Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Câu hỏi này làm anh ấy sững sờ, ngay sau đó khẽ cười lên một tiếng:” ta là ai sao? Mộ Tiểu Kiều …..
em có ngốc không? em Còn không biết phu quân của mình là ai nữa?”
Tôi lắc đầu: ” cảm xúc của anh không hợp lý lắm ….
Anh vốn dĩ không phải như vậy, tuy rằng có đôi khi sẽ giận em, nhưng lời nói chưa bao giờ cực đoan và uất hận ….
Anh bây giờ, vì sao lại giống như oán trách em như vậy.?”
Tôi có chút nghi ngờ nhìn anh ấy, anh ấy nghe thấy vậy, không nói gì nhìn chằm chằm vào tôi.
Ở khoảng cách gần như vậy, đôi mắt đen tuyền không có đồng tử kia khiến tôi hơi choáng váng — sợ hãi.
Cảm giác này rất kỳ quái, đối với một nam nhân thân thiết với mình, thân đến nỗi không thể thân hơn được nữa, lại cảm thấy có chút sợ hãi, sự tình của tiên gia tôi không biết nhiều lắm, nếu anh ấy ngồi quên để vứt bỏ ác niệm tạp ɖu͙ƈ, thì hiện tại người tôi nhìn thấy, có phải là thành quả ngồi quên của anh ấy không?
” vậy anh đã tìm hiểu được cái gì chưa? Nếu ngồi quên của anh vẫn chưa kết thúc ….
Em, em sẽ đi đến chỗ khác, không quấy rầy anh “.
Tôi trộm nhìn Giang Khởi Vân đang ngồi đó.
Khuôn mặt bình tĩnh và vắng vẻ đó mới là anh ấy, nhưng người trước mặt này ….
Không phải là anh ấy
” Em định đến chỗ nào?” Nam nhân trước mặt cười lạnh một tiếng:” nơi này là nơi khổ hàn ( vừa lạnh lẽo vừa khổ sở), nếu đợi đến lúc ta mở mắt ….
có lẽ sẽ nhìn thấy xương cốt trắng tinh của em ….
Hừ hừ …..”
Trong tiếng cười của hắn vừa bất đắc dĩ vừa lạnh nhạt, tôi không biết hiện tại nên làm cái gì mới là tốt.
Đi? Tôi có thể đi đâu? Xung quanh nơi này là bóng tối, gió lạnh và tuyết rơi, những chỗ còn lại là một mảng hư vô.
Tôi hẳn là nên ở bên cạnh anh ấy, cho dù tôi có thật sự biến thành đống xương trắng, thì cũng muốn ở bên cạnh anh ấy.
Nghĩ đến đây, tôi bỏ qua làn khói, chạy đến chỗ ngồi quên của Giang Khởi Vân, một bộ dáng ăn vạ không dời đi.
” Anh không phải mê hoặc em, làm em sợ …..
em không đi, liền ở chỗ này chờ”.
Anh ấy cười nói:” ta suy nghĩ về ngộ đại đạo, sau này sẽ không phải rời xa em quá lâu, lại khó có thể vứt bỏ ái niệm tư ɖu͙ƈ trong lòng, đây là bất mê chấp ngộ”
” …..
Sau đó thì sao? Chẳng nhẽ muốn em không tồn tại mới giải trừ được bất mê chấp ngộ?” Tôi giận dỗi nói
Cái này không trách được tôi.
Cho dù anh ấy có là thần chỉ, nhưng chúng tôi mỗi ngày đều ở cùng nhau, hàng đêm làm bạn đi vào giấc ngủ, chỉ cần có chút tình yêu, liền sẽ không đành lòng chia lìa, đây có phải là chuyện bình thường không?
Thần chỉ thì làm sao? Chỉ tiện cho uyên ương, không tiện cho thần tiên sao?
Anh ấy đột nhiên nở nụ cười:” đúng vậy ….
Nếu như em không tồn tại, ta cũng sẽ không bất mê chấp ngộ ….
Không ủy khuất, không có tình...!có phải như vậy sẽ có thể thoải mái? Tính tình thoải mái mới có tự do tự tại không lo lắng, mới không bị ở trong lồng giam, một khi ly biệt liền sẽ đau khổ!”.
Cái này……
“ Anh có ý gì?!” Tôi càng nghe càng không thấy đúng.
” Anh muốn thoải mái? Muốn quên đi tất cả tình yêu? Muốn quên em cùng hai đứa nhỏ? Còn nói muốn em không tồn tại nữa …..
Em, em sao có thể không tồn tại được? Quá khứ đã xảy ra …..”
Thân hình của anh ấy ở trong gió lạnh, kéo ra những đường cong kỳ quái, mà trong tay tôi có Ngàn Trọng Tuyết, chỉ có thể chiếu sáng một mảnh nho nhỏ quanh thân tôi, cảm giác thật không an toàn.
Anh ấy đột nhiên cười to, rồi khuân mặt trở nên lạnh lùng mà tàn nhẫn
“Mộ Tiểu Kiều, em là ma chướng của ta ….
Nếu như em không tồn tại, ta có thể phá ma mà sống”.
