Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mối Tình Đầu - Mông Diện Hàm Ngư
  3. Chương 20
Trước /26 Sau

Mối Tình Đầu - Mông Diện Hàm Ngư

Chương 20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô bị ấn trên giường gặm cắn một trận, về việc hàm răng cậu rất cứng, đến hôm nay cô cũng coi như là hiểu rồi, trong đau đớn còn kèm theo khoái cảm, cắn mút lẫn nhau một trận, vùng riêng tư của hai người thi thoảng lại đụng chạm vào nhau, mắt thấy sắp đi vào rồi, cô cảm giác lỗ nhỏ của mình bắt đầu khẩn trương lên, kết quả chính là ăn trượt mấy cây chày thịt kia, đang lúc cô nghi ngờ rằng đối phương làm lạnh một lần để dành thời gian giày vò cô, thi đã bị cậu lật người lại, mặt hướng xuống dưới, bờ mông bị túm lên.

Đây….

Cô chắc chắn rằng, quả thực cậu muốn giày vò cô, dùng động tác mà cô không thể nào chịu nổi nhất.

Cô đã dự đoán được lát nữa bản thân mình sẽ thê thảm đến mức nào rồi, trong nỗi lo lắng lại dâng lên một khát vọng không tên.

Khi chày thịt chen chúc vào lối đi chật hẹp gần nửa năm không có bất cứ vật nào cắm vào, có chút khó khắn, Ninh Cẩn không khói nhướng mày lên, cơn giận dữ bỗng nhiên bay đi non nửa, cuối cùng cậu cũng tin câu “Vì là cậu tôi mới như thế” của cô là thật.

“Shhhh….” Thi Thanh còn chưa cảm nhận được khoái cảm, đã thấy đau đớn trước tiên, tiếng hít thở đau đớn của cô vang bên tai Ninh Cảna, vậy lên cơn giận một lần nữa bị đánh bay đi, nhưng vì lửa giận quá mức mạnh mẽ, bởi vậy không dễ dàng dập tắt được, mà khiến cậu chẳng thèm nể tình dập thẳng vào trong, khiến toàn thân cô run lên, hét lên một tiếng,

may mà nước nôi trong khe thịt của cô đầy đủ, giảm bớt phần nào cơn đau đớn.

Cho dù ngày đêm hồi tưởng lại hai ngày ngắn ngủi đó, nhưng đến khi thực sự chạm vào cảm giác đó hoàn toàn không giống, cậu dập Thi Thanh hệt như lần đầu tiên ch*ch cô vậy, sau khi nắc mạnh mấy lần, đã nhanh chóng tìm được mẩu thịt nhạy cảm kia của cô, mạnh mẽ chọc thẳng vào đó, từng cú dập thọc thẳng vào nơi mềm mại, khoái cảm cực lớn ập tới, gần như khiến cầu bay cả hồn.

“Ư, a, a, a……Nhẹ thôi, nhẹ thôi…..Hu hu….”

Thi Thanh sắp điên mất rồi, nơi đó của cô đúng là nhạy cảm quá mức, chạm vào một cái là nhũn cả ra, càng đừng nói đến bị giã liên tục vào, cô cảm thấy mình sắp tiểu ra luôn rồi, cả người luôn trong trạng thái căng chặt, cơ thể không ngừng bị kích thích run cả lên, cảm giác tê dại quá mức mãnh liệt sắp chuyển hóa thành đau đớn, khiến trong đầu cô chỉ còn lại một đống từ ngữ xin tha, mới được mấy phút cô đã bắn ra một lần, nhưng đối với Ninh Cẩn mà nói bữa tiệc mới bắt đầu thôi.

Đương nhiên cậu có thể cảm nhận được trạng thái cơ thể của cô, tốc độ không giảm mà còn nhanh hơn, khiến tiếng rên rỉ của cô càng to hơn, cậu lại nổi lên ý xấu, cúi người xuống, kéo gương mặt của Thi Thanh qua, dùng cánh môi chặn lấy môi cô, một cánh tay bắt lấy eo cô, một tay khác bóp lấy v* thịt của cô, dùng sức rất mạnh, nhưng lúc này Thi Thanh đã không cảm giác được cái gì gọi là đau đớn nữa, cô chỉ thấy mình sắp ngất đi rồi, tiếng thét theo bản năng bị chiếc hôn đè lại.

“Ư, ư, ư….”

Thay thế vào đó là những tiếng hừ hừ, tiếng nước và tiếng phạch phạch phạch.

Trong lúc Ninh Cẩn lấy hơi thì rời khỏi cánh môi cô chốc lát, cô đứt quãng nói: “Cậu đừng giã mạnh như thế….Nhẹ thôi….Đau quá...”

