Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cậu đưa tay với lên cặp v* đang vươn cao kia, rồi bàn tay lại quay về giữa khe v*i cọ đi cọ lại trên đó, năm ngón tay siết chặt lấy đầu v* khiến đầu v* thịt vốn đã bé tí tẹo càng co chặt lại hơn nhiều.
Ngay trong lúc Thi Thanh đang muốn rên lên, thì cậu bỗng nhiên chặn kín miệng cô lại, chèn ép tiếng rên rỉ của cô ngược về, Thi Thanh không khỏi trợn to mắt, điều này khiến cô khó chịu kinh khủng.
Nhưng cậu lại chẳng quan tâm, chỉ lần mò cướp đoạt lấy bờ môi và thân thể cô, trong lúc hôn hít bú mút, xoa bóp cô, vẫn không quên lột quần của mình ra, đương nhiên là Thi Thanh có thể cảm giác được động tác của cậu, cô cũng phối hợp mò lên eo cậu rồi nắm chặt lấy cây chày thịt đang trên đà cương cứng kia, cây chày thịt kia ở trong tay cô chẳng bao lâu đã cứng hẳn lên, nhằm thẳng vào lỗ huyệt giữa hai chân cô vội vã muốn thọc vào.
Thi Thanh nâng phần hồng lên, lỗ huyệt nuốt hết cây chày thịt đó vào, vang lên một tiếng phụt khe khẽ, Ninh Cẩn quen mui thấy mùi ăn mãi, dục vọng vô cùng vô tận, hoàn toàn không cách nào thỏa mãn được, chỉ là một buổi sáng ngắn ngủi mà đã khiến cậu bực bội vô cùng, cuối cùng giờ phút này cũng được thọc vào cơ thể cô, cậu chỉ cảm thấy thỏa mãn, gấp gáp nắc chày thịt ra vào mấy cái an ủi chút bực bội còn sót lại kia, lúc này mới thả chậm động tác lại, chậm rãi hưởng thụ sự sung sướng của buổi trưa này.
Suy nghĩ của Thi Thanh chẳng khác cậu mấy, cô còn nghĩ nhiều thêm một tầng, ngày mai phải đi rồi, hôm nay là quãng thời gian cuối cùng,
nếu đã như vậy thì đương nhiên phải tận hưởng một phen.
Thực ra cô hơi khiến người ta ghét một chút, không cần biết là nam hay nữ, chung đụng với nhau thì cũng được, nhưng không thích đến quá gần, hơn nữa cô thường cảm thấy phiền phức.
Cố tình vào lúc chàng trai đến gần cô, cô lại không cảm thấy chán ghét điểm này, bản thân cô cũng cảm thấy ngạc nhiên, sau đó mới nhất thời hứng lên hẹn nhau đi ăn khuya, sau đó là một đống chuyện tiếp nối.
Kết quả lại thành như bây giờ, trên người chàng trai vẫn còn mặc áo sơ mi trắng, vì cậu ra ngoài hoạt động một vòng lên trên áo sơ mi có dính chút bụi bẩn và mồ hôi, cậu đang phủ lên người mình, cô có thể ngửi được mùi trên người cậu rõ ràng hơn, đó là mùi hương thật khó tả, nhưng rất dễ ngửi.
Cô nghĩ đây có lẽ là mùi hương của sức trẻ đi.
Thân dưới càng nóng rực lên, cả người cô đều bắt đầu rạo rực, sờ loạn trên bờ eo cậu, đưa tay cởi chiếc áo sơ mi kia ra, lồng ngực đẹp đẽ bại lộ ngay trước mắt, cô vừa sờ vừa cào, chẳng mấy chốc đã cào cho Ninh Cẩn nắng lên, lực khống chế và tốc độ gì đó hoàn toàn đã bị cậu ném ra sau đầu, hành động của cậu rất phù hợp với độ tuổi của cậu, xiên thẳng đâm thủng, kích thích lạ thường, dường như có tinh lực dùng mãi không hết, không ngừng nắc chiếc chày thịt của mình, lối mòn và chày thịt liên tục ma sát vào nhau, bên trong lối đi càng ngày càng nóng lên, còn vì tốc độc của cậu quá nhanh mà phát ra tiếng nước phụt phụt phụt.
“Ư, a, a, a, a…..”
Tiếng rên rỉ của Thi Thanh càng to hơn một chút, cô bị kích thích tới nỗi cả người cuộn chặt lại, nhưng cô lại bị giam trên chiếc ghế bành có đệm mềm bằng gỗ, không thể nào thoát ra được, cô bắt đầu thất thần, cả cơ thể chỉ còn lại từng đợt khoái cảm nối tiếp nhau nhấn chìm mất.
Thời gian trôi đi từng chút một, âm thanh của Thi Thanh ngày càng khàn đi, nhưng cậu hoàn toàn không hệ thả chậm động tác.
“Chậm chút, chậm chút thôi….Chân tôi sắp bị chuột rút rồi...”
Thi Thanh bắt đầu hoảng loạn, hai hôm nay cơ bản cô không nói dối mấy, trước kia ít nhiều là vì đùa dai, mà hiện tại cô lại vì khát vọng sinh tồn chính đáng của mình.
Chiếc ghế đã hạn chế đi sự phát huy của Ninh Cẩn, đâm thọc một lát, dục vọng ý loạn tình mê kia đã được giảm bớt, lại bị gợi lên, thậm chí càng mãnh liệt hơn, cậu càng ra sức dập mạnh vào cô.
