Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 201 : Neo của cuộc sống
Trước /1144 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 201 : Neo của cuộc sống

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hôm nay là ngày lễ Lời Thề, mọi người đều tụ tập trên đường phố để vui chơi, hoặc tham gia vào các bữa tiệc khác nhau. Nhà hàng có rất ít người. Bologo đang ngồi trong góc với mấy cái đĩa trống không trước mặt.

"Hương vị thế nào?"

Bologo lau miệng, hỏi.

"Không tệ, không tệ, ăn rất ngon a." Amy cực kỳ hài lòng.

Nàng vui đến mức không thể vui hơn, nhưng Bologo thì lại rất khó chịu, thường thì hắn ăn rất nhẹ vào buổi tối, nhưng do Amy năn nỉ, hắn cảm thấy mình như vừa tham gia một cuộc thi ăn.

“Ta có thể ăn thêm một ít nữa được không?” Amy thì thầm, “Ta muốn thử món kia".

“Không! Ta không thể ăn được nữa.” Bologo nghiêm khắc từ chối.

"Vậy... rượu thì sao?"

Amy tò mò về mọi thứ, điều đầu tiên nàng làm khi bước vào nhà hàng là gọi mọi thứ có trong thực đơn.

“Trên một góc độ nào đó, thì ngươi chỉ mới ba tuổi!” Bologo vặn lại, “Trẻ vị thành niên bị cấm uống rượu”.

“Hả?” Amy sững sờ, sau đó nói, “Nhưng ngươi là người lớn a”.

“Là ngươi uống, ta chỉ được cộng hưởng một chút cảm giác mà thôi.” Amy giải thích.

"Ngươi đây là đang giở trò."

"Chờ một chút, ta là một con rối giả kim, không phải là con người. Các quy tắc của con người không áp dụng cho ta, phải không?"

"Vậy con rối giả kim không nên có giác quan của con người, đúng không?"

Amy nhận ra rằng mình không thể nói lại Bologo nên đành im lặng, còn Bologo thì đi đến quầy lễ tân để thanh toán, mỗi bước đi, hắn đều cảm thấy bụng mình chùng xuống và nặng trĩu. Cảm giác này là lần đầu tiên.

Hai người rảo bước trên phố...thực ra là chỉ có mình Bologo. Trên đường đi, hắn đã hỏi Amy về lõi vĩnh cửu, dựa vào nguồn cung Aether liên tục này, Amy có thể duy trì Năng lượng bí mật của mình trong một thời gian dài. Bologo không cần phải lo lắng về việc nàng đột ngột cạn kiệt Aether và tách ra khỏi cơ thể mình.

Amy phụ trách bảo trì miền ảo của xưởng giả kim, nhiều khi có vấn đề xảy ra bên trong, nàng thường dùng Năng lượng bí mật này đi xuyên qua máy móc để sửa chữa.

"Trên thực tế, Năng lượng bí mật của ngươi cũng có thể làm cho ngươi hóa thành hư vô, để né tránh công kích?" Bologo hỏi.

Xem ra, Năng lượng bí mật này của Amy quả thực xứng đáng với Học phái Quỷ Cấu, nó không chỉ có thể ảnh hưởng đến ma trận giả kim, mà còn có thể xuyên qua vật chất, cho dù là né tránh các đòn tấn công trong chiến đấu hay xâm nhập vào các tòa nhà, thì đều vô cùng tiện lợi.

"Hả? Điều kiện có hơi khắc nghiệt. Nếu nó là một thực thể, chẳng hạn như vũ khí bằng kim loại thì ta có thể tránh, nhưng nếu có Aether trên nó, theo đặc tính bài xích lẫn nhau của Aether, ta sẽ bị xáo trộn và tách ra."

Giọng Amy vang lên bên tai, bản thân Bologo cũng không chống cự lại Amy, nên Amy mới có thể kết nối thành công với mình, một khi Bologo chống cự lại, Aether của mình sẽ lập tức trục xuất Amy ra ngoài.

"Vậy sao? Nhưng cảm giác không có vấn đề gì lắm. Trong quá trình thăng cấp, những thiếu sót này hẳn sẽ được dần bù đắp."

Bologo nói xong, trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc.

Amy rất kỳ lạ, nên hắn không biết liệu Amy có thể thăng cấp như một Người thăng hoa hay không, nhưng ngay cả khi nàng không thể được thăng cấp như một Người thăng hoa, thì nàng vẫn có thể tiếp tục tối ưu hóa và biến đổi về chất của bản thân.

"Ừm."

Amy đáp lại, ngay sau đó lại tiếp tục cười.

"Ngươi đang cười cái gì?" Bologo hỏi.

"Không có gì, cảm giác như ngươi là một... con robot khổng lồ, còn ta thì đang điều khiển con robot", Amy nói.

Phép ẩn dụ kỳ lạ, Bologo nghĩ một lúc, sau đó cảm thấy nói như vậy cũng không có gì sai.

