Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 210 : Quý tộc cổ xưa
Trước /1144 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 210 : Quý tộc cổ xưa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi rời văn phòng của Lebius, Bologo và Palmer đến phòng sinh hoạt để nghỉ ngơi một lúc. Bên ngoài tuyết ngày càng rơi dày, tình hình trong Khe nứt lớn cũng sẽ chỉ ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Họ quyết định ngồi đợi tuyết rơi đỡ dày rồi mới quay về với công việc.

"Trong hộp của ngươi có gì thế?"

Palmer nhận thấy Bologo còn mang theo một cái hộp đi làm. Từ khi Bologo có chất lỏng vảy rắn, đồng nghĩa với việc có một lượng sắt ổn định để sử dụng, thì hắn rất hiếm khi mang theo một đống vũ khí trên người.

Võ trang đầy đủ cảm giác rất không tệ, nhưng thời gian lâu dài cũng khó tránh khỏi cảm thấy cồng kềnh.

"Một ít đồ dùng sinh hoạt thiết yếu hàng ngày."

"A? Ngươi định ở lại cứ điểm kia?" Palmer hỏi.

"Chưa chắc, chỉ là chuẩn bị trước. Thời tiết dạo gần đây quá xấu, ta không muốn phải trải qua quãng đường đi làm tồi tệ này một lần nữa nếu có thể." Bologo nói.

Hôm nay gió quá mạnh khiến Bologo thực sự cảm nhận được cái gọi là khổ cực khi đi làm.

Palmer lộ ra vẻ nghi ngờ. Dựa trên lời Bologo nói lúc trước, thì cái tên này giống như đang chuẩn bị ngồi chờ thời cơ trong cứ điểm thì đúng hơn, sẵn sàng bất cứ lúc nào.

"Nhưng... nhiệm vụ ..." Bologo thì thầm.

Cầm trong tay chiếc chìa khóa đen, từ giờ trở đi Bologo sẽ không bao giờ rời khỏi chiếc chìa khóa này. Trong lòng có chút căng thẳng, thứ này giống như một quả bom câm, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

“Áp lực?” Palmer nhìn thấy sự lo âu trong mắt Bologo.

"Có hơi... Ta thích cảm giác kiểm soát tất cả, nhưng nhiệm vụ này lại có quá nhiều mây đen. Ta không biết chúng ta sẽ hành động ở đâu, ngay cả kẻ địch hình thù ra sao cũng không biết."

Với một chút hăm dọa trong giọng điệu của mình, Bologo nói với Palmer, “Nghĩ thử xem, Palmer, ngay khi ngươi vừa mở cửa, ngươi thấy mình đang ở một vùng đất chưa biết, cùng với một đám Phụ Quyền Giả trang bị đầy đủ ở bên trong".

“Được rồi, đừng nói nữa, ta đã cảm nhận được áp lực rồi.” Palmer cũng trở nên đau đầu.

Cả hai muốn tiến sâu vào lòng địch nhưng lại không biết trong đó có gì. Lebius cũng hiểu được chuyện này nên chỉ đưa ra nhiệm vụ chính của hai người là gửi tín hiệu tiết lộ vị trí tổ chức cuộc đấu giá, rồi trước khi Đội số 6 ập đến thì phá hủy miền ảo càng nhiều càng tốt để họ có thể tiến vào suôn sẻ hơn.

“Nếu may mắn thì chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ mà không xảy ra xung đột.” Bologo suy nghĩ một chút, “Trước khi bị lộ thì chúng ta đều là một nhóm khách đến mua đồ”.

"May mắn? Ta không nghĩ vậy."

Palmer thực sự không dám tin vào vận may của mình, hắn nhìn Bologo với ánh mắt khẩn cầu, "Ngươi có kế hoạch gì không, chuyên gia?"

Bologo nhìn vào mắt Palmer, không nói gì mà chỉ mỉm cười đầy ẩn ý, nụ cười này khiến Palmer ớn lạnh cả người.

“Nhắc mới nhớ, Palmer, với tư cách là một gia tộc siêu phàm cổ xưa, nhà của ngươi hẳn biết được rất nhiều bí mật phải không?” Bologo hỏi.

"Đừng nghĩ tới, không thể trả lời."

Palmer khoanh tay, đột nhiên trở nên cứng rắn, ngay sau đó liền xì hơi, "Bí mật đều bị mấy lão già kia giữ rồi. Ta là người thừa kế, nhưng chưa đến lúc tiếp quản, đúng không?"

Palmer biết rất rõ những gì mà Bologo muốn hỏi. Cộng sự của hắn hiếm khi tỏ vẻ hứng thú với một số chuyện, nhưng một khi hứng thú thì sẽ trở nên cực kỳ nhập tâm, chẳng hạn như chém giết kẻ địch, chẳng hạn như khám phá bí mật của bản thân.

