Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 193 : Hiện tại
Trước /1144 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 193 : Hiện tại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Ta nghĩ chưa chắc nàng ấy đã thích thuật giả kim."

Bologo lạnh lùng bình luận, Taida nhìn hắn đầy nghi ngờ, không hiểu tại sao Bologo lại nói như vậy.

“Ngươi đã thấy tài năng của nàng, và ngươi cũng đã công nhận nó.” Taida nói.

Ngoài thân phận cực kỳ đặc thù này của Amy ra, nàng thực sự là học trò giỏi nhất mà Taida từng có trong ngần ấy năm. Là một con rối giả kim, nàng vốn đã sở hữu một cảm giác vô cùng nhạy cảm với ma trận giả kim.

“Đúng, đúng vậy, không nghi ngờ gì về điều đó.” Bologo gật đầu, chất lỏng vảy rắn hoàn toàn phù hợp với khả năng của hắn, Bologo vô cùng yêu thích nó.

"Nhưng hai điểm này không mâu thuẫn với nhau," Bologo lẩm bẩm, sau đó hỏi ngược lại, "Ngươi đã bao giờ nuôi một con chó chưa?"

"Đã từng nuôi một con khi còn trẻ."

Taida ngày càng khó hiểu, trò chuyện với Bologo lúc nào cũng thế này, chủ đề nhảy vọt một cách nhanh chóng.

"Vậy thì ngươi hẳn phải hiểu rằng vì sao nó tuân theo mọi mệnh lệnh của ngươi một cách nghiêm chỉnh... Kỳ thực, điều này không có nghĩa là con chó thông minh đến mức nào, hay là nó sẽ luôn làm theo mệnh lệnh của ngươi, thật ra, nó chỉ biết là sau khi làm như vậy, ngươi sẽ xoa đầu nó, vậy thôi."

Bologo giả vờ thả lỏng, còn Taida đang lắng nghe, dần trở nên âm trầm.

“Đùa thôi, đừng bận tâm.” Bologo nói thêm.

Taida hừ lạnh một tiếng, không nói gì, cả hai giống như những tên tội phạm, nói những thứ tiếng lóng mà chỉ có nhau mới hiểu được.

“Ta rất lý trí, ta có thể kiểm soát được, còn ngươi thì sao?” Taida quay lại và thì thầm.

"Ta? Ta chẳng sao cả, chuyện này không liên quan gì đến ta." Bologo thẳng thắn nói, chỉ có Taida bị vướng vào mà thôi, ông ta đã sắp sửa không phân rõ, còn Bologo thì không bối rối như vậy.

Taida không trả lời, không ai biết ông ta đang nghĩ gì, nhưng qua việc thăm dò của Bologo đối với ông ta, Bologo ngày càng cảm nhận rõ hơn về sự phức tạp trong đó.

Đúng là khiến người đau đầu.

“Ngươi có kế hoạch gì cho Lễ hội Lời Thề không?” Bologo dựa vào tường và hỏi.

"Ta sẽ đi ra ngoài vào Lễ hội Lời thề", Taida nói.

"Đi đâu?"

"Việc riêng, không liên quan gì đến ngươi."

"Ồ, vậy ta là người duy nhất làm nhiệm vụ ở đây vào Lễ hội Lời Thề."

Bologo thì thầm, mắt đảo quanh, cuối cùng nhìn xuyên qua tấm kính và liếc Amy đang ở trong phòng.

Nàng không có nhiều biểu cảm trên khuôn mặt, phần lớn cảm xúc được giãi bày thông qua quầng sáng trong mắt, nhưng Bologo vẫn cảm nhạn được thái độ nghiêm túc đến từ nàng, vệt sáng sáng lên và quay trong tay Amy.

Bologo thầm nghĩ, rất nhiều năm trước, hẳn cũng có một cô gái giống như Amy, dưới ánh mắt chăm chú của Taida, học hành nghiêm túc như này, giờ thời gian trôi nhanh, mọi thứ đã thay đổi, nhưng cũng dường như không có gì thay đổi.

"Nói đến đây, rốt cuộc thì ngươi nghĩ gì? Taida."

Bologo hỏi, "Cảm giác này chắc rất khó chịu đúng không? Nàng trông rất giống con gái của ngươi, thậm chí còn có thể nói rằng nàng chính là hình chiếu của cái bóng con gái ngươi, nhưng ngươi lại biết chắc chắn rằng nàng không phải là Alice, cho dù thế nào đi chăng nữa, Amy cũng không phải là Alice..."

Sau một lúc ngắt giọng, Bologo cố gắng diễn tả những cảm xúc rối rắm và méo mó kìa, nhưng với chút vốn từ vựng sẵn có của mình, nhất thời hắn cũng không biết phải diễn tả như thế nào.

Sau đó Bologo bừng tỉnh, một mặt kinh dị nhìn Taida.

