Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 147 : Quen
Trước /1144 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 147 : Quen

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Theo lời của Jeffrey, cái vùng đất Khe nứt lớn này đã hỗn loạn trong nhiều thập kỷ, dù ngươi có cố gắng đến đâu thì cũng không thể thay đổi nơi này chỉ trong ngày một ngày hai, và đương nhiên, nơi này cũng sẽ không trượt dài xuống vực sâu chỉ vì ngươi không chăm chỉ một hai ngày.

Trật tự là một thứ rất thú vị, ngay cả trong một vùng đất điên loạn, cũng sẽ có những quy tắc tương ứng, ngay cả khi những quy tắc đó vô cùng đẫm máu.

Sau khi tự nhủ những lời này, Jeffrey lộ ra nụ cười chết tiệt kia và từ chối đơn xin tăng ca của Bologo.

"Đây là một cơ hội hiếm có a, Bologo, ngươi phải giữ lấy nó."

Những lời gặp quỷ kia của Jeffrey quay mòng mòng trong đầu.

Bologo ngồi trong thùng mô tô, thẫn thờ nhìn cảnh đường phố Opus về đêm, mặc cho cơn gió lạnh thổi qua khiến tâm trí hắn càng thêm rối bời.

"Đừng lo, Bologo, Bailey không phải là quái vật, nàng sẽ không ăn thịt ngươi đâu", Palmer lái mô tô, hét lớn, cố gắng át đi tiếng động cơ, "Ngày mai cũng không phải là đi làm thí nghiệm gì, nàng chỉ bảo ngươi đến lấy trang bị thôi a".

"Vậy thì ngươi đi cùng ta?"Bologo hỏi ngược lại.

"Ta? Ta coi như xong đi, "

"Chẳng phải ngươi vừa bảo không phải lo lắng gì sao, sao lúc này lại sợ?" Bologo bật cười.

"Không phải là vấn đề có sợ hay không", Palmer có chút xấu hổ, mô tô giảm tốc độ, dừng trước đèn đỏ, hắn cúi đầu nói với Bologo, "Nói như nào nhỉ... Ta bị cấm tới Lõi lò thăng hoa."

"Cấm?"

"Ừm, hừ, Bailey đe dọa, nếu ta dám tới Lõi lò thăng hoa lần nữa, nàng sẽ dìm ta vào lò số 4."

"Tại sao?"

Bologo không hiểu, Palmer là một tên rất vui vẻ, rất dễ tính, Bologo vốn cho rằng nhân duyên của hắn sẽ không tệ, nhưng sau khoảng thời gian này, Bologo cảm thấy tình hình thực tế có gì đó không đúng.

Mỗi khi mình đến Tổ Quạ, khi họ nghe thấy rằng Palmer là cộng sự của mình, tất cả đều đổ dồn ánh mắt thương hại, và vài lần Bologo cũng đã gặp Church, cộng sự cũ của Palmer, cái tên này còn rất ngạc nhiên khi thấy mình vẫn sống khỏe mạnh.

“Dạo gần đây ổn chứ?” Church quan tâm hỏi.

"Hả? Cũng không tệ lắm." Bologo không hiểu hắn đang hỏi gì.

Hiện giờ xem ra Palmer không chỉ có mâu thuẫn với Tổ Quạ, mà dường như hắn cũng gây thù với Bailey, điều này khiến Bologo vô cùng tò mò về người cộng sự của mình.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Đối mặt với câu hỏi của Bologo, Palmer có vẻ hơi xấu hổ, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, hắn ấp úng.

"Chỉ là... có việc đến Lõi lò thăng hoa, sau đó thì vô tình... gây ra một số... vấn đề nhỏ", giọng điệu của Palmer đột nhiên trở nên kiên định, "Đúng, vấn đề nhỏ, chỉ là một số thử nghiệm không thành công mà thôi. Suy cho cùng, để khám phá những sự thật chưa biết, thất bại là điều thường thấy, đúng không? "

Bologo sững sờ mất mấy giây, mãi cho đến khi đèn xanh sáng lên và chiếc mô tô lao vun vút về phía trước hắn mới có phản ứng.

"Trời ạ..."

Bologo che mặt, thở dài.

