Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh mắt của Thi Thanh khi nhìn cậu mang theo
sự ngạc nhiên, dường như là bị đề nghị của cậu chọc cười, nhưng mà cô vẫn đẩy cậu ta nói: “Đừng nữa, cậu ngồi đây trước đã, tôi đi nói chuyện với bà ta.”
Dục vọng của cô giống như vòi nước, không hề tồn tại những lúc vỡ đê, chỉ cần đóng van sẽ dừng lại ngay lập tức.
Ninh Cẩn phát hiện ra chuyện này, bỗng cậu cảm thấy trên phương diện này của cô rất khó giải quyết, nó đã đanh bay sự tự tin của cậu, vì không có kinh nghiệm gì nên bỗng chốc cậu thấy khó nhằn kinh khủng.
Lúc Thi Thanh vào phòng vệ sinh tắm rửa còn không quên nói vọng ra với người bên ngoài một tiếng: “Đợi một tí.”
Lúc này tiếng gõ cửa mới ngừng lại.
Ninh Cẩn vốn cho rằng chủ nhà đến
là bàn về việc thuê nhà linh tinh, nhưng mà nghe một lát mới phát hiện ra là chủ nhà đã bán phòng ở, tới đây để trả lại tiền thuê và tiền
cọc cho Thi Thanh, hơn nữa bảo cô tốt nhất là dọn đi trong ngày mai.
Câu trả lời của Thi Thanh là: “Biết rồi, cháu chuẩn bị hết
rồi, chút chuyện cỏn con này mà còn làm phiền dì đích thân tới à?”
Trong lời nói của cô mang theo vẻ châm chọc, dường như cũng kích thích tới chủ nhà, nhưng mà ngại khí thế của
cô quá mạnh mẽ, chủ nhà đành phải nuốt lời vào bụng, chỉ nói:
“Dì tiện thể đến xem tình trạng phòng ở thế nào, nhưng mà dì tin tưởng cô, sẽ không bày bừa rác rưởi khắp phòng đâu, thuận tiện tới tạm
biệt nhau, dù sao thì đã là khách thuê lâu năm rồi, cô xem gì còn mang quà tới này, là cua lông đấy, đây phải đưa luôn cho
cô không thì dễ hỏng lắm.”
“Cảm ơn.” Thi Thanh nhận lấy quà rồi đi vào nhà.
Bị xen ngang như thế này thì không làm
tiếp được, Thi Thanh dứt khoát đưa cua lông cho Ninh Cẩn, nói: “Mang về chia cho bạn cùng phòng ăn chung đi.”
“Tôi không có bạn cùng phòng.”
Sau khi trả lời, Ninh Cẩn lại hỏi: “Chị không thích ăn cua à?”
Cậu thuận thế nhận lấy hộp cua lông, sau đó đặt ở chỗ trống bên cạnh, không hề có ý định muốn mang nó đi.
“Cũng không hẳn là thích hay không thích, tôi chỉ cảm thấy ăn nó phiền.” Thi Thanh trả lời.
Sau đó Thi Thanh đã nhìn thấy cậu đi rửa cua, còn cố ý lấy chiếc bàn chải dự phòng chưa từng dùng của cô để cọ cua cho sạch sẽ.
Thi Thanh đứng dựa một bên khoanh tay nhìn cậu nói: “Cậu muốn nấu ở đây à?”
“Ừ.” Ninh Cẩn quay đầu nhìn cô một cái, trước tiên là nhìn gương mặt của cô, sau đó là đôi v* bị cánh tay đẩy phồng lên, yết hầu cậu trượt lên trượt xuống, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Bây giờ tôi phải
xử lý đống cua này, hi vọng chị có thể ra ngoài chơi game một lúc mà không cần dùng dáng vẻ này đứng trước mặt tôi, tôi sẽ phân tâm đấy.”
Thi Thanh nhún vai, đôi v* kia run rẩy một chút, Ninh Cẩn sắp bóp nát con cua rồi, cảnh tượng này đối với một chàng trai vừa mới khai
bao đúng là quá kích thích.
May mà Thi Thanh nhanh chóng quay về chơi game rồi, Ninh Cẩn hít sâu mấy hơi, lúc này mới đè ép cơn tình dục vừa cuộn trào lên trong lồng ngực.
Sau khi cậu rửa sạch cua, đặt lên nồi hấp, hơi nóng nhanh chóng bay ra khắp căn phòng, Thi Thanh vừa nhìn đã muốn đi mở cửa sổ, nhưng bị Ninh Cẩn ngăn lại, lỡ như đối diện có người nhìn thấy dáng vẻ của cô thì chẳng phải rất tồi tệ sao.
Chẳng hiểu sao cậu đã bắt đầu thấy ghen ghét.
Cuối cùng vì không để Thi Thanh đi mở cửa, cậu chỉ có thể bật máy hút khói ồn ào kia lên, lúc này cô không còn làm rộn nữa, đeo
tai nghe vào thì không nghe thấy gì, mà Ninh Cẩn đang pha một bát nước chấm trong tiếng máy hút khói ầm ĩ.
