhìn con bé không còn tinh lực khóc nháo bên cạnh, trong lòng cảm thán, làm anh trai thật không dễ dàng nha……
Chào hỏi xong Hoàng Hàn dẫn Vưu Lộc Minh vào nhà.
Nghỉ ngơi được nửa giờ thì tổ tiết mục phát cho bọn họ nhiệm vụ đầu tiên —— tìm bữa tối.
Trong giấy giao nhiệm vụ nói, nhân viên công tác giấu tám hộp đồ trong thôn, mỗi hộp là một phần của bữa tối, nhưng chủng loại đồ ăn thì không giống nhau.
Từ giờ trở đi, nhóm khách mời có thể ra ngoài tìm hộp đồ, mỗi tổ chỉ có thể giữ được hai hộp, nếu phát hiện hộp đồ khác có đồ ăn ngon hơn thì bọn họ được phép thay đổi bằng phần ăn trước đó.
Giữa trưa bị tổ tiết mục chơi một vố cho nên hiện giờ không ai dám lên tiếng kén cá chọn canh nữa, nhận được thư giao nhiệm vụ xong ai cũng bắt đầu hành động.
Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng mất năm phút để tìm được hộp đồ ăn đầu tiên, bên trong là bánh mì và sữa bò. Với hộp thứ hai bọn họ tìm khó khăn hơn, ước chừng qua hai mươi phút thì Thiệu Quân Lăng mới tìm thấy một hộp đồ để sâu trong góc tường.
Nhưng mà trong lúc Thiệu Quân Lăng chạy đến đó thì Lang Cầm Chi và Quách Chi Hằng xuất hiện —— hai anh em nhìn theo ánh mắt của Thiệu Quân Lăng cũng phát hiện hộp đồ liền nhanh chóng chạy qua.
Thiệu Quân Lăng không từ bỏ chạy nhanh hơn.
Doãn Sướng căng thẳng, vội vàng đuổi theo, chỉ thấy Thiệu Quân Lăng chạy tới nơi gần như cùng lúc với hai anh em họ. Nhưng bọn họ có hai người, Thiệu Quân Lăng chỉ có một mình, Lang Cầm Chi chắn trước mặt Thiệu Quân Lăng, thuận lợi yểm hộ Quách Chi Hằng mở ra hộp đồ ăn.
Thiệu Quân Lăng giận đến mức bày ra tư thế muốn đánh nhau.
“Thiệu Quân Lăng!” Doãn Sướng hét to một tiếng.
Thiệu Quân Lăng như không nghe thấy, hung ác trừng mắt với hai anh em, Lang Cầm Chi cầm đầu bị thằng bé trừng mắt đến nổi da gà, nhưng vì là thiếu niên hiếu thắng không chịu nổi ánh mắt này nên Lang Cầm Chi cũng nhướng mày hung dữ trợn mắt lại.
Nếu không phải Doãn Sướng kịp thời đuổi tới túm chặt Thiệu Quân Lăng thì hai người này đã sớm xông vào nhau.
“Dừng!” Doãn Sướng lôi kéo thằng bé, kinh ngạc phát hiện tiểu tử này rất khỏe, nếu không phải Thiệu Quân Lăng chủ động thả lỏng thân thể thì chắc là hắn không nắm được nó đâu.
Thiệu Quân Lăng bực dọc liếc Lang Cầm Chi, khó chịu quay về với Doãn Sướng.
Hai người vất vả lắm mới tìm được một cái hộp khác, kết quả là bên trong chỉ có vài cái bánh bao, một quả trứng gà và một chai nước, phỏng chừng là thứ mà người khác không cần.
Thời gian đã trôi qua khá lâu nên muốn tìm một hộp đồ ăn khác thì không có khả năng nên Doãn Sướng không muốn lãng phí thể lực nữa, hắn khuyên Thiệu Quân Lăng: “Trở về thôi, ăn vậy là được rồi.”
Trở lại nhà tranh, hai người ngồi xếp bằng mở ra hai hộp đồ ăn lạnh lẽo trên giường cỏ.