"Ta cũng không muốn a, nhưng vốn ta xui xẻo như vậy, biết làm sao đây?" Palmer hét lên, "Nếu ta có thể tìm thấy tên ma quỷ chết tiệt đó, nhất định ta sẽ xiên cho nó vài nhát".

Biểu cảm của Bologo rất phức tạp, hắn thực sự không biết phải lộ ra vẻ mặt gì.

Giai đoạn này, lúc mà hắn và Palmer hành động trong Khe nứt lớn, cũng gặp phải rất nhiều chuyện xui xẻo, chẳng hạn như hành lang trên không đột ngột đứt gãy vài ngày trước, may mắn thay, cả hai đều đeo Cánh tay thích ứng, sợi dây gắn móc rất hữu dụng trong môi trường phức tạp này của Khe nứt lớn.

Một ví dụ khác là một tòa nhà trên vách đá, khi đang chiến đấu với đám ác ma, tòa nhà xập xệ bất ngờ đổ sập xuống.

Chuyện kiểu này khá phổ biến ở Ngã Ba Vô Định, những tòa kiến trúc quái dị này không hề có sự vững chãi, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, nhưng khi Bologo bò ra khỏi đống đổ nát nhờ Chinh Chiêu Chi Thủ, hắn vẫn không thể không liếc sang Palmer.

Trong vòng hai tuần xảy ra vô số chuyện như vậy, Bologo cũng quen rồi, về sau hắn còn thậm chí cho rằng đây không phải là chuyện không may, chẳng qua là tình huống ngoài ý muốn trong lúc làm nhiệm vụ mà thôi.

Đúng, tình huống đột xuất, chính là như vậy.

Đến bây giờ Bologo mới nhận ra rằng có lẽ tất cả đều do “Ban ân” của Palmer kích hoạt, còn mình thì đã quen với nó trong vô vàn xui xẻo, thậm chí còn coi đó là chuyện bình thường.

"Quen đúng là một sức mạnh đáng sợ."

Bologo lắc đầu, lẩm bẩm một mình.

Chiếc mô tô từ từ dừng lại, Palmer liếc nhìn Bologo, rồi hỏi.

"Ngươi dừng ở đây?"

"Đúng, hôm nay là ngày mua sắm", Bologo đứng dậy, bước ra khỏi thùng xe, cởi mũ bảo hiểm và đặt lại vào đó, "Ngày mai ngươi định nghỉ ngơi?"

Palmer không có ý định đi cùng mình đến Lõi lò thăng hoa, còn chuyện hắn đến Khe nứt lớn một mình cũng không thực tế. Cái tên này đã mệt quá rồi, chắc chắn sẽ ngủ ở nhà cả ngày.

"Đúng vậy a, ngủ cả ngày, đừng có ai mơ gọi ta dậy."

Palmer nói chắc nịch, hành động trong Khe nứt lớn rất thú vị, nhưng ngoài thú vị chính là tra tấn bất tận, địa hình phức tạp, ác ma hung hãn tràn lan, khí độc khắp nơi…

Tinh thần phải căng thẳng từng giây, giữ trạng thái này trong thời gian dài, Palmer cảm thấy mình như sắp bị suy nhược tinh thần, so sánh với nhau thì ngược lại hắn cảm thấy rất yêu thích công việc trước, ít nhất thì khi đó hắn còn được làm việc trong thành phố, khi mệt mỏi có thể đến quán cà phê trên phố để nghỉ ngơi.

“Vậy hẹn ngày kia gặp!” Bologo vẫy tay chào Palmer.

Chiếc mô tô dần biến mất sau con phố, Bologo nhớ lại tưởng tượng trước đây của mình về việc kết hợp với xe hơi, và kết quả là, hắn được xếp vào cái nơi Khe nứt lớn quỷ quái này, ô tô không thể hoạt động nổi ở chỗ này.

Bước vào "Charlie’s House", cửa hàng đồ cũ mà Bologo thường đến, ngày mua sắm mà hắn nói tới, chính là đến đây mua sắm một phen.

"Yo! Charlie."

Đẩy cửa ra, Bologo chào ông chủ đứng sau quầy.

“Đã lâu không gặp, Bologo, chắc phải đến nửa tháng đi.” Charlie vừa liếc mắt đã nhận ra Bologo.

