Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Quyển 2 - Công lý thiết luật-Chương 120 : Băng qua mưa gió
Trước /1144 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 2 - Công lý thiết luật-Chương 120 : Băng qua mưa gió

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Ta nghĩ trách nhiệm này phần lớn là do 'Ban ân' của ta, hay nói cách khác, muốn trách thì phải trách cái tên ma quỷ đã lấy đi linh hồn của ta a.

Ngươi thấy có đúng không? Bologo.

Ta cũng không muốn ngươi xui xẻo như vậy, nhưng một khi 'Ban ân' này được kích hoạt, nó không phải là thứ ta có thể khống chế được a."

Trong cơn mưa tầm tã, Palmer không ngừng biện hộ, cái tên này trông giống như một con tin, đang tốn sức năn nỉ để nhận được chút thương xót từ bọn cướp.

Bologo phớt lờ cái tên này, hắn ngồi trên bậc thềm và nhìn về phía xa, nhìn chằm chằm vào cột sáng mà chỉ mình hắn mới có thể nhìn thấy.

Cột sáng đang xa dần, cứ từng phút từng giây trôi qua, khoảng cách giữa Bologo và nó lại bị kéo dài, cho đến khi hoàn toàn không thể chạm đến được nữa, nhưng trong tình cảnh thời gian eo hẹp này, Bologo và Palmer thế mà lại phải ngồi ở trạm xăng, chờ nhân viên vừa mới tỉnh ngủ đổ xăng cho mô tô của họ.

"Mọi khi ta vẫn nhớ đổ xăng, nhưng hôm nay lại quên mất a." Palmer khóc lóc kêu oan.

Đống trang bị khắp người đầy chết chóc này của Bologo, bộ quần áo đỏ sậm máu, vô số vết thương chồng chất... Có trời mới biết cái tên này có ân oán cá nhân với bao nhiêu người, dựa trên kinh nghiệm làm việc của Palmer, trong cái đêm ngắn ngủi này, ước tính rằng rất có thể lượng người bị Bologo chặt đủ xếp đầy một con phố.

Vừa mới chặt nhiều như vậy, nhưng cái tên này không hề có ý định dừng lại, dường như Bologo biết chính xác kẻ thù của mình ở đâu, một đường truy kích, vĩnh viễn không dừng lại.

Palmer thậm chí còn cảm thấy rằng một khi Bologo chặt không cao hứng, tỉ như hiện tại, không chừng hắn còn vác mình ra chặt nốt.

Đúng vậy, cộng sự của mình là một tên thần kinh, ngay từ đầu Palmer đã biết.

Hiện giờ cái tên thần kinh này đang nhìn lên trời, khuôn mặt bê bết máu như có ẩn ý sâu xa, như đang suy ngẫm về nhân sinh, lại tựa như một triết gia, đang nghĩ về điểm cuối của sinh mệnh.

Thành thật mà nói, cảm giác không chắc chắn này thực sự khiến người ta cảm thấy bất an.

"Nhanh lên một chút cho ta!"

Palmer quay lại hét vào mặt nhân viên đang làm việc, khí thế hùng hổ, Palmer đã chuyển hết đống áp lực từ Bologo sang con quỷ xui xẻo này.

Con quỷ xui xẻo hét lên một tiếng, rồi đẩy nhanh tiến độ công việc.

Đối với người bình thường này mà nói, hôm nay cũng là một ngày xui xẻo, thế mà lại được phân công trực ca trong cái đêm mưa gió rét mướt như này, vốn dĩ thời tiết này rất ít người đến đổ xăng, kết quả là gặp ngay phải hai vị tai thần.

Khi Palmer lôi hắn ra khỏi phòng trực ban trong tình trạng lơ mơ làng màng, hắn đã chuẩn bị móc túi quần và giũ hết đống tiền lẻ ra, nhưng hóa ra hai cái tai họa này đến đây không phải để cướp mà là để đổ xăng, thậm chí còn trả cả tiền.

Ầm ĩ, náo nhiệt.

Palmer ngồi xuống cạnh Bologo, vỗ ngực đảm bảo: "Anh em tốt, đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ đuổi kịp bọn khốn đó!"

Hắn không biết Bologo muốn đi giết ai, nhưng chuyện đó có liên quan gì đến Palmer? Hắn chỉ là một người lái xe mà thôi.

Bologo không nhìn hắn, mà tiếp tục nhìn vào màn mưa và chậm rãi nói.

"Ta... Dạo gần đây ta đang nghĩ về một số chuyện, Palmer."

Trái tim Palmer treo lên, đạo lý mà mấy tên bệnh thần kinh này ngộ ra, thường là một vài điều ngụy biện, nhưng ngụy biện là nguỵ biện, hắn biết rất rõ rằng vị cộng sự trước mặt này có khả năng biến nguỵ biện thành sự thật.

"Nói về điều này, trước kia ta truy đuổi kẻ ác, săn giết chúng, tận hưởng nỗi đau của chúng, ta cảm thấy rằng ta coi mình như một kẻ trừng phạt và thực thi công lý.

