Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm qua ngủ sớm nên tờ mờ sáng hôm sau Doãn Sướng đã tỉnh.
Hắn mở to mắt thấy Thiệu Quân Lăng còn đang ngủ ngon ở bên cạnh nên nhón nhén ngồi dậy đi rửa mặt trước.
Kết quả mới nghiêng đầu qua hướng bên kia thì thấy mười quả bắp được xếp gọn gàng……
…… Bắp này ở đâu ra, nửa đêm có người vào phòng cho à?
Doãn Sướng nghi hoặc mà bắt lấy một cây bắp đi ra ngoài, vừa lúc thấy camera man và nhân viên công tác đang ăn sáng ở trong lều.
Camera man nhìn thấy hắn, lập tức buông đồ ăn cầm lên máy quay.
Doãn Sướng: “……” Thật là chuyên nghiệp……
Doãn Sướng chào buổi sáng với bọn họ xong, giơ bắp hỏi: “Bắp này các anh cho tụi em ạ?”
Chỉ thấy hai người nhìn hắn cười cười, nhân viên công tác dùng ngón tay ra hiệu che miệng, lại lắc đầu, ý là không thể nói.
Doãn Sướng biết bọn họ không thể tiết lộ nội dung chương trình cho khách mời, cũng không làm khó bọn họ, nhưng hắn vẫn muốn xác nhận một chút —— “Đây không phải là đạo cụ dùng cho nhiệm vụ hôm nay chứ ạ?”
Lúc này nhân viên công tác kia trả lời hắn: “Không phải, có thể ăn.”
Có thể ăn à? Doãn Sướng lột ra vỏ bắp, nghĩ thầm, còn sống mà, sao ăn đây?
Khoan đã…… Doãn Sướng nghĩ nhanh: Chẳng lẽ đây là tổ tiết mục thử nghiệm bọn họ chăng?
Doãn Sướng hiểu rõ cười cười, thấp giọng hỏi nhân viên công tác: “Gần đây có chỗ nào luộc bắp không ạ?”
Nhân viên công tác do dự một chút, nói: “Nếu anh nhớ không lầm thì nhà của Hoàng Hàn và Vưu Lộc Minh có phòng bếp đó.”
“Cảm ơn.” Doãn Sướng tự cho là mình đoán được bí mật của tổ tiết mục, liền trở về đem vài trái bắp đến gõ cửa nhà kế bên.
Nhưng lúc đi tới cửa thì Doãn Sướng lại có chút do dự, lầm bầm lầu bầu hỏi camera man theo sau lưng mình: “Sớm như vậy…… Chắc bọn Hoàng Hàn còn ngủ anh hả?”
Camera man không trả lời, bây giờ bọn họ hóa thân vào NPC, chỉ phụ trách nhìn hành vi của khách, không phụ trách giải đáp nghi vấn.
Doãn Sướng nhìn thời gian, đang nghĩ chút nữa hẳn quay lại thì cửa nhà mở ra —— Hoàng Hàn vừa vặn đang muốn ra ngoài.
Thấy Doãn Sướng đứng ở trước cửa nhà mình làm Hoàng Hàn sửng sốt, nhưng thấy mấy trái bắp trong lòng đối phương nên vui vẻ nói: “Cậu tới phát bắp hả?”
“A, không phải……” Doãn Sướng lúng túng nói, “Bắp này sáng nay tớ phát hiện ở trong phòng mình, cậu không có hả?”
Hoàng Hàn lắc đầu nói: “Không có.”
Doãn Sướng cũng có chút buồn bực, quay đầu nhìn camera man, chẳng lẽ mấy trái bắp này chỉ có mình và Thiệu Quân Lăng có thôi à?
Camera man bị dặn dò giữ bí mật ra vẻ lạnh lùng không nói gì.
Hoàng Hàn hâm mộ cười nói: “Nói không chừng là tổ tiết mục muốn bồi thường cho căn phòng các cậu đang ở đó.”
…… Giải thích rất hợp lí nên Doãn Sướng tin.
Hắn nói với Hoàng Hàn mục đích của mình tới đây là mượn phòng bếp nên cậu ta rất nhiệt tình mời hắn vào.
Doãn Sướng thấy vẻ mặt tiều tụy của Hoàng Hàn nên quan tâm nói: “Tối hôm qua anh em các cậu ngủ thế nào?”
