Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giang Vãn đi thang máy xuống lầu, đi tới văn phòng của Bạch tỷ.
Lúc đó đúng là giờ nghỉ trưa, chỉ có mình Bạch tỷ trong văn phòng.
"Bạch tỷ." Giang Vãn đẩy cửa ra, thật cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Đem cửa đóng lại." Bạch tỷ từ trước mặt một chồng văn kiện trước ngẩng đầu lên, miệng lưỡi có chút nghiêm túc.
Giang Vãn đáp một câu.
"Ngồi đi." Bạch tỷ giọng nói nhàn nhạt, ý bảo cô ngồi ở ghế đối diện.
Giang Vãn không biết đã xảy ra chuyện gì, đành phải ngồi xuống, trong lòng có chút lo sợ bất an.
"Vừa rồi lúc tôi đi xuống, nghe thấy người khác nói cô cùng con trai Lệ tổng ở bên nhau?"
Bạch tỷ đơn giản thẳng vào đề tài.
"Vâng.." Giang Vãn đáp một câu, cô không giải thích mình là mẹ Tây Bảo, bởi vì cô cảm thấy, nếu Lệ Mạc Sâm không có công bố, như vậy nhất định anh có băn khoăn, nói vậy cũng là không muốn người ngoài biết con của anh có một người mẹ bình thường như vậy?
Mà chính cô cũng không muốn nói ra, bởi vì Lệ Mạc Sâm ba chữ này, nghĩa là tầng lớp cao quý nhất thành phố Kinh Hải này!
Mẹ của con của anh.. xét về thân phận càng không nên là cô, có lẽ sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho cô.
"Giang Vãn, cô hẳn là biết đúng mực, thân phận của Lệ tổng, có quá nhiều lợi hại so với cô, gia thế tốt là hy vọng xa vời của phụ nữ mà thôi."
Bạch tỷ là xem qua tư liệu cá nhân của cô, nhưng mà tư liệu kia rất là ngắn gọn, chỉ có bối cảnh gia thế của Giang Vãn.
Giang Vãn cúi đầu, không nói lời nào.
"Đứa trẻ cô có thể thân cận, nhưng đây là con trai Lệ tổng, ít nhất cô phải duy trì khoảng cách với Lệ tổng, đây cũng là tôi nhắc nhở cô."
Bạch tỷ khẩu khí mềm mềm.
"Vâng." Giang Vãn gật gật đầu: "Tôi biết, tôi sẽ không trèo cao với Lệ tổng.."
"Ừ, vậy cô tiếp tục làm việc đi, Tô Ni sẽ nhanh từ nước ngoài đã trở lại." Bạch tỷ lên tiếng, mang lên mắt kính, tiếp tục xử lý văn kiện trước mặt.
Giang Vãn đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đúng rồi, Giang Vãn!"
Lúc đi tới cửa, Bạch tỷ gọi cô lại.
"Bạch tỷ, còn có việc sao?" Giang Vãn đứng ở cửa.
Bạch tỷ nhìn khuôn mặt Giang Vãn, như là do dự một hồi, môi cô ấy giật giật, như là muốn nhắc nhở cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là không có nói: "Thôi, cô đi ra ngoài trước đi."
"Vâng." Giang Vãn cảm thấy có chút kỳ quái, vẫn là đóng cửa đi ra ngoài.
Bạch tỷ ngồi ở trước bàn, lắc lắc đầu, bên cạnh Lệ Mạc Sâm.. Không phải đơn giản như vậy.
Mà bên kia.
Tây Bảo ở văn phòng của Lệ Mạc Sâm xem phim hoạt hình, cậu bé giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên đem ấn tạm dừng màn hình cứng nhắc trước mặt, sau đó nhảy xuống đi tới bên cạnh Lệ Mạc Sâm, tay nhỏ chạm chạm vào áo khoác Lệ Mạc Sâm.
"Xảy ra chuyện gì?" Lệ Mạc Sâm buông bút kí tên trong tay xuống, đem cậu bé ôm ngồi ở trên đùi.
"Daddy, ba có thể thể đáp ứng với con một chuyện không?" Trên khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo khó nổi lên vẻ nghiêm trang.
"Cái gì?" Lệ Mạc Sâm giúp cậu bé sửa sang lại cổ áo.
"Không đúng, daddy, con muốn ước pháp tam chương." Tây Bảo thay đổi cách nói.
"Cái gì ước pháp tam chương?"
"Điều thứ nhất, về sau không được hung dữ với mommy, không được xụ mặt với mommy." Tây Bảo vươn tay trái, so một ngón tay.
Lệ Mạc Sâm hơi hơi sửng sốt.
"Điều thứ hai, về sau phải đối xử tốt với mommy, muốn cho mommy." Tây Bảo lại duỗi thêm ra một ngón tay, cái miệng nhỏ phình phình, nghiêm túc cực kỳ.
"Điều thứ ba, về sau phải yêu mommy, phải cùng mommy ở bên nhau."
Lệ Mạc Sâm nghe Tây Bảo chế định ước pháp tam chương, thế nhưng có chút bật cười, mà từ trong nội tâm anh cũng hoàn toàn không mâu thuẫn với việc này..
Lệ Mạc Sâm suy tư một hồi, hỏi cậu bé: "Thật sự thích cô ấy như vậy sao?"
"Rất thích! Mommy tốt như vậy, xinh đẹp, ôn nhu như vậy, mẹ sẽ nấu ăn, đối với con cũng rất tốt.." Tây Bảo nghiêng đầu, mommy ưu điểm, quả thực liền không đếm hết được!
