Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm nay có lẽ là ngày thăm bệnh, Cận Lực đi được không lâu, lại có một người không ngờ đến đây thăm cô.
Ngoài cửa một trận xôn xao,“Tiên sinh, anh không thể vào được, vừa rồi Cận tiên sinh nói không được cho người lạ vào trong.....”
Tiếp theo y tá từ bên ngoài bước vào, nhỏ giọng hỏi người đứng ngoài cửa xổ, không biết tính sao liền hỏi cô:“Lôi phu nhân, bên ngoài có vị La tiên sinh muốn vào, cô muốn gặp anh ấy không?”
“Mời người đó vào đây” Nguyễn Y Nông quay đầu lại.
Cửa mở. Roger từ bên ngoài tiến vào, tay cầm một bó hoa hồng, một tay là một giỏ táo, anh còn nhớ rõ cô thích nhất hoa và trái cây này.
Roger ngồi vào chỗ lúc nãy Cận Lực vừa ngồi, nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của cô, vô cùng áy náy nói:“Thực xin lỗi, Y Nông...... Anh không nên nói những lời trước kia, anh rất hối hận......”
Anh từ New Zealand trở về Đài Loan, ở sân bay nhìn quyển tập chí thấy hôn sự của Nguyễn Y Nông cùng Lôi Ngự Phong, anh về đây lại nghe thấy tin động trời này.
Anh đã trở lại, nhưng đồng thời anh lại mất đi cô..... Không, anh chưa từng có được cô, chưa từng có.
Kế tiếp ngày, phóng viên không biết từ nơi nào biết được anh cùng với Nguyễn Y Nông quen biết, liền dây dưa, anh không muốn để ý tới, đến một ngày trong lòng suy nghĩ cô gã cho một người giàu có, cô đúng là một người có tham vọng. Từ ghen tị, phẫn nộ đã chiếm giữ anh.
Anh chưa bao giờ nghe Nguyễn Y Nông đề cập đến sự tồn tại của người đàn ông này, rốt cục không nhịn được đi đến Lôi gia tìm cô, nhìn Nguyễn Y Nông đang ở trước mặt mình_ cô cái gì cũng không nói, bi thương gật đầu, anh phẫn nộ đối với cô, kì thực anh có tư cách gì mà đối với cô như vậy.
Lúc anh bí mật nghe được, phu nhân của tập đoàn Lôi Đình nằm viện, anh quyết định đến đây nói tiếng xin lỗi với cô.
“Thực xin lỗi”.
“Đừng nói như vậy, Roger, em không sao......”
Nguyễn Y Nông mỉm cười an ủi anh.
Cô luôn luôn biết, anh cũng không nhiều bạn cho lắm, từng quan tâm lo lắng cho cô, anh chính là bạn của cô.
Nhìn cô điềm tĩnh tươi cười, cô lương thiện như vậy, chút nữa anh rơi lệ, che giấu cảm xúc của mình, đứng lên đem bó hoa cắm vào bình thủy tinh thuận miệng hỏi:“Vẫn thích hoa hồng trắng sao?”
“Dạ.” Nguyễn Y Nông gật đầu:“Nó rất đẹp và thuần khiết, không phải sao?”
“Umh, cũng giống như em vậy.” Roger tự đáy lòng nói.
Đúng vậy, Nguyễn Y Nông tựa như đóa hoa hồng trắng, lặng lẽ mở ra. Không giống hoa hồng vàng dè dặt cao ngạo, cũng không phải hoa hồng đỏ diễm lệ yêu kiều, nhưng cô vẫn như vậy tinh khiết và trắng noãn ở phồn hoa rực rỡ vẫn có sức quyến rũ hấp dẫn.
Vĩnh viễn nhàn nhạt tươi cười, e lệ xinh đẹp, vĩnh viễn hiểu chuyện làm cho người ta cảm thấy đau lòng, anh không thể với tới, chỉ có thể ở xa nhìn.
Có lẽ, tổng giám đốc tập đoàn Lôi Đình có mắt nhìn không tuệ, cô ấy có bao nhiêu điểm tốt? Nhưng hết thảy, anh không có tư cách để tham dự.
“Anh có mang táo đến. Anh gọt cho em ăn được không.”
Anh cầm con dao nhỏ, một mặt nghiêm túc gọt táo. Một mặt cằn nhằn nói. Lấy che giấu chính mình lẫn tránh chuyển chủ đề.
“Em thật gầy, mau chóng khỏe lại, anh ở New Zealand phát hiện vài điểm thú vị, có cơ hội em nhất định phải đến đó.....”
Anh nói về bản thân biết đến nơi đó, được mọi người giúp đỡ.
“New Zealand có truyền thống lễ tiết, gặp được người khách tôn quí khi đi “Đụng vào mũi lễ”, đụng vào cái mũi thời gian càng dài, đã nói lên lễ ngộ càng cao, càng được hoan nghênh...... Y Nông, em nhất định không tưởng tượng được anh bị một lão quá quýnh cái mũi trong thời gian dài....”
Roger một mặt bất đắc dĩ dùng hành động, khiến cho Nguyễn Y Nông không nhịn được cùng anh cười ha hả.