“Ôi, đừng nói nữa.” Hoàng Hàn vừa giúp hắn tìm nồi vừa than vãn nói, “Con bé khóc đòi mẹ, nháo đến nửa đêm mới ngủ, còn nữa tổ tiết mục biến thái quá ăn cơm chiều còn phải làm nhiệm vụ nên tối hôm qua bọn tôi chỉ có cái bánh sandwich và bánh bao khô queo, căn bản là không ăn no…… Nói thật, tớ là bị đói tỉnh.”
Khó trách Hoàng Hàn thấy bắp thì mắt sáng rỡ, Doãn Sướng cười nói: “Chờ một lát bắp nấu chín thì cho các cậu một nửa.”
Hoàng Hàn vừa nghe thì rất vui, nhưng ngoài miệng vẫn còn khách khí nói: “Cái này……”
Doãn Sướng hào phóng nói: “Không có việc gì đâu, bắp còn nhiều lắm hai anh em tớ ăn cũng không hết.”
“Cám ơn nha.” Hoàng Hàn chắp tay trước ngực, chờ mong nhìn nồi hơi, như là gấp đến độ muốn ăn ngay lập tức.
Nấu bắp không cần thao tác gì nhiều, chỉ cần chờ nước sôi rồi ném vào rồi chờ thêm khoảng mười phút là được, vì thế hai người vừa chờ vừa nói chuyện phiếm.
“Các cậu thì sao? Ngủ được không?” Hoàng Hàn hỏi.
“Bọn tớ…… Cũng được.” Mình thì ngủ đến hừng đông còn Thiệu Quân Lăng ngủ đến bây giờ còn chưa tỉnh nữa mà.
“Oh man, hai người các cậu lợi hại quá, phòng ngủ thì dột lại còn nằm trên cỏ nữa, nếu là tớ thì chắc chịu không nổi đâu.” Hoàng Hàn nói.
“Khi tớ còn nhỏ có lần ba tớ đăng kí cho tớ tham gia một lớp huấn luyện sinh tồn trong tự nhiên, gian khổ hơn chỗ này nhiều lắm.” Doãn Sướng tự lập và thành thục không phải sinh ra đã có sẵn, mà là dựa vào Doãn Đông dành thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi dẫn hắn đi trải nghiệm mấy loại sinh hoạt dã ngoại này nọ, từ từ mới được thành như bây giờ.
“Ba cậu……” Hoàng Hàn vừa muốn tâm sự chuyện ba của Doãn Sướng một chút thì bỗng nhiên nhớ đến ba của đối phương đã qua đời, đề tài đột nhiên im bặt.
Doãn Sướng trầm mặc hai giây, trấn định nói: “Cậu muốn nói thì cứ nói thẳng đi, không có gì phải ngại cả.”
Hoàng Hàn do dự mở miệng: “Kỳ thật tớ định nói, ba của cậu thật tốt……”
Doãn Sướng sửng sốt, nghĩ tới thân thế của Hoàng Hàn.
Cũng giống như lần hắn tham gia 《 đối mặt với thần tượng 》, Doãn Sướng cũng cẩn thận lên mạng tìm hiểu lý lịch của các vị khách mời một tí.
Mẹ của Hoàng Hàn là nữ diễn viên điện ảnh Mạnh Thanh đầy tai tiếng ở xứ Cảng Thơm, thời trẻ bà có rất nhiều mối tình được mọi người biết đến.
Nghe nói, Hoàng Hàn là con trai ngoài giá thú của Mạnh Thanh và một vị tài tử khác, nhưng từ lúc Hoàng Hàn được sinh ra cho đến bây giờ vẫn không được ba mình chấp nhận. Cho nên, Hoàng Hàn lớn lên vẫn không có ba bên cạnh. Cho đến nhiều năm về sau, Mạnh Thanh kết hôn với người chồng hiện tại là Vưu Tuấn Hi, cũng là một diễn viên nên Hoàng Hàn mới có cha dượng.
Chẳng qua là Vưu Tuấn Hi còn khá trẻ, chỉ lớn hơn Hoàng Hàn mười tuổi, nên em gái Vưu Lộc Minh nhỏ hơn Hoàng Hàn tới mười mấy tuổi.
Hoàng Hàn nói xong câu kia, lập tức nói: “Đương nhiên anh Tuấn đối xử tốt với tớ lắm……”
Cậu ta nhắc tới anh Tuấn là nói tới cha dượng Vưu Tuấn Hi. Xưng hô này nghe thì không đúng với bối phận, nhưng cũng lộ ra gia đình mới của Mạnh Thanh rất hòa thuận, nếu không hai cha con không có khả năng xưng anh gọi em như vậy đâu.