"Đúng vậy, ngay từ đầu ngươi đã biết rõ tất cả những điều này, biết những quy tắc cấm kỵ này, vậy tại sao ngươi vẫn muốn chế tạo nàng giống như con gái của mình? Ngươi muốn nàng trở thành chỗ dựa cho tâm hồn mình? Nhưng đến lúc nàng thực sự sống lại, ngươi lại bắt đầu sợ hãi, sợ hãi bản chất công cụ của nàng trở nên mơ hồ."

Taida không nói lời nào, hơi nghiêng đầu lại, mặt bên khuất trong bóng tối, nhưng Bologo vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt ẩn trong đó, sắc như kiếm.

"Nó giống như... một mặt trời giả."

Bologo không có chút sợ hãi nào, mà thay vào đó, như thể đang muốn buộc Taida phải thừa nhận tất cả, hắn tiếp tục.

"Cái chết của Alice đã đẩy ngươi vào một đêm đông lạnh giá, vì vậy ngươi rất cần một mặt trời. Ngươi đã thành công, ngươi đã tạo ra một mặt trời khác, nhưng khi nàng tỏa nhiệt, ngươi lại càng ngày càng sợ hãi.

Ta đoán không chỉ bản chất của công cụ của nàng bị mờ đi, đúng không?"

Bologo bước về phía Taida, khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp lại, như hai con hổ gặp nhau trên đường hẹp, bầu không khí trầm mặc và ngột ngạt.

Đôi mắt xanh nhìn xuống Taida, Bologo nghĩ về điều đó, nhưng hắn không hề nói ra, mà chỉ không cảm xúc nhìn Taida.

“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Bologo.” Taida lạnh lùng đáp lại.

"Giải quyết vấn đề."

Bologo vẫy tay, thản nhiên nói.

"Ta không thích cảm giác nửa vời như này. Sự chần chừ, do dự của ngươi sẽ chỉ khiến vấn đề ngày càng trở nên phức tạp, nó giống như đang trốn tránh vấn đề, và càng trốn tránh thì càng không giải quyết được nó."

"Vậy thì ngươi nghĩ ta nên làm gì? Amy chỉ là một con rối giả kim, nàng không phải người thật, người thật là Alice!" Taida gầm gừ.

"Hả? Vậy thì ngươi có nghĩ ta là người thật không?" Bologo đột nhiên hỏi ngược lại.

Taida choáng váng, ông ta không thể theo kịp lối suy nghĩ nhảy vọt của Bologo.

"Ừm, con người có máu thịt, chứ không phải cơ thể được tạo ra bằng thuật giả kim, cho nên Amy không phải là con người, nhưng con người cũng sẽ chết, mà ta lại không chết, vậy ta có còn là con người không? Ý nghĩ này là quá hạn hẹp.

Ta nghĩ không phải sự khác biệt trên cơ thể quyết định chúng ta, mà là nội tại bên trong."

Bologo giải thích theo ý hiểu của hắn về con người.

"Khi ngươi cảm thấy Amy là con người, nàng chính là con người."

Taida im lặng một lúc lâu, rồi nhìn vào cặp đồng tử xanh lam kia và hỏi: "Ngươi đang bênh vực Amy?"

"Có lẽ, thật kỳ lạ, ta thực sự có chút... đồng tình với nàng ấy."

Nhớ lại những trải nghiệm khác nhau của mình với Amy, Bologo không né tránh câu hỏi này, mà thẳng thắn nói: "Tất nhiên, điều quan trọng hơn là chúng ta cần giải quyết vấn đề."

Giải quyết vấn đề, đây mới là điều Bologo cần làm, là một người lý trí đứng ngoài xem, chỉ có hắn mới có thể kết thúc tất cả.

“Ta có thể hiểu được suy nghĩ của ngươi, Taida. Amy và Alice quá giống nhau, bản năng mách bảo ngươi đưa tình cảm của mình vào, nhưng lý trí lại khuyên ngươi rằng nàng không phải Alice.

Cuối cùng ngươi không thể tàn nhẫn nói cho nàng biết sự thật tàn nhẫn, nhưng cũng không thể tàn nhẫn với chính mình mà cắt đứt hoàn toàn mọi tình cảm."

Bologo đột nhiên chuyển sang một chủ đề khác và hỏi Taida.

"Nếu nghiên cứu của ngươi kết thúc trong thất bại, Taida, lúc đó ngươi sẽ làm gì?"

Taida nhất thời không biết phải nói gì, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến một tương lai như vậy.

"Thừa nhận sự tồn tại của Amy, hay..."

Bologo không nói tiếp, giống như một lời nguyền đáng sợ, nếu nó được nói ra, định mệnh đen tối này sẽ trở thành hiện thực.

"Ta biết mình đang làm gì, ta chưa bao giờ dao động", giọng Taida vô cảm, "Và ngươi đã vượt qua ranh giới, Bologo, quan hệ của chúng ta chỉ là đối tác".

"Nếu Lễ hội Lời Thề rảnh rỗi, thì hãy quay về Cục Trật tự thăm Bailey đi", Bologo phớt lờ lời hăm dọa của Taida, "Mặc dù nàng trông như vậy... nhưng nàng quả thực rất quan tâm đến ngươi, ta không vượt qua ranh giới, chỉ là ta được nàng nhờ để ý đến ngươi mà thôi".