"Đồng ý với con." Lệ Mạc Sâm nhéo nhéo chóp mũi Tây Bảo.
Tây Bảo có chút hoài nghi, vươn ngón út: "Ngoéo tay không?"
"Ngoéo tay." Lệ Mạc Sâm vươn tay, câu lấy ngón tay nhỏ của Tây Bảo.
"Nói dối ba là chó nhỏ!"
"Được."
"Vậy, daddy, một lát chúng ta đi đưa mommy về nhà!"
"Có thể."
Nhận được câu trả lời của Lệ Mạc Sâm, Tây Bảo lúc này mới đi tiếp tục xem phim hoạt hình.
Chỉ là, Lệ Mạc Sâm lại không có biện pháp tập trung lại tinh thần --
Không khó cảm giác ra, Tây Bảo đối với Giang Vãn cảm tình rất sâu, rốt cuộc Giang Vãn là mẹ của cậu bé.
Chỉ là, Giang Vãn thân phận ở một tầng lớp khác..
Cô đã cùng Lục Vĩ Đình đăng ký kết hôn!
Lệ Mạc Sâm ánh mắt ám ám, trong lòng có chút phức tạp, bọn họ hiện tại vẫn là đăng ký kết hôn..
Đặc biệt là hiện tại, Lục Vĩ Đình vẫn là diễn viên chính của bộ phim kia, Giang Vãn lại là trợ lý của nữ chính Tô Ni, bọn họ cũng sẽ có rất nhiều thời gian riêng tư gặp mặt!
Nghĩ đến cô sẽ tới gần một người đàn ông khác, Lệ Mạc Sâm tâm tình giống như là bị người tạt một chậu nước lạnh, nháy mắt lạnh băng xuống dưới.
Thậm chí, ngực anh cũng có chút đổ khó chịu.
Lệ Mạc Sâm lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua cậu bé đang hết sức chuyên chú xem phim hoạt hình, khuôn mặt cậu bé quả thực là so với anh là cùng một khuôn mẫu khắc ra..
DNA làm chứng!
* * *
Giang Vãn lại tới phim trường, Tô Ni sắp trở lại, cô muốn trước tiên giúp Tô Ni sửa sang lại đạo cụ.
Cô cố ý nhìn biên kịch dàn dựng kịch, lúc Tô Ni trở về suất diễn cũng không tính là nhiều, cho nên Giang Vãn muốn sửa sang lại, cũng liền ít ỏi vài món đạo cụ cùng trang phục mà thôi.
Giang Vãn cuối cùng lại xác nhận một lần mới rời đi, lúc cô đang ở chờ thang máy, bên cạnh lại truyền đến một tiếng bước chân.
Giang Vãn quay đầu đi vừa thấy, sắc mặt nháy mắt liền thay đổi.
Thế nhưng là.. Lục Vĩ Đình!
Mà ánh mắt Lục Vĩ Đình, dừng ở trên người Giang Vãn, cũng có chút vi diệu.
Lục Vĩ Đình chi khai trợ lý đi giúp anh lấy đồ vật, nháy mắt, nơi này chỉ còn lại có Giang Vãn cùng Lục Vĩ Đình hai người đang chờ đợi thang máy.
Lục Vĩ Đình phía trước chỉ thấy Giang Vãn ăn mặc đơn giản quần jean áo thun, chưa từng gặp qua Giang Vãn giống hiện tại..
Một bộ váy màu trắng, phục cổ trễ vai lộ ra xương quai xanh gợi cảm rõ ràng, váy ôm tay áo bồng thêm vài phần thục nữ, bên hông thu eo, càng làm đường cong của cô phập phồng quyến rũ..
Khuôn mặt nhỏ có chút trang điểm nhẹ, trầm tĩnh rất nhiều, càng là nhiều vài phần nữ nhân vũ mị.
Lục Vĩ Đình thế nhưng nhất thời nhìn đến ngây người.
Giang Vãn không nghĩ cùng Lục Vĩ Đình có cái gì liên lụy, nâng lên bước chân, vội vàng mà liền muốn từ bên cạnh anh ta lướt qua đi.
Nào ngờ liền ở lúc gặp thoáng qua trong nháy mắt kia, cổ tay của cô bị một đôi bàn tay nóng bỏng chế trụ!
"Lục tiên sinh, buông tôi ra!" Giọng Giang Vãn có chút nôn nóng!
Lục Vĩ Đình lại không có buông tay, anh ta nhìn Giang Vãn, môi giật giật nói: "Hôm nay có thời gian không? Muốn cùng nhau ăn bữa cơm hay không?"
"Không cần! Lục tiên sinh, xin anh tự trọng! Tô tiểu thư lập tức sẽ đã trở lại!" Giọng Giang Vãn có chút lạnh lùng, coi cúi đầu nhìn Lục Vĩ Đình cũng không có ý buông tay, chính mình dùng sức hất ra, đem tay mình từ tay anh rút ra..
"Giang Vãn!"
Lục Vĩ Đình đứng tại chỗ có chút ngơ ngẩn, anh chưa từng gặp qua Giang Vãn đối với anh kháng cự như vậy? Phảng phất như anh là vi khuẩn tránh còn không kịp! Thấy Giang Vãn hướng tới cửa cầu thang vội vàng đi đến, Lục Vĩ Đình vội nâng lên bước chân đuổi theo đi!
Tuyệt đối là con anh!