Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 185 : Phúc lợi của nhân viên
Trước /1144 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 185 : Phúc lợi của nhân viên

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đối với Gray, khoảng thời gian này như một giấc mơ điên rồ và mông lung, là một thành viên mới của Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, hắn đã theo chân cả đội đến thành phố của Lời thề bí ẩn và nguy hiểm này.

Nhưng còn chưa kịp đối mặt với kẻ địch hùng mạnh và cuộc chiến khốc liệt thì đội trưởng Jamon được Gray tin tưởng đã bất ngờ phản bội. Vì cứu mình, Miransha cũng chết ngay trước mắt... Gray còn từng muốn mời nàng đến làm khách tại nhà sau khi nhiệm vụ kết thúc, hắn thực sự rất thích Miransha.

Tất cả mọi thứ vồ vập lấy hắn như một cơn giông bão. Trải qua lễ rửa tội, Gray ngây thơ non nớt không còn nữa, mà là một con rối bị thống trị bởi hận thù và giận dữ.

Gray nhìn cái xác đang thối rữa trong màn sương xanh, hắn đã nghĩ rất nhiều cách để chiến thắng một kẻ bất tử, một trong số đó là màn sương cực độc này, ngoài việc cực kỳ đắt tiền ra thì nó hầu như không có nhược điểm.

Tiếng thở nặng nhọc vang lên từ dưới mặt nạ phòng độc, Gray không dám lại gần lớp sương xanh, lớp sương có độc tính cực cao này sẽ ăn mòn cả mặt nạ phòng độc, may là nó không tồn tại lâu và sẽ sớm tự tan biến.

Xác chết trong sương mù xanh lục cũng đã mất đi phản ứng, có vẻ như Bologo đã thực sự bất lực trước độc tính của màn sương này. Gray thậm chí còn nhìn thấy bộ xương hơi mờ mờ.

Nhưng hắn không vì thế mà mất cảnh giác, một tay cầm con dao găm, tay kia giữ khẩu súng lục, từ từ tiếp cận, thử xác định tình trạng của Bologo.

Cảnh tượng dần trở nên rõ ràng, như thể thời gian đang gia tốc trên xác Bologo, máu thịt đang thối rữa, máu và mủ trộn lẫn vào nhau, toát ra một mùi kinh tởm.

Nhưng nếu nhìn kỹ, thì lại có một chút ánh bạc trong đống máu thịt đang thối rữa đó...

Gray bóp cò theo bản năng, viên đạn bắn vào xác thối, nhưng lại phát ra một tiếng kim loại ngân vang.

Lúc này, hắn mới nhận ra rằng dưới lớp da thịt thối rữa kia, là một hình người mơ hồ được tạo ra bằng bùn và kim loại. Ngay sau đó dọc theo lòng bàn chân hắn bỗng truyền đến cơn đau dữ dội. Những cây gai lạnh lẽo xuyên thủng lòng bàn chân Gray trong nháy mắt, sau đó xoắn lại thành những bụi gai sắt và lan rộng ra, vô số gai sắt dày đặc trồi lên từ dưới làn da.

Gray ngã ra sau, chịu đựng cơn đau dữ dội để xé toạc những cây gai sắt. Đồng thời, hắn đã nhận ra hướng dòng chảy Aether, chỉ thấy mặt đất cách đó không xa phồng lên, rồi nứt toác, Bologo hơi chật vật từ từ đứng dậy, da thịt ở lồng ngực của hắn đang chậm rãi vặn vẹo, vết thương dần khép lại.

Nhờ quá trình luyện tập trong những ngày qua, những thứ mà Bologo tạo ra bằng Năng lượng bí mật ngày càng trở nên sống động hơn, giờ đây thế thân mà hắn tạo ra thậm chí còn có thể dĩ giả loạn chân trong điều kiện thích hợp.

Vừa mới lén lút chui xuống đất cảm giác thực sự rất tệ, hắn cảm thấy mình như một con chuột đồng.

"Là một thợ săn, ngươi vẫn chưa đủ bình tĩnh."

Bologo không ngờ rằng sai lầm của mình lại có thể câu Gray ra dễ dàng như vậy, đối phương có vẻ là người mới, chỉ cậy vào đống vũ khí giả kim mà thôi.

Gray khiếp sợ nhìn Bologo, mặc dù Nhà Ảo Tưởng đã liên tục cảnh cáo, mình cũng đã chuẩn bị trước rất kỹ càng, nhưng khi thực sự chạm trán với Bologo, mới biết cái tên này khó chơi hơn dự kiến rất nhiều.

Nếu không phải mình di chuyển nhanh, thì có lẽ đã bị gai sắt đâm xuyên tim.

Hắn loạng choạng, vội vã ném một quả bom khói, màn sương dày đặc ngay lập tức được giải phóng, che khuất tầm nhìn của Bologo.

