Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phó Sủng rời khỏi ký túc xá, dọc đường hả hê trở về khu nhà người thân, vẫn lưu lại Đường Dật ngây ngô trong gió, cô chính là cô gái như vậy, cô gái như cơn gió, vĩnh viễn không ai có thể suy nghĩ thấu, Đường Dật nói mình hiểu rõ cô, nhưng Phó Sủng cảm thấy chính cô còn không hiểu rõ mình, Đường Dật hiểu cô như thế nào?
Cầm đồ trở về khu nhà người thân, Phó Sủng quay lại sân huấn luyện, vẫn huấn luyện như trước, Đường Dật không có cách nào với cô nhóc này, thỉnh thoảng dọc theo sân huấn luyện, nhìn thấy Phó Sủng huấn luyện bên kia, cũng sẽ dừng bước xem.
Cô nhóc này quả thật cố gắng hơn trước kia rất nhiều, tối thiểu sẽ không đùa giỡn lười biếng, chuyện buổi sáng mặc dù bị mắng, nhưng Đường Dật vẫn không nhẫn tâm trách Phó Sủng, trải qua mấy năm Đường Dật mới hiểu được, Phó Sủng chuyển biến dù chỉ một chút, anh nên cảm thấy vui vẻ.
Vốn là cô gái có tính cách kiểu này, thay đổi hoàn toàn, cũng không phải là Phó Sủng chỉ yêu bản thân mình trước kia.
Huấn luyện buổi sáng kết thúc, đến buổi chiều, chính là muốn tiến hành huấn luyện nhảy dù theo lệ thường của đại đội đặc chủng, Phó Sủng lớn như vậy, cái gì cũng từng chơi, chỉ có nhảy dù chưa từng chơi.
Mấy doanh trại tổ chức chung một chỗ, toàn bộ đến sân huấn luyện nhảy dù, một mảng sân cỏ rộng lớn trống trải, cả bầu trời là màu xanh thẳm, Phó Sủng đi theo mọi người đến sân huấn luyện.
Huấn luyện viên trước mặt dặndò trước sau như một các hạng mục công việc cần chú ý, cho dù Phó Sủng nghe một lần, cũng ngây ngô, hoàn toàn không hiểu làm như thế nào.
“Tốt lắm, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, từng nhóm một bắt đầu!” Huấn luyện viên gào to về phía bên dưới.
Tất cả đám lính cùng động tác, cầm túi dù bên cạnh, cài xong bằng tốc độ nhanh nhất, sửa sang lại hành trang, chờ lên máy bay trực thăng, Phó Sủng cầm túi dù, cài thế nào, tay chân luống cuống.
Hạng mục này có thể nói là hoàn toàn xa lạ với cô, Tiếu Khải ở bên cạnh nhìn thấy Phó Sủng như vậy, khóe miệng die.nda`nlequ'ydon không nhịn được nhếch lên cười, lắc đầu, đi tới trước mặt Phó Sủng, đưa tay cài giúp Phó Sủng, khẽ cười nói: “Phương pháp là như vậy.”
Nói xong cẩn thận dạy Phó Sủng, cũng dặn dò lần nữa tất cả các kỹ xảo.
Phó Sủng “Oh” một tiếng, trên mặt cũng mang ý cười, mặc cho Tiếu Khải cài dây giúp mình, bởi vì liên quan đến an toàn, khó tránh khỏi hơi phức tạp, không nhịn được tán thưởng Tiếu Khải: “Nhìn anh quen việc dễ làm, thật lợi hại.”
Cô lén lút hỏi binh lính trong liên đội, mọi người đều tự hào Tiếu Khải, nói biểu hiện mọi mặt về năng lực tác chiến của anh đều hết sức xuất sắc, chẳng qua chỉ mới hai mươi bốn tuổi, không khác cô nhiều lắm, nhìn nghiêm chỉnh, thật ra cũng rất dễ xem nhẹ.
“Không có gì, ở trong đại đội Tuyết Lang chúng ta ai cũng biết biểu diễn.” Tiếu Khải khẽ 囧, chỉ có điều cảm giác được khen luôn có vị khác biệt, phụ nữ thích khen, đàn ông cũng thế.
Lúc Tiếu Khải vòng đến eo, nhìn từ xa, chính là Tiếu Khải đưa tay ôm eo Phó Sủng, Đường Dật nhìn từ xa đã nhìn thấy cảnh này, cả mặt đen xì quát Tiếu Khải: “Hai người làm gì đó?”
Anh biết Phó Sủng không biết nhảy dù, buổi chiều xử lý xong việc vội chạy tới xem, không ngờ nhìn thấy cảnh nhức mắt này.
Phó Sủng và Tiếu Khải thấy Đường Dật, Tiếu Khải vội vàng buông Phó Sủng ra, cả người lui về phía sau một bước, cao giọng nói với Đường Dật: “Báo cáo phó đội trưởng Đường, tôi đang sửa sang lại túi dù cho Phó Sủng.”
