Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Quyển 2 - Công lý thiết luật-Chương 140 : Quốc vương đầu tiên
Trước /1144 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 2 - Công lý thiết luật-Chương 140 : Quốc vương đầu tiên

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Bologo, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ gặp phải chuyện này. Tất cả chúng ta đều là kẻ bất tử, không ai có thể đồng hành cùng chúng ta đến cuối cùng. Và cuối cùng, cũng chỉ còn chúng ta."

Tâm trạng chán nản của Sere không kéo dài được lâu, kẻ bất tử này đã sớm học được cách điều tiết cảm xúc của mình từ những năm tháng dài đằng đẵng, nên trông hắn luôn vui vẻ quá mức, vì sợ rằng nỗi bi thương sẽ ập đến với mình.

Liếc Bologo, Sore chuyển chủ đề về lại hắn.

"Còn ngươi thì sao? Trở thành kẻ bất tử cũng được một thời gian rồi, cảm giác thế nào?"

Bologo đáp: "Ta ổn… Ít nhất thì giờ ta cảm thấy khá hạnh phúc."

"Những gì ngươi nói nghe như kiểu một tên ăn xin nhận được một chút thức ăn rồi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này", Sore nhìn thoáng qua Bologo, "Nếu có ai đó yêu ngươi, thì nàng hẳn sẽ hy vọng ngươi hạnh phúc hơn một chút".

Hạnh phúc hơn?

Bologo hơi sững sờ, dựa trên kinh nghiệm của hắn, loại chuyện này quả thực quá xa vời và quá xa lạ đối với Bologo.

Mới ra tù cách đây một năm, sống một cuộc cuộc miễn cưỡng tính là yên bình rồi dấn thân vào con đường trả thù, phải đến giờ phút này, Bologo mới được nghỉ ngơi và đến đây uống rượu cho thoải mái.

Suy nghĩ kỹ thì cuộc sống của Bologo khá bận rộn, hắn hầu như không được nghỉ ngơi, dù có thời gian rảnh hắn cũng chỉ nằm ở nhà nghe nhạc và đọc sách, ở cái thành phố u ám này, bạn bè của Bologo cũng không có là bao.

Thấy Bologo không thể hiểu mình, cũng không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng cho vấn đề này, Sore không tiếp tục bàn về nó nữa mà quay lại những gì hắn đã nói trước đó.

"Nhưng, nếu như có một số trường hợp ngoại lệ trong số những kẻ bất tử, ví dụ, có một kẻ bất tử khác sẵn sàng đi đến cuối cuộc đời với chúng ta?"

“Ý ngươi là một người vợ là kẻ bất tử?” Lúc này Bologo mới nhận ra ý định của hắn.

"Ta chỉ nghĩ về điều đó. Rốt cuộc, chuyện hai người yêu nhau đã là rất khó, huống chi là giữa những kẻ bất tử. Mọi người đều là những con quái vật sống không

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Bologo tin rằng tên này chắc chắn đã từng thử, và kết quả cũng rất rõ ràng, hắn chỉ có thể ôm nhau an ủi trong cái thiên đường thiểu năng này mà thôi.

Bologo thực sự rất muốn nghe câu chuyện xưa này.

“Đám quái vật già này không thể thẳng thắn về nội tâm đã hỏng bét kia của họ, nhưng làm bạn bè, và sống cùng nhau thì cũng không tệ lắm.” Sore kết luận.

Trận rượu diễn ra thêm một lúc, Bologo không uống quá nhiều, ngay cả khi ăn mừng, hắn cũng sẽ không quá đà. Sau khi làm vài ly và cảm thấy men say, hắn đã dừng lại, nhưng Palmer thì lại say mèm và ngã lăn xuống đất.

Đến đêm, Sore biểu diễn công việc múa cột bán thời gian với cả người bốc mùi rượu. Bologo không biết nhà của Palmer ở đâu, nhưng có vẻ hắn khá hợp với đám kẻ bất tử này, vì vậy Bologo đã tìm một phòng cho khách và ném Palmer vào trong đó, rồi tự mình về nhà.

Trở lại thời điểm hiện tại, Bologo rửa mặt, mặc quần áo sau khi tỉnh táo, nhìn lướt qua lịch, hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, ngày mai sẽ trở lại làm việc, tốt nhất hôm nay nên giải quyết mọi việc.

