Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Quyển 2 - Công lý thiết luật-Chương 139 : Chuyện tình của Sore
Trước /1144 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 2 - Công lý thiết luật-Chương 139 : Chuyện tình của Sore

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ánh sáng mờ ảo lọt qua tấm kính, chiếu lên những tấm rèm che kín ô cửa sổ, tô lên chúng một màu xanh nhạt, Bologo chậm rãi ngồi dậy khỏi giường, đầu óc có chút choáng váng, có vẻ như đêm qua hắn đã uống quá nhiều.

Nhìn sang chiếc tủ đặt đầu giường, phía trên đầy ắp các loại tài liệu, không có ngoại lệ, tất cả đều dán biểu tượng của Đội hành động đặc biệt, giọt nước mắt xoắn của Đuôi Rupert kia.

Ngày hôm qua, kỳ nghỉ của hắn với Palmer đã kết thúc, sau khi cả hai rời khỏi Viện điều dưỡng Biên giới, họ đã quay lại Cục Trật tự để báo cáo lại tình hình.

Nhờ có Nethaniel, Cục phó Cục Trật tự kiêm Bộ trưởng Bộ phận Thực địa chứng thực, khi trở về, Lebius không hỏi thêm gì nữa, xem ra cuộc đột kích đêm giông bão đã qua đi, tất cả tài liệu liên qua đã được niêm phong và đưa vào kho.

Sau khi hỏi han về tình trạng thể chất và tinh thần của cả hai, Lebius xem lại ngày tháng, sau khi được Nethaniel kéo dài kỳ nghỉ, bao gồm cả ngày hôm nay, thì hai người còn có hai ngày nữa để nghỉ ngơi, nhưng Lebius vẫn đưa tới một đống tài liệu liên quan đến công việc.

Bologo và Palmer đã chứng tỏ được khả năng của mình, họ thực sự có thể tự mình đảm đương một phía, cộng thêm với sự trở lại của Lebius và Jeffrey, Đội hành động đặc biệt đã hoàn chỉnh, họ còn rất nhiều việc phải làm.

Trong đó quan trọng nhất là việc phân chia khu vực chịu trách nhiệm. Bộ phận Thực địa không phải ngày nào cũng có các nhiệm vụ nguy hiểm chết người. Trong những ngày không có nhiệm vụ để thực hiện, Bộ phận Thực địa cũng không nuôi không những kẻ rảnh rỗi, vì vậy, mỗi nhân viên Thực địa đều có khu vực phụ trách cố định của riêng mình.

Khi không có nhiệm vụ nào để thực hiện, công việc hàng ngày của nhân viên Thực địa là tuần tra khu vực do họ phụ trách, cảnh giác với những tội ác siêu phàm tiềm ẩn, bắt giữ ác ma ẩn trong đám đông… Trên thực tế, thì nó khá giống với một phiên bản siêu phàm của cảnh sát.

Sau khi nhìn thấy khu vực mình phụ trách, Bologo mới hiểu được Nethaniel nói “còn rất nhiều trận chiến” là như thế nào, hắn cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng nhớ lại lời Nethaniel nói, lại cảm thấy bình thường.

Nhưng Palmer thì không nghĩ như vậy.

“Bọn ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ a!” Palmer hét lên trong văn phòng, “Chưa nói đến việc thăng chức và tăng lương! Nhưng cũng đừng đối xử với bọn ta như thế này a!”

“Chính bởi vì khả năng làm việc xuất sắc của các ngươi nên tổ chức mới yên tâm giao phó cho các ngươi trọng trách a.” Tài hùng biện của Jeffrey khiến Palmer nhất thời không thốt nên lời.

"Kiếm được cái gì dùng tốt là dùng nó đến chết đi!"

"Ngươi đoán đúng, đó chính là truyền thống tốt đẹp của Bộ phận Thực địa."

Nghe vậy, Jeffrey ngừng giả vờ, trực tiếp đánh bài ngửa.