Nói xong, mặt Tiếu Khải không khỏi hơi ửng đỏ, vừa rồi tình thế cấp bách, nhưng lại quên đây là con gái, để cho người khác thấy khó tránh khỏi hiểu lầm, trong lòng cũng không khỏi khẽ run.
Đường Dật nhìn Tiếu Khải, lại nhìn Phó Sủng, cài dây an toàn, hai người vừa nói vừa cười là như vậy sao? Huống chi đây là huấn luyện nhảy dù, chuyện rất nghiêm túc, hơn nữa anh biết Phó Sủng không nhìn thẳng đàn ông khác, phần lớn một câu cũng không nói.
Còn cười với người ta đó là chuyện không thể nào, xem ra anh nhìn đúng rồi, Tiếu Khải này quả nhiên là Đường Tăng, có nhiều sức hấp dẫn.
Phó Sủng ngược lại không cảm thấy gì lườm Đường Dật, không giải thích được mà xông tới, dựa vào cái gì mà quát ai đó? Làm phó đội trưởng thì ngon à? Ngang ngược thành như vậy!
Xoay người Phó Sủng chuẩn bị theo các anh lính khác tiến lên máy bay trực thăng, vừa mới đi hai bước, tay đã bị Đường Dật tóm được, Phó Sủng quay đầu nhìn Đường Dật, chỉ thấy Đường Dật trầm giọng mở miệng: “Anh đi cùng với em, tự em làm được hả?”
Sắc mặt Đường Dật nhìn cũng không được tốt, vừa rồi vừa nói vừa cười với Tiếu Khải, sao lúc nhìn thấy anh đã trở mặt không nhận người rồi, vào lúc này trong lòng Đường Dật ngũ vị tạp trần.
(*) ngũ vị tạp trần: ngũ vị chỉ ngọt, chua, cay, đắng, mặn; ngũ vị tạp trần ý chỉ trong lòng rối bời.
“Tự mình, em đã nói với anh, mọi người làm được, sao em không thể?” Phó Sủng cũng không có sắc mặt tốt, có thể được không, vẫn do Đường Dật gọi cô đến đơn vị, nói thật, nhảy dù này giống như nhảy bungee, đó chính là trò chơi khiến nhịp tim đập dồn dập.
Đường Dật nhìn Phó Sủng mím mím môi, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn chút ít, chạy đến cách đó không xa, mấy phút die enda anle equu ydonn đã cài xong dây túi dù, đi tới trước mặt Phó Sủng, kéo Phó Sủng lên máy bay trực thăng.
Tiếu Khải nhìn bóng lưng hai người đi xa, hơi kinh ngạc, cũng không phải kẻ ngốc, nếu hai người không biết nhau, đánh chết anh cũng không tin.
Phó đội trưởng Đường rất ít khi mất khống chế, mang lính hung dữ, không nói đến tình người, nhưng nếu là con gái anh có thể thấy rõ ràng, Đường Dật có tham muốn giữ lấy nhiều hơn mấy phần, đáy lòng Tiếu Khải cũng có chút cảm giác mất mát.
“Này, chú ý ảnh hưởng, lôi lôi kéo kéo.” Phó Sủng bị Đường Dật lôi kéo, cũng không quản nhiều người ít người, cứ kêu Đường Dật như vậy, có đám lính thỉnh thoảng tò mò liếc nhìn, vài anh lính gan lớn hơn, chính là dáng vẻ xem kịch vui.
Đường Dật kéo Phó Sủng, cũng không quay đầu mà mở miệng: “Huấn luyện nhảy dù hết sức quan trọng, em phải coi trọng, chúng ta đều nhảy dù đến căn cứ diễn tập, em phải đi theo chúng ta, đến lúc đó cũng trực tiếp nhảy dù đến căn cứ quân sự.”
Một số việc nhỏ có thể qua loa, có một số việc lại không thể, ví dụ như nhảy dù, một chút thao túng cũng không được, đó chính là liều mạng, lính đặc biệt bọn họ chính là dùng tính mạng làm tiền đánh cuộc, dũng cảm dâng hiến và hy sinh, điểm này không thể phai mờ.
“Mỗi lần đều là đạo lý lớn, không có ý nghĩa, có chút sáng tạo được không?” Phó Sủng bị Đường Dật kéo đi, trừ việc dùng cấp bậc chèn ép, chính là dùng bộ quần áo này dọa cô, nếu Phó Sủng cô thật sự sợ cũng sẽ không có việc ngày hôm nay.
Đường Dật quay đầu nhìn Phó Sủng, nghiêm túc mở miệng: “Đừng hồ đồ, lát nữa nhảy tám ngàn mét đó.”
Yêu cầu huấn luyện của bọn họ đặc biệt nghiêm khắc, tám ngàn mét trên không, cũng không phải đơn giản như bạn tưởng tượng, cô nhóc này sao cho tới bây giờ vẫn không sợ gì chứ?