Doãn Sướng liếc mắt nhìn đối phương một cái, cũng vừa lúc Hoàng Hàn nhìn hắn, một cái liếc mắt đơn giản vậy thôi cũng đủ để hai người cảm thông cho số phận của đối phương rồi.
Tuy rằng bọn họ mới quen biết được một ngày, còn chưa nói đủ mười câu, nhưng bọn họ một đứa không có mẹ, một đứa không có ba, bây giờ lại mang theo em trai và em gái…… Hai người đột nhiên cảm thấy cảm thương cho nhau.
Nói chuyện phiếm một hồi làm Hoàng Hàn thả lỏng hơn rất nhiều.
“Thật ra mẹ tớ đi đường này không dễ tí nào.” Cậu ta chủ động đề cập tới gia đình mình.
“Ừ……” Doãn Sướng có thể tưởng tượng được một người phụ nữ chưa có chồng mà đã có con có bao nhiêu vất vả, huống chi đây còn không phải là một người phụ nữ bình thường nữa chứ.
Mạnh Thanh xuất thân thành danh ở xứ Cảng Thơm nổi tiếng ăn thịt người không nhả xương, phóng viên giải trí mặc sức phóng bút, quần chúng ăn dưa phỉ nhổ không biết bao nhiêu là nước bọt đủ để nhấn chìm bà.
Nhưng bà không bị ảnh hưởng, còn mang theo con trai đứng dậy trên đôi chân của mình.
Doãn Sướng nghe nói Mạnh Thanh là diễn viên chính của mấy bộ điện ảnh, đều là các tác phẩm nổi tiếng phòng vé.
“Mẹ hiện giờ hạnh phúc là đủ rồi.” Hoàng Hàn cười, ngữ khí thành thục hơn so với tuổi.
Doãn Sướng duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của Hoàng Hàn an ủi.
Nước trong nồi đã sôi một thời gian, hương bắp tỏa ra tứ phía dụ tỉnh cô bé còn đang ngủ trong phòng.
“Anh hai ——!” Vưu Lộc Minh rời giường không thấy anh mình đâu cả, lớn tiếng kêu.
Hoàng Hàn lập tức đáp: “Anh ở đây!”
Con bé lảo đảo chạy tới, vừa nhìn thấy anh mình liền giang tay đòi bế.
Hoàng Hàn bồng con bé lên, đối mặt với Doãn Sướng nói: “Chào anh Doãn Sướng đi.”
“Anh Doãn Sướng.” Tiểu cô nương xem xét nhìn Doãn Sướng, thẹn thùng mà vùi mặt vào cổ Hoàng Hàn.
Hoàng Hàn buồn cười: “Nha đầu này thấy soái ca là mắc cỡ hả?”
“Em không có……” Vưu Lộc Minh nhỏ giọng làm nũng.
Hoàng Hàn búng nhẹ cái mũi con bé: “Còn không có? Gạt anh hả……”
“Anh nói bậy.” Vưu Lộc Minh nổi giận ôm sát cổ cậu ta.
Doãn Sướng bị tình cảm của hai anh em ảnh hưởng nên cười không ngừng.
“Anh Doãn Sướng đem bắp tới cho chúng ta đó, em cám ơn ảnh đi.” Hoàng Hàn nói.
“Cảm ơn anh Doãn Sướng……” Vưu Lộc Minh đỏ mặt len lén nhìn hắn.
Giống với nhũ danh con bé có cặp mắt to tròn như nai con, khuôn mặt vừa nhỏ vừa trắng, lúc không khóc nhè thì giống tiểu thiên sứ mà mọi người hay mô tả.
Doãn Sướng gắp bắp nấu chín ra, để lại một nửa cho hai anh em, nửa còn lại đem về phòng mình.
Thiệu Quân Lăng còn chưa tỉnh……
Doãn Sướng cầm lấy một trái bắp để trước mũi dụ dỗ nó, kết quả mới vừa tới gần thì thấy hai bàn tay đen tuyền của Thiệu Quân Lăng đang ôm chăn mỏng…… Ai mà không biết còn tưởng nó nửa đêm ra ngoài cào đất nữa đó.
