Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đáy mắt cậu bé xoẹt qua một tia chột dạ, cậu bé vẫn là gật gật đầu, đi qua đi dắt lấy tay Giang Vãn: "Mommy, hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn cơm được không?"
Lúc Giang Vãn đóng cửa, cúi đầu nhìn thoáng qua, tay nhỏ trắng trắng mềm mại của Tây Bảo gắt gao mà nắm tay cô.. Có chút ấm.
"Tây Bảo muốn ăn cái gì?"
"À, nghe bạn học con nói có một nhà hàng gần đây, mommy có thể ăn cùng Tây Bảo đi sao?" Tây Bảo cười thật ngọt ngào.
"Có thể nha!"
Bên ngoài phim trường, một chiếc siêu xe màu đen đang ở bên ngoài, Giang Vãn tưởng là tài xế Lệ gia, kết quả lúc cô kéo cửa ghế sau ra.. người đàn ông anh tuấn đang ngồi ở nơi đó, hai chân ưu nhã vắt lên, một notebook đang ở trên đầu gối anh, Lệ Mạc Sâm nguyên bản là đang xem hợp đồng trên máy tính, nghe được tiếng động, lại quay đầu lại, liền thấy được Giang Vãn nắm tay Tây Bảo vẻ mặt kinh ngạc.
"Mommy, lên xe nha!" Tây Bảo bò vào, vẻ mặt kỳ quái nhìn cô.
"Tây Bảo cùng daddy đi thôi, mommy còn muốn sớm về nhà một chút."
Giang Vãn đứng ở bên ngoài xe, cô dùng dư quang nhìn thoáng qua Lệ Mạc Sâm, anh mặt nghiêng lạnh lùng mà thanh lãnh, nhưng, nói xong trong đầu, sẽ lơ đãng nhớ tới hôm nay buổi sáng lúc Lệ Mạc Sâm tỉnh lại.
Còn có ngày hôm qua, người kia uống nước, cũng là anh.
Mặt Giang Vãn có chút đỏ hồng, muốn cùng Lệ Mạc Sâm kéo ra khoảng cách.
"Mommy không phải đồng ý với Tây Bảo rồi sao? Chúng ta cùng đến nhà hàng ăn.." Tây Bảo vừa thấy mommy cự tuyệt, đôi mắt nho đen nảy lên nồng đậm thất vọng, Tây Bảo dùng tay nhỏ đẩy đẩy daddy.
Lệ Mạc Sâm nhíu mày, anh hoàn toàn không nghe Tây Bảo nói qua chuyện đi ăn, lại liên tưởng đến lúc Giang Vãn kéo cửa xe ra đầy mặt kinh ngạc, Lệ Mạc Sâm lúc này mới hiểu rõ, Tây Bảo thật đúng là thần trợ công.
"Daddy, mommy vốn dĩ đồng ý với Tây Bảo rồi đi đến nhà hàng ăn cơm.." Tây Bảo lại quay đầu nhìn về phía Lệ Mạc Sâm, tay nhỏ bắt lấy tay Lệ Mạc Sâm dùng sức lay.
Lệ Mạc Sâm vốn dĩ đồng ý với Chu Tuyết Vân trở về ăn cơm, thoạt nhìn lại muốn nuốt lời.
Anh đạm thanh nói: "Nếu đồng ý Tây Bảo rồi thì lên xe đi."
"Không cần Lệ tổng, tôi trở về còn có chút việc." Giang Vãn có chút cứng đờ mà từ chối.
"Lên xe."
Lần này, Lệ Mạc Sâm miệng lưỡi mang theo chút nghiêm túc ý vị, càng như là mệnh lệnh.
Giang Vãn quay đầu, Tây Bảo lại là đầy mặt chờ mong.. Cô đành phải không tình nguyện lên xe..
Tấm ngăn trên xe bị Lệ Mạc Sâm thả xuống dưới, như là bọn họ một nhà ba người đơn độc một không gian.