Nhưng trên thực tế, không có cái gì là công lý, ta chỉ đang dùng chúng để giải phóng những dục vọng méo mó của mình, nhằm thỏa mãn sự trống rỗng trong tâm trí. "

Bologo nói hỏng bét, lời tự thú của một kẻ sát nhân tâm thần giết người hàng loạt, luôn khiến người nghe thật kinh hoàng.

Đưa tay sờ lên ngực, Bologo chạm vào sợi dây chuyền thánh giá kia, trong đêm mưa lạnh lẽo, từ đó tỏa ra hơi ấm.

"Nhưng bây giờ, ta lại cảm thấy khác."

"Khác ở đâu?" Palmer nơm nớp lo sợ mà hỏi thăm.

"Có lẽ… đây không còn là những ham muốn ích kỷ của riêng ta nữa", Bologo nói với giọng rất nghiêm túc sau một hồi suy nghĩ, "Ta không còn săn lùng những kẻ xấu xa này chỉ để thỏa mãn dục vọng trụy lạc của bản thân".

Nhớ lại những dòng viết tay ấm áp ấy, trên đời này thực sự có những người sẵn sàng vì những điều này mà nỗ lực hết mình, nàng chỉ là một người bình thường, nhưng đã làm tốt hơn bất kỳ ai khác, vắt kiệt sức lực cả đời, cũng chỉ muốn cho nó được tiếp nối.

"Ta nghĩ, ta thực sự coi nó như một lý tưởng.

Giết sạch những kẻ ác đáng chết kia, tạo ra một thế giới tươi đẹp hơn, ta biết chuyện này là nằm ngoài tầm với, nhưng may mắn ta lại là một kẻ bất tử, ta có đủ thời gian để làm tất cả những gì mình muốn, cho đến khi thế giới này trở nên tươi đẹp hơn, sát với khát vọng của ta nhất có thể."

"Trời ạ, mấy lời này của ngươi nghe như một nhân vật phản diện trong phim", Palmer nhận xét.

"Nhân vật phản diện? Ta khá thích nhân vật phản diện", Bologo thế mà lại gật đầu tán thành, "Tập trung, kiên trì, không từ thủ đoạn vì mục đích... đây đều là những phẩm chất tuyệt vời".

Palmer trầm mặc, hắn thực sự không biết phải nói gì, nhìn lên bầu trời cùng Bologo.

Bầu trời đêm tối sâu thẳm, bao trùm lấy mọi thứ trên thế giới này.

"Có lẽ là ai cũng có lúc chợt nhận ra mình muốn theo đuổi thứ gì." Palmer bất thình lình nói.

Bologo quay đầu lại, thấy Palmer đã rũ bỏ vẻ bát nháo kia, rất hiếm khi thấy hắn bình tĩnh.

"Ngươi có biết tại sao nó được gọi là 'Laika' không?” Palmer chỉ vào chiếc mô tô phía sau.

"Tại sao?"

"Ta có nuôi một con chó tên là Laika khi còn nhỏ. Nó là một con chó rất to. Ta vẫn luôn nghi ngờ rằng gia đình mình cho nó ăn một loại thuốc giả kim nào đó nên mới to đến như thế. Khi còn nhỏ ta thường cưỡi trên người nó, rong ruổi khắp nơi."

Palmer lan man kể về thời thơ ấu.

"Nhà Krex của bọn ta là một gia tộc siêu phàm, và gia tộc siêu phàm đương nhiên sẽ có một số quy tắc kỳ lạ. Ví dụ, lễ thành niên của bọn ta được ấn định vào năm mười hai tuổi. Từ đó trở đi, bọn ta sẽ bắt đầu học những kiến thức siêu phàm.

Khi còn nhỏ, ta hoàn toàn không biết điều này, mỗi ngày đều vui đùa với Laika, cho đến sinh nhật năm thứ mười hai của ta, khi bố ta kể cho ta nghe cái mớ hỗn độn này và nói rằng ta là người thừa kế của gia nhà Krex, là người đi đầu trên con đường vinh quang."

Vẻ mặt của Palmer trở nên kỳ lạ, đầy phàn nàn và lên án.

"Ngươi hiểu không? Bologo, ngươi mới chỉ là một thằng nhóc mười hai tuổi, tất cả những gì ngươi có thể nghĩ là hôm nay ăn cái gì và chơi cái gì, bỗng nhiên cha ngươi tới vỗ vai nói với ngươi tất cả những điều này."

Palmer bắt chước trầm giọng nói, "Palmer, tương lai sẽ có núi thây biển máu chờ con, con nhất định phải biết chịu đựng như một người đàn ông a!"

"Móa! Lúc đó ta suýt chút nữa đã gục ngã. Ta khóc và hỏi bố ta rằng ông ấy có biết cái gì gọi là tiến hành theo chất lượng hay không? Có thể để ta tiếp thu từ từ từng chút một có được hay không?

