Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 207 : Vùng chưa biết
Trước /1144 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 207 : Vùng chưa biết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Thật là kỳ quái..."

Bologo phiêu du trong hư vô, như kẻ chết chìm, trôi theo dòng chảy.

Điều hắn không hiểu là tại sao cách chết khác nhau lại gây ra những ảnh hưởng khác nhau đến thế giới hư vô, hay vấn đề nằm ở chính linh hồn của hắn?

Khi linh hồn bị ảnh hưởng, thì liệu mối liên kết của mình với nơi này có trở nên chặt chẽ hơn không?

Bologo hơi bối rối. Nếu là ở thế giới thực, đối mặt với những bí ẩn đó, Bologo vẫn có năng lực để khám phá từng thứ một, nhưng ở đây, hắn chỉ là một người, một người tuyệt đối không biết gì cả.

Không còn nhiều thời gian để hắn khám phá, nhưng bây giờ Bologo thậm chí còn không thể tự di chuyển, hắn vung tay loạn xạ, nhưng không thể bắt được bất cứ thứ gì.

Những tảng đá vỡ to như núi, chắn toàn bộ tầm nhìn. Một tia sáng yếu ớt lóe lên từ phía sau. Bologo cố gắng nhìn cho rõ, nhưng đống đá vỡ to đến nỗi kể cả khi Bologo có thể tự di chuyển thì cũng không biết phải mất bao lâu để vượt qua.

Dải ánh sáng xanh mờ nhạt lướt qua trước mặt, nhìn dải sáng này, Bologo cảm thấy có phần quen thuộc, hắn nhớ rằng dòng Aether mà mình quan sát được qua Thị kính dòng chảy Aether cũng có màu sắc và hình dạng như vậy.

Hắn cố gắng nhớ lại những trải nghiệm trong quá khứ. Dường như mỗi lần đến thế giới hư vô này, hắn đều sẽ ở một vị trí khác, có lúc ở trong bóng tối trống rỗng, có lúc lại ở trong một đống đá vụn như trước mặt.

Có vẻ như những điều kiện mơ hồ này là chưa đủ, mình còn cần một chút may mắn nữa để xuất hiện ở một địa điểm thích hợp, không phải ở cái nơi quỷ quái này.

Sau đó Bologo bắt đầu suy nghĩ: liệu thế giới hư vô này có thực sự tồn tại? Hay là một sự phóng chiếu mơ hồ từ những suy nghĩ của chính mình.

Giống như một giấc mơ.

Những giấc mơ không có thật, mà là hư ảo được chắp vá ngẫu nhiên từ ý thức của con người.

Bologo tin rằng thế giới hư vô này là một kiểu khác của giấc mơ. Bằng chứng trực tiếp nhất là một hoàn cảnh kỳ quái như này hầu như không tồn tại trên thực tế.

Từng con quái vật khổng lồ như những vì sao đã chết, vô số ngọn núi đâm vào nhau, vỡ vụn, còn cả hàng loạt vệt sáng truyền đi như rắn bò...

Với trình độ hiểu biết hiện tại của Bologo, hắn không nghĩ rằng một viễn cảnh như vậy sẽ xuất hiện trong thực tế, ngay cả sức mạnh của một Vinh Quang Giả cũng khó mà làm nổi.

Nơi đây là tạo vật hư ảo giống như những giấc mơ, chính vì vậy nên nó mới có cảnh tượng kỳ lạ như vậy, một khi mình sống lại thì nơi này cũng sẽ hoàn toàn tan biến.

Bologo còn muốn quan sát sâu hơn nữa, nhưng lúc này bỗng xuất một lực kéo cực lớn từ trong cơ thể, Bologo không chút xa lạ với cảm giác này, nó giống như có một đôi bàn tay to lớn, lôi chính mình ra khỏi biển sâu.

Mình sắp sống lại.

Nhưng theo lý thuyết, dưới tác động của linh hồn, thời gian mà hắn ở đây hẳn phải dài hơn, tại sao lần này lại nhanh như vậy.

Cơ thể dần trở nên hư ảo, rồi bắt đầu sụp đổ từ vị trí trái tim, xoắn vào hư vô rồi tiêu tán.

Bologo biến mất, thế giới hư vô càng trở nên tĩnh mịch và vô hồn.

Những ngọn núi va vào nhau, tách ra thành con đường đứt gãy. Mặt đất hoang vắng và nhợt nhạt hiện ra ở cuối bóng tối.

Thế giới hư vô không tan biến khi Bologo rời khỏi, cũng như giấc mộng không tan vỡ bởi khi con người tỉnh dậy, mà trên nền đất nhợt nhạt kia, một bóng người mờ mịt dời mắt khỏi màn hình trước mặt, nhìn về nơi mà Bologo biến mất, trầm ngâm.

...