Giọng nói của cô còn mang theo tiếng nức nở, nhưng Ninh Cẩn chẳng hề thương tiếc cô, giã vào bên trong cô hệt như máy đầm, cả người cô bị đâm loạng choạng, cánh tay đều cứng ngắc rồi, nhưng cô chẳng có cảm giác rõ rệt mất, cảm giác ở nửa người dưới quá mức mãnh liệt, che lấp hết cảm giác của những bộ phận khác.

“Chị không biết nói chút gì khác nữa à?” Hô hấp của Ninh Cẩn trởn ên thô nặng hơn.

“Tôi….Tôi không chịu nổi nữa….” Giọng của Thi Thanh đều khàn cả rồi.

Mười mấy phút sau đó, Ninh Cẩn luôn duy trì tốc độ giã mạnh mẽ như thế, ban đầu Thi Thanh còn có sức xin tha, nhưng đến cuối cùng ngay cả nói cũng chẳng ra lời, chỉ còn lại tiếng thở phì phò.

Ninh Cẩn không ngừng va chạm vào khối thịt mềm kia, còn đưa tay sờ soạng lung tung trên cơ thể cô, đủ các thể loại gặm cắn hôn mút, Thi Thanh chẳng có sức lực nào mà phán kháng nữa.

Trong giây phút Ninh Cẩn bắn ra, Thi Thanh nằm rạp người trong ổ chăn, cả người cô chỉ có một cảm giác: …..Sống rồi.

Còn có, còn mẹ nó sướng thế.

Tuy rằng rất sướng nhưng quả thực là cô không chịu nổi.

Thi Thanh há miệng thở dốc từng cơn, lại không nhịn nổi cảm thấy khó hiểu vì loại mâu thuẫn này.

Dư âm của khoái cảm kéo dài rất lâu, Ninh Cân đứng bên cạnh cô hút một điếu thuốc, tiện thể đưa cho cô một điếu, lúc Thi Thanh muốn chống người dậy đón lấy mới phát hiện mình chẳng còn sức nữa, cánh tay mềm oặt, chỉ một động tác dựa vào vách tường rất đơn giản mà cô đã thấy vô cùng khó khăn.

Cô rít sâu một hơi thuốc, nhả ra, những khoái cảm lẫn lộn trong đầu mới rút đi một chút, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm thoải mái, cùng với tri giác của các bộ phận trên người.

Nhức mỏi, đau, tê dại.

Cô cúi đầu là có thể nhìn thấy thảm trạng của cơ thể mình, hệt như thôn làng bị đánh cướp quét qua, để lại toàn là dấu vết bạo loạn.

Trước ngực toàn là vết bú mút gặm cắn, còn có mấy vết răng, trên bụng, cánh tay đều có, có lẽ dưới đùi cậu không cắn được tới nên mới may mắn thoát khỏi, chỉ là nơi đó có hết vệt cào nào đến vệt cào khác….

Trước kia lúc bọn họ giã nhau cũng rất kích thích, nhưng không hề tạo ra thảm trạng này trên cơ thể chỉ trong một giờ đồng hồ.

Rốt cuộc là trong thời kỳ nổi loạn của cậu tính cách thay đổi nhiều, mới đột ngột thay đổi tác phong, hay là vì cậu quá đỗi giận dữ nhỉ?

Thi Thanh lặng lẽ nhìn cậu, phát hiện trên người cậu vẫn sạch sẽ, chủ yếu là cô không với tới.

Đúng là khốn nạn.

Hút xong một điếu thuốc, Thi Thanh đang định đi tắm, lại bị ấn lên trên giường, sau khi trải qua thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Ninh Cẩn lại nắng chói chang rồi….

Cậu bắt lấy Thi Thanh gặm cắn, để lại rất nhiều dấu vết trên người cô, sau đó lại bắt lấy cô hung hăng giã một trận nữa, mà vẫn là dùng tư thế vào từ phía sau, lúc kết thúc, Thi Thanh không nói ra lời, cổ họng đau đớn.

Cô thực sự chẳng còn sức nữa, được Ninh Cẩn bế vào phòng tắm, phòng tắm không lớn, gắng gượng lắm mới có thể chứa được hai người, hơi đụng một chút là sẽ chạm vào đối phương, nhưng đối với hai người thì đây chẳng phải vấn đề gì, cả quá trình Ninh Cẩn và cô dán vào rất gầm, dường như có thể nói là dính lên người cô, cọ rửa cho cô sạch sẽ.

Đến khi nằm vào ổ chăn ấm áp, Thi Thanh chỉ có một cảm giác là khắp người đau đớn.