Tây Bảo rất là hưng phấn, tay trái nắm tay Lệ Mạc Sâm, tay phải nắm tay Giang Vãn, thỉnh thoảng lại cùng bọn họ nói chuyện ở trong trường học, có Tây Bảo ở đây, không khí trong xe rốt cuộc mới không cứng đờ như vậy. Theo lời Tây Bảo nhà hàng ở nơi phồn hoa nhất trung tâm thành phố, trên thực tế khoảng cách từ trụ sở tập đoàn Thịnh Kinh cũng hoàn toàn không xa, lúc vừa xuống xe, liền thấy được cách đó không xa nhà hàng tấp nập người ra kẻ vào, sau khi đi vào, đủ loại trò chơi, quả thực giống như là một cái công viên trò chơi mini!
Lệ Mạc Sâm mang theo Tây Bảo đi chọn ba phần ăn, Giang Vãn ở bên cạnh bàn chờ, cô ở xa xa mà nhìn, cái người đàn ông nguyên bản lãnh ngạo tôn quý, một tay ôm Tây Bảo, khó có được kiên nhẫn dò hỏi Tây Bảo muốn ăn cái gì.
Không biết Tây Bảo nói cái gì, đường cong lạnh lùng trên mặt Lệ Mạc Sâm, thế nhưng vẫn nổi lên nhàn nhạt tươi cười, rất là ôn nhu.
Như vậy một người đàn ông ưu việt, sẽ chỉ ở trước mặt Tây Bảo lộ ra ý cười ôn nhu như vậy..
Giang Vãn nhìn cha con hai người, trong lòng thế nhưng có chút không biết tư vị, cô đối với Tây Bảo rất là thích, mà chuyện Tây Bảo nhất khát vọng, chính là có ba có mẹ, nhưng cô.. Lại là từ đáy lòng có chút kháng cự sự tồn tại của Lệ Mạc Sâm.
Nhìn trên mặt Tây Bảo tràn đầy hạnh phúc tươi cười, trái tim Giang Vãn cũng ngăn không được mà tan chảy.
Mà lúc đó, mấy bàn xung quanh mọi người đều nhìn về phía hai cha con bọn họ.
"Người đàn ônh kia thật soái a, con của anh ta cũng siêu cấp xinh đẹp, cha con hai người này quả thực là thần chi mỹ nhan a!"
"Mẹ đứa bé khẳng định là cứu vớt hệ Ngân Hà đi?"
"Vừa rồi hình như thấy được mẹ của đứa trẻ, cô xem, liền bên cạnh kia, cũng thật xinh đẹp a, một nhà ba người nhan sắc giá trị cũng quá cao đi.."
Giang Vãn nghe thấy được xung quanh người bàn tán, mặt có chút nóng lên.
Cái quỷ gì một nhà ba người!
Cô chỉ nhận con trai!
"Mommy! Mẹ xem cái này!" Đang ở lúc như đi vào cõi thần tiên, Tây Bảo đột nhiên hưng phấn mà chạy tới, Giang Vãn vươn tay ôm lấy cậu bé, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo.
Tầm mắt cô lướt qua Tây Bảo, thì ra là Lệ Mạc Sâm trong tay bưng mâm đồ ăn đi lại đây, nơi đó có hai cái nhiều khay cơm nắm tạo hình, hình dáng rất là đáng yêu, quả thực giống như là món đồ chơi!
"Vừa mới quên mất hỏi cô có ăn kiêng không, nơi này món ăn rất nhiều." Lệ Mạc Sâm ở trước mặt cô ngồi xuống, miệng lưỡi bình tĩnh.
"Được." Ở trước mặt anh, Giang Vãn có chút câu nệ, cô liền quay đầu đi xem cậu con trai, mà Tây Bảo đang ở nhà ăn ôm con siêu nhân yêu thích không buông tay.
