Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Quyển 2 - Công lý thiết luật-Chương 128 : Tuyệt sát
Trước /1144 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 2 - Công lý thiết luật-Chương 128 : Tuyệt sát

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thật kỳ lạ, mặc dù đã kiệt sức, nhưng Bologo lại không hề có ý muốn sử dụng đống Elixir lỏng lăn lóc dưới chân một chút nào, ngoài miệng thì nói mình là phàm nhân bị xiềng xích buộc chặt, giờ phút này lại biến thành một con sư tử bạc khoác giáp sắt.

Thorndike không hiểu loại người này, và cũng không có tâm trạng để hiểu, hắn chỉ muốn kết thúc mọi chuyện thật nhanh chóng, đám xác sống và bóng ma còn sót lại lượn lờ trong làn sương, chúng giống như đống sài lang vô hình, vây quanh con sư tử sắp chết này.

Trong tình huống một chọi một, rất ít người có thể đánh bại Thorndike. Màn sương để ẩn thân do Thanh kiếm bí mật mang lại kết hợp với Aether ẩn nấp, khiến vật bị hắn điều khiển hoàn toàn biến thành những bóng ma vô hình, nếu đổi lại là một Người thăng hoa khác, thì e rằng họ thậm chí còn khó xuyên thủng nổi lớp phòng thủ của sơn mài sắt kiên cố.

Từ trong sương mù phát ra tiếng rít của kim loại rạch ngang không khí.

Là một Người thăng hoa giai đoạn một, thời điểm duy nhất Bologo có thể phát hiện vật bị điều khiển là khi chúng phát động một cuộc tấn công, nhưng cho dù hắn có phản ứng nhanh đến đâu, khi cuộc tấn công đã được phát động, thì đều quá muộn để Boloogo kịp phản ứng.

Thorndike khá tự tin, nhưng dòng máu đen không biết từ đâu tuôn ra khiến trái tim hắn trở nên lạnh buốt.

Thanh kiếm xuyên giáp bắt lấy bóng ma thứ tư, mũi kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim nó, lực đâm mạnh đến nhát đâm ngập đến cả chuôi kiếm.

Cái gì, sao có thể?

Bologo đã phát hiện ra vị trí của bóng ma trước, sau đó giáng một đòn nặng nề, tiếng ma sát rợn người vang lên, như thể một con dao cùn đang cưa vào xương, mỗi một nhát cưa bắn văng những mảnh vụn và bọt máu. .

Bóng ma gắng sức vùng vẫy, lưỡi kiếm yếu ớt đập vào sư tử bạc, nhưng con sư tử bạc chẳng thèm quan tâm, như một cuộc đi săn thực sự, Bologo chộp lấy một thanh kiếm xuyên giáp khác cắm trên mặt đất và đâm dọc theo lỗ thủng lúc trước.

Bản thân kiếm xuyên giáp gần như không có khả năng chém, nhưng chỉ là gần như mà thôi, binh lính không thể dùng nó để chém, chỉ là bởi vì sức lực của họ không đủ lớn.

Khi nó nằm trong tay Người thăng hoa, được Bologo vung lên, được điều khiển bởi sức mạnh tuyệt đối, các cạnh và góc hơi cùn giống như những cái kéo, cắt chéo, xoắn cơ thể bóng ma, Bologo mạnh mẽ rút hai thanh kiếm ra, giơ chúng cao lên dưới bầu trời đêm, cơ thể tan nát tưới đầy máu vương vãi trên mặt đất.

Đây không còn là một nhát chém, mà giống như xé toạc cơ thể bằng man lực.

"Con thú điên chết tiệt này!"

Thorndike gầm lên và vung Thanh kiếm bí mật của mình, ra lệnh như một vị tướng, đám xác sống đang ẩn nấp thi nhau đáp lại lời hiệu triệu của hắn.

Trong mắt hắn, vào một khoảnh khắc nào đó, Bologo dường như đã thực sự biến thành một con quái thú kỳ dị, một con sư tử bạc phủ đầy bờm và vảy thép, những vết máu đỏ sẫm dính đầy trên bộ giáp của hắn ta.

"Bà ấy vẫn còn đang nhìn ta đây! Thorndike! Làm sao ta có thể biến thành một con dã thú."