Kể từ khi biết số phận của Bologo, hai vị người đi vay này thường nói về những chuyện này. Palmer có cái nhìn rất thoáng, không quan tâm đến mấy chuyện như xui xẻo và linh hồn, nếu có thể tránh được cơn ác mộng đẫm máu kia thì Palmer không ngại duy trì hiện trạng cho đến khi chết.

Về điểm này, hắn cũng giống Bologo, kể từ khi trở thành một người đi vay, Palmer chưa từng liên lạc lại với Nữ chủ nhân Scarlet, hắn sợ tồn tại này phát khiếp.

Palmer kể đôi khi cũng sẽ nghe thấy những lời thì thầm đầy quỷ dị, nhưng hắn liền nốc rượu vào và lăn quay ra ngủ, chứng nghiện rượu của hắn ít nhiều cũng có liên quan đến chuyện đó.

Ngược lại, thì Bologo hơi ghen tị với Palmer, mình muốn giao tiếp với ma quỷ của mình, nhưng lại không biết hắn đang ở đâu, hay thậm chí hắn là ai.

"Lời vừa nãy của Jeffrey là có ý gì?" Borlogo trò chuyện với Palmer về chuyện khác để giết thời gian.

"Ý ngươi là gì?"

"Cái gì mà ‘luôn muốn ra trước sân khấu’ ấy?" Bologo hiếu kỳ.

Đôi khi Bologo có một cảm giác khác thường đến lạ kỳ, mình trở thành nhân viên Thực địa của Cục Trật tự, tên côn đồ số một của tổ chức bạo lực khổng lồ này, chiến đấu trên một mặt trận bí mật mà người thường không thể nhìn thấy.

Mình biết những bí mật mà người bình thường có thể sẽ không bao giờ được biết đến trong suốt cả đời của họ, nhưng đến khi thực sự dấn thân vào trong đó, mình mới nhận ra sự thiếu hiểu biết của bản thân, cho dù biết nhiều như vậy, thì mình vẫn có vẻ vô cùng tầm thường trong cái thế giới siêu phàm này.

Palmer im lặng. Nụ cười trên mặt trở nên nghiêm túc, rồi hắn bất đắc dĩ thở dài.

"Chuyện này sao... Đây là lịch sử đen tối của gia tộc siêu phàm bọn ta."

"Cái gì? Lịch sử đen tối?"

“Bologo, ngươi có nghĩ chúng ta có còn là người bình thường không?” Palmer hỏi điều gì đó khác.

"Không tính."

Bologo cẩn thận suy nghĩ rồi mới trả lời.

Theo "Luận Thuyết Vàng", ở một khía cạnh nào đó, Người thăng hoa không còn được tính là con người nữa, mà được thăng hoa từ con người, tương tự như con người, nhưng nội tại đã cao hơn con người.

Thậm chí nếu không tính đến điểm này, thì các chỉ số của Người thăng hoa cũng đã vượt xa người thường.

"Hàng trăm năm trước, loài người được chia thành người thường và quý tộc, nhưng sự phân chia này chỉ là sự phân chia về quyền lực và của cải. Chỉ cần bị cứa cổ thì vẫn sẽ chết, nhưng Người thăng hoa thì lại khác..."

Palmer còn chưa kể xong thì Bologo đã nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra như thế nào, hắn nói, "Thì ra là như vậy?"

"Đây là một cuộc tranh chấp đã xảy ra nhiều năm trước. Ta mới chỉ biết đến chuyện này khi học lịch sử. Một số gia tộc siêu phàm cảm thấy mình cao quý hơn loài người. Họ cho rằng mình giống như những người chăn cừu, đáng lẽ ra phải thống trị bầy cừu nên đã hung hãn muốn kiểm soát mọi thứ", Palmer nói, rồi nhớ tới Sore, "Nó giống như Chủng tộc Bóng Đêm. Họ muốn tạo ra một đế chế của những kẻ bất tử, còn những người này muốn tạo ra một đế chế của những Người thăng hoa".

"Xem ra họ đã thất bại."

Bologo nói. Đây là một kết quả hiển nhiên. Trong thế giới ngày nay, Người thăng hoa ẩn mình trong mặt tối của thế giới và nằm dưới quyền kiểm soát của một con quái vật khổng lồ gọi là Cục Trật tự.

"Đúng vậy, đây là chuyện đã xảy ra sau cuộc chiến Bình minh. Chủng tộc Bóng Đêm đã được giải quyết, nhưng có người muốn lên thay thế họ. Một cuộc chiến khác nổ ra, đám người cấp tiến bị quét xuống mồ, kẻ chiến thắng tiếp tục phát triển, sau đó dưới tác động của Đồng minh Rhine, họ đã hợp nhất thành Cục Trật tự."

Nghe những lời này của Palmer, Bologo hơi ngạc nhiên, hắn cảm thấy đây có thể coi là tiền thân của Cục Trật tự.

“Vì thế, toàn bộ bọn ta đều chọn cách giấu mình, đó là lý do tại sao Jeffrey luôn thích dùng chuyện này để cảnh cáo ta.” Palmer nghĩ đến điều này mà đau đầu.

