Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày.
Từ lúc tìm được Vân Phiên Phiên hôm nay, chàng đã nhận ra nàng có gì đó lạ lạ. Nhưng chàng tưởng là nàng hôn mê hai năm, nên ngủ nhiều quá lú đầu.
Nhưng tình hình lúc này…
Rõ ràng nàng hoàn toàn không nhận ra chàng.
“Đây vốn là tên của nàng mà.”
Đôi môi mỏng của Tiêu Trường Uyên mím thành một đường thẳng.
“Nàng mất trí nhớ rồi à?”
Vân Phiên Phiên sửng sốt, bắt đầu lảng mắt đi. Cô không biết chàng ta đang hỏi Tiểu Hoa, hay là đang hỏi cô. Cô chột dạ đưa mắt nhìn hoa văn rồng màu vàng kim đậm trên vạt áo chàng, không dám đối diện với Tiêu Trường Uyên, tim đập hơi dồn dập.
“Sao ngài biết tôi mất trí nhớ?”
Tại sao tên của Tiểu Hoa cũng là Vân Phiên Phiên nhỉ?
Làm sao lại trùng hợp thế được?
Đầu Vân Phiên Phiên rối như tơ vò.
Tiêu Trường Uyên cau mày, vươn ngón tay trắng muốt thon dài nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn chàng.
Cặp mắt đen sâu thẳm nhìn chăm chú vào mắt cô.
“Nàng còn nhớ được những gì?”
Vân Phiên Phiên đành phải nhìn thẳng vào đôi mắt giá băng đen kịt của Tiêu Trường Uyên, tim cô càng đập kịch liệt hơn.
Chàng ta thực sự rất đẹp, những đường nét trên gương mặt vô cùng tinh xảo, khí chất lạnh lùng như ngọc, tuấn tú hớp hồn.
Đôi mắt đen mỹ miều kia phản chiếu bóng dáng cô, tim chàng mắt chàng chỉ chứa mình cô.
Vân Phiên Phiên bắt đầu hâm mộ Tiểu Hoa.
Cảm giác chua xót ngập tràn trái tim cô.
“Tôi chỉ nhớ được tên tôi thôi.”
Cô không dám nói với chàng việc mình xuyên vào sách, cô lo mình sẽ bị anh bạo quân thiêu chết. Chàng ta có vẻ lạnh nhạt nguy hiểm vô cùng đáng sợ, đây rất giống chuyện chàng ta sẽ làm.
Tiêu Trường Uyên rủ hàng mi đen dày xuống.
Một lúc lâu sau, chàng mới lẩm bẩm.
“Vậy cũng tốt.”
Tiêu Trường Uyên ngước mi lên.
Đôi mắt đen đang nhìn Vân Phiên Phiên của chàng tựa như vực sâu vạn trượng, đong đầy dục vọng chiếm hữu đậm đặc. Chàng tham lam ngắm Vân Phiên Phiên chăm chú.
“Vậy thì nàng sẽ mãi mãi không thể rời xa trẫm nữa.”
Nàng đã quên hết tất cả, điều ấy có nghĩa là nàng đã quên mất mình đến từ tương lai, cũng quên cả đường về nhà. Nàng sẽ không bao giờ trốn thoát khỏi chàng được nữa.
Tiêu Trường Uyên vô cùng hài lòng với kết quả này.
Chàng nhếch đôi môi mỏng, cặp mắt đen tối đi.
Chàng cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Tựa như hôn một con chim tước xinh đẹp bị giam trong lồng.
Vân Phiên Phiên thấy gương mặt tuấn tú tuyệt trần của Tiêu Trường Uyên không ngừng kề sát gần mặt mình, tim cô đập rộn ràng gấp gáp hơn, đầu óc trống rỗng vì sợ.
Cô duỗi tay đẩy mạnh chàng ra.
Thân thể Tiêu Trường Uyên đổ về phía bể tắm nước nóng bằng bạch ngọc. Ngay trong khoảnh khắc chàng ngã xuống, mắt hai người chạm nhau. Họ đều thấy hai chữ “sợ hãi” trong mắt người kia.