Gray biết hành động đã thất bại, giờ phải tìm cách trốn thoát khỏi nơi này, hiện giờ hắn đã không còn sợ chết, nhưng trước khi chết, hắn mong có thể tự tay giết chết Jamon.

Chính vì mục đích này mà hắn đã hành động, thậm chí còn bị thúc đẩy bởi Nhà ảo tưởng.

Rút mũi tiêm từ thắt lưng ra đâm vào đùi, sau tiếng thở gấp, cơn đau dữ dội biến mất, Gray lê bàn chân bị thương của mình, nhanh chóng tẩu thoát theo đường đã chuẩn bị sẵn.

Màn sương mù dày đặc không thể ngăn cản Bologo quá lâu, hết ngọn giáo sắt này đến ngọn giáo sắt khác lao vút qua màn sương mù, nhưng chúng đều đâm trượt vào sau lưng Gray, không thể trúng đích.

Bologo cau mày, hắn thử đuổi theo Gray, nhưng bây giờ tốc độ của Bologo hiển nhiên là chậm hơn mọi khi, cho dù là cơ thể bất tử thì cũng phải cần một khoảng thời gian nhất định để chữa trị độc tố và vết thương cực lớn kia, cộng thêm với việc lượng Aether tiêu hao cũng sẽ tăng lên.

Gray là một đối thủ khó chơi. Hắn dường như rất hiểu về mình, chuẩn bị cũng rất đầy đủ, đồng thời còn mang theo rất nhiều vũ khí giả kim. Nếu không có đống vũ khí giả kim này cản trở, thì Bologo cảm thấy trận chiến hẳn đã kết thúc từ lâu.

Sau khi ho dữ dội vài lần, những khối máu bẩn lớn đã bị khạc ra, khiến Bologo cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên hắn trải qua một trận chiến như vậy, đối thủ giống như một tên nhà giàu mới nổi, vác ra không biết bao nhiêu là vũ khí giả kim.

Nghĩ đến sự tằn tiện của mình trong lúc chiến đấu, Bologo thực sự có chút ghen tị với đối phương.

Bóng dáng của Gray dần biến mất khỏi tầm mắt. Quần áo trên người hắn hẳn cũng phải là một trang bị giả kim, có thể hòa nhập với môi trường xung quanh. Trong Khe nứt tối tăm này, việc ngụy trang như vậy không thể nào tiện lợi hơn.

Bologo không thể phát hiện ra phản ứng Aether của Gray, ngay cả với thị kính dòng chảy Aether thì cũng rất khó để truy đuổi khi mà đối thủ chỉ muốn tẩu thoát.

Cũng may là chuyên gia luôn chuẩn bị kỹ càng.

Một vệt trắng bạc xuất hiện trong không khí, một sợi tơ bạc mảnh như chất lỏng từ từ trôi nổi, nối dài từ bàn tay của Bologo đến khe nứt sâu.

Khoảng cách của Chinh Chiêu Chi Thủ có giới hạn, nhưng nó có thể liên tục định hình sợi tơ trong phạm vi để kéo dài khoảng cách, cộng thêm độ dẻo tuyệt vời này của chất lỏng vảy rắn, khi Bologo làm Gray bị thương, hắn cũng đã để lại một tín tiêu trên người Gray.

Sau khi thở dốc một hơi, Bologo giải phóng một lượng lớn Aether dọc theo sợi tơ, từng chùm sáng xanh xuất hiện trên sợi tơ màu trắng bạc, sau đó là quỹ đạo màu xanh lam nổi lên từ hư vô.

"Tìm được ngươi."

Bologo thì thầm, Aether Khuếch đại chạy dọc cơ thể. Trong tích tắc, tốc độ của hắn đột ngột tăng lên, truy đuổi Gray dọc theo chỉ dẫn của sợi tơ màu xanh.

Bước vào Khe nứt lớn, ném móc câu ra, di chuyển giữa các vách đá.

Với vết thương như vậy ở chân, theo lý thuyết thì Gray sẽ không chạy được xa mới đúng, nhưng Bologo đuổi theo hắn một thời gian dài như vậy, vệt xanh lam vẫn còn kéo dài về phía trước.

Ngẫm lại thì cũng thế, cái tên này có nhiều vũ khí giả kim như vậy, có thêm một vài bình thuốc giả kim có thể tạm thời bỏ qua cơn đau cũng là chuyện bình thường.

Bologo nghi ngờ Gray là người của Hiệp hội Thương nhân Xám. Camp và Shelley đã bị tấn công rồi bị coi như mồi nhử khi họ đang điều tra Hiệp hội Thương nhân Xám. Cộng thêm đống trang bị này của Gray, thì tỷ lệ hắn là người của Hiệp hội Thương nhân Xám tăng lên rất nhiều .

Nhưng điều mà Bologo không hiểu là tại sao Hiệp hội Thương nhân Xám lại lên kế hoạch để săn giết mình? Và điều vẫn khiến Bologo khó hiểu cho đến giờ là hắn không thể bị giết, họ làm điều này là có ý định gì?