Hắn quấn lấy tôi, làn khói nhẹ ngập tràn trong cơ thể, có loại ảo giác như bị một con rắn siết chặt
“Ah ……!! Anh làm gì …” Tôi đột nhiên cảm thấy ngực và bụng bị thắt lại, hơi thở khó khăn!
Anh ấy, anh ấy muốn … giết tôi?
Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu tôi.
Một khi ác niệm ngưng kết, nó sẽ trở nên điên cuồng không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù là đối với người mình yêu thương nhất, nhưng một khi có oán khí, liền sẽ ngưng tụ lại, biến thành một quái vật mà khó có thể tưởng tượng.
Vì sao anh ấy lại thấy chán gét?
Vì sao anh ấy lại cảm thấy muộn phiền?
Ah, thật khó chịu, phiền phức và ồn ào!!
Chết chết chết…
Những cảm xúc oán niệm, khẩu nghiệp trong lòng thường ngày nay ngưng tụ thành quái vật âm u, tựa như cảnh tượng trong gương đồng lúc tiêu độc của Trình Bán Tiên, chính bản thân mình cũng không thể tưởng tượng ra được có một quái vật như vậy trong thân thể của mình.
Thiện niệm, ác niệm, chỉ là giữa những ý niệm
Nhưng mà đối với tâm trạng lại có ảnh hưởng rất lớn, để lại dấu vết.
Người có ba hồn phảy phách, tất nhiên cũng có thất tình lục ɖu͙ƈ, cũng khó tránh khỏi có oán lệ chi khí sinh ra, nếu biết cách điều chỉnh, thì nghiệp chướng sẽ giảm, nếu làm những oán lệ chi khí đó càng ngày càng nhiều, thì sẽ…..
” Anh muốn làm gì?” Tôi bị anh ấy nhϊế͙p͙ hồn, từng bước bước về phía trước, mà anh ấy nói, ở đó có cái khe
” Khởi Vân, Khởi Vân!” Tôi lo lắng hét lên, lúc này không rảnh quan tâm đến có làm phiền đến anh ấy đang ngồi quên hay không, nếu nơi đó thật sự có cái khe, chẳng nhẽ anh ấy muốn tôi ngã xuống tan xương nát thịt sao?
Tôi hiện giờ là thần hồn ly thể, nếu tan xương nát thịt, có phải sẽ tương đương với cái chết không?
” Khởi Vân! Anh mau tỉnh lại đi —- cái thứ quỷ quái này là cái gì! Khởi Vân —-!” Tôi lo lắng kêu lên, đừng có nhϊế͙p͙ hồn đưa tôi về phía trước nữa.
Làn nhói nhẹ hình người giống như một con rắn, quấn quanh thân tôi, hắn cười nói, làm động tác yên lặng với tôi.
” Đừng la hét, ta chính là Khởi Vân của ngươi …..
ngươi yêu ta đúng không? Thử xem …… Nếu ngươi không tồn tại …..
Có thể ta sẽ phá được ma chướng, đạt được thanh tịnh cực lạc!”.
Truyện Võng Du
Thanh tịnh cực lạc?
“Cút ngay! Đồ dối trá … ngươi, ngươi là ác niệm bị anh ấy bài trừ có đúng không?” Tôi liều mạng giãy giụa.
Cái gọi là thanh tịnh có nghĩa là không có ɖu͙ƈ niệm hỗn loạn, cái gọi là cực lạc có nghĩa là trong lòng có hạnh phúc.
Tiểu Kiều, nếu không có em ta có thể cầu được thanh tịnh, nhưng không có em, làm sao có tới được cực lạc?
Anh ấy đã nói như vậy, anh ấy đã từng nói qua như vậy.
” Khởi Vân, Khởi Vân, anh mau đem hắn đi đi, hắn, hắn …..” Tôi liều mạng quay đầu nhìn về phía Giang Khởi Vân đang ngồi ở kia.
Anh ấy mới là bản thể, mới là Giang Khởi Vân đang ngồi quên.
Anh ấy là phu quân của tôi, là lão công( chồng) của tôi, là tình yêu của tôi
” Hắn, không, nghe, thấy, đâu …..
Hahaha…..” làn khói nhẹ cười điên cuồng
Đột nhiên hắn ép tôi đi về phía trước
Thật là, thật sự là đạp trêи không trung, thân hình ở trêи không trung đột nhiên dừng lại.
Ở một phần của vạn giây, tôi chỉ kịp nhìn hắn một cái.
Hắn nhắm mắt lại, mặt mày rõ ràng, giữ đầu mày, bả vai lấm tấm những bông tuyết trắng
Như băng ngọc lạnh giá.
Anh ấy không nghe thấy.
Đầu óc tôi trống rỗng, tiếng gió cuồng bạo nhanh chóng vang lên bên tai.
Tôi rơi xuống, rơi xuống!
Có trời mới biết cái khe tối này sâu đến mức nào … Tôi đã từng chứng kiến nữ quỷ bị ngã chết, tứ chi vặn vẹo, thậm chí gãy đôi ra
Cái ác niệm này muốn giết tôi, giống như quỷ vương mặt máu, tâm lý đều vặn vẹo và cực đoan.
Dịch: Vi Vu
——————————.