Nhớ lại em gái nhà người ta trăng trắng xinh xinh, nhìn lại ông em trời đánh của mình làm Doãn Sướng thở một hơi thật dài.
Hắn buông trái bắp, đi lấy khăn ướt trở về vừa lau tay cho thằng bé vừa quở trách: “Sao lại thế này…… Đi ngủ không rửa tay rửa chân gì hết hả?”
Thiệu Quân Lăng bị hành động của Doãn Sướng đánh thức, ngửi được mùi bắp bên người làm nó giật mình ngồi dậy, hai mắt sáng lên mà nhìn Doãn Sướng một cái.
Nhưng lúc nó nhìn mấy trái bắp trên bàn lại giật mình, bắt đầu nhìn chung quanh.
Phòng ngủ không có chỗ giấu đồ, Thiệu Quân Lăng nhìn một vòng, liền bò dậy chạy ra bên ngoài.
Doãn Sướng: “…… Nhóc đi đâu đó?”
Thiệu Quân Lăng đi một đường ra ngoài, nó nhớ rõ hồi tối mình ôm mười trái bắp về lận mà, sao giờ chỉ còn năm trái…… Chẳng lẽ là rớt ở trên đường hả ta?
Kết quả vừa mới ra sân, Thiệu Quân Lăng liền thấy hai anh em cách vách đang gặm bắp nơi cửa nhà.
Thiệu Quân Lăng: “……”
“Nhóc chạy ra làm gì?” Doãn Sướng cau mày theo tới.
Thiệu Quân Lăng nhìn Doãn Sướng, lại nhìn bọn Hoàng Hàn, vẻ mặt mờ mịt.
Doãn Sướng đem bắp đưa cho nó: “Bắp mới nấu đó, ăn không?”
Thiệu Quân Lăng trừng mắt, thoạt nhìn như là…… Nổi giận rồi?
Doãn Sướng không rõ tâm tư của thằng bé chỉ nghĩ là nó chê bữa sáng chỉ có bắp nên nhịn không được nói: “Có ăn là tốt rồi, đừng kén cá chọn canh nữa.”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Camera & nhân viên công tác: “……”
Thiệu Quân Lăng gục đầu xuống, không nói cái gì nữa, nhận lấy bắp yên tĩnh ngồi gặm.
Khoảng 7 giờ, tổ tiết mục triệu tập mọi người tới quảng trường của thôn.
Một đám người đi tới thì gặp được hai chị em tới muộn Tần Tĩnh Sơn và Tần Tích Phong.
Hai chị em đẹp như tiên nữ giáng trần đứng dưới tàng cây cổ thụ. Người chị Tần Tĩnh Sơn mặt Vline, mắt to, mũi cao, đúng tiêu chuẩn mỹ nhân. Em gái Tần Tích Phong mới tám tuổi, chưa hoàn toàn nảy nở, nhưng có mái tóc đen dài óng ả, là một tiểu mỹ nhân trong tương lai. Hai chị em chào hỏi mọi người dưới sự hướng dẫn của lão La, Tần Tĩnh Sơn còn xin lỗi với mọi người và tổ tiết mục.
Thấy hai chị em không hề tỏ vẻ tiểu thư danh giá nên mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nhân viên công tác phân phát bữa sáng cho mọi người: Hai cái bánh bao, một cái trứng gà luộc nước trà và một hộp sữa đậu nành.
Còn việc người chủ trì hôm qua hù dọa đám nhỏ không làm nhiệm vụ thì không có cái ăn cũng đựơc bỏ qua, dù sao đây cũng là một đám con nít, bọn họ cũng không nỡ lòng nào bỏ đói bọn chúng.
Doãn Sướng nhận được phần ăn thì không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ mấy trái bắp không nằm trong khẩu phần ăn à? Nghĩ kĩ một chút thì bọn Hoàng Hàn không có bắp, nói không chừng những trái bắp đó là do tổ tiết mục muốn đền bù cho mình và Thiệu Quân Lăng nên hắn không nói gì thêm.
Ngày hôm qua đến đây có tám người thì có hết bảy đứa con trai, chỉ có Vưu Lộc Minh là con gái, cho nên mọi người không đối địch với tổ tiết mục mà là cạnh tranh lẫn nhau.
Nhưng giờ Tần Tĩnh Sơn và Tần Tích Phong xuất hiện nên không khí liền thay đổi.