Lôi Ngự Phong đang đứng ở ngoài cửa thấy một màn như vậy. Hơi hơi nheo lại ánh mắt, nhìn chăm chú, thoạt nhìn hai người đó thật xứng đôi.
Mới vừa rồi anh đang ở công ty họp hội đồng quản trị, đột nhiên nhận được điện thoại của Cận Lực, nói với anh Lôi Mẫn Như vừa mới chạy vào bệnh viện, anh lập tức bỏ lại mọi người đang họp, hoả tốc chạy đến bệnh viện.
Anh lo lắng, anh không biết khi Nguyễn Y Nông biết được thân thế của mình thì sẽ khinh thường anh, đối với quá khứ không mấy tốt đẹp ấy, anh rất lo lắng.
Năm tháng tuổi trẻ hết sức long bong, bản thân làm không ít chuyện ác, mẹ anh bị mọi người xỉ nhục, làm anh chưa bao giờ tha thứ cho cha của mình, cho dù Lôi Chấn Thanh cả đời chưa lập gia đình, trước khi chết cầu xin anh tha thứ, nói với anh ông luôn luôn không quên được Khả Vân?
Lúc anh bảy tuổi nghe mẹ nói, mẹ từng bị người nhà họ Lôi nói bản thân quyến rũ cậu chủ, đắc tội với Lôi gia. Ông ấy không nên xin lỗi anh, hẳn lên thiên đường sám hối với mẹ anh, về phần Lôi Chấn Thanh có thể lên thiên đường hay không, cùng anh không liên quan.
Anh chán ghét Lôi gia hết thảy, một lòng muốn trốn khỏi cái tù giam hoa lệ đí, mỗi một lần trốn lại bị bắt lại đưa ra nước ngoài, cách một đoạn thời gian lại trở về, thủ hạ của Lôi Chấn Thanh đối với anh rất cung kính, thiếu gia lão gia rất nhớ ngài, muốn chúng tôi mang ngài trở về Đài Loan.
Mẹ kiếp! Loại này chuyện ma quỷ này đi lừa đứa trẻ ba tuổi thì còn được, anh nghe được câu này cười nhạt.
Anh không phải ngu ngốc, Lôi gia này trên dưới điều không ưa anh, ước gì anh lập tức chết mới tốt, mà Lôi Chấn Thanh cũng bất quá không muốn đem sản nghiệp cả đời giao cho người ta, mới đón anh về.
Sau khi Lôi Chấn Thanh mất, anh nhìn luật sư đọc di chúc, người thân của Lôi gia không được một xu, ngược lại bị đứa con không rõ lai lịch này hại thê thảm, đột nhiên làm cho anh cảm thấy trò chơi này rất thú vị.
Vì thế anh không có cự tuyệt, sau ngày, anh dùng toàn bộ “Lôi Đình” Làm tiền đặt cược, thành công hay thất bại anh không để tâm, rất nhanh ở trên thương trường làm mưa làm gió, rất nhanh đem “Lôi Đình” tiến vào lĩnh vực kinh doanh khác.
Anh muốn tất cả mọi người biết, “Lôi Đình” sau này là vật sở hữu của Lôi Ngự Phong cùng Lôi Chấn Thanh không dây mơ rễ má gì.
Hết thải hiện nay đều tan thành mây khói, anh không muốn người phụ nữ của mình khinh thường.
Càng yêu một người, lại càng lo lắng sợ cô rời xa, anh không dám mạo hiểm như vậy.
Nhìn bà xã của mình trên giường bệnh còn có một người đàn ông khác nữa, đôi mắt thâm tình nhìn chăm chú anh không nhìn lầm.
Nếu không có anh, bọn họ sẽ ở cùng nhau? Đối phương là một người đàn ông tốt, gia thế trong sạch, một người chính trực.
Mà anh bất quá lợi dụng nhược điểm của cô, đi trước một bước giành được cô.
Lôi Ngự Phong xoay người rời đi, rất lâu rồi anh không nhìn thấy cô tươi cười động lòng người như vậy. Anh nếu có thể làm cho cô cười rạn rỡ, cho dù cô cười vì một người xa lạ, anh cũng tình nguyện tránh ra......
Từ ngày đó trở đi, Lôi Ngự Phong không có xuất hiện ở trong bệnh viện, anh tựa hồ công việc rất bận, chưa nay chưa từng bận làm như vậy anh mới có thể quên được cô.
Sau khi cô xuất viện, vừa vặn đúng lúc hai đứa cháu đã nghĩ đông, Khải Duệ chân đã có tiến bộ, bọn họ đi đến hải đảo cùng cô vượt qua kì nghỉ.
Roger nhớ tới New Zealand, anh thích sự tự do nhàn nhã ở địa phương, lúc gần anh gửi thư cho cô nói về quyết định của mình. Anh chúc cô hạnh phúc hơn nữa nói với cô nếu có thời gian thể đến nơi đó để tìm anh.