Vào thời điểm như này, thế mà Bologo vẫn còn cười được thành tiếng.

Thanh kiếm xuyên giáp đâm dọc theo quỹ đạo đã định, đâm trúng vài xác sống lao tới từ khoảng không. Lưỡi kiếm găm sâu vào máu thịt, rồi bị Bologo thô bạo kéo và rạch nát.

Những nhát chém như vậy gây ra tổn thương rất lớn cho bản thân thanh kiếm xuyên giáp, ngay sau đó lưỡi kiếm đã đầy vết nứt, Bologo phóng nó đi, vẽ ra một vết máu trong sương mù, sau đó lại rút một cái mới ra từ mặt đất.

Rừng kiếm lạnh tanh rơi khắp chiến trường, bất kể Bologo ở đâu, luôn có một thanh kiếm sắc bén đang chờ hắn nắm.

Thorndike không thể hiểu nổi, bằng cách nào Bologo phát hiện ra xác sống. Sự kết hợp tuyệt vời giữa sương mù và Aether Ẩn nấp như không tồn tại trong mắt hắn. Tuy nhiên, rõ ràng trước đó Bologo đã thực sự bị hạn chế bởi sương mù.

Những chiếc bờm rậm rạp và mảnh mai trải rộng, như thể có một bàn tay vô hình gảy chúng, tạo ra âm thanh thanh tao lạ lùng trong gió.

Thorndike đột nhiên hiểu ra, những chiếc bờm rải rác đó giống như những chiếc xúc tu, bao phủ mọi ngóc ngách xung quanh Bologo. Đúng là hắn không thể cảm nhận được dao động của Aether, cũng như không thể nhìn thấy bóng dáng của những xác sống này. Nhưng khi chúng đến gần và chạm vào bờm, Bologo liền có thể nhạy bén phát hiện ra vị trí của chúng.

“Cái tên chết tiệt này cũng khó đối phó quá a!” Thorndike khàn giọng nói, hắn không còn biết nên đối phó với Bologo như thế nào, mỗi lần tưởng như sắp thua, thì cái tên này lại có thể chuyển bại thành thắng.

Lấy từ trong túi ra một lọ Elixir lỏng mang theo, Thorndike chuẩn bị tiêm nó vào, rồi tiếp tục hiệu triệu đám xác sống cuốn lấy Bologo, nhưng tiếng kiếm rít gào đột ngột gần như cắt đứt dây thần kinh của hắn, và một vết thương xẻ dọc thắt lưng của Thorndike.

Thorndike nhìn thấy thanh kiếm xuyên giáp đã xoẹt ngang hắn, nó bị kéo bởi một lực không rõ từ đâu, và rồi bay lên trên không trung cùng với vô số thanh kiếm xuyên giáp khác đang cắm trên mặt đất.

Cơn mưa sắt xối xả trút xuống.

Lưỡi kiếm sắc như dao cạo đó xuyên qua hầu hết mọi thứ nó chạm vào, cho dù đó là mặt đất hay là xác sống đang ẩn nấp, mọi thứ đều bị xuyên thủng một cách thô bạo.

Thorndike vung kiếm chặt đứt một vài thanh kiếm xuyên giáp bay tới, sau đó hắn nhận ra rằng ở cuối mỗi chuôi kiếm đều có một sợi lông bờm mảnh mai kéo dài tới lưng con sư tử bạc.

Hắn chỉ đoán đúng một nửa. Sợi lông bờm rải rác không chỉ cảnh báo cho Bologo, mà còn kết nối với tất cả những thanh kiếm xuyên giáp đang cắm trên mặt đất, giống như một mạng nhện, theo dõi mọi thứ xâm nhập vào vùng đất này, đồng thời còn kéo dài cả đòn tấn công của Bologo.

Sư tử bạc nhảy múa, sợi lông bờm kéo theo những thanh kiếm xuyên giáp, như lưỡi roi phóng ra một cơn bão của vô vàn lưỡi kiếm sắc bén.

