Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu
  3. Chương 462
Trước /581 Sau

Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 462

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tương truyền, khi đại tôn thần được sinh ra, sinh ra mà có thể nói chuyện, chín bước hoá thành hoa sen, chỉ trời nói đất, một người tế thế, độc nhất vô nhị.

Cho dù đó là độc nhất vô nhị hay là phật giáo vô biên, bọn họ đều hiểu thần thông không địch lại nghiệp lực.

Nhân Duyên nghiệp chướng Rốt cuộc cũng do chính mình làm ra, giang khởi Vân đưa cho tôi pháp khí này, chính là đem sự tình hư vô mờ mịt hiện hoá lên, Tôi còn có cái mục tiêu, không còn cảm thấy con đường thần tiên vừa dài vừa gian nan nữa.

Anh ấy dạy tôi cách giấu bông hoa sen nhỏ lưu ly này vào lòng bàn tay như thế nào, mỗi khi niệm chú ngữ là nó sẽ hiện lên

” Nhớ kỹ em phải làm thật nhiều việc tốt, còn phải chăm chỉ tu hành, còn có……”

” Sinh nhiều con?” Tôi nhíu mày nhìn anh ấy.

Anh ấy cười xấu xa, ghé vào tai tôi nói:” em biết vậy là tốt”.

Tôi rụt cổ lại, thoát khỏi anh ấy:” Anh có biết mộ vãn Thần đi đâu không?”;

” Ta nào có nhiều thời gian rảnh rỗi đến vậy”.

” Hắn là đại vu vương còn cần em lo lắng sao? Hắn khác với chúng ta, hắn còn có pháp môn của hắn”.

” Hắn nhất định đang đi tìm vợ mình…… Những cô nương kia còn nhỏ, không biết hắn có làm chuyện gì xấu không….”

Giang Khởi Vân nhiú mày:” mấy ngàn năm nay nữ nhân cặp kè tuổi 15 đều được gả đi lấy chồng, nếu không mau chóng gả chồng, sẽ bị khấu thành tội……..

em thật mảnh mai”.

Tôi…… Sao lại đổ lên đầu tôi?

” Sao anh còn nói em mảnh mai …..

Không phải chỉ là đợi hai năm thôi sao …..”

Ưm?

Chờ hai năm nữa?

Tôi đột nhiên nhanh trí, buột miệng hỏi:” Chẳng lẽ trước đây anh không kiên nhẫn chờ đợi? Cho nên mới hung hăng như vậy?”

Anh ấy lạnh lùng nhìn tôi một cái nói:” Em nói cái gì? Để em đói bụng có hai năm, còn ta cả ngày lo lắng pháp trận nghiêng, rồi ác quỷ chạy thoát, còn có thể giữ được bình tĩnh sao?”

Tôi buồn cười ôm lấy anh ấy, Bây giờ anh ấy điềm đạm hơn nhiều, những kiểu hòa hợp này khiến tôi sợ hãi, sợ Anh ấy sẽ tan thành mây khói.

Anh ấy dịu dàng hơn nhiều, sự căng thẳng trong quá khứ, đều hòa thành những giọt nước nhỏ.

” Khởi Vân, Tại sao anh luôn bắt nạt một đại tôn thần như vậy? Còn đến chỗ ngài ấy cưỡng đoạt……” Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.

Đôi mắt trống rỗng, như thể đang xuyên qua người tôi, nhìn vào một mảng Hư Vô vậy.

Tôi có chút nghi ngờ, gần đây Anh ấy có chút trầm mặc, như lời anh tôi nói, Anh ấy giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

” Ai kêu ngài ấy là thập phương cứu khổ Thiên Tôn, từ bi nhất, không đi tìm ngài ấy thì tìm ai?” Anh ấy khẽ nhắm mắt lại ý bảo tôi câm miệng.

Nhưng tôi không ngủ được, Anh ấy không cùng tôi nói chuyện, tôi liền không tự giác được mà bổ não hình ảnh dưới lầu.

Không biết ba cái vali của Lâm Tiểu Thư Anh tôi sẽ xử lý như thế nào, Chẳng lẽ chia cho cô ấy một nửa tủ quần áo sao? Chán ghét, tưởng tượng này, tôi cảm thấy tất cả căn phòng đều là bong bóng màu hồng.

” ….

Đêm nay em không muốn ngủ sao?” Giang khỏi Vân nheo mắt cảnh báo tôi.

Tôi bĩu môi nói cho anh ấy biết, thật đào hoa thật của anh tôi đang ở đây, anh ấy nhíu mày nói:” thì sao? Chẳng phải em đã tính từ lâu rồi sao?”

” Tính thì cũng tính rồi, nhưng em rất tò mò về quá trình này, hơn nữa kết quả vẫn còn chưa biết, chờ mong cùng kỳ vọng cảm giác thật tốt”

Giang Khởi Vân hơi nheo mắt, Anh ấy cười khúc khích, lắc đầu nói:” …… Cứ chờ mong là có cảm giác tốt sao?”

” …..

Làm sao vậy?”

” Kỳ vọng và chờ đợi…..

Có đôi khi cũng thật giày vò!” Anh ấy dùng ngón tay gõ vào chán của tôi:” Chẳng biết còn phải đợi bao nhiêu năm nữa, em mới có thể giác ngộ được!”

Tôi có chút khó hiểu, Anh ấy bị sao vậy ….

Tại sao trong câu nói này, lại có chút bất lực và lo lắng?