Kì nghỉ kết thúc, hai đứa trẻ cùng quản gia trở về Mĩ, đêm hôm trước cô gọi điện thoại cho anh nói cô muốn đi cùng bọn nhỏ đi Mĩ, anh trầm mặc một hồi, đáp ứng liền cúp điện thoại.
Lôi Ngự Phong tâm tình bất định khiến cô sợ hãi, hoặc anh đã chán ghét cô rồi.
Ở nước Mĩ cô thường làm nhất đứng ở ban công ngắm cảnh, nhìn ánh sáng mặt trời dâng lên, chiều ngắm hoàng hôn, nhớ về anh.
Đến tất niên, Lôi Ngự Phong không có xuất hiện. Ngược lại Cận Lực chạy tới hỏi thăm cô, nhìn cơ thể gầy yếu khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, sắc mặt trở nên lo lắng
“Sớm biết thành bộ dạng này, lúc trước liền......” Cận Lực chưa nói xong, rất nhanh rời đi, Nguyễn Y Nông suy nghĩ mờ mịt.
Về sau, bên tạp chí Đài Loan xuất hiên rất nhiều quyển nội dung về tổng giám đốc Lôi Đình. Anh cùng với ngôi sao, tặng lễ vật, tham gia yến hội...... Anh để cho phóng viên chụp cận cảnh mình, thậm chí chi cho người ta tiền để chụp.
Nguyễn Y Nông suy nghĩ anh không cần cô nữa rồi.
Một năm sau, bệnh viện tư nhân ở Đài Bắc.
Trong phòng khách, Nguyễn Y Nông mất hồn vía ngồi trên ghế sofa, ngón tay mãnh khảnh gắt gao nắm lấy váy, khuôn mặt tinh xảo tái nhợt không một chút huyết sắc, trừ bỏ chờ đợi, cô không biết mình còn có thể làm cái gì.
Đêm qua, cô còn ở biệt thự Lôi gia ở Mĩ, như thường ngày tới giường ngủ đỗ hai đứa trẻ chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên lão quản gia ở ngoài cửa nói với cô ông xã của mình gặp không may, cô hoang mang rối loạn từ trên giường bước xuống nghe điện thoại, bởi vì lo lắng cực độ hai chân không thể cử động.
Người gọi điện tới là Kha thư ký, anh ta chưa nói rõ ràng tình hình cụ thể, nói Lôi Ngự Phong nhập viện. Mời nàng mau chóng về đây một chuyến.
Khi nghe tin cô lập tức giao cho lão quản gia đặt vé máy bay cho cô trở về Đài Loan, lúc này Cận Lực đang ở Argentina xử lý kiện tụng, điện thoại liền gọi tới.
Cận Lực giọng nói thật bình tĩnh nói với cô.
Cô nghe được anh nói: “Y Nông? Cô trở về nhanh đi gặp mặt cậu ấy. Đúng rồi, còn nghe được tin đồn, cậu ấy được nữ ngôi sao đưa lên xe cứu thương......” Nghe đồn? Đại khái không chỉ là nghe đồn đi! Ông xã trăng hoa, một năm nay trên báo xuất hiện bao nhiêu, cô sớm đã không quan tâm, huống hồ Cận đại luật sư nói cô ấy sao hạng A, từ trong miệng anh ấy nói sao có thể là lời đồn?
Cô mờ mịt cầm điện thoại trong tay, nhè nhẹ đau lòng.
“Thu xếp một chút. Mau chóng qua đây Y Nông.” Cận Lực một tay khinh thường viết và nói tiếp.
“Tôi vài ngày nữa mới trở về được, nếu Lôi tiên sinh bất hạnh qua đời, chúng tôi lập di chúc theo di nguyện của cậu ấy, nếu cậu ấy có thể khoẻ mạnh, cô cùng cậu ấy có thể nói chuyện li dị, tóm lại sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.”
Cô vẫn đờ đẫn nghe Cận Lực nói, miệng vẫn mở, một chữ cũng không nói được.
“Đừng do dự, Y Nông.” Cận Lực thanh âm đột nhiên chìm xuống, tạm dừng một chút mới nói:“Một năm trước sai lầm, vô luận như thế nào, làm cho lương tâm của tôi bất an”
Cô không đoán được hôn nhân của họ lại như vậy, gặp vô số trắc trở, nói đen chính là đen, nói trắng là trắng, làm cho đại luật sư cảm thấy bất an.
Không! Không phải như thế. Một năm trước hôn nhân của bọn họ, vô luận người ngoài nói như thế nào, đối với cô không hối hận, thậm chí trong tâm âm thầm cảm kích.
Nếu không có Lôi Ngự Phong. Cô vẫn hối hả ngược xuôi. Nếu không có anh, Khải Thần cùng Khải Duệ không có giáo dục tốt như vậy, khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành.
Vô luận anh không yêu cô, có bao nhiêu tình nhân đi nữa, chỉ cần anh một ngày là chồng của cô, cô vẫn như trước đây, cam tâm tình nguyện với cuộc hôn nhân này.
Nhưng khi cô nghe được những tin tức triền miên của anh, không ít chuyện phong lưu của anh vì sao còn có thể rơi lệ, chỉ biết ngồi khóc?