E rằng không ai có thể nghĩ rằng có một người khác đang ẩn náu trong cơ thể của mình... Không, nàng thậm chí không phải là một người, mà là một sinh mệnh kỳ diệu.

Không biết đã đi dạo bao lâu, khung cảnh mới lạ đã trở nên quen thuộc, lặp đi lặp lại và nhàm chán.

Bologo liếc nhìn thời gian, vẫn còn một khoảng thời gian trước khi đêm nay kết thúc, Bologo đoán lúc này Palmer đang nói chuyện điện thoại với vị hôn thê của mình, không biết vị hôn thê của Palmer là người như thế nào.

Thế mà lại đem lòng yêu Palmer, không biết vị hôn thê kia nghĩ gì, không sợ con quỷ xui xẻo Palmer này sao?

Amy đã lâu không phát ra tiếng động, nàng quan sát mọi thứ trên thế giới này qua đôi mắt của Bologo.

Đột nhiên Bologo ngừng lại, hỏi Amy.

"Ngươi chưa từng xem phim, đúng không?"

"Ừm hừ."

"Muốn xem phim sao?"

Bologo nhìn tấm áp phích phim dán trên tường, đó là một bộ phim mới ra mắt, in ngoài là một nhóm người bí ẩn mặc áo khoác đen, trên tay cầm những thanh kiếm sáng chói, đằng sau họ là vô số tòa nhà u ám nằm san sát nhau.

"Đây là..."Thợ săn đêm"?" Bologo nói trong kinh ngạc.

"Ồ, cuốn sách này đã được dựng thành phim!"

Amy càng phấn khích hơn.

Nàng đã bị cuốn hút bởi phim kể từ khi Bologonhắc đến nó, chứ đừng nói đến bộ phim chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết "Thợ săn đêm".

"Muốn xem không?"

"Có!"

Bologo nhìn lại tấm áp phích. Đây hẳn là một bộ phim kinh dị đẫm máu. Chẳng phải nên chiếu một số bộ phim gia đình vào Lễ hội Lời thề sao?

Bước vào rạp chiếu phim, Bologo không mất nhiều thời gian để bước ra với vẻ mặt thất vọng, hôm nay là Lễ hội Lời Thề, vé xem phim đã bán hết từ lâu.

"Xin lỗi", Bologo an ủi, "Ta quên là phải đặt vé trước vào ngày lễ".

Kỳ thực, Bologo mới ra tù được có một năm, hắn hiểu rõ thế giới này, nhưng đã mất liên lạc nó quá lâu, dù có cố gắng bắt kịp thì vẫn có những sai sót ở một số chi tiết.

"Không sao." Amy trả lời.

Bologo ngồi xuống một chiếc ghế dài trên phố và giao tiếp với Amy trong đầu.

Đôi khi có người qua lại, ai cũng tò mò nhìn Bologo với ánh mắt nghi hoặc, không hiểu sao người này lại đi một mình trong Lễ hội Lời Thề, không những thế còn đang tự nói với chính mình, trông như một tên mắc bệnh tâm thần.

Nhìn như này thì Bologo trông giống như bị đa nhân cách, giao tiếp bằng giọng nói mà chỉ hắn mới có thể nghe thấy.

“Nhân tiện, tại sao ngươi lại nghĩ đến việc đưa ta đi chơi?” Amy hỏi, “Tại sao lại là hôm nay? Bởi vì hôm nay là Lễ Lời Thề?”

"Chuyện này không liên quan gì đến Lễ Lời Thề..." Bologo suy nghĩ một lúc rồi trả lời, "Hôm nay không phải là sinh nhật của ngươi sao?"

"Nên?"

"Sinh nhật thì phải có quà sinh nhật a."

Bologo cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, cho dù là bản thân hắn cũng nhận được một món quà từ Adele, vậy nên Amy cũng nên có.

"Đây là quà sinh nhật của ta?"

"Ừm hừ, chuyện xảy ra khá đột ngột nên chỉ có như thế này... như một lời cảm ơn vì ngươi đã nấu ăn cho ta."

Bologo nghĩ đến điều gì đó sau khi nói, rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm.

Bầu trời đêm nhuốm một màu đỏ sẫm bởi ánh đèn lộng lẫy trên mặt đất, mọi ngôi sao lùi về sau những áng mây, như thể thời gian đã ngừng trôi tại đây.

"Nhưng... đó là một bí mật, Amy", Bologo nhắc nhở.

"Một bí mật mà chỉ ngươi và ta biết?"

"Đúng vậy, nhưng đừng để Taida biết, thậm chí là bất kỳ ai." Bologo nhấn mạnh một lần nữa.

Quyết định tối nay đi ngược lại với phong cách của Bologo, hắn không nghĩ mình là hạng người dịu dàng hay tốt bụng gì, nhưng trong hoàn cảnh đó, hắn khó có thể không đồng cảm với Amy.