Đây là truyền thống tốt đẹp của Bộ phận Thực địa dưới sự lãnh đạo của Nethaniel, Lebius và Jeffrey cũng đã đều trải qua, khi đó hai người vẫn còn chút ý thức về sứ mệnh, cảm thấy như là sự tin tưởng của tổ chức đối với mình. Nhưng giờ nhìn lại, nó giống như sự áp bức cực độ nhân viên của những công ty có lòng dạ đen tối thì đúng hơn.

Điều khiến Jeffrey ngạc nhiên là Palmer lại không dễ lừa như vậy, có nên nói là giới trẻ ngày nay đều thông minh hơn không ít sao?

Palmer nhận ra rằng mình sẽ không thể thay đổi bất cứ điều gì, nên ngồi một bên nghi ngờ nhân sinh, còn Bologo thì đưa ra nghi ngờ của mình.

"Không cần thiết phải duy trì trật tự công cộng ở khu vực như này, vậy tại sao bọn ta lại phụ trách ở đây?"

"Bologo, sở dĩ vùng đất này hỗn loạn là bởi vì không có ai muốn đến cứu rỗi nơi này. Bọn ta đã cử ngươi đến đây với hy vọng có thể cứu rỗi đám người này a!" Jeffrey lảm nhảm.

"Hình thành trật tự từ hỗn loạn? Cục Trật tự kiểm soát Opus, nhưng nơi này vẫn luôn nằm ngoài tầm kiểm soát."

Bologo còn biết ý nghĩa sâu xa hơn, nơi đó ẩn giấu đủ thứ trên đời này, thậm chí cả ma quỷ với những âm mưu xấu xa, cho nên người đi vay, những kẻ ở giữa đen và trắng, là một ứng cử viên hoàn hào cho cái nơi hỗn loạn và tà dị này.

"Trong tương lai, Khe nứt lớn sẽ là nơi mà các ngươi phụ trách. Tất nhiên, các ngươi không phải đặt quá nhiều áp lực cho bản thân, chỉ cần làm theo tín điều nhất quán của mình là được." Jeffrey khích lệ.

Không phải Ngã Ba Vô Định, không phải mỏ quặng, cũng không phải thị trấn Autumn Hurt. Khu vực mình phụ trách là toàn bộ Khe nứt lớn, cảm giác giống như để một con chó chăn cừu đi quản lý cả một vùng thảo nguyên rộng lớn, khiến Bologo trong lúc nhất thời thực sự cảm thấy có chút bất lực.

Nhưng Bologo không phản đối gì cả, xét từ nhiều yếu tố khác nhau, hắn thực sự là ứng cử viên sáng giá nhất, chưa kể hắn còn có mối liên hệ với Bạo Chúa.

Nethaniel muốn mình trở thành một gián điệp và tìm ra bí mật của ma quỷ, Bologo cảm thấy rằng mình đã có một khởi đầu tốt, vả lại hắn cũng cần thông tin của ma quỷ để tìm ra tên vẫn đang giữ một phần linh hồn của mình.

Như Bạo Chúa đã nói, trên mảnh đất này không chỉ có một tồn tại giống như hắn, không biết chừng ma quỷ đã lấy đi linh hồn của mình đang ẩn náu trong một góc khác của thành phố này.

"Cũng đừng lo lo lắng quá rằng sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta còn có Đội hành động khác thường trú tại Khe nứt lớn."

Jeffrey không cho biết Đội hành động đó đang làm gì, nhưng chắc hẳn đó là một nhiệm vụ dài hạn nào đó.

"Khe nứt lớn cũng không tệ đến mức như vậy, chỉ là tương đối hỗn loạn mà thôi. Vẫn còn rất nhiều người bình thường sống trong đó, và họ cũng cần một vị cảnh sát trưởng a!"

Jeffrey sau đó đã đến động viên Palmer, nhưng đối với một tên mềm không được cứng không xong như Palmer, lời động viên này có vẻ hơi quá nhạt.

Sau khi rời Cục Trật tự, cả hai đi thẳng đến Câu lạc bộ Kẻ bất tử, chuẩn bị uống một trận đã đời ở đó.

Ban đầu Bologo định làm như thế, hắn đã nghĩ về việc nên cảm ơn Palmer vì sự giúp đỡ đêm hôm đó.

