Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"..."
Giang Vãn ăn bị đau hét to một tiếng, cậu nhóc gây rối vô cớ thì đứng ở một bên khóc lóc kêu la, buông miệng liền chạy ra!
Giáo viên chủ nhiệm nghe thấy Giang Vãn kêu to, vội ra xem xét, chỉ thấy một bé trai vừa khóc vừa chạy, mà trên mu bàn tay trắng nõn của người phụ nữ in một loạt dấu răng, thậm chí có chút tứa máu. Giáo viên bước nhanh tới, đầy mặt áy náy: "Thật ngại quá, tính tình Trần Hạo Hiên có chút nóng nảy, mẹ của nó năm trước cũng không tham gia họp phụ huynh, các bạn học khác cũng hay bàn tán xì xào sau lưng nó.. Cô chờ tôi một chút, tôi đi tìm bông tiêu độc với cồn cho cô."
"Không cần đâu."
Giang Vãn lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.
Đợi vài phút, giáo viên kia có chút bận, nửa ngày cũng không có trở về, Giang Vãn cảm thấy miệng vết thương không nghiêm trọng lắm, từ túi lấy ra một tờ khăn giấy tùy ý xoa xoa.
Giang Vãn trong lòng có chút đau lòng cho đứa bé kia.
Trẻ con không sai, có sai thì đều là người lớn sai, người lớn không cho đứa trẻ đó cảm nhận dược tình yêu thương và chăm sóc.
Giang Vãn nhìn trong lớp có nhiều đứa trẻ đáng yêu như vậy, trong lòng có chút khổ sở.
Nếu con của cô còn sống.. Cô có thể cho nó một mái nhà ấm áp hay khônv? Ngay cả cơ hội này cô đều không có.
Giang Vãn có chút mất mát.
"Dì Vãn Vãn!"
Ngay lúc này, một giọng nói non nớt vui vẻ từ sau lưng Giang Vãn truyền đến, cô vừa quay đầu lại, lại thấy được Tây Bảo mặt đầy hưng phấn, hướng về phía cô vẫy vẫy tay, sau đó nhảy chân sáo chạy tới!
Giang Vãn vừa thấy là Tây Bảo, có chút vui mừng: "Tây Bảo cũng học ở đây sao?"
"Vâng ạ, hôm nay người lớn cũng sẽ đến đây! Trường học cho nghỉ học, hôm nay buổi sáng tổ chức thật nhiều thật nhiều trò chơi!" Tây Bảo trên người còn có vài hạt cát, hiển nhiên là vừa mới từ sân thể dục chạy về đây.
Giang Vãn ngẩng đầu nhìn, trong lòng trước sau cảm thấy hinh nhue là chỗ nào đó có chút kỳ quái, Lệ Mạc Sâm cũng là tới nơi này họp phụ huynh cho con, chẳng lẽ, Tây Bảo là con cái của họ hàng thân thích của anh ta sao?
Cô biết tập đoàn Thịnh Kinh có rất nhiều lãnh đạo cao cấp là người nhà Lệ gia, daddy của Tây Bảo.. Đại khái là lãnh đạo cao cấp nào đó của tập đoàn Thịnh Kinh đi?
"Ở trường học vui vẻ vậy sao?" Giang Vãn cúi người, nhéo nhéo cái má trắng trẻo phúng phính của Tây Bảo.
"Vui vẻ! Con có rất nhiều bạn tốt ở đây!" Mặt Tây Bảo quả thực cười thành một đóa hoa: "Các giáo viên cũng đặc biệt tốt, đều siêu cấp kiên nhẫn! Đúng rồi, dì Vãn Vãn, con ngày hôm qua vẽ một bức tranh, con nghĩ sẽ tặng cho dì, mấy hôm nữa con sẽ tặng cho dì được không?"
Giang Vãn ôn nhu cười cười: "Đương nhiên có thể a! Chúng ta rất có duyên phận, sẽ còn gặp lại."
"Dì ơi? Dì Vãn Vãn, tay dì xảy ra chuyện gì vậy?" Tây Bảo nâng một bàn tay Giang Vãn lên, thấy được trên bàn tay trắng nõn của dì Vãn Vãn có một loạt dấu răng, còn có chút rỉ máu, lập tức, Tây Bảo liền đau lòng, hỏng rồi, bèn thổi thổi lên tay Giang Vãn.
Giang Vãn trong lòng có một dòng nước ấm xẹt qua, vội lắc lắc đầu: "Không có gì đáng ngại, dì Vãn Vãn đến họp phụ huynh cho một bạn nhỏ, bạn nhỏ đó có chút nghịch ngợm mà thôi."
"Nghịch ngợm cũng không thể thương tổn dì Vãn Vãn được!" Tây Bảo khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, có chút dáng vẻ nghiêm túc.
"Lệ Giang Hữu!"
Lúc này, giáo viên điểm danh.
"Dì Vãn Vãn, con qua đó một chút, một lát sẽ trở về tìm dì."
Tây Bảo vừa nghe giáo viên gọi mình, nắm chặt nắm tay nhỏ, không đợi Giang Vãn trả lời, cậu bé liền chạy ra.
Giang Vãn lắc lắc đầu, đang muốn đi toilet một chuyến, nào ngờ, phòng học bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng nức nở của trẻ con!