Một khi cậu đã đắm chìm vào chuyện
gì đó sẽ rất chuyên chú, tiện thể cũng sẽ suy nghĩ về chuyện của Thi Thanh một chút.
Hiển nhiên Thi Thanh đối với việc phải chuyển nhà này không
có gì ngạc nhiên, đồ trong nhà cô ít thế này, nói không chừng là đã dọn dẹp qua rồi rồi, chuẩn bị chuyển đi. Cho nên cô mới không để cho
cậu thời gian quá dài, vì cô sắp phải chuyển đi rồi, tới lúc đó cậu muốn tìm được cô rất khó.
Người con gái này chỉ muốn ngủ với cậu một lần!
Trong lòng cậu trào ra lửa giận chua chát, càng nghĩ càng tức, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc cậu làm.
Sau khi làm xong nước chấm, cậu yên lặng ngồi phía sau Thi Thanh xem cô chơi game, đợi đến khi cua được hấp chín, cậu lại lấy một chiếc
kéo đẩy từng thớ thịt ra, mỗi một bộ phận đều để trong một bát
riêng, tám con cua mà cậu làm mất cả buổi sáng, cậu tiện thể cắm một nồi cơm, đợi đến khi tách thịt cua xong, cơm cũng chín rồi. Cậu chạy ra ngoài mua chút đồ ăn về ăn kèm với cơm.
Cứ làm như vậy, lửa giận của cậu đã mài mòn đi đôi chút, cậu phải bình tĩnh lại.
Lúc cậu quay về, Thi Thanh còn đang chơi trò chơi, hiển nhiên
cô đã chơi đến mức nhập tâm, hai mắt cũng chẳng chớp lấy cái, lúc Ninh Cẩn tới gọi cô, cô mới run lên một cái, như bị dọa giật nảy mình.
“Ăn cơm.”
“À….Ờ.” Thi Thanh ngoan ngoãn tháo tai nghe ra, tạm dừng trò chơi.
Khi nhìn thấy thịt cua đã được bóc xong, Thi Thanh rất
kinh ngạc, nhưng không nói gì nhiều, sau khi ngồi xuống chia bát đũa thì bắt đầu ăn.
Lúc ăn cơm, Ninh Cẩn đề nghị nói: “Chỗ tôi ở vẫn còn phòng
trống, nếu chị không để ý, thì có thể chuyển tới ở tạm mấy ngày, đợi khi nào tìm được phòng mới hãy chuyển đi. Hơn nữa chúng ta vẫn còn cuộc hẹn, cũng phải hoàn thành mới được, chị nói đúng không?”
“Quả thực.” Thi Thanh gật đầu tán đồng.
“Vậy đồ đạc của chị thu dọn xong chưa?” Ninh Cẩn thuận thế hỏi.
“Vẫn chưa.” Thi Thanh lắc đầu uống một ngụm nước, sau đó buông đũa xuống, cô đổ nước chấm vào bát sau đó là thịt cua và đồ ăn kèm rồi trộn đều lên.
Lúc này Ninh Cẩn mới nhận ra là đồ của cô thực sự không mua bao nhiêu cả, điểm này coi như cậu hiểu lầm rồi.
“Sao chủ nhà lại đuổi người đột ngột thế, quá đáng lắm đó.” Cậu thăm dò thêm.
“Cũng không hẳn là đột ngột, mấy ngày trước đã nói
rồi.” Thi Thanh nói, “Nhưng đồ của tôi chẳng có nhiều, nên
cũng không thu dọn, đợi đến lúc đó thì mang theo máy tính, điện thoại là được rồi.”
Chỗ này của co không chỉ ít đồ đạc mà còn chẳng có vướng bận gì.
Đây mới là chỗ khó theo đuổi cô nhất, cô hoàn toàn cự tuyệt với cái gọi là vướng bận.
Ninh Cẩn thả chậm tốc độ trả lời, cũng vì để lại cho mình thời gian suy nghĩ.
“Vậy thì ăn xong thì thu dọn một chút đi, có thể mang đi thì mang đi vẫn tốt hơn, khoảng cách cũng không xa đâu, chuyển đi tiện lắm, cũng không cần mua lại nữa, dù sao cũng là dùng thêm mấy ngày. Đợi lát
nữa chuyển qua cũng phải dọn dẹp một chút, làm sớm một chút tốt hơn, thời gian dư giả hơn nữa.”
Lời cậu nói khá là săn sóc, Thi Thanh không tìm ra được chỗ sai, vậy nên cô gật đầu đồng ý, sau đó cô bắt đầu ăn cơm trộn thịt cua.
Quả thực đồ của cô không nhiều lắm, máy tính, điện thoại với các loại dây sạc, một túi quần áo, đồ dưỡng da đồ trang điểm chỉ có chút xíu, đều là những thứ rất cơ bản, nhìn ra được thực ra cô không thích skincare cho lắm, là một người có cuộc sống cực kì đơn giản.
Nhữn thứ này, bọn họ không cần đến dụng cụ mà xách đi luôn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");