Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy
  3. Chương 34
Trước /91 Sau

Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 34

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Phó Sủng nâng mạnh tinh thần, nhìn Đường Dật nói: “Anh nói cái gì? Tám ngàn mét?” Không thể tin đầy mắt.

Đường Dật quay đầu, gương mặt mờ mịt, nhìn Phó Sủng “Ừ” một tiếng: “Đúng vậy, nhảy dù từ trên không tám ngàn mét, nếu không em nghĩ là bao nhiêu?”

Nửa ngày như vậy, sẽ không có ai nói cho Phó Sủng biết đây là bài tập từ trên không tám ngàn mét chứ? Không trách được cô nhóc này bình tĩnh như thế, hễ chưa từng nhảy dù, có chút nhận biết cũng biết nhảy dù từ trên không tám ngàn mét là khái niệm gì.

“Em không chơi, tám ngàn mét, còn không bằng anh trực tiếp ném em từ trên núi xuống.” Phó Sủng thuận tay tránh tay Đường Dật, đưa tay định cởi túi dù trên người mình.

Tám ngàn mét trên không, đây là mang tính mạng đi chơi đùa.

Lúc diễn tập cô cũng phải nhảy như vậy xuống, nếu mất thăng bằng, mạng nhỏ cũng mất, người nào thích chơi thì chơi, dù sao cô cũng không tới, cô còn niềm vui rất lớn với cuộc sống, có thể sống luôn tốt.

Đường Dật hoàn toàn trợn tròn mắt, đây là diễn tuồng gì? Vừa rồi mặt tráng sĩ đi về phía trước, lúc đến trước họng súng lập tức thành kẻ đào ngũ rồi hả? Tiến lên mấy bước, Đường Dật ngăn cản tay Phó Sủng cởi túi dù, nghiêm túc quát: “Đừng hồ đồ, làm quân nhân nào có kẻ đào ngủ?”

Có anh lính cũ nhìn cô gái dieenđanleequyddon này một cách tinh quái, nhịn không được bật cười, ở bộ đội chuyện này chưa tính là xem thường, chính là việc vui, giễu cợt lẫn nhau, tìm niềm vui trong đau khổ mà thôi.

Phải biết rằng lính mới tới khi tập nhảy dù cũng giống cô nhóc này, dù sao các yêu cầu của lính đặc chủng đều hết sức hà khắc.

Trình độ hà khắc đó hoàn toàn là hai khái niệm với trình độ trong ti vi phim ảnh, cảnh biểu diễn, cho nên bọn họ là lính đặc biệt vẫn là một truyền kỳ, nhưng dù truyền kỳ, khi cởi quân trang ra vẫn là người có máu có thịt, chỉ có bọn hắn kiên trì với phần kiên trung bất khuất này.

“Anh, em biết anh hận em, nhưng em không thể như vậy? Em còn muốn sống thêm hai năm, về sau em không làm bậy nữa, được không?” Phó Sủng nỗ lực quấn lấy Đường Dật.

Bị Đường Dật ép, Phó Sủng quyết định bắt đầu đùa giỡn vô lại, thành chuyện cười thì thành chuyện cười đi, người có thể cúi đầu thì phải cúi đầu, huống chi đi theo Đường Dật, cô không quan tâm chuyện mất mặt này.

Đường Dật bị lời nói của Phó Sủng thành dở khóc dở cười, đưa tay cài lại dây túi dù cho Phó Sủng: “Có anh ở đây, không có chuyện gì, anh sẽ không để em xảy ra chuyện.”

Anh đi lên theo Phó Sủng, nhất định sẽ không để cho Phó Sủng xảy ra chuyện, cung tin tưởng Phó Sủng có năng lực này.

“Nói giỡn, anh định diễn RMS Titanic đó hả?” Phó Sủng nói với Đường Dật, “Đây là nhảy thật, tám ngàn mét, xảy ra chuyện gì anh có thể khống chế sao? Anh, anh cho em đường sống đi, em lớn như vậy còn chưa cầu xin ai đấy.”

Biết lùi bước vào lúc này sẽ thành kẻ đào ngủ, cô cũng bất cứ giá nào.

Một câu nói của Phó Sủng khiến Đường Dật đau lòng, ngước mắt nhìn sợ hãi trong mắt Phó Sủng, vốn tưởng là cô nhóc không sợ trời không sợ đất, không ngờ vào lúc này sợ thật, Phó Sủng sẽ không nói láo.

Trong lòng có chuyện gì, nhìn vào trong mắt sẽ thấy rõ ràng, Đường Dật thấy cô đang sợ.

“Anh cũng nhảy theo em, xảy ra chuyện gì anh cũng cùng em, được chưa? Anh không thể làm kẻ đào ngũ.” Hồi lâu, Đường Dật nhỏ giọng nói một câu, xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi, anh cũng cùng cô, nhưng Phó Sủng là quân nhân, lúc này là binh lính của đại đội Tuyết Lang, không riêng gì anh không có cách nào tiếp nhận kẻ đào ngủ, Kiều Chí Vĩ cũng không chấp nhận được.