Giang Vãn cả kinh, vội qua xem, chỉ thấy Tây Bảo cùng với đứa bé Trần Hạo Hiên kia đánh nhau!
Tây Bảo vóc dáng so Trần Hạo Hiên cao hơn một chút, cậu bé trực tiếp đem cậu bé mập mạp Trần Hạo Hiên đánh gục, cưỡi ở trên người Trần Hạo Hiên mà đánh!
Mà Trần Hạo Hiên chảy cả máu mũi!
"Lệ Giang Hữu, không thể đánh người!"
Lúc các giáo viên chạy tới lập tức liền luống cuống, nơi này thân phận của đứa trẻ nào cũng rất tôn quý, cái này chính là con trai của tổng tài tập đoàn Thịnh Kinh Lệ Mạc Sâm a!
Mà một đứa khác, lại là con trai của gia tộc Trần gia!
Giáo viên bé nào cũng không dám kéo! Sợ làm bị thương một trong hai!
"Lệ Giang Hữu!"
Ở ngay lúc này, một giọng nói nam trầm ổn có lực quát lớn!
Nắm tay nhỏ của Tây Bảo tức khắc ngừng ở giữa không trung.
Cậu bé quay đầu vừa thấy là daddy!
Lệ Mạc Sâm mặt âm u đi vào, trong mắt đều là vẻ lạnh lẽo!
Tây Bảo hoảng sợ, nhưng mặt cậu nhóc vẫn đầy kiên định, giáo viên thấy cuộc ẩu đả đã ngừng, vội đi tới đem Trần Hạo Hiên khóc dở mếu dở ôm lên!
Giang Vãn nhìn thấy Lệ Mạc Sâm đi tới, bước chân dường như có chút hóa đá, giáo viên khắp nơi tìm phụ huynh của Trần Hạo Hiên..
"Tôi ở đây, thưa thầy.." Giang Vãn hít một hơi thật sâu, lúc này mới chậm rãi đi qua đi.
Tây Bảo vừa thấy Giang Vãn, lập tức đầy mặt đều là oan ức, cậu bé có chút kích động, đang muốn qua đi, lại bị Lệ Mạc Sâm một phen túm chặt cổ áo xách trở về.
"Lệ Giang Hữu? Vì sao đánh nhau?"
Lệ Mạc Sâm miệng lưỡi vô cùng nghiêm túc, Tây Bảo còn chưa gặp qua bộ dạng tức giận của daddy như thế này, nhưng mà Tây Bảo không cảm thấy mình sai!
Tây Bảo nắm chặt nắm đấm: "Bởi vì cậu ta cắn bị thương dì Giang Vãn! Cậu ta cắn người là không đúng! Ba vì cái gì muốn quát con? Chính là Trần Hạo Hiên sai, con không có sai!"
Sắc mặt Lệ Mạc Sâm đen sì, quát lên: "Đánh người là đúng sao?"
Tây Bảo không nói gì, nhấp môi cúi đầu, đôi mắt lớn có chút ánh nước.
Giang Vãn vừa thấy dáng vẻ ày của Tây Bảo, trong lòng lập tức có chút đau, cô vội đi qua, cúi người ôm lấy Tây Bảo: "Tây Bảo, Trần Hạo Hiên cắn người là không đúng, nhưng mà con đánh người cũng là sai, có biết hay không?"
Tây Bảo bĩu môi, không nói một câu.
"Được rồi." Lệ Mạc Sâm giúp Tây Bảo công bằng công chính thu thập cục diện rối rắm này: "Hiện tại Trần Hạo Hiên xin lỗi Giang Vãn, Lệ Giang Hữu xin lỗi Trần Hạo Hiên."
"Dì Giang Vãn, thật xin lỗi." Trần Hạo Hiên đã biết mình sai, cúi đầu, chảy máu mũi, trên mặt cũng khóc thành vỉ pha màu..
"Không sao." Giang Vãn từ trong túi lấy giấy ra giúp Trần Hạo Hiên lau lau mặt, trong lòng vẫn là có chút đau lòng cho đứa nhỏ này.
"Thật xin lỗi." Tây Bảo còn chu cái miệng nhỏ, không tình nguyện mà xin lỗi Trần Hạo Hiên.
Giáo viên từ đầu tới cuối đều im lặng, lúc này, một cái giáo viên khác cũng tới mang theo cồn i-ốt sát trùng cùng tăm bông.
Những phụ huynh khác đứng xem náo nhiệt lúc này cũng rời đi.
Lệ Mạc Sâm nhận lấy tăm bông, nói khẽ với Giang Vãn: "Sát trùng miệng vết thương."
"Không sao, tôi có thể tự.."
Lời còn chưa nói xong nói xong, Lệ Mạc Sâm đột nhiên kéo tay phải cô qua, tăm bông dính một chút cồn i-ốt, chấm lên trên miệng vết thương của cô.
Giang Vãn sửng sốt, một lát sau mới dám ngẩng đầu nhìn mặt Lệ Mạc Sâm.
Anh đang nghiêm túc mà sát trùng vết thương cho coi, mặt nghiêng như vậy rất tuấn lãng, đôi mắt thâm thúy hơi hơi rũ xuống, hàng lông mi dày rơi xuống thành nửa hình cung bên cánh mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím.. Đôi tay xương khớp rõ ràng đang nâng tay phải cô lên..