Vân Phiên Phiên: “…”
Anh bạo quân mà lại mảnh mai yếu đuối dễ bị đẩy ngã thế á?
Chờ chút…
Sao lời thoại này quen thuộc vậy nhỉ?
Tiêu Trường Uyên: “…”
Phiên Phiên của chàng còn cự tuyệt chàng ư?
Những giọt nước trong suốt bắn lên từ bể tắm nước nóng bằng bạch ngọc.
Sóng nhẹ dập dềnh, làn sương mù ẩm ướt lan tràn.
Toàn thân Tiêu Trường Uyên ướt đẫm, chàng chậm rãi đứng lên từ bồn tắm, những giọt nước trong vắt chảy xuống từ hàng mi dài của chàng, lượn qua gương mặt điển trai lạnh lùng như ngọc, cuối cùng nhỏ giọt xuống theo đường quai hàm duyên dáng của chàng.
Vị vua nhìn đăm đăm vào mặt cô.
Đôi mắt đen tối lạnh lẽo ẩn chứa cơn giận giá băng, như thể bão táp sắp ập đến.
“Sao nàng lại đẩy trẫm?”
Vân Phiên Phiên thấy chàng như sắp nổi cơn thì sợ quá vội quay người bỏ chạy. Làm sao cô biết được anh bạo quân lại yếu ớt mong manh dễ bị đẩy ngã như thế. Nếu biết trước thế này, cô đã không đẩy mạnh như vậy rồi. Cô chạy nhanh như thỏ ra ngoài điện. Nhưng cô còn chưa chạy đến cửa cung điện, một đôi bàn tay to lớn thon dài xanh xao đã quấn quanh vòng eo mảnh khảnh của cô.
Thân thể cô bị chàng ôm vào lòng, vòm ngực rộng lớn ướt át của chàng dán lên lưng cô. Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vọng tới, tựa như lời thì thầm của ác ma vẳng bên tai cô.
“Trẫm cho phép nàng chạy à?”
Giọng chàng trầm khàn, như đang ứa máu.
Không khác gì lời tuyên án tử hình giáng lên cô.
Vân Phiên Phiên sợ tới nỗi da đầu tê rần, người lả đi, để mặc chàng bế ngang mình trong lòng. Cô chẳng chạy đi đâu nổi, đành kệ người đàn ông bồng mình tới long sàng trướng rủ màn che.
Mặt cô trắng nhợt vì sợ, nước mắt rơi như mưa, liên tục rụt sâu hơn vào long sàng, toàn thân co rúm run lẩy bẩy.
Cô lo mình sẽ bị cưỡng bức.
Cô sợ mình sẽ mất đi sự trong trắng.
Nhưng vị vua lại đột nhiên nhíu mày.
“Sao nàng lại khóc?”
Chàng duỗi tay, muốn lau nước mắt cho Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên sợ quá, người rụt hết lại.
Vị vua thu tay về, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
“Vân Phiên Phiên, trả lời trẫm.”
Vân Phiên Phiên nghe thấy tên mình, hàng mi run rẩy, cô rúm ró nói: “Tôi sợ…”
“Sợ cái gì?”
Vân Phiên Phiên rưng rưng nước mắt, nức nở đáp: “Tôi sợ ngài đến gần tôi, tôi không hề biết ngài là ai…”
Tiêu Trường Uyên nói: “Nàng là Hoàng hậu của trẫm.”
“Nhưng Giang Xá Ngư nói tôi là phu nhân của chàng ấy…”
“Hắn lừa nàng đó.”
Ánh mắt Tiêu Trường Uyên hơi xao động, chàng cụp mắt nhìn cô.
“Hôm nay nàng gọi Giang Xá Ngư là tướng công, là vì nàng tưởng hắn là chồng nàng à?”
Vân Phiên Phiên Phiên Phiên gật đầu.
“Đúng vậy.”
Bởi vì động tác của cô, giọt nước mắt trong suốt đang dính trên hàng mi đen dày bỗng chốc rơi xuống, lăn qua khuôn mặt nõn nà đang đỏ ửng lên vì khóc của cô.