Hai người nhìn nhau, một nụ cười nhẹ nở trên gương mặt Bologo, hắn nói thêm.

"Ngươi đã thấy cách mà ta chiến đấu chưa? Taida."

Taida lắc đầu, ông ta đã quen với lối tư duy gặp quỷ này của Bologo, ông ta không còn ngạc nhiên với những gì mà hắn sẽ nói tiếp theo.

"Ta là thích đi thẳng về thẳng người, ta chán ghét cong cong quấn quấn, nếu có bức tường trước mặt, thì đập nát nó, còn nếu có người, vậy thì đạp văng hắn ra."

Bologo kể về cách nhìn kỳ lạ của mình đối với cuộc sống.

"Vì vậy, ta thực sự là một người khá thẳng thắn."

Taida rất đồng ý với điều này. Bologo quá thẳng thắn. Rất ít người mắc bệnh tâm thần sẽ chủ động thừa nhận rằng họ bị bệnh tâm thần, hay là lý luận với người khác một cách nghiêm túc.

"Quan trọng nhất là, ta là người sống theo hiện tại, ta nghĩ ngươi nếu có cảm xúc thì nhất định phải nói cho đối phương biết, giấu ở trong lòng, giữ đến cùng thì chỉ khiến mọi thứ trở nên rối loạn mà thôi."

“Ngươi đang giáo dục ta đấy à?” Taida bật cười trước giọng điệu khuyên bảo của Bologo.

“Im đi, Taida, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?” Bologo nhìn đôi gò má nhăn nheo của Taida, “Năm mươi? Sáu mươi? Nói đúng ra thì ta đã hơn chín mươi tuổi rồi. Giáo dục thế hệ trẻ có vấn đề gì không?”

Không có vấn đề? Rất có vấn đề là đằng khác, khi nói đến đây, Bologo không nhịn được mà cười.

Hắn không hề quan tâm đến ánh mắt đầy sát khí kia của Taida, nói tiếp: "Ta có một người bạn tốt, nàng đối xử với ta rất tốt, ta muốn báo đáp lòng tốt của nàng với mình. Ta đã giữ rất nhiều cảm xúc, nhưng còn chưa kịp nói gì thì nàng đã chết, những cảm xúc này không còn nơi nào để đặt..."

Bologo có vẻ hơi u sầu. Hắn đã cố gắng hết sức để miêu tả tình bạn của mình với Adele tốt hơn, vì vậy hắn không kể việc mình đã biến những cảm xúc không thể kiềm chế đó thành cơn giận dữ không thể kiểm soát.

"Kể từ đó, ta đã thay đổi, không còn hướng tới tương lai mà tập trung vào hiện tại.

Nếu ta thích ai đó, ta sẽ nói với nàng rằng ta thích ngươi ngay lập tức, và nếu ta ghét ai đó, ta sẽ đập nát đầu của kẻ đó ngay lập tức, không bao giờ để sang ngày thứ hai.

Vì vậy, ngươi hiểu ý của ta, đúng không?"

Bologo tỏa ra khí thế vô cùng áp bách, cho dù hắn chỉ là một Người thăng hoa, còn Taida là một Phụ Quyền Giả.

Taida nhìn Bologo thật sâu, trong khi Bologo thì từ từ lùi lại và nói với giọng lãnh đạm.

"Thành thật mà nói, sống như này, nhẹ nhõm hơn rất nhiều."

Taida không biết phải nói gì, có lẽ Bologo thực sự là một nhà triết học, hoặc có thể là một người bệnh mất trí giai đoạn cuối. Trước những lời nói của hắn, Taida bị đánh cho tới mức không thể đỡ nổi.

Thấy không có câu trả lời được đưa ra, Bologo đã đoán được từ trước. Nếu chỉ vài lời này có thể thuyết phục Taida, thì mình đã quá đánh giá thấp độ sâu mà Taida rơi vào vòng xoáy.

Bologo quay lại và đi về phía cửa sổ kính, qua đó hắn có thể thấy Amy đang bận rộn trong phòng, giọng hắn chậm rãi vang lên.

"Ngươi đã từng nghĩ đến suy nghĩ của nàng chưa? Nàng cho rằng nếu chăm chỉ học thuật giả kim thì sẽ nhận được sự chú ý của ngươi, nhưng ngươi thì lại giống như bầu trời đầy mây, lúc thì mưa phùn, lúc thì sấm sét."

Bologo nhớ lại cuộc nói chuyện trước đây của mình với Amy.

"Nàng không thể nghĩ ra mình sai ở đâu, bởi vì nàng không hề làm gì sai, chỉ có ngươi đang trốn tránh vấn đề."

Bologo quay đầu lại nhìn Taida và tung ra đòn tấn công cuối cùng.

"Hay nàng chỉ là một công cụ, nên không cần phải quan tâm đến suy nghĩ của một công cụ?"

Taida không trả lời, ông ta lặng lẽ bỏ đi, chạy trốn.

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Thành Nữ Phụ

Copyright © 2022 - MTruyện.net