Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 222 : Cuộc gặp gỡ kỳ diệu
Trước /1144 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 222 : Cuộc gặp gỡ kỳ diệu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Là một kẻ bất tử, điều may mắn nhất mà Olivia có là một khoảng thời gian đủ dài để học những thứ mà nàng muốn học, vì lý do này, nàng không chỉ là một Người thăng hoa vô cùng mạnh mẽ mà còn sở hữu nhiều kỹ năng đa dạng và kiến thức sâu rộng.

Chẳng hạn như nghiên cứu về miền ảo.

Để thoát khỏi sự giám sát của Cục Trật tự và dẫn dắt gia tộc sinh tồn trên mảnh đất này thì nàng không chỉ phải giữ bí mật mà còn phải có một miền ảo đủ an toàn để chặn mọi ánh mắt tò mò.

Vì thế, Olivia đã dành một thời gian dài để tìm hiểu về lĩnh vực miền ảo. Miền ảo bao trùm lên hội trường này rất mạnh nhưng không phải là không có sơ hở.

Là một chuyên gia trong lĩnh vực này, Olivia đang tìm kiếm một điểm đột phá thích hợp dựa trên kinh nghiệm của bản thân.

Không gian trong đây rất lớn. Đám thương nhân đã đục xuyên gần như toàn bộ lòng đất, ngoại trừ Đấu trường La Mã đẫm máu kia, vô số hành lang kéo dài xuống, Olivia đang đi dọc xuống theo những bậc thang tối tăm.

Vụ nổ vừa rồi đã thôi thúc nàng. Có người đã dùng thuốc nổ phá hủy nơi lúc nàng tới, cắt đứt đường lui của mọi người, không chỉ thế, vụ nổ còn có tác động tới miền ảo.

Sau một hồi suy nghĩ, Olivia đoán rằng Cục Trật tự đã làm chuyện này. Có thể ngay lúc này một nhóm lớn nhân viên Thực Địa đang chờ ở bên ngoài và chỉ cần miền ảo sụp đổ, họ sẽ tràn vào và giết tất cả mọi người ở đây.

Olivia đột nhiên dừng lại, nhìn bức tường ở một bên với ánh mắt nghiêm nghị. Khoảng trống trên bức tường rộng dần ra, như thể có thứ gì đó đang mọc trong đó, và rồi những nụ đỏ tươi vươn ra, lan như rêu.

Rễ thối đang lan ra nhanh hơn nàng dự đoán. Những kẻ điên của giáo phái Tinh Hủ luôn thế này, một khi ra trận sẽ trồng rễ và chồi bị thối xuống, khiến đất đai tràn ngập máu thịt đỏ tươi.

Họ nghĩ rằng nơi mà máu thịt chạm đến chính là vùng đất của Nữ chủ nhân Scarlet, và họ, những người chiến đấu vì Mẹ, sẽ nhận được sự che chở của nàng.

Bạo Chúa đã đáp lại bằng cách trao sức mạnh của mình cho tất cả những ai chiến đấu cho Hiệp hội Thương nhân Xám trong Khe nứt lớn này.

Chiến đấu cho Hiệp hội Thương nhân Xám chính là đang tạo ra giá trị cho Bạo Chúa. Nếu tạo ra giá trị thì sẽ nhận được sức mạnh của Bạo Chúa, đây chính là quy tắc sức mạnh của Bạo Chúa, đồng thời cũng là cơ sở để duy trì Ngã Ba Vô Định.

Quan trọng nhất là Bạo Chúa đã khơi dậy những ham muốn xấu xa nhất trong mỗi người.

Tham lam.

Ngay cả khi không nhìn thấy thì Olivia cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đẫm máu trong Đấu trường La Mã lúc này. Không phải ai cũng có thể cưỡng lại sự cám dỗ của trái cây không tưởng như nàng.

Dục vọng ham muốn khiến họ chạy theo nó một cách tham lam.

Mọi người đều nghĩ rằng họ lý trí, nhưng ngay từ đầu họ đã ở trong âm mưu của ma quỷ, kể cả Olivia.

Cách phản kháng duy nhất mà nàng có thể làm là rời đi càng sớm càng tốt để tránh dính líu đến bất cứ điều gì.

Olivia tăng nhanh tốc độ của mình. Càng đi xuống, nàng càng có thể cảm nhận rõ ràng sự áp chế của miền ảo đang yếu dần.

Miền ảo là một miền khép kín, lưu thông ở bên trong, nhưng nó không thể khép kín hoàn toàn, phải có một kênh nào đó để kết nối với bên ngoài, và đó chính là "cánh cửa" dễ bị tổn thương nhất trong miền ảo, phá hủy nó sẽ mở ra một con đường với thế giới bên ngoài.

Bóng tối bao trùm lấy Olivia, xung quanh dần trở nên yên tĩnh, đến cả trái tim của Olivia cũng bình tĩnh trở lại, nàng vừa bước vào khu vực an toàn.

