Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Anh lại nổi điên sao?”
Lăng Mộ Ngôn tất nhiên là sẽ không bị những lời này dọa sợ, tự nhiên sẽ càng không bị đả động. Hắn lạnh lùng phun ra những lời này xong, liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Ludwig lại gắt gao túm lấy cánh tay của hắn.
“Mộ Mộ, liền không thích ta như vậy sao?” Trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn thấy trong con ngươi của y lóe lên quang mang u lam, ngữ khí tựa hồ thập phần suy sút.
Lăng Mộ Ngôn mặc dù ẩn ẩn cảm nhận được có chút gì đó không quá thích hợp, nhưng không nghĩ quá nhiều, chỉ lãnh đạm liếc mắt nhìn y một cái, rồi hất ra bàn tay đang lôi kéo cánh tay mình của y.
“Nếu Mộ Mộ không thích ta, liền vĩnh viễn lưu lại cùng ta là tốt rồi.”
Ludwig chậm rãi lộ ra tươi cười khiến kẻ khác sởn tóc gáy, ngữ khí thập phần bình tĩnh nói.
Người này là của ta, chỉ có thể thuộc về ta, ánh mắt của hắn chỉ có thể nhìn ta, lỗ tai chỉ có thể nghe ta nói, cũng chỉ có thể đối với ta lộ ra tươi cười.
Phản bội ta ta liền bóp chết hắn, làm cho hắn vĩnh viễn lưu lại cùng mình, không thể chạy thoát là được.
Lăng Mộ Ngôn dừng lại cước bộ, rốt cuộc đã nhận ra không đúng. Bản năng sát thủ một mực ở trong lòng kêu gào nguy hiểm, vì thế hắn chậm rãi quay người qua.
…
“Thiếu chủ, ngài, là ai làm ngài bị thương!!”
Vừa tiến vào cổng lớn của Lăng gia, quản gia liền bước tới nghênh đón. Lúc nhìn thấy vết máu trên mặt thiếu chủ nhà mình, lập tức tức giận, lo lắng cao giọng hỏi.
Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng lau mặt mình một chút, thời điểm thấy trên ngón tay lây dính máu liền thỏa mãn gợi lên khóe môi, “Yên tâm đi quản gia, đây cũng không phải là máu của ta nha.”
Cẩn thận quan sát phát hiện thiếu chủ xác thực không bị thương, quản gia lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười đem thiếu chủ nghênh đón tiến vào, “Xem ra thiếu chủ hôm nay rất vui?”
“Ồ, coi như không tồi.” Lăng Mộ Ngôn trên mặt tràn ngập ý cười thản nhiên, “Gặp được một kẻ ngu xuẩn, rõ ràng nói muốn giết ta, cuối cùng lại luyến tiếc động thủ bị ta đánh ngược lại một trận.”
Quản gia ngây ngẩn, đột nhiên bật cười.
Lăng Mộ Ngôn có chút nghi hoặc nhìn lão, “Quản gia?”
“Nếu là như vậy, người kia nhất định là rất thích người, thiếu chủ.” Quản gia mỉm cười đáp lời.
Lăng Mộ Ngôn khựng lại một chút, như cười như không nâng lên khóe môi, “A… ai biết được.”
“Thiếu chủ, thiếu chủ, ngài rốt cuộc là đã trở về!” Lăng Vũ Uyển kích động bổ nhào tới trước mặt của Lăng Mộ Ngôn, vừa mới chuẩn bị nói cái gì đó lại thấy vết máu đã bị lau qua trên mặt hắn, con ngươi màu lục co rút lại, nhất thời trở nên kinh hoàng, “Thiếu chủ ngài bị thương sao? Ai, là ai dám làm ngài bị thương! Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn ta a a a!!”
Lăng Mộ Ngôn đúng lúc vươn tay chạm trán của cô gái sắp bùng nổ hung bạo, ngữ khí bình tĩnh lại tràn ngập kiên nhẫn, “Ta không sao, đây không phải là máu của ta, không ai có khả năng khiến ta bị thương. A Vũ, ngươi biết mà, phải không?”
Lăng Vũ Uyển cảm xúc dần dần trở nên ổn định, sau đó có chút ngại ngùng nhìn thiếu chủ nhà mình, “Đúng, thực xin lỗi thiếu chủ, em lại gây thêm phiền toái cho ngài…”
Lăng Mộ Ngôn khóe môi hàm chứa ý cười thản nhiên, “A Vũ là bởi vì quá mức để ý ta, làm gì có chuyện gây thêm phiền toái chứ?”