Mọi người đều vây quanh kia hai chị em mỹ nhân, vừa ăn sáng vừa trò chuyện với hai chị em, đặc biệt là cặp anh em sinh đôi kia—— nam sinh mười bốn tuổi bắt đầu dậy thì, nhìn thấy chị gái xinh đẹp trước mắt thì tội gì không xun xoe.
Còn người đã thành niên Vương Thần càng có lực cạnh tranh mạnh hơn bọn hắn, càng biết thế nào thả thính con gái.
Tần Tích Phong, Tiết Tử Vấn, và Thiệu Quân Lăng tuổi tương đương, lúc này cũng thành công hấp dẫn sự chú ý của tiểu Thái tử nhà họ Tiết. Tiết Tử Vấn vắt hết óc tìm đề tài, nhưng đáng tiếc Tần Tích Phong khá hướng nội, chỉ rúc vào bên người chị mình, hay thẹn thùng cười cười cũng không nói tiếng nào.
Camera man cùng nhân viên công tác ngạc nhiên phát hiện, ở giữa một đám người vẫn có một người khác biệt.
Lúc này không còn là Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng, mà chỉ còn một mình Thiệu Quân Lăng mà thôi.
Bởi vì Doãn Sướng sáng nay đã hàn huyên với Hoàng Hàn trong chốc lát nên lúc này hai người cũng có chuyện để nói, thoạt nhìn tương đối hòa thuận. Nhưng Thiệu Quân Lăng bên cạnh lại yên lặng mà gặm bánh bao, hút sữa đậu nành, cũng không nhìn đám khách mời mà chỉ quét mắt theo dõi đám nhân viên công tác…… Khiến cho tất cả mọi người có chút khẩn trương.
Có một camera man nhịn không được cùng phun tào với đạo diễn: “Thằng nhỏ đó sao cứ nhìn bọn em hả anh?”
Hắn vừa nói, mấy nhân viên khác cũng sôi nổi bàn luận ——
“Ừ…… Tiểu gia hỏa kia hình như không hòa hợp với tập thể cho lắm.”
“Cũng không giống với mấy đứa con nít bình thường nữa.”
“Nghe nói đêm qua nó đi bẻ trộm bắp cho anh nó hả?”
Nhân viên công tác đã kể chuyện này cho tổng đạo diễn, không ít người trong tổ tiết mục cũng được nghe nói.
Có người hiếu kỳ hỏi: “Sao nó biết bắp ở đâu?”
“Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là con nít tuổi này làm sao biết đi bẻ bắp cho anh mình?”
“Tiểu tử này từ hành tinh nào tới vậy?”
Tổng đạo diễn thủ thế im lặng, nói: “Đừng nói nữa, Doãn Sướng còn không biết việc này.”
Mọi người: “……”
Tổng đạo diễn rất có hứng thú nhìn chằm chằm Thiệu Quân Lăng, nói: “Nó biết mấy đứa nói xấu nó đó…… Mấy đứa có phát hiện không? Ai đang nói chuyện thì nó nhìn người đó…… Giờ nó đang nhìn anh đây.”
Mọi người: “…………”
Camera man mở miệng đầu tiên nói: “Nó nghe bọn mình nói gì hả anh?”
Tổng đạo diễn: “Nó không nghe nhưng mà biết quan sát.”
Mấy người camera man sợ muốn sút quần.
Tổng đạo diễn cười nói: “Mấy đứa chỉ biết quay mà không để ý gì hết…… Chờ đến khi phát sóng thì thằng nhóc này sẽ là ngôi sao sáng chói đó.”
Bữa sáng kết thúc thì người chủ trì liền đi đến trước mặt mọi người, tuyên bố nhiệm vụ mới bắt đầu.
Chủ đề sáng nay là “Giúp thôn dân làm nhiệm vụ”, trong tay người chủ trì là một chồng nhiệm vụ bắt nhóm khách mời phải rút thăm, sau đó căn cứ vào tấm card đi đến nhà người ta, trợ giúp thôn dân hoàn thành một sự kiện. Sau khi hoàn thành thì khách mời sẽ nhận được một phiếu ăn rồi một tấm nhiệm vụ khác.
Phiếu đồ ăn được dùng để đổi thành cơm trưa, mỗi tấm có giá trị thành một món ăn và một chén cơm.
Nhiệm vụ này có thể tuần hoàn làm, làm càng nhiều thì đồ ăn càng nhiều, có nghĩa là bữa trưa sẽ thêm phong phú.