Còn Phó Sủng, anh có thể dụ dỗ, nuông chiều, khuyên nhủ thật tốt, nếu Kiều Chí Vĩ tới đây, với tính khí nóng nảy của anh ấy, tới đây có thể trực tiếp túm lấy Phó Sủng ném thẳng từ trên máy bay trực thăng xuống, làm một quân nhân, chính là dù đối mặt với cái chết cũng không thể lùi bước.

Phó Sủng nghe lời Đường Dật nói, trầm mặc hồi lâu mới ngước mắt nhìn Đường Dật: “Em muốn nếu xảy ra chuyện, anh phải thật sự nhảy theo em, không cho gạt người biết chưa, nếu không, em thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh.”

Cô chính là kiểu tính cách này, cô không sống nổi, Đường Dật cũng muốn cùng, trước kia khi không làm hòa với Đường Dật, cô đã nghĩ, đời này nếu cô không gả, Đường Dật tuyệt đối không thể lấy.

Nhưng mấy năm nay, Đường Dật thật sự không cưới, luôn cô đơn, tiểu Hoa giống như thông tin di động, cho dù dieenda`nleequ'ydonn cô có nghe hay không đều đúng giờ báo tin tức cho cô, báo cáo cuộc sống của Đường Dật, cô cũng phải ráng chịu như vậy, cho nên cho dù cách mấy năm, cô lại nhìn thấy Đường Dật, không có chút ngăn cách và ngại ngùng nào.

“Đừng nói vậy không may mắn, đi thôi.” Đường Dật rất nghiêm túc đáp, nói xong kéo Phó Sủng lên lên máy bay trực thăng, Phó Sủng cũng không còn phản kháng nữa.

Đi theo Đường Dật lên máy bay trực thăng, khoảnh khắc khi máy bay trực thăng cất cánh, đáy lòng Phó Sủng cũng run rẩy theo, không phải chưa từng ngồi máy bay, nhưng lần đầu quá sợ hãi như vậy, đến tám ngàn mét trên không, máy bay trực thăng vững vàng dừng lại.

Đường Dật và Phó Sủng đi đến trước cửa cabin, cửa cabin cũng thuận thế mở ra, Phó Sủng nhìn từ trên cao xuống, cả người không nhịn được lui về sau hai bước, quay đầu nhìn Đường Dật, Đường Dật đưa tay giúp đỡ Phó Sủng kiểm tra lại một lần.

Động tác trong tay không ngừng, Đường Dật mở to mắt, không nhìn mắt Phó Sủng: “Anh nhảy cùng em, nhất định phải nhớ kỹ động tác mấu chốt, ngàn vạn lần nhớ, đây không phải nói giỡn.”

Nói lại kỹ xảo một lần nữa cho Phó Sủng, lúc này Đường Dật mới nhìn mắt Phó Sủng, mở miệng lần nữa: “Anh nhảy xuống trước, hoài bão nhiệt huyết, lại chờ em ở dưới, biết chưa?”

Lời Đường Dật nói khiến Phó Sủng khẽ nở nụ cười, lúc Đường Dật lưu manh đặc biệt có vị đàn ông, chính là hương vị thái tử lười biếng quen rồi, coi trời bằng vung, rất có vẻ chuyện lớn ông đây gánh vác.

“Có sao?” Phó Sủng nhìn Đường Dật, giọng không lớn không nhỏ, một cau nói không riêng gì Đường Dật bị sặc, những người khác cũng thỉnh thoảng nén cười ra tiếng, chuyên gia mật mã lợi hại, quang minh chính đại nghi ngờ phó đội trưởng Đường, có can đảm, có quyết đoán!

Đường Dật nghiêm mặt, ho nhẹ mấy tiếng: “Nghiêm túc một chút!” Nói xong vỗ mặt Phó Sủng, Đường Dật ra tới cửa cabin, tung người nhảy xuống, đến giữa không trung thì mở túi dù ra, Phó Sủng nhìn Đường Dật bay xuống.

Đứng ở cửa cabin hít sâu một hơi, Phó Sủng cũng nhảy xuống theo, có Đường Dật ở đây, cái gì cô cũng không cần sợ.

Lúc Đường Dật rơi xuống, trước tiên tháo túi dù trên người, nhìn bóng dáng bay trên không trung, tìm kiếm bóng dáng Phó Sủng, Phó Sủng cảm thấy người bị gió thổi qua vù vù, đặc biệt chói tai, cảm giác từ trên trời rơi xuống thật sự làm người ta khó tưởng tượng.

Quảng cáo
Trước /91 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bào Tử Vật Ngữ

Copyright © 2022 - MTruyện.net