Đặt mình vào góc độ của Amy, Bologo cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong vũng bùn, rất khó để thoát ra. Hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu với tình trạng khó khăn mà Amy đang gặp phải, vì vậy hắn đã cố gắng đưa nàng ra khỏi đó, mặc dù chỉ là trong đêm nay.

Đột nhiên, Bologo nhớ ra điều gì đó, liền ngồi dậy khỏi băng ghế, đi về phía quảng trường lờ mờ mà không nói một lời.

Lễ hội cuồng hoan đêm nay tập trung tại và xung quanh quận Hiệp Định. Những nơi khác trong thành phố cũng có một vài hoạt động, nhưng kém sôi động hơn nhiều so với ở đây. Vì thế, một khi rời khỏi quận Hiệp Định, thành phố này sẽ trở lại hình dáng ban đầu.

Amy không hỏi Bologo sẽ đi đâu, tối nay nàng đã rất mãn nguyện, mọi thứ nàng thấy cứ như thể đập thẳng vào tim nàng.

"Ta đã từng thấy câu nói này trong sách."

Trong lúc Bologo rảo bước, giọng Amy vang lên trong đầu hắn.

"Thời gian trong thời thơ ấu của con người luôn dài, nhưng sau khi trưởng thành, thời gian trở nên nhanh hơn, như thể mười năm trôi qua chỉ trong nháy mắt...

Khi ngươi là một đứa bé, thế giới của ngươi chỉ là một căn phòng nhỏ, khi là một đứa trẻ, thế giới của ngươi là chung cư ngươi đang sống. Khi ngươi lớn hơn chút, thế giới là con phố của ngươi, tiếp đến là thành phố, quốc gia, lục địa..."

Giọng Amy rất nhỏ, như thể đang kể một câu chuyện trước khi đi ngủ cho Bologo, nhưng lại giống như một đứa trẻ chơi đến mệt, dựa vào ghế sô pha, không ngừng nói mớ.

"Trong sách nói rằng ký ức của con người được giữ lại theo điểm neo, họ sẽ không nhớ rõ ràng chi tiết của từng ngày, nhưng sẽ nhớ những mốc thời gian quan trọng đó.

Trong thời thơ ấu, những điều mới mẻ được khám phá mỗi ngày, thế giới không ngừng được mở rộng.

Mỗi ngày đều là một ngày quan trọng, vì thế, mỗi ngày đều có một điểm neo in xuống và chèn vào dòng thời gian của cuộc sống.

Thời thơ ấu, từng điểm neo như vậy cứ thế mà chồng chất lên từng ngày, mỗi ngày trở nên vô cùng có ý nghĩa và đáng nhớ, nhưng sau khi trưởng thành, thế giới này đối với con người đã chẳng có gì mới mẻ.

Con người có thể không chèn thêm một điểm neo sau mỗi vài năm hoặc vài thập kỷ, vì thế khoảng thời gian dài đằng đẵng này cũng sẽ trở nên mơ hồ."

"Thời thơ ấu hiện rõ, nhưng quá khứ lại mơ hồ... Có phải vì thế mà con người cảm thấy thời gian trôi nhanh khi đã trưởng thành?"

Bologo thì thào, hắn cảm thấy hơi xúc động trước lời nói của Amy, quãng thời gian dài trong ngục tối giờ chỉ như một cái chớp mắt, nhưng mỗi ngày trong quãng thời gian nhập ngũ thì lại rất rõ ràng.

"Thật là một đêm dài."

Amy cảm khái.

Hai người không nói lời nào, rời khỏi quận Hiệp Định phồn hoa, bước vào trong bóng tối xám xịt, rất lâu sau, Amy không nhịn được mà hỏi.

"Chúng ta đang đi đâu? Đưa ta về nhà?"

"Không, một nơi khác."

Bologo nói rồi nhìn về phía xa, bãi đậu xe vẫn hoang vắng như xưa, với một vài chiếc xe cũ đang đậu ở đó, không thấy một bóng người nào trên cầu thang bên cạnh.

Hôm nay là lễ hội Lời Thề, tất cả mọi người cùng đi cuồng hoan, nhưng vẫn có một số người lựa chọn rời bỏ đám đông và giữ vững trách nhiệm của mình.

Người thợ chiếu già đang ngủ gà ngủ gật trong sân, máy chiếu phát ra ánh sáng vào màn hình lớn.

"Xem ra là chúng ta tới kịp."

Bologo tìm một vị trí thích hợp trên cầu thang để ngồi xuống, từng tràng âm thanh huyên náo truyền đến từ phía trước.

Amy không nói gì, nàng đã hoàn toàn bị thu hút bởi bộ phim đang được chiếu trên phông chiếu, không chút để ý đến hoàn cảnh đơn sơ này.

Trong rạp chiếu phim ở bãi đậu xe, Bologo ngồi một mình trên cầu thang, ánh sáng phản chiếu khiến gương mặt hắn tái nhợt, bóng người mảnh mai kéo dài vào bóng tối vô tận.

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Hữu Vô Số Kỹ Năng Điểm

Copyright © 2022 - MTruyện.net