Loại cảm xúc này thật lãnh đạm, nhưng tôi bị tóc của anh ấy quấn lấy, da thịt dán chặt, điểm cảm xúc này tôi có thể cảm nhận được, có liên quan đến tôi, cho nên tôi cũng có chút bất an.

Hiện tại, vốn dĩ đang là thời buổi hỗn loạn, biến cố, nỗi bất an ở ẩn trong lòng, khiến tôi thức dậy thật sớm,Giang Khởi Vân không cần ngủ, khi tôi ngủ Anh ấy chỉ nhắm mắt dưỡng thân, lúc tôi mở mắt, anh ấy liền tỉnh táo nhìn tôi.

“… Mấy giờ rồi?” Tôi dụi dụi mắt, sắc trời hơi hừng sáng, hẳn là sáu giờ?

Bùm!

Bên ngoài truyền đến một tiếng trầm vang, tôi vội vàng mở cửa nhìn xem.

Lầu 2 ở chỗ cầu thang, Lâm ngôn thấm đang kéo một chiếc vali thật lớn, cô ấy nhìn thấy tôi nhanh chóng làm một động tác im lặng

“… Cô làm gì vậy?”

“Vào bếp!” cô ấy cố gắng nhấc cái vali lên, tôi cúi người xuống giúp cô ấy, hai người mang cái vali đó đến nhà bếp

bố tôi đang tập thể ɖu͙ƈ trong sân, nhìn thấy chúng tôi kiêng cái vali đó vào nhà bếp, buồn bực hỏi:” cái gì vậy?”

“… Con không biết.” Tôi nhìn Lâm ngôn thấm

Cô ấy Mở vali ra, hóa ra bên trong là các máy nấu ăn công nghệ cao, khó trách nó lại nặng như vậy, cô ấy đây là mang đến một nửa nhà bếp của mình ư?

” Tiểu Kiều tôi sẽ nấu bữa sáng, tôi sẽ làm cho mọi người ăn”.

Cô ấy hào hứng nói

“….

Cô cứ giống như anh tôi là được, bữa sáng của chúng tôi có người đưa đến cửa …..

hơn nữa những cái máy này của cô nhìn thật phức tạp”

” không phức tạp, chỉ cần biết sử dụng là tốt rồi”.

Cô ấy tự tin chuyển hết lên bàn.

Sau khi hỏi nhà tôi có bao nhiêu người ăn, khẩu vị như thế nào, cô lấy liền bắt đầu bận rộn

Bố tôi nghe thấy tiếng máy móc nấu ăn, lặng lẽ hỏi tôi:” máy này sẽ không nổ đúng không? Ta nhìn thấm nha đầu không giống người biết nấu ăn”

Tôi trộm nhéo bố tôi một cái:” cô ấy là muốn làm cho anh trai con ăn, lát nữa dù có như thế nào, chúng ta cứ khen ngon là được …..”

Bố Tôi nhịn không được bật cười, lắc đầu nói:” ôi sự tình thế gian, luôn gặp lại những trình diễn bất đồng…..

Nhớ năm đó……”

Bố tôi không nói gì cả.

Trong nhà không có bài vị của mẹ, cũng không có ngày giỗ và tảo mộ, di cốt ở đâu Chúng tôi cũng không biết, Tôi đoán là nằm ở trong phòng của bố tôi

Nam nhân của mộ gia.

Anh tôi vò đầu bứt tai, ngáp ngắn ngáp dài, từ trong phòng đi ra hỏi:” thấm nhà đầu đâu rồi!”

” …… Đang ở nhà bếp cố gắng làm bữa sáng!” Tôi chỉ vào bếp

anh tôi bước tới, dựa vào khung cửa, ngáp ngắn ngáp dài, phun trào nói:” nhìn bộ sáng hối hạ của em, so với Tiểu Kiều thành thạo hơn nhiều…… mang nhiều máy móc như vậy cũng không thấy phiền sao? Em dùng dao à? Cẩn thận cắt vào tay…… Thôi, chi bằng tôi mời em đi ra ngoài ăn cơm, được không?”

” ….

Tôi sẽ làm, đừng lo”.

Lâm ngôn thấm không phục nói.

Anh tôi cười lên vài tiếng, hai tay đút vào túi quần, dựa vào khung cửa, trong ánh mắt hàm chứa ý lười nhác nói:” ta là sợ em tay chân rụng rời, rồi lại tay chân luống cuống cắt vào tay”.

Trời ~ ơi, bong bóng màu hồng tràn ngập….

Đừng nói đến Lâm ngôn thấm, ngay cả tôi cũng không thể chịu nổi.

Quả thật là một hormone hành tẩu.

Tôi ôm tiểu nghiệt vuốt lông, nhịn không được mà phun trào nói:” tiểu nghiệt, ngươi đã ăn cẩu lương quen chưa?”

Tiểu nhiệt lỗ tay run run, khinh thường nhìn tôi, nhàn nhạt nói:” nói đến sủng nịnh ái thê, ai có thể so với Đế Quân đại nhân chứ, cửu thiên tam giới, đều biết Đế Quân đại nhân có một tiểu nương nương được sủng ái vô cùng …… lúc ta còn ở thanh hoa trường nhạc giới, nghe những tin đồn đó, nghe đến phát mệt”

“Hahaha …” Anh tôi không chút khách khí cười nhạo tôi.

Tôi trộm nắm lấy cái đuôi của tiểu nghiệt

Tên phản đồ này……

Dịch vi vu

———————.

Quảng cáo
Trước /581 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Hoa Âm Lưu Thiều Hệ Liệt

Copyright © 2022 - MTruyện.net