Tặng quà gì cho hắn? Mình không có nhiều tiền, chưa kể là hắn lại còn là người thừa kế của nhà Krex, vinh quang và giàu có không thiếu, vậy nên hẳn sẽ không có bất kỳ món quà nhỏ nào có thể gây ấn tượng với hắn ra.

Suy đi nghĩ lại, Bologo cảm thấy hẳn là nên đưa Palmer đi uống một ly, cũng tiện để ăn mừng nó, Bologo đã hoàn thành việc trả thù của mình, những kẻ đáng chết cũng đã chết, xứng đáng để uống đến say một đêm.

Uống rượu lấy vui giữa ban ngày không tốt lắm, nhưng Bologo cảm thấy đám người ở câu lạc bộ Kẻ bất tử sẽ không từ chối, và đúng là như vậy, đám thần kinh này thậm chí còn không hỏi Bologo tại sao lại ăn mừng.

Palmer chơi rất vui vẻ, trở lại Câu lạc bộ Kẻ bất tử, đối với hắn cũng chẳng khác nào trở về nhà, trở về đại dương chậm phát triển trí tuệ.

Vào lúc cao trào nhất của lễ ăn mừng, Sore thần thần bí bí nói với mình rằng hắn mới kiếm được thứ gì đó mới mẻ, sau cái vẫy tay của Sore, Bologo đã nhìn thấy ống thép dựng đứng trong bóng tối.

Bologo còn chưa từ chối, Sore đã mặc chiếc áo có đường xẻ từ cổ xuống rốn rồi nhảy cẫng lên sung sướng quanh ống thép, phối hợp với ánh đèn đủ màu sắc, động tác của Sore vừa mạnh mẽ lại vừa chuẩn mực.

Phải thừa nhận rằng Sore cái này múa cột có chút đồ vật.

Sau đó, Sore nói rằng, với tư cách là một kẻ bất tử, trong quãng đời dài đằng đẵng của mình, hắn đã học được rất nhiều thứ kỳ quái, hắn học múa cột từ một người phụ nữ mới quen, hiện giờ hắn còn có một công việc bán thời gian, khiêu vũ trong một hộp đêm, thu hút rất nhiều quý bà.

Hắn còn nói hiện tại mình đã có một danh hiệu mới, gọi là cái gì mà "Chàng trai quý tộc lúc nửa đêm".

Sore quả thực là con nhà quý tộc, là một trong những lãnh chúa lâu đời nhất của Gia tộc Bóng Đêm, trên đời này chắc hẳn không có mấy người có tư cách hơn hắn, nhưng bây giờ lãnh chúa của Gia tộc Bóng Đêm này lại nghiện rượu, lời này nói ra khéo chẳng ai tin.

"Đáng tiếc là ta chỉ có thể gặp các nàng vào lúc nửa đêm."

Sore nói với một chút tiếc nuối, đây là nguồn gốc của từ nửa đêm trong danh hiệu của hắn, vị lãnh chúa của Gia tộc Bóng Đêm này chỉ có thể ẩn hiện trong đêm tối.

"Ngươi đã mấy trăm tuổi? Thậm chí là mấy ngàn tuổi? Đối với ngươi thì những người phụ nữ này có khác gì mấy đứa trẻ, như thế thì còn có ý nghĩa gì nữa không?" Bologo hỏi.

"Tuổi tác trên phương diện thể chất không quan trọng, mà quan trọng là tuổi tác trên phương diện tâm lý. Ta nghĩ mình sẽ mãi mãi là tuổi mười tám đầy nhiệt huyết. Đương nhiên, trong mắt ta họ sẽ luôn là những cô gái mười tám tuổi trẻ trung, xinh đẹp." Sore hống người có một tay.

"Vậy thì khi họ già thì sao? Khi mà da họ nhăn nheo, tỏa ra mùi của tuổi già và cái chết?" Bologo tiếp tục.

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ rơi các nàng?"

"Nếu không?"