Rồi rớt xuống chăn gấm.
Loang thành một vệt ướt nhỏ.
Tim Tiêu Trường Uyên hơi ngứa ngáy, chàng rất muốn đưa tay lên chạm vào mi vợ chàng, lau hết những giọt lệ còn lại đi.
Nhưng chàng lại e ngại Vân Phiên Phiên sẽ từ chối mình.
Tiêu Trường Uyên nhíu mày nhìn Vân Phiên Phiên.
“Vậy nàng có yêu hắn không?”
Vân Phiên Phiên lắc đầu nhè nhẹ.
“Tôi hoàn toàn không biết chàng ta là ai.”
Hóa ra chàng đã hiểu lầm nàng.
Phiên Phiên của chàng không hề có mới nới cũ.
Loại thư sinh ẻo lả kia làm sao bì được với chàng.
Tiêu Trường Uyên nghe được câu nói ấy, hài lòng nheo cặp mắt phượng u ám lại, vẻ mặt hơi sung sướng.
“Nói tiếp đi.”
Vân Phiên Phiên ngẩng đầu nhìn chàng, thấy lông mày chàng giãn ra, đôi mắt phượng híp lại, trông chàng có vẻ rất vui.
Cô sợ Tiêu Trường Uyên là vì Tiêu Trường Uyên có vẻ nguy hiểm đáng gờm, nhìn rất giống một kẻ không biết thấu hiểu.
Nhưng bây giờ xem ra Tiêu Trường Uyên cũng không khát máu như trong tưởng tượng của cô, ít nhất chàng ta không làm hại đến cô, vì thế Vân Phiên Phiên đánh bạo nói tiếp: “Tôi không biết ngài, cũng không biết chàng ta. Với tôi, hai người đều là kẻ xa lạ, tôi sợ các người tới gần tôi.”
“Hắn đã chạm vào nàng chưa?”
Vân Phiên Phiên vốn định bảo là chưa, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại đáp: “Nếu chạm vào tôi rồi thì sao?”
“Vậy thì trẫm sẽ giết hắn.”
“Thế còn tôi?” Vân Phiên Phiên nhìn chàng, “Tôi từng bị chàng ta chạm vào rồi, liệu ngài có cả giết tôi không?”
Tiêu Trường Uyên hơi cau mày lại: “Sao trẫm có thể giết nàng được? Phiên Phiên của trẫm chẳng có lỗi gì cả, lỗi là ở thế giới tràn ngập cám dỗ và dối trá này.”
Vân Phiên Phiên nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt chàng nhìn cô chan chứa sự dịu dàng ngang ngược và thiên vị.
Tim cô càng thấy chua chát hơn.
Bởi vì cô biết.
Tình yêu này không hề thuộc về cô.
Nó chỉ thuộc về Tiểu Hoa.
Còn cô chỉ là một con tu hú chiếm tổ đáng ghét.
Cô sợ chàng sẽ phát hiện ra chân tướng.
“Nhưng tôi không nhớ gì cả.”
Tiêu Trường Uyên trầm giọng nói: “Không sao, những gì Phiên Phiên không nhớ, trẫm sẽ giúp nàng nhớ ra. Dù Phiên Phiên không bao giờ nhớ lại cũng chẳng sao.”
Tốt nhất là đừng nhớ lại nữa.
Như vậy chàng có thể chiếm hữu nàng vĩnh viễn.
Ánh mắt Tiêu Trường Uyên dịu đi, chàng nheo cặp mắt phượng lại.
Vân Phiên Phiên nghe chàng nói vậy thì càng thấy xót xa hơn. Cô đang cảm động dở chừng, bỗng nghe thấy chàng cất giọng lạnh băng: “Cởi bộ quần áo trên người nàng ra.”
Vân Phiên Phiên sợ quá, vội kéo kín áo xống lại, nói với vẻ mặt hoảng loạn: “Bây giờ tôi không quen ngài, ngài không được chạm vào tôi, tôi sẽ sợ đấy…”
“Trẫm không chạm vào nàng.”