Lăng Vũ Uyển nhất thời ôm hai má đỏ ửng, ngây ngây ngốc ngốc rời đi.
Trên đường lại gặp không ít người của Lăng gia quan tâm mình, Lăng Mộ Ngôn đều kiên nhẫn nhất nhất trả lời. Quản gia yên lặng đi theo phía sau hắn, trên mặt lộ vẻ hiền lành cùng tươi cười vui sướng.
Thiếu chủ quả nhiên rất được lòng người a, xem chừng không qua bao lâu nữa, có lẽ có khả năng không cần tiếp tục kêu xưng hô ‘thiếu chủ’ này nữa.
—– Gia chủ của Lăng thị.
“Oa oa oa Ngôn Ngôn, ba ba con thực quá đáng —– A, Ngôn Ngôn!” Thiếu nữ xinh xắn hoạt bát nhào vào trong lòng Lăng Mộ Ngôn đang mỉm cười, hai mắt ngập lệ ý đồ tố cáo, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn liền hoảng hốt la lên.
“Không có việc gì, không sao hết, không phải máu của con.” Lăng Mộ Ngôn gắt gao ôm lấy bà, đem cằm đặt ở trên bả vai của bà cọ cọ, thanh âm hiếm khi trở nên mềm mại, “Đây đều là máu của một tên ngu ngốc mà thôi, con không hề bị thương nha… ma ma.”
Thiếu nữ… không, Lăng ma ma cảm nhận được ỷ lại hiếm có của con trai yêu dấu, trong lòng nhất thời bốc lên tim hồng phấp phới. Bà ôm ngược lại Lăng Mộ Ngôn, hai má ngượng ngùng tựa như cô gái hồi xuân.
Gia chủ đương nhiệm của Lăng thị theo sau chậm rì rì đi tới thấy vậy tức khắc mặt đen xì, lại không biết nên ăn dấm chua của ai. Đành phải yên lặng quay đầu qua một bên vẻ mặt nghiêm túc ngắm cá cảnh đang bơi qua bơi lại trong bể nước, giả vờ hoàn toàn không trông thấy hỗ động giống như tình nhân của hai người kia.
… Đó là bà xã của ta a, con trai đáng ghét!
… Đó cũng là con ta a, bà xã!
Quản gia thức thời đứng ở trong góc tường, cũng nghiêm túc bắt đầu quan sát cây đinh trên tường. Nói ra đây cũng không phải là lần đầu tiên, lão gia ngài vì sao nhìn thấy vẫn còn mất bình tĩnh như vậy a?
Chậc, lão gia là một lọ dấm chua lại bi ai không biết nên ghen với ai, quả nhiên những người khác đều không thể hiểu nổi.
“Được rồi được rồi, lớn như vậy rồi còn cùng ma ma làm nũng a, mặc dù ma ma quả thực cũng rất cao hứng.” Lăng ma ma vỗ vỗ phía sau lưng của con trai, cười khẽ nói.
“Đâu có làm nũng.” Lăng Mộ Ngôn vành tai đỏ ửng, buông ra cánh tay đang ôm mẹ mình, phượng mâu hơi hơi cong lên.
“Khụ, ta có thể nói chuyện chứ?” Lăng ba ba ho khẽ một tiếng, mặt không chút thay đổi chen vào nói.
Lăng ma ma vẫn tựa như thiếu nữ một bộ dáng dấp vừa thanh thuấn lại vừa quyến rũ lườm gã một cái, trong mắt long lanh ấm áp phong tình vạn chủng, “Tránh ra, không ai muốn nói chuyện với anh!”
Lăng ba ba: “…” Gã chỉ nhịn không được ăn dấm chua mà thôi, vì sao bà xã cùng con trai lại không hợp lại ngó lơ gã?
Lăng ma ma quay đầu lại nhìn con trai ôn nhu hỏi han: “Bảo bối hôm nay dường như rất cao hứng? Là bởi vì cái tên ngu ngốc vừa rồi nói tới sao?”
Lăng Mộ Ngôn ôm mẹ mình ngồi xuống trên sopha, tựa đầu vào bả vai của bà lười biếng đánh ngáp một cái, “Ừm, có lẽ đi.”