Bố ta nói ban đầu cũng nghĩ như vậy, nhưng lại cảm thấy trong đời mỗi người chỉ có một lần nghi thức thành niên, nó vô cùng quan trọng và thiêng liêng.

Vì vậy, để ta nhớ mãi khoảnh khắc thiêng liêng này, ông ấy đã quyết định nói tất cả với ta như một sự bất ngờ vào ngày hôm đó."

Trong ký ức, lão cha già chết tiệt đó dang tay với mình và mừng rỡ nói, "Lễ thành niên vui vẻ, con trai".

Palmer hít sâu một hơi.

"Đây cũng không phải là vui mừng, mà là kinh sợ a!"

Vẻ mặt của Bologo có chút xấu hổ, tuổi thơ của Palmer quá gặp quỷ, hắn thực sự không thể nghĩ ra nên dùng biểu cảm nào để đối mặt với Palmer.

Thảo nào cái tên này luôn lạc quan như vậy, hắn đã sống trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng từ khi còn là một đứa trẻ a.

"Sau đó, ta có chút nổi loạn. Nói chính xác là ta không thích sự sắp đặt của gia đình. Ta muốn sống một cuộc sống tự do tự tại nên đã để Laika chở đi và chạy lung tung trên cánh đồng xanh bất tận, nhưng Cao nguyên Nguồn Gió thực sự quá lớn, chạy từ bình minh đến lúc hoàng hôn cũng không ra được.

Khi màn đêm buông xuống, ta sẽ bị bắt quay về, nhưng càng về sau, ta và Laika càng chạy xa hơn, xa hơn nữa, ta cứ nghĩ rằng, nếu tiếp tục như vậy, một ngày nào đó, ta sẽ có thể trốn thoát."

Giọng Palmer trầm xuống, có chút u sầu.

"Ta lớn lên từng ngày, Laika già đi từng ngày, đến một ngày Laika không thể cử động được nữa, còn ta thì bước ra khỏi Cao nguyên Nguồn Gió và đến trường theo lệnh của mấy lão già hôi hám kia... Chỉ đơn giản là vậy thôi.

Nhưng ta đã thực sự rời đi? "

"Ngươi muốn tự do?" Bologo hỏi.

"Ai biết được? Hiện tại ta đã khá tự do, ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, nhưng ta thực sự tự do sao?" Palmer không nói hết mà chỉ nói về chiếc mô tô, "Sau này ta đặt tên cho nó là 'Laika', mỗi ngày đều cưỡi trên nó vui lượn tung tăng".

"Đã đầy xăng!"

Lúc nói chuyện, con quỷ xui xẻo kia đã hoàn thành công việc, đổ đầy bình xăng.

"Cảm ơn!" Palmer vẫy tay tạm biệt, động cơ gầm rú, chiếc mô tô lao ra đường.

Đón lấy cơn mưa gió xối xả, tiếng gào thét của sắt thép vang lên trên con đường vắng vẻ.

"Bologo, ta đua xe ở Opus lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ bị bắt, ngươi có biết tại sao không?" Palmer hét lên.

"Tại sao?" Bologo tiếp lấy hắn.

"Bởi vì ta đủ nhanh, chỉ cần ngươi đủ nhanh, ngươi liền có thể vượt qua sấm sét và mưa giông, vượt qua những thứ đang cố gắng bắt lấy ngươi kia."

Trên người Palmer xuất hiện một tia sáng chói mắt, hắn nắm chặt tay lái, vặn ga tới mức cuối cùng.

"Giữ chắc, Bologo!"

Ngay lập tức, cuồng phong gào thét quanh chiếc mô tô, sau đó Bologo cảm thấy ngạt thở, như có một con dao sắc nhọn vô hình xuất hiện trước mặt chiếc mô tô, nó dễ dàng rạch nát mọi luồng gió cản trở, khiến chúng chạy dọc theo mép mô tô.

Một tấm màn che không khí mơ hồ bọc quanh chiếc mô tô. Dưới tác động của Năng lượng bí mật, sức cản của gió được giảm xuống mức thấp nhất, hàng nghìn hạt mưa cũng bị cô lập, chúng quét dọc theo rìa, tạo thành một vòng cung duyên dáng.

Palmer phát ra những tiếng hò reo, lâu rồi hắn không sảng khoái như vậy, Bologo cũng bị ảnh hưởng bởi lần gia tốc cực nhanh này, sau đó cũng hò reo cùng Palmer.

"Bắt kịp những tên khốn đó!"

Palmer kích hoạt Năng lượng bí mật Nguồn Gió hết công suất, chiếc mô tô dưới thân như biến thành một con quái vật nào đó, gầm rú và dễ dàng rạch ngang mọi luồng gió cố cản trở mình.

Cả hai tựa như cưỡi gió đạp sét tiến về phía trước, từ giờ phút này trở đi, trên đời này không có gì có thể đuổi kịp bọn họ, bất kể là thời gian hay là sinh tử.

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Tân Thế Giới

Copyright © 2022 - MTruyện.net