Nhưng nhiệm vụ trong tay thôn dân có hạn, nếu làm chậm, ví dụ như một nhiệm vụ kéo dài tới hai giờ thì chờ đến lúc bạn tìm tới nhà của người kế tiếp, có thể nhiệm vụ đã bị người khác hoàn thành rồi.
Cho nên, chuyện này cũng là một cách để điều tra năng suất hoạt động của khách mời.
Nhóm khách mời được phổ biến qui tắc xong liền bắt đầu rút thăm, nhưng mọi người vừa thấy nội dung trên tấm card đều trợn tròn mắt, bởi vì trên đó không viết rõ nhiệm vụ hay địa chỉ nhà thôn dân, cũng không có ảnh chụp, mà là chỉ có hai ba từ nhắc nhở.
Trên tấm card của hai anh em sinh đôi viết chính là “Nhà màu hồng” và “Nhà bà Lý”, nghĩa là bọn họ phải tìm đến căn nhà màu hồng của bà Lý mới được nhận nhiệm vụ.
Nhưng thôn này có ít nhất mấy chục căn hộ, ai mà biết căn hộ màu hồng nằm ở đâu? Rồi có biết bao nhiêu bà lão họ Lý ở trong đó?
Mọi người hò hét phản đối khi biết mình lại dẫm thêm một bãi mìn từ tổ tiết mục.
Trong lúc mọi người vẫn còn hò hét thì Thiệu Quân Lăng đã xoay người chạy vào trong thôn.
Doãn Sướng vừa thấy thằng bé chạy, cũng cất bước đuổi theo…… Theo sát sau đó chính là nhóm quay phim Thiệu Quân Lăng.
Mọi người: “????”
Vương Thần: “Bọn họ chạy nhanh vậy làm gì? Nó biết nhà ở đâu hả?”
Quách Chi Hằng: “Mấy người đó nghĩ đơn giản vậy hả!?”
Tiết Tử Vấn gấp đến độ thúc giục nói: “Cậu ơi cậu ơi! Chúng ta chạy nhanh lên!”
Lang Cầm Chi nghe vậy cũng phản ứng nhanh chóng, lôi kéo em trai: “go go!!!”
Trên tấm card của Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng là “Đinh ba trên tường” và “Lưu đại gia”.
Thấy Thiệu Quân Lăng phóng như bay làm Doãn Sướng nghĩ thằng bé sốt ruột muốn đi tìm nhà đinh ba ở đâu, nhưng Doãn Sướng liền kinh ngạc phát hiện, Thiệu Quân Lăng không chạy loạn tìm kiếm.
Thằng bé chạy ở phía trước, thành thạo từng con đường ngõ hẻm, như là biết căn nhà kia ở đâu mà tìm tới.
Hai người chạy ba bốn phút thì Thiệu Quân Lăng ngừng lại trước một căn nhà.
Doãn Sướng giương mắt nhìn thấy trên tường căn nhà này có treo đinh ba kìa!?
Thiệu Quân Lăng chỉ chỉ đinh ba, nhìn về phía hắn nói: “Nơi này.”
Nhóm camera man đuổi kịp cũng sợ ngây người……
Doãn Sướng: “Nhóc…… Sao biết ở đây?”
Thiệu Quân Lăng giơ tay lau miệng, nói: “Ngày hôm qua đã tới.”
Doãn Sướng: “Đến đây lúc nào?”
Thiệu Quân Lăng: “Tìm hộp đồ ăn.”
Doãn Sướng bỗng nhiên nhớ tới Thiệu Quân Lăng có trí nhớ kinh người, sửng sốt hai giây, hỏi thằng bé: “Nhóc nhớ rõ bản đồ trong thôn à?”
Thiệu Quân Lăng gật gật đầu: “Ừ, em đi vài vòng, nhớ rõ.”
Doãn Sướng: “……”
Nhân viên công tác: “……” Bỗng nhiên có thần đồng trong nhóm là như thế nào!?
——————
【 chuyện bên lề 】
Cực khổ lắm mới khiêng về một đống bắp mà anh trai còn đem cho người ta hết phân nửa luôn.
Mình còn ăn chưa đủ mà bày đặt lo chuyện bao đồng.
Anh mình thật là không biết cuộc sống khổ đến mức nào đâu ha. (q︿q)
Nghĩ tới về sau phải giữ trọng trách nuôi dưỡng anh trai làm Thiệu Quân Lăng cảm thấy Alexander.