“Vì cái gì cao hứng?”
“Đại khái… là bởi vì tên ngu ngốc kia luôn khẩu thị tâm phi.” Lăng Mộ Ngôn híp lại đôi con ngươi đen láy, nhớ tới nam nhân rõ ràng vẻ mặt sát khí động tác nhìn như ngoan độc, nhưng lực đạo so với lần đầu tiên bọn họ giao thủ lại giảm đi hơn nửa, cho nên bị mình đánh gần chết kia, ở trong lòng khẽ hừ một tiếng, khóe môi lại không khỏi tràn ra một nụ cười nhàn nhạt lại chân thật.
“Ngôn Ngôn, con cư nhiên nhận ra người kia khẩu thị tâm phi?” Lăng ma ma vươn tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa mái tóc của con trai yêu dấu, khẽ cười nói: “Rốt cuộc là ai có thể làm cho Ngôn Ngôn luôn luôn không hiểu phong tình nhà chúng ta thông suốt?”
“A? Ma ma, người đang nói cái gì vậy.”
“Ha ha, lẽ nào Ngôn Ngôn không phải là thích người kia sao, bằng không như thế nào sẽ bởi vì loại sự tình trước kia căn bản không thèm để ý tới mà cao hứng.”
“… Ma ma, người lại nói lung tung rồi, con làm sao có thể thích một tên biến thái a.”
“Thực sự không thích?” Lăng ma ma không nhìn vẻ mặt lên án của Lăng ba ba, cúp mắt ý vị thâm trường cười nói, “Gần nhất nụ cười của Ngôn Ngôn chân thật hơn rất nhiều a, là bởi vì ai nha?”
Lăng ba ba ở trong lòng yên lặng khó chịu, mặc dù người kia khiến Ngôn Ngôn trở nên chân thật hơn rất nhiều, nhưng mà… quả nhiên vẫn không muốn để cho Ngôn Ngôn bị người khác cướp đi a, đáng giận!
Ngôn ngôn hiện tại không phải tốt lắm sao, bà xã em vì sao nhất định phải dục tốc bất đạt a? [yên lặng rơi lệ]
* dục tốc bất đạt: nóng vội hỏng việc
Lăng Mộ Ngôn nhàn nhạt nói: “Nhưng mà người kia là biến thái.”
“… Là dạng biến thái gì?”
Lăng Mộ Ngôn nghĩ nghĩ: “Ừm, giống kẻ ngu ngốc… giống biến thái đi.”
Lăng ma ma: “…”
Trầm mặc phút chốc, bà không khỏi bất đắc dĩ bật cười, EQ của Ngôn Ngôn quả nhiên vẫn không đủ a, người kia là kẻ ngu ngốc, đứa nhỏ này cũng là kẻ ngu ngốc, thật là.
“Ma ma?”
“Lại nói tiếp, tiểu đồ đệ kia của con có phải hay không sắp đi ra?” Lăng ma ma cũng không trả lời, ngược lại chuyển đề tài, “Nói thật, thực sự hoàn toàn không ngờ tới con cư nhiên sẽ thu nhận một đồ đệ a, hơn nữa còn chỉ là một người bình thường, chẳng qua không ngờ tới con bé lại thích ứng nhanh như vậy.”
“A Lưu xem như là sát thủ trời sinh đi, lúc trước con đã nhìn ra thiên phú của cô ấy.” Lăng Mộ Ngôn khóe môi cong lên, “Đại khái mấy ngày nữa sẽ trở lại, cũng xem như không cô phụ con vất vả dạy dỗ.”
Lăng ma ma: “…”
Đứa nhỏ nhà mình thật sự là càng ngày càng trung nhị, làm sao bây giờ. Lăng ma ma dở khóc dở cười gõ gõ đầu của Lăng Mộ Ngôn, sau đó hờn dỗi trừng mắt liếc Lăng ba ba một cái —– đều là lỗi của anh!
Mà Lăng ba ba rõ ràng bị giận chó đánh mèo vẫn đang vẻ mặt không hiểu gì cả, mờ mịt nhìn nhìn bốn phía, chuyện gì vậy a?
…
“Sư phụ, tôi đã trở về ~!”