"Còn những kẻ thua cuộc thì sao? Họ có bị thanh trừng sạch sẽ không?", Bologo hỏi.

“Không, mâu thuẫn giữa chúng ta và họ không phải là không thể hòa giải được như chủng tộc Bóng Đêm… Dù sao thì chủng tộc Bóng Đêm đều là kẻ bất tử, có thể tìm một nơi nào đấy để ẩn náu hàng trăm năm, sau đó lại chui ra gây rối”, Palmer nói.

"Một hiệp ước đã được đưa ra giữa hai bên để cùng nhau tồn tại trong thế giới bình thường. Tuy nhiên, xét cho cùng thì vẫn có những khác biệt, theo thời gian và tranh chấp, sự khác biệt ngày càng lớn dần, cho đến khi hai bên không còn liên lạc nữa."

Palmer chợt nhớ tới một chuyện vào lúc này và nói với Bologo, "Còn nhớ không? Cục Trật tự không phải là hợp nhất của toàn bộ các tổ chức siêu phàm trong Đồng minh Rhine".

"Những tổ chức không thể liên hợp lại là kẻ bại trận và trung lập đúng không?" Bologo nói.

"Đúng vậy, về phần giờ họ thế nào, ta cũng không rõ lắm. Sau thất bại, thái độ của những kẻ muốn leo lên sân khấu này trở nên khác thường, rút lui khỏi thế giới. Nếu không phải hôm nay nhắc đến thì ta suýt chút nữa đã quên mất những người này."

Palmer nhớ lại một cách cẩn thận. Kiến thức của hắn về những người đó hầu như chỉ giới hạn trong những gì học được từ gia tộc mình.

"Ngoại trừ mấy bữa tiệc giao lưu hàng năm, ta hầu như không gặp những người đó ở nơi khác, huống chi là Cục Trật tự."

Palmer ngừng lại, sau đó bổ sung thêm.

"Đoàn thể Bí Mật."

"Cái gì?"

Bologo đang lắng nghe Palmer kể về lịch sử thì cái tên này lại đột nhiên nói ra một từ lạ lẫm khiến Bologo khó hiểu.

"Tên của họ, kể từ khi Cục Trật tự ra đời, những người này cũng bắt chước Cục Trật tự và bắt đầu tụ tập lại với nhau. Họ gọi liên minh của mình là 'Đoàn thể Bí Mật' ", Palmer nói.

“Họ là kẻ địch?” Bologo lo lắng hơn về vấn đề này.

“Không… ít nhất bây giờ không phải”, Palmer nói, “Nhưng nếu một ngày chúng ta đánh bại được Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, thì điều đó cũng chưa chắc”.

Dưới áp lực của chủng tộc Bóng Đêm, các tổ chức siêu phàm đoàn kết lại với nhau, nhưng khi chủng tộc Bóng Đêm vừa bị tiêu diệt, đã có người vội vã muốn thay thế họ. Hiện giờ điều này cũng đúng, Đế quốc Kogardel đang dòm ngó đến từ phương Nam, áp lực đến từ Thanh kiếm bí mật của Đức Vua đã buộc các tổ chức siêu phàm của Đồng minh Rhine phải đoàn kết lại. Cho dù có bất đồng, thì trước khi kẻ địch mạnh diệt vong, mọi người vẫn sẽ hợp tác cùng nhau với gương mặt đầy dối trá.

"Đoàn thể Bí Mật..."

Bologo nói khẽ.

Bầu không khí tĩnh lặng giữa hai người không kéo dài lâu, Palmer nói thêm, "Bologo, từ lúc ra tù đến nay ngươi đã đi đến nơi nào khác chưa?"

"Chưa, ta vẫn ở tại Opus này kể từ khi ra khỏi tù", Bologo nói. "Có chuyện gì vậy?"

“Ngươi có ý tưởng gì cho chuyến du lịch không?” Palmer nói.

"Du lịch?"

"Sau đợt này ta có thể sẽ về nhà, ngươi có muốn đi cùng ta không?" Palmer nói về kế hoạch trong tương lai, "Ta đã không trở lại kể từ khi rời khỏi đó, đã đến lúc quay trở về".

"Tại sao muốn dẫn ta đi cùng?"

Bologo tuy hoài nghi, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy khá hứng thú với Cao nguyên Nguồn Gió, và càng cảm thấy hứng thú hơn nữa với gia tộc của Palmer.

"Chuyện này sao..."

Palmer nhất thời không biết phải nói gì, vẻ mặt của hắn rất phức tạp.

"Dù gì chúng ta cũng là cộng sự, có phúc cùng hưởng a."

Bologo luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, nhưng Palmer lại cất lên tiếng cười quen thuộc, đứng dậy và chỉnh quần áo.

"Đi thôi, tuyết hẳn đã ngớt."

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
100 Tệ Cưới Được Vợ

Copyright © 2022 - MTruyện.net