Nhưng nàng dần phát hiện ra trên mặt đất có rất nhiều đá vụn. Nàng càng đi thì càng thấy chúng nhiều hơn, cuối cùng thì nàng thấy một cánh cửa đã bị nổ tung, bước qua đó thì nghe thấy tiếng hát ma quái thấp thoáng đâu đây.

"Không ai nói với ngươi lúc nào phải chạy, ngươi đã lỡ phát súng lệnh rồi." (*)

Khi đến gần hơn, Olivia dần nghe rõ tiếng hát và bóng người đứng trước một cánh cổng khác hoành tráng hơn đang bận rộn với công việc của mình.

Olivia giữ im lặng, ẩn mình trong bóng tối. Còn tên kia thì đội chiếc mũ trùm đầu màu đen, trông như một tên tội phạm đi lạc vào trong đây, hắn lần lượt đặt từng thứ mà Olivia nhìn không hiểu lên cánh cổng.

"Vì vậy ngươi chạy và chạy, cố gắng bắt kịp mặt trời, chỉ tiếc nó đã lặn mất."

Tên tội phạm ngâm nga bài hát, không thèm để ý đến những tiếng nổ phát ra từ trên cao, bụi rơi xuống, hắn còn hát to hơn để phối hợp với bầu không khí sụp đổ này.

Khi cảm xúc dâng trào, cái tên này còn dứt khoát bỏ những gì đang làm xuống để hát và nhảy múa.

Vẻ mặt của Olivia hơi kỳ lạ. Hôm nay nàng đã gặp đủ chuyện quái đản, nhưng giờ lại xuất hiện thêm một kẻ nữa.

Nhưng mà... có vẻ như đối phương cũng có mục đích giống mình, chuẩn bị phá hỏng miền ảo và mở ra một con đường.

Tuy nhiên, Olivia không cho rằng có người có thể chuẩn bị trước được những thứ này, trông tên này có vẻ là đang phối hợp với những người ở bên ngoài thì đúng hơn.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì sự kết hợp của những yếu tố này đã biến thành một cảnh mà Olivia khó mà tiếp nhận nổi.

"Hơi thở ngắn dần! Lại đến gần cái chết thêm một ngày nữa!"

Tên tôi phạm vui vẻ ca hát rồi quay lại, sau đó một hơi lạnh phả vào cổ hắn, hắn lấy lại bình tĩnh thì thấy một con dao găm sắc nhọn trên cổ mình, và người đang đặt nó lên cổ hắn chính là Olivia xuất hiện từ bóng tối.

"Tha mạng a!"

Không chút do dự, tên tội phạm ngay lập tức giơ hai tay lên.

"Ngươi là ai? Đang làm gì?"

"Chỉ là một con quỷ xui xẻo không ai quan tâm đến mà thôi. Ta đang cố gắng tìm cách thổi tung cánh cổng này để mọi người có thể thoát ra ngoài."

Tên tội phạm hét lên, Olivia choáng váng, mọi thứ diễn ra tốt đẹp ngoài sự mong đợi của nàng.

Cặp đồng tử như hồng ngọc phản chiếu trong mắt tên tội phạm, hắn nheo mắt lại như đang suy nghĩ về chuyện khác trong lúc hoảng sợ, rồi đột nhiên kinh hãi hét lên.

"Đằng sau ngươi!"

“Ngươi đang đùa à?” Olivia bật cười, “Loại thủ đoạn này quá vớ vẩn”.

"Nhưng thực sự có thứ gì đó đằng sau ngươi."

Tên tội phạm không thèm quan tâm đến con dao găm đang đặt trên cổ mình mà quay đầu lại và ra hiệu cho thứ gì đó đằng sau Olivia trong lúc giơ hai tay.

Ngay lúc Olivia đang do dự, hương vị tanh tưởng lẫn trong gió rít lướt qua mũi nàng.

Nàng quay lại và vung con dao găm của mình gần như ngay lập tức. Một cành cây đỏ tươi vươn ra từ bóng tối lập tức vỡ tan thành vô số miếng thịt, rơi rầm rầm xuống đất, nhưng nó lại không chết mà vẫn tràn đầy sức sống, cắm rễ vào lòng đất mà tiếp tục lớn lên.

Động tác của Olivia vẫn chưa kết thúc. Con dao găm vẽ một vòng cung màu trắng mờ ảo, sau khi chặt đầu cành cây, nó chém thẳng về phía tên tội phạm. Nếu tên tên tội phạm không di chuyển, con dao găm này sẽ dừng lại trên đầu hắn, nhưng nếu tên tên tội phạm định làm việc khác, con dao găm sẽ chặt đứt cánh tay của hắn ta.

Nhưng đúng lúc này, một con dao ném xé gió mà tới, như thể có một người khác đã phóng nó ra từ trong bóng tối. Nó đập vào con dao găm của Olivia, tia lửa tóe ra, tên tội phạm mượn khoảng thời gian đó để chạy trốn về dưới cánh cổng.

"Hô, suýt chết a!"

Palmer thấp giọng phàn nàn, ngay từ khi Olivia đến gần đây, hắn đã nhận thấy sự hiện diện của nàng qua sự thay đổi của luồng không khí.