Giọng nói nũng nịu ngọt ngào mang theo kích động vang lên ở cửa, Lăng Mộ Ngôn buông xuống quyển sách trên tay, nâng mắt nhìn về nơi phát ra thanh âm, chỉ nhìn thấy nữ chính tiểu bạch thỏ một thân áo da màu đen xinh xắn lanh lợi đang đứng ở cửa tươi cười ngọt ngào nhìn về phía mình.
Lăng Mộ Ngôn khóe môi hơi hơi nâng lên, đánh giá Kỷ Lưu Cảnh một chút, vừa lòng phát hiện cô từ tiểu bạch thỏ vừa mới học được cách cắn người còn chưa thể thu liễm hung sát đã thành công tiến hóa trở thành thỏ ăn thịt người mặt ngoài tinh thuần lương thiện. Rồi sau đó mẫn cảm phát hiện ra sát khí cùng huyết tinh khí còn chưa rút đi ở trên người cô, hắn không khỏi lười biếng nhướng mày, “Từ trong sân huấn luyện đi ra liền tới tìm ta?”
Kỷ Lưu Cảnh con ngươi màu lục vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu, hồn nhiên không rành chuyện không nhiễm một hạt bụi, cô cười đi tới, cước bộ gần như không phát ra tiếng động: “Đúng a, bởi vì rất muốn rất muốn nhanh chóng nhìn thấy sư phụ nha ~”
“Như thế nào, trong khoảng thời gian này có thu hoạch gì sao?” Lăng Mộ Ngôn lại cầm lấy quyển sách kia, ngữ khí tùy ý hỏi han.
“Đương nhiên là có a, cảm giác từ trong đó học được không ít thứ nha.” Kỷ Lưu Cảnh nhẹ nhàng nhảy đến bên người Lăng Mộ Ngôn ngồi xổm xuống, nâng lên một đôi hạnh mâu sáng ngời trong suốt sùng bái ngưỡng mộ nhìn hắn, “Hơn nữa tôi còn biết được rất nhiều công lao vĩ đại của sư phụ nha, toàn bộ hạng nhất, sư phụ thật sự quá mức lợi hại! … Ừm, mặc dù tôi cũng là hạng nhất nhưng cũng thể phá được thành tích lưu lại của sư phụ.”
Lăng Mộ Ngôn cúp mắt nhìn cô gái với tư thế cực ngoan ngoãn đang nhìn lên mình, ý cười lạnh nhạt túm lấy cằm của cô, phun ra thanh âm như tiếng ngọc vỡ rơi vào trong tuyết câu dẫn mê hoặc lòng người, “Đứa nhỏ ngoan, ngươi đã làm rất tốt. Ta thật sự cao hứng, A Lưu.”
Kỷ Lưu Cảnh sắc mặt tức khắc trở nên đỏ bừng, ánh mắt say mê nhìn Lăng Mộ Ngôn, “Sư phụ —–”
“Ngươi quả nhiên không hề cô phụ sự chờ mong của ta, A Lưu.” Lăng Mộ Ngôn thu hồi tay, cười khẽ nói, “Ngươi nếu đã trở lại, như vậy cứ dựa theo ước định trước kia của chúng ta, vị trí đệ nhất sát thủ của Lăng thị liền chuyển giao cho ngươi.”
“Tôi làm sao có thể cướp đi vị trí của sư phụ a?” Kỷ Lưu Cảnh nhíu nhíu mày, “Hơn nữa tôi chỉ muốn có thể đi theo phía sau sư phụ, cũng đã vô cùng thỏa mãn, cho nên…”
Ngón tay thon dài trắng nõn dừng ở trên đôi môi khẽ nhếch của cô, trong đôi phượng mâu hơi nhướn lên của Lăng Mộ Ngôn tràn ngập gợn sóng lạnh lùng mị hoặc, hắn nở nụ cười mang theo biếng nhác, tựa như ác ma hoa lệ tao nhã trong bóng đêm, phun ra thanh âm dường như đều bị bao phủ bởi sương mù, “A Lưu, đây là vị trí của ngươi, đại biểu cho sự kỳ vọng của ta đối với ngươi, hửm?”
Kỷ Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn yêu tinh tiên sinh bản thân ngưỡng mộ, chậm rãi lộ ra tươi cười ngượng ngùng lại hồn nhiên, tựa như đóa hoa nhài thuần trắng nở rộ trong đêm tối, tản ra hương thơm nhàn nhạt sâu kín.