“Vậy sao ngài còn bắt tôi cởi quần áo?”
Tiêu Trường Uyên nhăn mày nói: “Trẫm không thích nàng mặc bộ đồ này, đây không phải là quần áo của nàng.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt, nhớ lại chuyện vừa xảy ra ở bể tắm, cô hỏi với vẻ mặt quái lạ: “Cho nên ban nãy bên bể tắm, ngài muốn thay quần áo cho tôi à…”
Tiêu Trường Uyên gật đầu: “Chứ còn sao nữa?”
Vân Phiên Phiên: “…”
Cái dáng như sắp nổi bão của ngài lúc nãy.
Trông giống mở màn của mấy bộ truyện hấp diêm lắm á.
Thật sự rất khó để khiến cô không suy nghĩ linh tinh.
Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên với vẻ mặt lạnh lùng.
“Nàng muốn trẫm cởi giúp nàng hả?”
Khuôn mặt nhỏ của Vân Phiên Phiên lập tức đỏ ửng lên: “Tôi tự cởi được, ngài đừng nhìn lén nhé…”
“Có góc nào trên người nàng là trẫm chưa nhìn đâu?”
Má Vân Phiên Phiên đỏ hây hây vì xấu hổ, cô cầm cái gối gấm trên long sàng lên quẳng về phía Tiêu Trường Uyên. Quẳng xong cô mới thấy hối hận, sợ Tiêu Trường Uyên sẽ mặt rồng giận dữ. Nhưng Tiêu Trường Uyên không hề tức giận, ngược lại, chàng còn lấy làm thản nhiên tự đắc lắm.
“Trẫm lấy quần áo cho nàng.”
Dứt lời, Tiêu Trường Uyên quay người bỏ đi. Một lát sau, Tiêu Trường Uyên đưa một bộ cung trang đẹp đẽ xa hoa cho cô.
“Đi tắm đi.”
“Thế, thế thì ngài không được phép nhìn lén đâu đấy.”
“Trẫm không nhìn đâu.”
“Ngài nói phải giữ lời nhé.”
“Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh.”
Vân Phiên Phiên đành phải ôm cung trang đi tắm gội ở bể nước nóng bằng bạch ngọc. Sau khi sợ sệt tắm táp rửa ráy mau lẹ, thay bộ cung trang sạch sẽ thoải mái vào, cô đi ra từ đằng sau bức bình phong.
Tiêu Trường Uyên ngồi trên long sàng.
Vươn tay ra với cô.
“Lại đây.”
Cô không ngờ.
Anh bạo quân này lại là một đấng quân tử.
Chàng thật sự không ép cô.
Vân Phiên Phiên nghe lời đi qua.
Tiêu Trường Uyên nhìn phần cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của Vân Phiên Phiên, nhíu mày hỏi: “Tay làm sao đấy?”
Cổ tay Vân Phiên Phiên vẫn cột băng trắng.
“Giang Xá Ngư nói tôi bị lũ cướp đả thương.”
Cô không biết giữa Tiêu Trường Uyên và Giang Xá Ngư, ai nói thật ai nói dối, nhưng cô lại vô thức tin tưởng Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên lập tức gọi ngự y vào khám vết thương cho Vân Phiên Phiên. Ngự y cũng không phát hiện ra điều gì lạ thường, chỉ nói là cô cần tĩnh tâm tu dưỡng, còn dâng cả thuốc mỡ trị sẹo lên.
Ngự y lui ra rồi, Tiêu Trường Uyên tự bôi thuốc cao cho Vân Phiên Phiên, mặt hơi khó ở.
Vân Phiên Phiên lo lắng nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Ngài không vui à?”
“Trẫm muốn giết Giang Xá Ngư.”
“Tại sao?”
“Hắn đã làm nàng bị thương.”
Cơn giận đang sôi trào cuồn cuộn trong lòng Tiêu Trường Uyên.
Món bảo bối mà chàng còn chẳng dám cắn mạnh, lại bị con kiến hôi Giang Xá Ngư kia làm bị thương.
Vân Phiên Phiên an ủi chàng: “Tôi không sao.”