Hắn không biết liệu người đến có mạnh hay không, thậm chí không biết liệu đó có phải là người hay không, mà Palmer lại không có chỗ để trốn, vậy nên hắn chỉ có thể giả vờ như vừa rồi và chờ đợi đối thủ xuất hiện.

Nếu đổi lại là người khác thì không biết chừng đã bị giết bởi kế hoạch của Palmer, nhưng rõ ràng Olivia mạnh hơn Palmer rất nhiều.

Mặc dù Palmer luôn cảm thấy mình sẽ may mắn vào thời khắc mấu chốt, nhưng vừa rồi hắn không hề tình nguyện kề cổ vào con dao găm của Olivia mà là do không kịp phản kháng, mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Ngẩng đầu lên, Olivia đang nhìn vào chính mình, với sự bùng nổ của Aether, màu đỏ tươi trong mắt nàng ngày càng sáng hơn.

Xung quanh nàng, rễ và chồi thối rữa đã xâm nhập vào đây. Chúng cạy lớp đất ra và cắm mạnh vào trong đó, rêu đỏ đã lấp đầy các vết nứt trên tường.

"Khoan đã, hình như chúng ta không có thù hận sâu đậm gì!"

Palmer liên tục hét.

Nhưng như thể không nghe thấy, Olivia nắm lấy con dao găm và hóa thành một làn khói đen trong nháy mắt. Khi nàng ngưng tụ lại thì đã bước ra từ cái bóng đằng sau Palmer như một bóng ma, rồi vung một con dao găm về phía cổ Palmer.

Palmer đã nhận ra lưỡi dao sắc bén, nhưng tồi tệ hơn là Olivia quá nhanh, nhanh đến mức hắn không thể né được.

"Ngươi muốn vi phạm khế ước sao!"

Vào thời điểm cần kề cái chết như này, Palmer ngừng giả vờ và hét lên.

Chuyển động của Olivia chậm lại trong một giây, trong hư vô, vô số sợi xích hư vô căng ra, trói chặt vào cánh tay và con dao găm của nàng, khiến động tác của Olivia chậm lại.

Nhờ độ trễ này, Palmer đã có cơ hội để giải phóng Năng lượng bí mật. Cơn gió mạnh đã nâng cơ thể hắn lên, Palmer thậm chí còn không thể kiểm soát nổi hướng bay của mình trong lúc tính mạng bị đe dọa. Hắn bật lên cao trên mặt đất bằng phẳng, sau đó đáp xuống một cách nặng nề, rơi xuống nơi cách đó không xa.

"A..."

Palmer ngã xuống đất và rên lên một tiếng, trong khi Olivia nhìn Palmer với ánh mắt phức tạp, choáng váng bởi thế giới phi lý này.

Có vết máu dính trên dao găm, nếu không có những hạn chế này làm Olivia chậm lại, thì Palmer bây giờ đã là một cái xác.

Ngón tay lướt qua vết máu trên con dao găm. Chỉ cần hơi ngửi là Olivia đã có thể phát hiện ra mùi vị ghê tởm đó.

"Máu của nhà Krex..."

Đôi mắt màu hồng ngọc tràn ngập sát khí, Olivia nắm chặt con dao găm của mình.

"Mặc dù không biết tại sao lại có tộc Bóng Đêm ra khỏi vùng đất Đêm Tối Vĩnh Hằng... nhưng có vẻ như khế ước Hừng Đông vẫn còn tác dụng đối với ngươi."

Palmer chạm vào gáy, vết xước nông để lại trên đó, cảm giác ớn lạnh dữ dội truyền đến từ vết thương.

“Ta vẫn có thể phá vỡ khế ước Hừng Đông để giết ngươi.” Giọng Olivia lạnh như băng.

"Thật? Ngươi thật sự muốn liều mạng ở cái nơi quỷ quái này?" giọng điệu của Palmer rất thoải mái, nhưng ánh mắt vẫn rất cảnh giác. "Không đáng, đúng không? Giả bộ như chưa gặp nhau không phải là được sao?"

Olivia do dự. Đây quả thực là một nơi kinh khủng, máu thịt vẫn đang không ngừng rỉ ra, khó có thể tưởng tượng đấu trường La Mã giờ đã trở thành cảnh tượng như thế nào.

Tệ nhất là Olivia không ngờ mình lại đụng độ một kẻ nào đó đến từ nhà Krex.

Sau khi cơn tức giận qua đi, Olivia tỉnh táo lại. Cái tên thuộc nhà Krex trước mặt này không yên ổn ở lại Cao nguyên Nguồn Gió mà là xuất hiện ở đây, ngay trong Khe nứt lớn này, vậy thì thân phận của hắn đã rất rõ ràng.

"Quả nhiên, đây là một cái bẫy của Cục Trật tự?"

Olivia hỏi.

"Có lẽ là vậy... dù sao nó cũng không nhằm vào ngươi."

Palmer chân thành nói. Hắn chỉ muốn đuổi kẻ thuộc tộc Bóng Đêm này đi càng nhanh càng tốt.

(*): Bài Time của Pink Floyd

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tối Cường Chiến Long

Copyright © 2022 - MTruyện.net