Sore không trả lời mà có vẻ trầm ngâm, Bologo tưởng rằng mình nói đã thắng hắn, nhưng Sore lại trở lại phòng ngủ với một cuốn album ảnh dày cộp.

Cái tên này mang theo vài phần men say, cứ như vậy mà cùng Bologo nhìn album ảnh.

"Đây là Mary, người vợ thứ sáu của ta. Số nàng rất khổ, cuộc sống vô cùng khó khăn, nhưng ta rất thích nàng ấy."

Những bức ảnh trên đó ghi lại cuộc đời của Mary, từ khi nàng còn trẻ, đến khi kết hôn và về già, nhưng luôn có Sore bên cạnh và vẫn luôn trẻ trung như vậy.

Bức ảnh cuối là Sore tựa đầu vào trong vòng tay của nàng, lãnh chúa của gia tộc Bóng Đêm vẫn trẻ trung như thế, nhưng trong bức ảnh thì Mary đã già lọm khọm.

"Đây là người vợ hai của ta, máy ảnh lúc đó chưa được phát minh, nhưng ta cũng khá giàu có nên đã nhờ người vẽ vài bức."

Đó là từng bức tranh sơn dầu đã được vẽ lại, bức tranh hơi mờ, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy những đường nét trên đó.

"Một số bức tranh quá lớn, vì vậy ta giữ chúng ở nhà, một số bức nhỏ thì được ta chuển đến Câu lạc bộ Kẻ bất tử."

Bologo nhớ đến những bức tranh sơn dầu trong phòng ngủ của Sore, những người trên đó đúng là hắn và những người... vợ của hắn.

"Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, Bologo, nhưng đừng lo lắng, mặc dù ta trông khá phong lưu, nhưng việc kết hôn là thật. Ta là một người trung thực. Nếu đặt mấy chuyện như gian dối vào nhà bọn ta thì vài phút sau sẽ bị lôi ra phơi nắng."

Sore thực sự rất coi trọng những điều này, thậm chí hắn còn lấy vinh quang của gia tộc Villelis ra để thề, nhưng liệu gia tộc Villelis có còn chút vinh quang nào hay không thì vẫn còn phải xem xét.

"Chính tay ta đã đeo nhẫn cho các nàng, cùng nhau trải qua một khoảng thời gian vui vẻ, sau đó sẽ chôn họ và rời đi."

Giọng Sore phảng phất chút hoài niệm, hắn khép cuốn album lại, đôi mắt vẫn còn một chút ươn ướt.

"Có thể ngươi muốn nói rằng ta đã lấy rất nhiều vợ và vân vân, nhưng nói thế nào nhỉ..." Tâm trạng của Sore hiếm khi trầm xuống, "Suy cho cùng, tuổi thọ của kẻ bất tử vẫn còn quá dài, trong quãng thời gian dài đằng đẵng ấy, chúng ta chắc chắn phải cần một nơi nào đó để làm điểm tựa tinh thần".

Bologo hỏi: “Vậy giờ ngươi vẫn chưa kết hôn sao?”

"Không, đã hơn một trăm năm kể từ khi người vợ cuối cùng của ta qua đời, trải qua rất nhiều chuyện như sinh tử nên khó tránh khỏi cảm giác buồn bực, ngược lại, chịu đựng sự cô đơn dễ dàng hơn nhiều nên ta không kết hôn nữa."

Vốn chọn tình yêu để thoát khỏi sự cô đơn, nhưng giờ lại chọn sự cô đơn vì nỗi đau khi biệt ly, nghe những lời của Sore, Bologo nhất thời không biết nói gì nên chỉ có thể nói lời xin lỗi.

"Rất xin lỗi."

“Không có gì, người bình thường nhìn thấy một tên ăn chơi như ta liền muốn giẫm một phát, nhân tiện mắng cái gì mà ‘đồ khốn trêu đùa tình cảm’!” Sore rất tự giác về bản thân.

Bologo gật đầu đồng ý, sau đó nâng ly và cụng mạnh cùng Sore.

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Định Mệnh (P3) - Định Mệnh Ngược (Khi Chó Và Mèo Yêu Nhau

Copyright © 2022 - MTruyện.net