Đột ngột mở mắt ra, ánh sáng chói lòa từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, như một kẻ chết đuối, Bologo thở hồng hộc, cơn đau âm ỉ bùng lên vào lúc này, gần như xé nát cơ thể Bologo thành từng mảnh.

Taida tiêm ngay một liều cho hắn. Nó có thể làm dịu cơn đau và cho phép Bologo hồi phục nhanh hơn rất nhiều. Sau một hồi vật lộn, Bologo khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, quay đầu sang hỏi Taida.

"Ta đã chết bao lâu?"

"Khoảng mấy phút?"

Taida không để ý Bologo chết khi nào, nhưng sau khi nhận ra rằng hắn đã chết, ông ta liền dừng nghi thức và đợi Bologo sống lại.

"Mới được mấy phút sao?" Đầu Bologo đau như muốn nứt.

"Ừm, ta thấy ngươi chết liền dừng nghi thức." Taida nói.

"Thì ra là như vậy..." Bologo thì thào, hắn đã biết lý do tại sao mình lại trở lại thế giới thực quá nhanh, là do Taida đã ngừng nghi thức giữa chừng.

"Còn linh hồn của ta thì sao?"

Bologo vẫn rất rạch ròi giữa việc chính và phụ, tuy nghe có vẻ kỳ lạ nhưng hắn biết mình có rất nhiều cơ hội để chết, thế giới hư vô có thể từ từ khám phá, bây giờ việc chính là kiểm tra sự ổn định của linh hồn.

“Rất ổn định, ngươi có thể bắt đầu thử thách bất cứ lúc nào.” Taida nói, trong mắt hiện lên chút nghi ngờ, “Ngươi đúng là một ngoại lệ kỳ quái, Bologo”.

"Là sao?"

"Mới được có vài tháng mà linh hồn của ngươi đã ổn định. Rất ít người có thể được như ngươi, chưa kể ngươi còn là một người đi vay có linh hồn không hoàn chỉnh."

Bologo nghĩ một hồi, nhưng không nghĩ ra được lý do nên chỉ có thể trả lời: "Có lẽ là do năng khiếu, sinh ra ta đã thích hợp với công việc này".

"Đợi một lát, ta sẽ viết giấy chứng nhận cho ngươi. Ngươi mang báo cáo này cho Lebius, là họ sẽ chuẩn bị cho thử thách của ngươi."

Taida cởi trói cho Bologo để hắn ngồi dậy khỏi bàn mổ.

Bologo không rời đi ngay lập tức, mà cúi đầu suy nghĩ, rồi hỏi: "Ngươi có nhìn thấy gì khác... ngoài linh hồn của ta không?"

"Ý ngươi là gì?"

"Có gì đó không bình thường? Dù gì ta cũng là một người đi vay."

"Không có gì bất thường ngoại trừ linh hồn trông khá mờ ra."

Taida nói. Linh hồn càng không hoàn chỉnh thì ánh sáng nó phát ra càng mờ.

"Được rồi."

Bologo gật gật đầu, không hiểu lắm về những gì xảy ra.

Mình có rất nhiều mảnh vụn linh hồn, theo lý thuyết là sau khi linh hồn được thực thể hóa, những mảnh vụn này cũng sẽ xuất hiện, nhưng Taida lại không nhìn thấy gì cả... Hay là do những mảnh vụn linh hồn này đã hợp nhất với linh hồn của chính mình.

Càng nghĩ càng đau đầu, Bologo chắc chắn rằng tên ma quỷ giao dịch với mình biết tất cả, nhưng đến giờ mà mình vẫn chưa biết chút manh mối gì về hắn.

Taida giải thích một số chuyện liên quan với Bologo một lần nữa, rồi đưa cho Bologo một vài lọ thuốc, nói rằng nó sẽ giúp hắn cảm thấy thoải mái hơn. Bologo có hỏi đó là gì, nhưng ông ta không thể nói tại sao.

"Ta tự pha, dùng một vài thứ có thể nâng cao tinh thần... Ngươi có thể coi nó là cà phê, một loại cà phê đặc biệt."

Bologo nhìn chằm chằm vào ống nghiệm chứa đầy chất lỏng màu xanh lục trong tay.

Hắn hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn uống hết bằng một hớp. Là một kẻ bất tử, Bologo không sợ ăn phải những thứ có độc, dù sao thì một lúc sau hắn sẽ tỉnh lại.

Nó trông hơi kỳ lạ, nhưng vị của nó còn kỳ lạ hơn. Tuy nhiên hiệu quả lại rất rõ rệt, đầu óc Bologo trở nên tỉnh táo hơn nhiều, thậm chí tầm nhìn của hắn cũng trở nên sáng sủa hơn.