Bologo tin rằng chắc chắn họ có ý đồ riêng, chỉ là mình chưa thể đoán ra mà thôi.

Vệt xanh kéo dài đến tận Ngã Ba Vô Định, Bologo bước trên con đường đổ nát và dừng lại tại đầu đường một lúc, vệt xanh kết thúc tại đây, hẳn Gray đã phát hiện ra thứ này.

Có vẻ như cuối cùng thì mình vẫn mất dấu Gray, nhưng rất có thể Gray sẽ ở quanh đây, đây là nơi cuối cùng hắn xuất hiện.

Đôi mắt của Bologo đảo quanh đường phố, rồi dừng lại cách không xa, nơi mà vô số dây cáp quấn vào tòa nhà ngoằn ngoèo và kéo dài, cùng những ngọn đèn neon đủ màu sắc nhấp nháy không ngừng.

Những bóng người màu xám đứng dưới tòa nhà, nói chuyện, uống rượu và vui đùa với nhau.

Bologo bước về phía ánh đèn neon, đưa tay ra và đẩy cánh cửa của quán bar Mạng Nhện.

Trong phòng tiếng ồn ào không ngớt, ranh giới giữa ngày và đêm ở nơi đây bị mờ đi, vì thế mà sự vui sướng cũng chưa từng ngừng lại, y hệt lúc trước mình đến đây, khách hàng thay đổi, nhưng Vika vẫn luôn đứng sau quầy bar, lặng lẽ lau ly rượu, hoặc cất tiền trả nợ do người khác đưa tới.

Về sau Bologo mới biết được địa vị của Vika ở Ngã Ba Vô Định rất phi phàm. Quán bar này cũng coi như là một nơi để giao dịch, rất nhiều người ở Ngã Ba Vô Định sẽ đến đây để tiến hành các giao dịch bí mật, và khi cần Vika cũng sẽ cho mọi người mượn đồng Mammon, coi như là chủ nợ của rất nhiều người.

Bước tới quầy bar, Bologo không gọi một ly rượu để mở đầu chủ đề như trước kia mà hỏi thẳng, giọng điệu đầy sát khí.

“Ta đang đuổi theo một người, hắn bị thương ở chân, ngươi có thấy hắn ta không?” Bologo hỏi.

"Không."

Vika lắc đầu rất dứt khoát, hai người cách nhau rất gần, hắn có thể dễ dàng ngửi thấy mùi máu trên người Bologo, nhưng vẻ mặt không chút thay đổi.

Loại cảnh này Vika đã quen từ lâu, cho dù có người chết trước mặt thì đối với hắn cũng là chuyện rất bình thường.

"Ta cần trả bao nhiêu cho việc này? Ta biết quy tắc này, mọi thứ đều có giá trị." Bologo nói một lần nữa.

"Giá trị?"

Vika dừng việc đang làm, liếc nhìn Bologo, rồi lắc đầu mỉm cười.

"Tiền đề của việc thanh toán là cần phải có thứ như vậy trên kệ... Ta không biết gì cả, còn nếu ngươi muốn, ta có thể mời ngươi một ly."

Bologo không giấu giếm sát khí trong mắt mình, nhưng Vika cũng chẳng thèm quan tâm đến điều đó. Mỗi ngày đều có người nhìn hắn với ánh mắt như vậy, hắn đã sớm quen.

"Ngươi không sợ sao?" Bologo hỏi.

"Sợ? Phúc lợi nhân viên của ta khá tốt."

Vika nói điều gì đó nghe có vẻ khó hiểu, nhưng Bologo biết hắn muốn nói gì.

Việc cưỡng ép bằng bạo lực sẽ không có tác dụng với Vika. Bản thân hắn chính là người phát ngôn của ý chí tà ác, là nhân viên trung thành nhất của Bạo Chúa. Bologo biết rằng mình sẽ không thể có được thông tin liên quan đến Gray từ Vika, nhưng hắn không quay đầu rời đi mà lại hỏi một câu hỏi khác.

"Ngươi... và Ngã Ba Vô Định này, đối với ông chủ của ngươi mà nói, thực ra là một hình thức khác của đức tin, đúng không?"

Trước câu hỏi của Bologo, Vika chỉ mỉm cười và không nói gì.

Bologo nhìn người pha chế này thật sâu, đúng lúc hắn chuẩn bị quay người rời đi, Vika lại gọi hắn lại.

"Đợi chút, Bologo."

Quay lại, Vika đặt một đồng Mammon lên quầy bar, ấn đồng xu bằng ngón trỏ và đẩy nó về phía Bologo.

"Xin chúc mừng, ngươi đã trở thành một truyền thuyết."

Nhấc ngón trỏ ra, Bologo thấy biểu tượng của thủy ngân được khắc trên đồng Mammon.

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mèo Con Hôm Nay Muốn Yêu Rồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net