Sương mù ngưng đọng cũng bị cơn bão khuấy động, những mảnh vụn tứ chi và máu thịt tiếp tục tràn ra từ hư vô, đám xác sống chết đi hàng loạt. Chúng không có sơn mài sắt bảo vệ, dù có dữ tợn và đáng sợ đến cỡ nào thì cũng chỉ là máu thịt mà thôi.

Đột nhiên sư tử bạc ngừng nhảy mía, con ngươi màu xanh lam của nó nhìn chằm chằm vào Thorndike, như thể tầm nhìn của nó xuyên qua bức màn sương mù.

Ánh mắt băng giá đó khiến Thorndike hoảng sợ và thấp thỏm trong nháy mắt, hắn không hiểu tại sao, rõ ràng hắn không hề chạm vào những sợi lông bờm đó, hơn nữa hắn còn được bảo vệ bởi lớp sương mù và Aether Ẩn nấp, tại sao Bologo lại có thể tìm ra hắn.

Một sợi lông bờm mảnh mai nhẹ đung đưa trong gió, đầu của nó móc vào áo của Thorndike, còn đầu kia thì kéo dài tới lưng sư tử bạc.

Khi thanh kiếm xuyên giáp làm xước Thorndike, nó đã để lại một sợi lông bờm, cho phép Bologo tìm ra vị trí của hắn.

Thorndike đang định làm gì đó thì đột nhiên bình tĩnh lại và từ bỏ mọi động tác, cho dù bị Bologo kết nối thì đã sao, hắn đang ẩn trong sương mù, Bologo cũng không thể chắc chắn sợi lông bờm đang nối với thứ gì.

"Ông chủ của ta cũng giống với ngươi, hắn cũng là một người điều khiển, nhưng hắn khác với ngươi ở điểm không bao giờ che giấu tung tích của mình."

Giọng nói trầm thấp vang lên từ dưới lớp giáp.

"Ta hỏi hắn, tại sao ngươi không trốn? Là người điều khiển, rõ ràng ngươi có thể dễ dàng chiến thắng từ khoảng cách hàng nghìn dặm, và hắn trả lời rằng nếu ngươi ẩn nấp quá lâu trong bóng tối, ngươi sẽ trở nên hèn nhát, rụt rè, thu mình, mất đi dũng khí đối mặt với cái chết, và khả năng kiểm soát nỗi sợ hãi kia."

Nắm chặt hai thanh kiếm, đôi mắt xanh biếc đầy kiên định, không chút do dự.

"Thorndike, ngươi đã trốn sau đám xác sống quá lâu rồi."

Thorndike không ngừng hiệu triệu những xác sống tấn công mình, sẽ không có chuyện Thorndike giữ lại một xác sống ở nguyên tại chỗ trong tình trạng mọi quân bài đã ra hết như này.

Về phần bóng ma? Thanh kiếm xuyên giáp không thể cắt đứt nó, chứ đừng nói là còn giữ lại một sợi dây để kết nối, Thorndike tự cho là thông minh, giữ nguyên vị trí, nhưng hắn không biết rằng mình đã bị lộ vì điều này.

Chiếc bờm cuồng loạn nhảy múa, sư tử bạc khoác lên mình những lưỡi kiếm dày đặc, nó như đang sải rộng đôi cánh của mình, bao phủ cả bầu trời.

Thorndike không thể lùi được nữa, hắn đã bị ép đến mép cầu đá, phía dưới là thung lũng sâu, dưới làn mưa kiếm dày đặc kia, hắn cũng không thể né sang hai bên.

Tưởng chừng như hắn đã bước vào tình thế tuyệt vọng, thì ngay sau đó, bóng ma bấy lâu nay vẫn ẩn trong sương mù bất ngờ xuất hiện.

Thorndike có thể điều khiển chính xác đến bốn bóng ma cùng lúc, nhưng không có nghĩa là hắn chỉ có bốn bóng ma, hai bóng ma còn lại đã lẩn trốn, chuẩn bị cho một đòn chí mạng.

"Ngươi lại nên như thế nào phản kích đâu?"

Thorndike kêu lên, hắn đoán rằng Aether của Bologo đã hoàn toàn cạn kiệt, đây là đòn cuối cùng Bologo có thể tung ra.

Những lưỡi kiếm giao nhau đâm vào con sư tử bạc, nhưng sư tử bạc vẫn không dừng lại, đây là một đòn liều mạng, nhất định phải có một người chết thì mới có thể kết thúc.