Taida thường sử dụng thứ này để nâng cao tinh thần trong đống công việc bận rộn của mình, Bologo thì cảm thấy Palmer sẽ cần nó hơn mình. Khi say khướt, hắn có thể sử dụng nó để tỉnh táo.

Vừa mới bước chân xuống tầng một, cửa xưởng giả kim đã bị đẩy ra, ánh sáng chiếu dọc theo người vị khách, vẽ ra một bóng người rõ ràng.

Palmer mắt đỏ ngầu, đẩy cửa bước vào.

“Tỉnh rồi?” Bologo liếc nhìn thời gian, Palmer hẳn đã ngủ được mấy tiếng trong phòng sinh hoạt.

"Bị Jeffrey đuổi ra ra ngoài. Hắn cảnh cáo ta làm xấu hình ảnh của Đội Hành động đặc biệt. Lần sau nếu còn dám làm như vậy, hắn sẽ trừ lương của ta."

Palmer mệt mỏi đến mức nói không ra hơi.

Bologo gật đầu đồng ý, cái tên này quả thực quá ảnh hưởng đến hình ảnh của đội, giờ hắn vẫn còn nhớ ánh mắt nghi ngờ của Hart.

Palmer dụi mắt. Không cần nói, Bologo cũng hiểu tên này muốn làm gì. Hắn muốn trở về căn phòng cứ điểm để ngủ tiếp. Chẳng trách hắn lại thích nơi này đến vậy, chỉ cần không có nhiệm vụ ở đây, hắn liền có thể thỏa thích trộm tiền lương của mình.

Rẽ vào hành lang, gặp một người khác trong xưởng giả kim, Amy đang cầm một chiếc đĩa với một vài món tráng miệng nướng trên đó.

Ba người nhìn nhau một lúc.

“Chào buổi chiều! Bologo.” Amy tràn đầy năng lượng.

"Chào buổi chiều."

Bologo gật đầu, với tâm trạng như mọi khi.

"Trông ngươi có vẻ tệ, Palmer", Amy quay sang phía Palmer, quầng sáng trong mắt chạy nhanh, như thể đang phân tích Palmer, "Ngươi bị ốm?"

“Không… tệ hơn cả bị ốm, cái gì đây?” Palmer chỉ vào những thứ trên đĩa.

"Ồ, một số món tráng miệng ta làm, ngươi có muốn thử không?"

Mặc dù Amy đang nói với Palmer, nhưng quầng sáng lại vô tình chuyển sang Bologo, hai người họ không nhận thấy điều đó, nhưng Palmer thì có, hắn đã bị sốc, tỉnh hẳn rượu chỉ trong giây lát.

Bologo trở về túp phòng cùng với Palmer và một đĩa tráng miệng, còn Amy thì tiếp tục làm việc. Bologo nếm thử một miếng, mùi vị cũng không tệ, thuộc về mức bình thường của Amy.

"Ngươi đang nhìn cái gì?"

Bologo nuốt xong thì thấy Palmer đã nằm trên chiếc giường đơn ngay sau khi bước vào và nhìn mình chằm chằm.

Nghe thấy câu hỏi của Bologo, hắn ngồi dậy, ánh mắt càng trở nên sắc hơn.

“Ngươi… ngươi đã làm gì nàng ấy?” Palmer hỏi.

"Hả? Ngươi nói gì?"

Bologo không hiểu Palmer lại lên cơn thần kinh gì.

"Ta làm một vài món tráng miệng ~" Palmer bắt chước giọng điệu của Amy với vẻ mặt hớn hở, "Thái độ kỳ lạ đó là gì! Rốt cuộc ngươi đã làm gì vậy, chuyên gia!"

Bologo nheo mắt, rồi không biết móc từ đâu ra cây búa vuốt xung chấn.

“Thôi thôi, dù sao thì đó cũng là chuyện cá nhân, ngươi không muốn nói thì thôi”, Palmer xua tay, gạt đi nụ cười trên môi và nghiêm nghị nói, “Nhưng mà, chuyên gia, không thể lúc nào cũng cứ nghĩ đến việc sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề”.

Bologo một tay cầm món tráng miệng, tay kia cầm cây búa vuốt, nói với giọng điềm tĩnh, "Nếu bây giờ ngươi sẵn lòng im lặng và đi ngủ, ta có thể cân nhắc để lại một ít cho ngươi".

"Được rồi, chuyên gia."

Palmer đã nằm xuống, nhưng sau một vài phút im lặng, cái tên này lại đột ngột bật dậy, giơ ngón với Bologo và nói với giọng điệu khâm phục.

"Quá mạnh! Chuyên gia! Không hổ là ngươi a!"

Bologo không hiểu Palmer đang nói gì, nhưng chắc chắn là cái tên này đang cười nhạo mình.

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hồi Ức Của Một Linh Hồn

Copyright © 2022 - MTruyện.net