“Trẫm thì có sao đấy.”
Vân Phiên Phiên khuyên: “Nhưng nếu ngài giết Giang Xá Ngư rồi, tôi sẽ không bao giờ biết được chân tướng nữa.”
Tiêu Trường Uyên hơi nhăn trán lại, nói: “Giang Xá Ngư sẽ tiến cung vào giờ Dậu (17-19h), đến lúc đó nàng núp sau bình phong mà nghe.”
“Vâng.”
Tiêu Trường Uyên cho người mang đồ ăn vào, đám người hầu dâng những thức ngon vật lạ lên. Vân Phiên Phiên ngạc nhiên phát hiện chỗ thức ăn này toàn là những món cô thích. Cô thầm lấy làm lạ, chẳng lẽ Tiểu Hoa không chỉ trùng tên với cô, mà còn có sở thích y hệt như cô ư?
Lòng Vân Phiên Phiên đã loáng thoáng nảy ra một ý, nhưng suy nghĩ ấy hoang đường quá, nên cô chẳng dám nghĩ nhiều thêm.
Ăn xong bữa trưa, Vân Phiên Phiên hơi buồn ngủ. Còn hơn một canh giờ nữa mới tới giờ Dậu. Dường như nhận ra cô đang mệt, Tiêu Trường Uyên nói: “Đi ngủ đi.”
Vân Phiên Phiên trèo lên long sàng. Cô đang chuẩn bị ngủ thì phát hiện Tiêu Trường Uyên cũng lên theo, cô lập tức ôm chặt chiếc gối vào lòng: “Ngài định làm gì?”
Tiêu Trường Uyên nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng.
“Trẫm cũng muốn ngủ trưa.”
“Vậy, vậy thì tôi ra trường kỷ ngủ.”
Nói đoạn, Vân Phiên Phiên định đứng dậy ngay.
Nhưng Tiêu Trường Uyên lại cầm cổ tay cô, ấn cô lên long sàng: “Không được phép rời xa trẫm.”
Vân Phiên Phiên sợ tái mặt nói: “Bây giờ tôi mất hết ký ức rồi, ngài chỉ là người dưng với tôi thôi, tôi không muốn chung chăn gối với người lạ…”
“Vậy nàng muốn thế nào?”
“Tôi sẽ ngủ trên trường kỷ.”
Ánh mắt Tiêu Trường Uyên u ám, chàng trầm giọng nói: “Vân Phiên Phiên, nếu trẫm thật sự muốn cưỡng bức nàng, thì đến 100 nàng cũng chẳng cản nổi trẫm. Nếu trẫm muốn ép nàng thật, thì dù nàng có ngủ trên trường kỷ cũng không thoát được đâu.”
Sắc máu trên mặt Vân Phiên Phiên dần cạn sạch.
Tiêu Trường Uyên cúi người hôn lên trán cô, nụ hôn lạnh lẽo kia rõ ràng vô cùng dịu dàng tình cảm: “Nhưng trẫm yêu nàng, nên trẫm tôn trọng nàng. Trẫm sẽ không ép nàng, nhưng nàng cũng không được ép trẫm rời xa nàng, hiểu chưa?”
Chàng trấn an cô, vừa dịu dàng lại vừa lạnh lẽo.
Vân Phiên Phiên cố nén nước mắt nói: “Hiểu rồi ạ.”
Tiêu Trường Uyên cụp mắt nhìn cô một lát, chậm rãi buông lỏng cô ra. Chàng ngủ bên cạnh cô, nắm tay cô. Vân Phiên Phiên những tưởng có chàng sát bên, cô sẽ không ngủ được, nhưng thực ra cô lại ngủ mê man.
Mãi đến khi Tiêu Trường Uyên dịu dàng đẩy cô thức giấc.
“Phiên Phiên, tới giờ Dậu rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Phiên Phiên: Tên chết tiệt, tới chương áp chót mà chàng còn sống lỗi vậy hả?
Tiêu Trường Uyên: Chẳng ai có thể chia cách đôi mình đâu, kể cả nàng cũng không được!
[HẾT CHƯƠNG 84]