Đối mặt với vô vàn lưỡi kiếm, Thorndike không hề có chút sợ hãi, hắn siết chặt thứ gì đó bằng tay trái, sau đó chất lỏng đen nhánh nhanh chóng lan ra khắp ngực hắn và đông đặc lại để bảo vệ những nơi quan trọng.

Bản thân sơn mài sắt cũng có thể được sử dụng làm áo giáp, nhưng hiệu quả chỉ có một lần. Sau khi chiến đấu, Thorndike phải tìm cách làm sạch nó thì mới có thể tái sử dụng. Cho nên, trừ khi trường hợp khẩn cấp, Thorndike sẽ không sử dụng những vật liệu giả kim đắt tiền như vậy làm áo giáp.

Hắn cho rằng đây là một đòn trong tuyệt vọng của Bologo, với lượng Aether đã cạn kiệt, hắn sẽ không thể xuyên thủng lớp phòng thủ sắt đó.

Mãi đến tận lúc này, Thorndike mới dám đối đầu trực diện với sư tử bạc, cầm Thanh kiếm bí mật và chém nó ra thành từng mảnh với các bóng ma.

Tiếng kim loại chói tai và tia lửa bùng lên cùng một lúc, những bóng ma chém xuyên qua sắt thép, áo giáp nặng nề rơi xuống, những lưỡi kiếm đang nhảy múa cũng dừng lại, rơi lả tả xuống đất như thể đã mất đi lực kéo.

Cuối cùng thì hắn vẫn thắng. Thorndike đi về phía đống đổ nát của bộ giáp khổng lồ kia. Hắn muốn biến Bologo thành bóng ma của chính mình. Mọi kẻ thù mà hắn giết đều sẽ có kết cục này.

Nếu Bologo gần chết, hắn còn muốn nói vài câu tuyên bố chiến thắng, nhưng cảm giác chiến thắng này đã sớm bị cuốn trôi, mặc dù giết được Bologo, nhưng hành động đêm nay vẫn thất bại, chỉ vì cái tên Người thăng hoa chết tiệt này.

Bước đến đống đổ nát của bộ giáp, cái xác đẫm máu được mong đợi không xuất hiện, không có gì trong đó.

Bologo đã biến mất, sau một thoáng do dự, Thorndike cảnh giác nhìn xung quanh, do Aether của tên này đã cạn kiệt nên hiện tượng khởi động cũng biến mất, lúc này Bologo đã trở thành một người bình thường, không hề có chút dao động Aether nào.

Hắn có thể làm gì đây? Chạy trốn? Đầu kia của cây cầu đá đầy những xác sống, hắn không còn nơi nào để chạy.

"Những kẻ như ngươi dùng kiếm của người khác quá lâu, lâu đến mức chính các ngươi đã quên, trong tay mình vẫn còn cầm kiếm."

Một giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía sau, đồng thời, Aether hùng vĩ được phát ra.

"Cuối cùng vẫn biến thành dã thú sao!"

Thorndike quay lại, vung Thanh kiếm bí mật, lẽ ra hắn không nên tin lời Bologo, chắc chắn hắn đã giấu lọ Elixir lỏng đi và bây giờ mới dùng đến, nhưng khi quay lại, hắn thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Những đốm sáng màu xanh lam tràn ra khỏi cơ thể Bologo, những mảnh vụn linh hồn còn sót lại bị đốt cháy, đốt lên Aether, đốt cháy khoảng không tĩnh lặng.

Khuôn mặt của Bologo như một vị thần giận dữ, hắn lao tới như không hề đau đớn, đồng thời đâm thanh con dao găm trên tay ra.

Thorndike cười chế giễu, hắn không biết chuyện gì đã xảy trên người Bologo, nhưng sao một con dao găm như vậy có thể xuyên thủng lớp phòng ngự của sơn mài sắt?

Tia xanh lam chạy vào con dao găm dọc theo cánh tay, ánh sáng rực rỡ đó gần như làm mù mắt Thorndike.

Thanh gươm Ánh Sáng.

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Một Giấc Thanh Xuân

Copyright © 2022 - MTruyện.net