Cô bị mài mòn đến mức không còn tức giận nổi, cộng thêm cơn buồn ngủ ập tới, cũng không nghĩ thêm gì, đối với cánh tay ôm chặt lấy mình cô chọn cách lơ đi, nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai thức dậy, cô mới phát hiện cơ thể còn nhức mỏi hơn cả tối qua, lần này còn có thêm cảm giác đau cứng người.

Mà mới sáng sớm Ninh Cẩn đã nổi điên, bắt lấy cô bắt đầu gặm cắn….

Thi Thanh không từ chối, chủ yếu là cánh tay tê cứng, hơi động một cái đã thấy mệt rồi, khi bờ môi của cậu rời khỏi miệng cô liếm sang chỗ khác, cô mới nói: “Trùng hợp quá.”

Ninh Cẩn ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi: “Trùng hợp gì?”

“Hôm nay là chủ nhật.” Thi Thanh nhìn cậu nói, “Tối qua là thứ bảy.”

Dường như Ninh Cẩn hơi ngớ ra, sau đó mới phản ứng lại được cô đang chỉ điều gì, lần đầu tiên nói chuyện của bọn họ cũng là vào ngày thứ bảy, trải qua ngày chủ nhật cùng nhau, sau đó thứ hai cô đi mất.

Liên quan tới việc cô rời đi, Ninh Cẩn vẫn canh cánh trong lòng.

Mà cậu siết chặt lấy eo cô khiến cô trốn lên phía trên, suýt thì bị bóp đau sốc hong.

Thi Thanh bắt lấy bàn tay của cậu nói: “Cậu có biết với tình huống ngày hôm qua, tôi có thể gọi cảnh sát bắt cậu đi không.”

“Chị sẽ báo cảnh sát à?” Ninh Cẩn hỏi. “Không đâu.” Thi Thanh trả lời.

Thi Thanh biết trong tình huống bình thường cô nên cực kỳ phẫn nộ mới đúng, thế nhưng mỗi khi nằm bên cạnh cậu, chẳng hiểu sao cô lại ngủ rất ngon, điều này đối với cô mà nói cực kỳ quan trọng. Chất lượng giấc ngủ tốt lên, tâm trạng của cô cũng tốt, không thể nào mà tức giận cho được.

Ninh Cẩn nhướng mày: “Vì sao chứ?”

Thi Thanh không trả lời câu hỏi này, mà hỏi vặn lại: “Tôi sẽ định cư ở đây, đợi đến khi cậu tốt nghiệp nếu vẫn còn hứng thú với tôi thì chúng ta sống chung đi.”

Ninh Cẩn ngẩn ra, lại cau mày nói: “Chị lại dỗ dành lừa bịp tôi đúng không?”

Thi Thanh buông tay cậu ra, thuận thế trượt lên cổ tay, đến khuỷu tay, sườn cổ, cuối cùng đặt lên gương mặt cậu xoa bóp nói: “Không lừa cậu,

mỗi khi được nghỉ cậu cũng có thể tới đây, có lẽ tôi sẽ ở chỗ này thêm nửa năm nữa.”

“Thật sao?” “Đương nhiên.”

Ninh Cẩn đè mạnh lên người cô, ánh mắt rực sáng nói: “Bây giờ tôi muốn bắn vào trong người chị.”

“Không được, tôi mệt lắm.” Thi Thanh lắc đầu từ chối.

Ninh Cẩn đột nhiên bị đề nghị của cô bao phủ lấy, đã chẳng nhớ giận dữ nữa, khi nghe thấy cô nói mệt còn nằm xuống bên cạnh cô luôn, túm lấy tay cô, chẳng hề mang bất cứ dục vọng nào, chỉ đơn thuần là túm lấy.

“Chị nói hiện giờ không được, không phải nói không thể bắn vào trong người chị, đúng không?”

“Đều không được.” Thi Thanh trả lời.

“Tôi muốn kết hôn với chị.” Ninh Cẩn nói tiếp.

“Cũng không được.” Thi Thánh kéo chăn đắp kín đầu, chuẩn bị ngủ nướng một giấc.

“Vậy thì tôi còn có thể làm gì?” Thậm chí Ninh Cẩn đã bắt đầu giả vờ đáng thương, giọng nói còn kèm theo chút ấm ức.

“Tôi.”

Sắc mặt Ninh Cẩn đờ đẫn, sau đó nghiêng người đưa một cánh tay xoa bóp lấy bụng cô, cậu còn che giấu nói: “Tôi xoa bóp cho chị thoải mái chút.”

Xoa mãi xoa mãi đã xoa tới trên ngực cô, vần vò hai bầu v* thịt, động tác của khe khẽ chậm chạp, cũng khá là giống với mát xa, quả thực khiến Thi Thanh có cảm giác được thả lỏng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /26 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chiến Thần Vô Song

Copyright © 2022 - MTruyện.net