Bologo không vội đi luôn ra ngoài mà bật radio, nghe giọng nói quen thuộc của Dudel, tiếng nhạc bùng lên, hắn ngồi xuống bàn, rồi cầm cuốn nhật ký mà Adele đưa cho.

Có lẽ coi cuốn nhật ký như một sợi dây kết nối giữa mình và Adele, Bologo đã viết vào cuốn nhật ký một đoạn lớn.

Nhìn vào cuốn nhật ký, Bologo nhớ ra điều gì đó, mở ngăn kéo ra, trong đó có đủ thứ linh tinh, nhưng theo như Bologo, thì đó là tủ sưu tập đồ lưu niệm của hắn.

Nửa bao thuốc lá chưa hút hết trong khi trả thù, cây búa vuốt trong lần đầu tiên làm nhiệm vụ, thứ này vẫn còn vết máu khô trên đó, và... và một tấm vé.

Vé vào cửa cho Con Chuột Lang Thang.

Đến bây giờ Bologo vẫn không chắc liệu những gì hắn nhìn thấy có phải là cái kết của câu chuyện này hay không, nhưng dù sao thì nó cũng đã kết thúc.

Nghĩ đến đây, Bologo phải chân thành cảm ơn Bộ phận Hậu cần.

Dưới đêm giông bão, Bologo chặt rất vui vẻ, nhưng để lại một đống hỗn độn và mớ xác chết vương vãi khắp nơi. Chờ sau khi mưa tạnh, đương nhiên nó sẽ khiến cả thành phố khủng hoảng, cũng may là những người đưa đò đã dọn dẹp sạch sẽ chúng từ sớm, đồng thời còn đưa tin rằng đó là một cuộc xung đột giữa nhiều băng nhóm.

Nhưng dù có che đậy như thế nào đi chăng nữa thì sau cùng, đã có rất nhiều người chết. Người dân bình luận khắp nơi về các tờ báo, một số cảm thấy buồn vì có quá nhiều người chết, một số cảm thấy rằng tất cả những người chết đều là người xấu, luật pháp và trật tự của Opus sẽ được cải thiện, cuộc sống vẫn cứ thế mà trôi đi.

Bologo đoán hẳn cũng sẽ có người đã đoán ra sự thật của vấn đề, nhưng dưới sự kiểm soát của Cục Trật tự, sự thật này chỉ có thể lưu hành trong Khe nứt lớn.

So với những tin tức này, thì cái chết của Kodling cũng không quá gây chú ý, chỉ có một số ít người chú ý đến cái chết của hắn, nhưng sau khi được người đưa đò xử lý, nguyên nhân cái chết của hắn được cho là do tai nạn, cơn mưa lớn khiến cây to đổ xuống, cả hai vợ chồng đều tử vong vì bị cây đè khi đang đứng chờ xe buýt.

Bologo tưởng rằng nó đã kết thúc, nhưng vài ngày sau, tin tức về cái chết của Kodling lại mở ra một đợt cao trào khác. Sau cái chết của hắn, Con Chuột Lang Thang đã trở thành một kiệt tác có một không hai. Những nhà phê bình được tận mắt chứng kiến buổi biểu diễn cuối cùng đã khoe khoang trên khắp các tờ báo và tạp chí về độ xuất sắc của tác phẩm, gọi hắn là tuyệt thế kỳ tài, chỉ tiếc rằng kỳ tài đã chết.

Cũng không biết Kodling sẽ có tâm trạng thế nào khi biết những tin này.

Kẹp tấm vé mới tinh vào cuốn nhật ký, Bologo không tiếp tục để ý đến lời bình luận của các nhà phê bình, hắn biết rất rõ rằng một số việc không cần phải điều tra rõ chân tướng, tốt hơn là để nó biến mất theo cơn mưa lớn.

Bologo sửa sang lại bản thân, khoác lên ngươi bộ vest chỉn chu, chải tóc gọn gàng, tỉ mỉ.

Jeffrey đã mua cho mình bộ quần áo này, hắn nói rằng mình kiểu gì cũng sẽ phải tham dự một số dịp quan trọng trong tương lai, không thể lúc nào cũng đi mượn quần áo của người khác để mặc, như vậy sẽ không chỉ phiền phức mà còn rất không vừa người.