Doãn Sướng nhường trứng gà, sữa và bánh mì cho Thiệu Quân Lăng, nhưng thằng bé lắc đầu, đẩy mấy thứ đó trở về, cặm cụi ngồi gặm bánh bao.
“…… Nhóc ăn cái này đi.” Doãn Sướng kiên trì muốn đem trứng gà và sữa bò cho Thiệu Quân Lăng.
“Không cần.” Thiệu Quân Lăng lắc đầu.
“Thật không cần?” Doãn Sướng biết tên nhóc này muốn nhường cho mình nên có chút cảm động, tên nhóc này có bao giờ từ chối đồ ăn đâu chứ.
Thiệu Quân Lăng ngoan cố, quay người đi, nói không cần liền không cần.
Doãn Sướng suy nghĩ nhanh nói: “Nhóc chỉ ăn bánh bao thì không cao được đâu.”
Thiệu Quân Lăng nghe vậy quả nhiên chấn động.
Doãn Sướng mân mê qủa trứng gà trong tay rồi nói: “Nhóc muốn cao thì phải ăn trứng gà và uống sữa để bổ sung protein. Đừng tưởng không ăn sẽ không sao, thiếu một món cũng không cao được đâu, có khi sau này còn lùn hơn người ta……”
Không chờ Doãn Sướng nói xong, Thiệu Quân Lăng liền vội quay đầu cầm lấy trứng và sữa trong tay hắn, nhưng đôi mắt vẫn đầy lo lắng Doãn Sướng ăn không no.
Doãn Sướng xoa xoa đầu thằn bé: “Nhóc ăn đi, anh không đói.”
Sau khi ăn xong, tổ tiết mục tổ lại phát thêm nhiệm vụ mới.
Lúc này nhân viên công tác mang đến giấy bút, muốn bọn họ viết xuống vài dòng như là chuyển lời tới người khác, hay là mong muốn của bản thân khi hoàn thành chương trình, những lời này sẽ được phát sóng vào tập cuối.
Hai người dưới sự giám sát của nhân viên công tác, đối lưng viết vào giấy.
Nhân viên công tác gấp giấy rồi bỏ vào thùng đóng kín, nói với với Doãn Sướng: “Nếu hai người đều gửi lời cho đối phương thì cả hai rất ăn ý đó, sau này chắc sẽ nhận được khen thưởng từ người xem nha.”
Doãn Sướng cười cười, không hy vọng gì nhiều lắm vì Thiệu Quân Lăng còn quá nhỏ, chắc không có lời gì muốn nói với mình đâu.
Viết xong lời nhắn là kết thúc nhiệm vụ của ngày hôm nay.
Nhân viên công tác tháo microphone và camera ra để bọn họ nghỉ ngơi.
Nhà tranh không có đèn, Doãn Sướng rửa mặt xong liền thả người lên giường cỏ.
Thiệu Quân Lăng cũng rửa mặt xong rồi, ghé vào bên người hắn, nắm cỏ khô mà chơi.
Hai người ăn không ngồi rồi, tạm thời cũng ngủ không được, Doãn Sướng nghiêng thân người hỏi Thiệu Quân Lăng: “Chán lắm hả?”
Thiệu Quân Lăng: “…… Sẽ không.”
Doãn Sướng lại hỏi: “Ngày hôm nay…… Mệt không?”
Thiệu Quân Lăng: “Không mệt.”
Doãn Sướng nhớ tới Thiệu Quân Lăng từng sống ở Viện Phúc Lợi, khẳng định đã ăn qua không ít khổ, vất vả như vậy với thằng bé mà nói không tính là gì thì có chút chua xót.
Hắn tìm đề tài muốn hàn huyên cùng Thiệu Quân Lăng, nhưng Thiệu Quân Lăng lại trảlời ấp úng cũng không biết diễn đạt thế nào cho đúng.
Doãn Sướng cố sức nói chuyện với thằng bé một lát thì cảm thấy mệt mỏi.