Charlie khó mà không nhận ra Bologo. Khí chất của cái tên này thật sự rất kỳ diệu, khi Bologo ở trong đám đông thì khó có thể phân biệt được hắn với mọi người, nhưng khi đứng một mình, thì sự lạnh lùng trên người hắn sắc bén đến mức như cứa vào mắt.

“Gần đây công việc bận rộn, nên giờ mới có thời gian tới đây một chút”, Bologo bước thẳng tới kệ để đồ, “Có gì mới không?”

"Tất cả đều ở đó, tốt là ngươi nên nhanh lên, ta sắp đóng cửa hàng", Charlie nói.

Bologo vẫy tay, ra hiệu rằng mình đã nghe thấy.

Che mũi, quét sạch lớp bụi, Bologo chọn ra một vài đĩa nhạc, hắn cũng nhìn thấy một vài thứ kỳ lạ trong góc.

"Đây là cái gì, búp bê? Ngươi nhận cả mấy thứ kiểu này?" Bologo nhặt một con búp bê thỏ lên từ hộp các tông. Nó vốn là màu trắng, nhưng bị vứt ở trong góc từ lâu, phủ đầy bụi, màu sắc cũng trở nên xám xịt.

“Đoán xem làm cách nào mà ta có những món hàng này.” Charlie không trả lời trực tiếp câu hỏi của Bologo mà hỏi ngược lại.

Bologo đáp: “Ai đó bán cho ngươi đồ cũ… Ta nhớ có một thị trường đồ cũ tập trung ở Opus, ngoài ra, ngươi hẳn vẫn còn hàng tích trữ ở đó.

"Gần như là vậy, nhưng ngươi biết không? Bologo, thực ra có rất nhiều thứ không hẳn là đồ cũ, mà là đồ của người chết."

"Đồ của người chết?" Bologo nghi ngờ nói.

"Khi một người qua đời, gia đình của hắn không biết phải làm gì với di vật của hắn, một số thứ sẽ được giữ lại làm kỷ niệm, một số thứ không quan trọng sẽ được bán như hàng đã qua sử dụng. Rất nhiều món đồ đến đây theo cách này."

Charlie nhún vai, với một nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt, nói với Bologo.

"Đương nhiên, khi mọi người bán hàng, nhất định sẽ không nói là đồ của người chết, chỉ nói là đồ đã qua sử dụng. Sao, đã thấy sợ chưa?"

Bologo lắc đầu.

Charlie hơi ngạc nhiên, nhiều vị khách sẽ có những nhận xét khác nhau sau khi biết chuyện này, nhưng điểm chung là ai cũng cảm thấy có chút bất an, nhưng từ nét mặt của Bologo, Charlie không thấy được chút cảm xúc nào.

Không có chút cảm xúc là đúng. Charlie không biết về công việc của Bologo, đừng nói là đồ của người đã chết, ngay cả khi hiện giờ trong phòng chất đầy xác chết, Bologo thậm chí còn không thèm chớp mắt, không biết chừng hắn còn kiểm tra đống xác một cách cẩn thận, xem có tên nào còn sống không, còn thì bổ thêm cho một nhát dao.

"Đồ cũ bị bán đi sao? Đồ của người chết còn bị bán đi, nghe như lại chết thêm một lần", Bologo thì thầm.

"Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ a", Charlie nói, "Một số người thì cần tiền, một số cần thoát khỏi đau thương. Dù sao, mỗi người đều có những lựa chọn khác nhau".

“Hẳn sẽ một số người giữ lại những thứ này, giữ lại mọi thứ như chưa bao giờ rời đi.” Bologo nói.

"Ai biết được? Nếu như có người như vậy, ta cũng sẽ không biết. Dù sao thì ta cũng chỉ là một người buôn đồ cũ."

Charlie cười, đưa tay ra lấy những món hàng mà Bologo đã chọn, và nói.

"Nhưng một người như vậy thì cũng khó tránh khỏi bị cuốn vào vòng xoáy bi thương, không thể tự kiềm chế đi."

Bologo suy nghĩ một lúc, nhưng không nói gì.

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Copyright © 2022 - MTruyện.net