Nhét sợi dây chuyền thánh giá vào cổ áo, Bologo lấy ra "Chìa khóa mê cung" và mở một cánh cửa dẫn đến Câu lạc bộ Kẻ bất tử.

...

Bologo đẩy cánh cửa gỗ màu trắng ra, tiếng chuông lanh lảnh vang lên, một mùi thơm phả vào mặt hắn.

Đây là lần đầu tiên Bologo bước vào cửa hàng hoa, tường được sơn màu trắng và những kệ gỗ treo đủ loại hoa tươi.

Cô gái nghe thấy tiếng chuông liền ló đầu ra khỏi bụi hoa như một yêu tinh. Khi nhìn thấy gương mặt của Bologo, Aphia có chút ngạc nhiên và vui mừng.

"Chào buổi sáng! Aphia."

Giọng nói sảng khoái vang lên, Palmer đặt tay lên vai Bologo và chui ra từ phía sau.

Sau một đêm say rượu, Palmer vốn định ngủ đến buổi chiều, nhưng sáng sớm đã bị Bologo đạp cửa xông vào rồi lôi đến đây, mặc dù trong lòng vô cùng không tình nguyện, nhưng đối mặt với người cộng sự cực kỳ bạo lực này, Palmer thật sự không có biện pháp gì.

"Palmer?" Aphia còn kinh ngạc hơn.

Trước khi Bologo đến, cộng sự của Palmer là Church. Church rõ ràng là có cảm tình với Aphia, tuần nào cũng đến đây cùng với Palmer để mua hoa làm quen. Dần dà, họ trở nên quen thuộc, nhưng sau khi Palmer trở thành người đi vay, hắn đã chia tay với Church, trừ lần trước đi tìm Church, Palmer hầu như không đến đây bao giờ.

"Các ngươi... quen nhau?"

Aphia nhìn Bologo và Palmer, nàng lại nghĩ đến Church, người từng đi cùng Palmer, và Aphia nhận ra rằng suy đoán của nàng tại quán bar là đúng.

"Cũng có thể nói là vậy, đều là đồng nghiệp," Bologo nói, rồi đưa tay ra giới thiệu, "Bologo Lazarus".

"Xin chào, xin chào, cứ gọi ta là Aphia."

Trong khi giới thiệu về bản thân, Aphia không quên gửi lời cảm ơn đến Bologo, "Thực sự rất cảm ơn ngươi trong lúc ở quán bar".

“Không có gì, điểm mấu chốt của ta không cho phép ta ngồi nhìn những chuyện như vậy xảy ra.” Bologo tươi sáng hơn xưa rất nhiều, thế mà còn có như vậy mấy phần dẻo miệng ý vị.

Nhưng Palmer ở một bên hoàn toàn không có cảm giác như vậy, hắn lẩm bẩm trong lòng: "Cũng may những tên đó chỉ là lũ côn đồ. Nếu chúng muốn làm chuyện tồi tệ hơn, cô gái, ngươi sẽ may mắn được chúng kiến máu của chúng bắn tung tóe ngay tại chỗ".

"Các ngươi cần gì?" Aphia hỏi.

"Ta muốn đi thăm viếng một người bạn… Ta không biết nhiều về hoa, ngươi có thể giúp ta chọn một loại được không?" Bologo nhờ vả.

"Được rồi, chờ chút."

Aphia quay đầu lại và thả mình vào đám hoa, tìm những bông hoa thích hợp cho Bologo.

Bologo và Palmer ngồi sang một bên, Aphia thậm chí còn mang cà phê cho hai người khi họ trong lúc rảnh rỗi, khiến Bologo có hơi xấu hổ trước sự phục vụ nhiệt tình như vậy.

Cầm tách cà phê lên, Bologo cảm thấy nơi này khá ổn, trong thành phố u ám vẫn có một góc dịu dàng như vậy.

Bologo thơ thẩn, nhưng ngay sau đó hắn nhớ ra điều gì đó, giơ lòng bàn tay lên, tên của những tội nhân khắc đầy trên đó trong đêm giông bão, nhưng khi những tia nắng ban mai đầu tiên buông xuống, chúng đã hoàn toàn biến mất.

Nhưng trí nhớ của Bologo khá tốt, hắn vẫn nhớ những cái tên đó... chính xác là cái tên cuối cùng.