Buổi tối ở nông thôn rất yên tĩnh, Doãn Sướng nghe bên ngoài truyền đến tiếng chim cú kêu, cảm giác nhiệt độ dần dần thấp xuống làm hắn có cảm giác như mình đang ở trong cảnh màn trời chiếu đất.
Trong lúc mê man hắn vô ý thức tìm đến Thiệu Quân Lăng, ôm thằng bé vào trong ngực, chậm rãi ngủ say.
Chờ Doãn Sướng hoàn toàn ngủ say thì Thiệu Quân Lăng bỗng nhiên động đậy, nhẹ nhàng nâng tay Doãn Sướng lên, khẽ khàng bước ra khỏi nhà.
Trong nhà có nhân viên công tác và camera man gác đêm, bọn họ nghe động tĩnh theo bản năng vác camera lên đuổi theo.
Thiệu Quân Lăng chạy trong chốc lát mới phát hiện có hai người đi theo mình, lập tức dừng lại bước chân nhìn bọn họ.
Nhân viên công tác hỏi: “Trễ thế này rồi em muốn đi đâu?”
Trong bóng đêm đôi mắt của Thiệu Quân Lăng sáng rỡ như sói con, cảnh giác hai người bọn họ nhưng không trả lời.
Nhân viên công tác hỏi: “Có cần bọn anh giúp không? Cần thì nói với anh.”
Phỏng chừng là nghe ra thiện ý của đối phương nên Thiệu Quân Lăng chần chờ trả lời nói: “Tìm đồ ăn.”
Nhân viên công tác ngạc nhiên hỏi: “Em còn đói hả?”
Thiệu Quân Lăng lắc đầu: “Tìm cho anh.”
Nhân viên công tác trong lòng ấm áp, ôn tồn khuyên nó: “Nhưng mà mấy hộp đồ ăn không còn nữa đâu.”
Thiệu Quân Lăng nghiêng đầu nhìn về một hướng: “Có cái khác.”
Nhân viên công tác cùng camera man liếc mắt nhìn nhau, nói với Thiệu Quân Lăng: “Bọn anh đi với em, ở ngoài một mình không an toàn đâu…… Yên tâm đi, bọn anh sẽ không nói với anh em đâu.”
Thiệu Quân Lăng gật đầu với nhân viên công tác nói: “Anh đi được.” Nói xong lại nhìn về phía camera man, “Anh đừng đi theo.”
Camera man bị ghét bỏ: “……”
————
【 chuyện bên lề 】
Thiệu Quân Lăng: Thiệt là lo lắng khi không tìm đủ đồ ăn! Buồn quá đi! (q︿q)
Không được, anh ăn có chút xíu à, chắc là còn đói bụng đó, mình phải nghĩ cách tìm đồ ăn cho anh mới được……
————
Hai anh em sinh đôi sau khi thành công giành được đồ ăn về phòng, Lang Cầm Chi vẫn đi vòng vòng xung quanh.
Quách Chi Hằng hỏi anh mình: “Mày làm gì vậy?”
Lang Cầm Chi nóng nảy nói: “Mày không thấy ánh mắt thằng nhóc đó hả? Nó muốn đánh lộn với tao!”
Quách Chi Hằng: “Nó nhỏ xíu hà sao đánh nổi mày.”
Lang Cầm Chi: “Không! Ánh mắt của nó…… Nó có thể!”
Quách Chi Hằng: “Mày nghĩ nhiều quá đó……”
Lang Cầm Chi: “Tao không có! Nó rất lợi hại! Nó theo dõi tao!”
Quách Chi Hằng: “Không có việc gì…… Nó sợ anh nó, cái người cao to đẹp trai đó đó, anh ta sẽ quản nó.”
Lang Cầm Chi ( thả lỏng lại ): “Ừ……”
————
Tiết Tử Vấn thấy Thiệu Quân Lăng, nhiệt tình như chó con vẫy đuôi gặp người quen làm Vương Thần rất là khó chịu.
Cảm giác chưa thi đã thua! Vì sao chứ!?
Mình phải tìm Doãn Sướng đòi công bằng mới được! Mình phải thắng Doãn Sướng!
Doãn Sướng:???