Trong nháy mắt, cô cùng Lệ Mạc Sâm mặt đối mặt ngồi, thế nhưng không có lời nào để nói.
"Chào bảo bối, có thể chụp ảnh cho con cùng ba mẹ con không? Chúng tôi có đưa ảnh chụp nha!"
Ở ngay lúc này, một nhân viên ăn mặc như phim hoạt hình cầm camera đi tới, ngồi xổm xuống mỉm cười hỏi Tây Bảo.
Tây Bảo quay đầu lại nhìn thoáng qua daddy mommy, gật đầu thật mạnh, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn dì!"
Giang Vãn ngồi ở ghế trên, trong lòng có chút muốn từ chối, cô nghĩ đi nghĩ lại, Tây Bảo thân phận đặc thù, khả năng Lệ Mạc Sâm cũng sẽ không đồng ý chụp ảnh đi?
"Có thể." Nhưng Lệ Mạc Sâm thế nhưng đáp ứng rồi!
Giang Vãn nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Lệ tổng, chúng ta chụp loại ảnh chụp này không tốt lắm đâu?"
"Chỉ là ảnh chụp mà thôi." Lệ Mạc Sâm ánh mắt ý bảo cô: "Lại đây."
"Mommy, chúng ta cùng nhau chụp bức ảnh sao, chúng ta còn không có một tấm ảnh một nhà ba người! Mommy mau tới đây!"
Tây Bảo đã đứng ở bên kia rất nhiều khay đồ ăn bên cạnh.
Giang Vãn nhìn trên mặt Tây Bảo dào dạt tươi cười, thật sự là không nỡ từ chối, đành phải cùng Lệ Mạc Sâm đi qua.
Tây Bảo vội muốn mommy ôm.
"Mommy hướng bên trái một chút nha! Daddy tay ôm lấy mommy!" Nhân viên công tác đã ở chuẩn bị chụp ảnh.
Lệ Mạc Sâm hơi thở hướng bên cạnh cô lại gần một chút, mùi nước hoa nam tính nhàn nhạt phiêu vào quanh hơi thở của cô, mặt Giang Vãn có chút nóng..
"Tách!"
Ảnh chụp dừng hình ảnh.
"Dạ, đây là ảnh chụp một nhà ba người của các vị ạ! Bảo quản cho tốt nha!"
Camera là chụp lấy ngay, rất nhanh liền rửa ra một tấm ảnh chụp, Lệ Mạc Sâm nhận lấy, nói cảm ơn, cậu bé vội thò lại gần một hai phải nhìn xem..
Trên đường trở về, Tây Bảo có lẽ là có chút mệt mỏi, dựa vào trong lòng Lệ Mạc Sâm ngủ mất, Giang Vãn nhỏ giọng cùng Lệ Mạc Sâm nói: "Lệ tổng, dừng bên giao lộ này là được, anh mang Tây Bảo trở về sớm một đi."
"Ừ." Lệ Mạc Sâm lên tiếng, làm tài xế dừng xe ở bên cạnh.
Giang Vãn xuống xe trước, thế nhưng Tây Bảo gom lại trên người cái chăn mỏng, Tây Bảo lại ngay lúc này mở bừng mắt, một đôi mắt to nhìn Giang Vãn, sau đó trên mặt cong lên ý cười: "Mommy, hôn một cái!"
Trái tim Giang Vãn đều mềm, cô bám vào người, ở trên má cậu bé hôn một cái.
Lệ Mạc Sâm cúi đầu nhìn, bởi vì Tây Bảo ở trong lòng anh, lúc Giang Vãn khom người, mái tóc thật dài lơ đãng đảo qua mu bàn tay anh, lạnh lạnh, ngứa ngứa..
"Tây Bảo, ngủ ngon nha!" Lệ Mạc Sâm hoảng thần trong nháy mắt, Giang Vãn đã xuống xe.