Sau khi giết chết Thorndike, vẫn còn một cột sáng dựng đứng ngay giữa bầu trời, nhưng hắn ở quá xa, xa đến mức khó Bologo mà tiếp cận, vả lại thân phận mà cái tên này đại diện cho không phải là thứ mà bây giờ Bologo có thể săn giết nổi.

Nghĩ đến đây, Borlogo đột nhiên hỏi, "Palmer, ngươi có biết cái tên này không? Servis Kogardel."

“Sao tự nhiên ngươi lại hỏi thế?” Palmer giật mình.

"Không có gì, hắn cũng nằm trong danh sách săn lùng của ta... nhưng đáng tiếc là, ta không biết gì nhiều về cái tên này lắm."

Bologo chỉ có thể phán đoán từ dòng họ rằng người này thuộc hoàng tộc Kogardel, nhưng ngoài điều đó ra, hắn không biết nhiều về hoàng tộc Kogardel, hay thậm chí là lịch sử của Đế quốc Kogardel.

Là kẻ thống trị trực tiếp Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, hoàng gia Kogardel luôn được biết đến với sự bí ẩn, ít ai biết được bức tranh toàn cảnh về hoàng tộc.

"Danh sách săn lùng? Thế thì rất đáng tiếc a."

Palmer biết về danh sách đó của Bologo, nhưng hắn không nghĩ nó là do ma quỷ, mà chỉ nghĩ rằng đó là trò tiêu khiển trong sở thích diễn xuất của Bologo mà thôi.

Mỗi kẻ giết người biến thái hẳn đều có một danh sách tội nhân như vậy.

"Tiếc cái gì?"

"Đáng tiếc là, tên đó đã chết từ rất nhiều năm", Palmer nói, rồi cảm thấy tiếc thay cho sự thiếu hụt kiến thức lịch sử của Bologo, "Ngươi không thể giết một kẻ đã chết, đúng không?"

Nhìn vào sự nghi ngờ trong mắt Bologo, Palmer xua tay.

"Được rồi, được rồi, đoạn lịch sử này quả thực có chút bí ẩn. Ở thời đại này, rất ít người biết."

Không giống như Bologo, một thằng nhóc nghèo phải đi lính vì học phí đại học, là người thừa kế của gia tộc Krex, ngay từ nhỏ Palmer đã được hưởng nền giáo dục ưu tú của giới tinh hoa, nhiều bí mật lịch sử ít được người biết đến đều chỉ là những kiến thức cơ bản mà hắn nắm rõ.

"Đức vua đăng quang đầu tiên, Servis.

Hắn là quốc vương đầu tiên của Đế quốc Kogardel, đồng thời cũng là khởi nguồn của dòng máu hoàng gia Kogardel, và hiện tại, cái tên này đã chết hàng trăm năm, có khi ngay cả tro cốt cũng không còn."

Palmer không hiểu sao Bologo lại đột nhiên nhắc đến cái tên này, đối với mọi người thời bây giờ mà nói, đây là một lịch sử đã bị chôn vùi hoàn toàn.

"Điều thú vị là, với tư cách là vị vua đầu tiên, Servis dường như bị coi là điều cấm kỵ trong hoàng gia Kogardel. Hầu như không có tài liệu nào về vị vua này ở thế giới bên ngoài, chỉ những hội kín cổ xưa như bọn ta mới biết điều đó."

Bologo cũng coi như là đã tìm đúng người để hỏi, bí mật cổ xưa này, cũng chỉ có các gia tộc siêu phàm cổ xưa như thế mới có thể biết đến.

"Ồ, ra thế?" Bologo gật đầu, ra hiệu rằng mình đã hiểu.

"Xin lỗi! Nhưng các ngươi có thể giúp ta một chsut được không?" Giọng Aphia phát ra từ sau những bông hoa.

“Được!” Palmer ngay lập tức đặt cà phê xuống và nhảy ra ngoài.

Nhìn bóng lưng đang tưng tửng kia, vẻ mặt thoải mái của Bologo dần đọng lại, hắn cau mày nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, những ý nghĩ phức tạp ùa về trong đầu.

"Hắn sẽ không lừa ta..."

Bologo lẩm bẩm một mình, lẩm bẩm về một điều mà người khác nghe không thể hiểu được.

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Tiên Trù

Copyright © 2022 - MTruyện.net