Vì thế cậu thả chậm động tác, bế bổng Thi Thanh còn đang định lùi về sau lên, đi tới bên cạnh sô pha đặt cô xuống, lúc này Thi Thanh mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, mà một giây sau giữa hai chân cô bị dập tơi bời hoa lá, chày thịt càng trở nên cứng rắn kia dập thật sâu vào trong cơ thể cô, va chạm khiến cô hơi di chuyển về phía trước một chút.
“A!”
Sau tiếng rên rỉ ngắn ngủi này, chào đón cô là từng cú nắc liên tiếp, mỗi một lần cậu đều dập thật mạnh, mỗi lần đều đâ.m đến nơi sâu nhất của cô.
“Ư, a, a, a,…..!”
Thi Thanh vốn cảm thấy đã đủ mãnh liệt rồi, nhưng cô đã xem thường năng lực học hỏi của Ninh Cẩn, trong lúc cậu cảm thấy tầm tầm rồi, thì lật người Thi Thanh lại, dùng phương thức dập từ phía sau, cậu biết cách này có thể mang đến cho Thi Thanh cảm giác kích thích mãnh liệt nhất, mà động tác này cũng chỉ thích hợp dùng vào lúc kết thúc, quá sớm thì cô không thể nào chịu nổi.
Đúng như dự đoán vừa thay đổi tư thế, cả người cô cứng lại, đó là trạng thái khẩn trương, phòng bị.
Gương mặt cô vùi vào trong sô pha, còn quay lại nhìn phía sau, giọng nói mang theo chút vội vàng nói: “Thực ra không cần phải thế này….”
Ninh Cẩn dùng một cú dập thật mạnh trả lời cô, phút chốc cả cơ thể cô rung lên, túm chặt lấy chiếc gối ôm trên sô pha, gương mặt hoàn toàn đã bị dập thất thần.
“Ư! Cậu…A, a, a,...”
Không đợi Thi Thanh mắng xong, Ninh Cẩn rút chày thịt được lỗ huyệt ướt át của cô bao bọc lấy ra, nhắm chuẩn vào mảnh thịt mềm mẫn cảm, thọc từng cú từng cú vào đó, cơ thể cô nhích lên phía trước từng chút một theo mỗi chú nhấp, hai chân bắt đầu run rẩy, nhưng bờ eo lại vào trong trạng thái căng chặt, cậu bắt lấy eo cô mạnh bạo cố định lấy vị trí của cô, bắt đầu nhanh chóng đâm thọc.
Tiếng bạch bạch bạch và a a a vang vọng khắp căn phòng, Thi Thanh đã không còn nghe rõ giọng của mình nữa, rên rỉ hoàn toàn xuất phát từ bản năng, não bộ cô là một vùng trắng xóa, chỉ còn lại cơ thể bị khoái cảm kích thích bao trùm lấy, lan tỏa ra từng sợi dây thần kinh trên khắp cơ thể cô.
“A, a, a,….Tôi thực sự….A~”
Trong một khoảnh khắc nào đó, hai chân cô run lên mãnh mẽ, cơ thể căng chặt cũng bỗng được giải phóng, cảm giác sung sướng không thể nào sánh được xông thẳng lên, làm dịu bớt cảm giác đau đớn lâm râm mà khoái cảm kích thích quá độ mang tới, cơ thể cô bỗng mềm oặt xuống, tiếng rên rỉ cũng nhẹ đi nhiều, Ninh Cẩn cũng bắn ra luôn.
Sau khi cậu bắn xong bèn thuận thế nằm bên cạnh cô, nhìn ánh mắt mê li và tiếng thở phì phò của cô, hô hấp dần trở nên đồng bộ, từng chút một nhịp nhàng với nhau.
“Lần sau không được như thế này nữa đâu đấy.” Lúc Thi Thanh tỉnh táo lại thì não bộ vẫn trong trạng thái hưng phấn, cô vẫn không quên nói như vậy.
Ninh Cẩn không trả lời, chỉ cọ lên cổ của cô, vùi đầu vào trong mái tóc của cô, khẽ lẩm bẩm một câu: “Mồ hôi của chị thơm quá.”
Cậu lại ngẩng đầu nhìn về phía Thi Thanh, hôn lên cằm cô nói: “Buổi chiều tôi không có tiết.”
“Tôi mệt rồi.” Thi Thanh hít sâu một hơi.
“Thế thì nghỉ ngơi một lát.” Ninh Cẩn không làm tiếp nữa, nhưng mà quả thực cậu đang cân nhắc đến việc một ngày không thể nào chỉ làm một lần được, cho nên sau này vẫn nên để tư thế này lùi về sau một chút nữa, cậu lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Thi Thanh vẫn cảm thấy hơi tê chân, không chỉ là đùi, cả người cô đều có cảm giác tê dại, cảm giác này khiến cô nghi ngờ vừa rồi không phải mình làm tình với một người đàn ông, mà bị điện giật một ngày một đêm.
Bọn họ cứ nằm như vậy, cậu sờ tôi, tôi sờ cậu, mãi đến mười phút sau mới đứng dậy, tắm rửa đơn giản xong ăn cơm trưa, Thi Thanh lại ngồi về trước máy tính chơi trò chơi.
Tuy Ninh Cẩn vẫn muốn làm nhưng không thể cưỡng ép cô nên chỉ đành ngồi chơi trò chơi với cô.
Buổi tối Ninh Cẩn đi mua cơm, quán cơm mà Thi Thanh muốn ăn hơi xa, hơn nữa không cung cấp dịch vụ giao hàng, cho nên cậu chủ động đề nghị đi mua về.
Thi Thanh nhân lúc cậu đi mua cơm thì đi mất.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");