Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 240 : Đá rửa qua máu lấp lánh ánh sáng
Trước /1144 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 240 : Đá rửa qua máu lấp lánh ánh sáng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhờ sức mạnh của Bạo Chúa, cả Bologo và Palmer đều nhận được phước lành. Như tua ngược thời gian, trạng thái của cả hai trở lại lúc tốt nhất, thậm chí tinh thần kiệt quệ cũng hưng phấn trở lại, trái tim đập dữ dội như được tiêm chất kích thích.

"Ta cảm thấy mình như vừa phun hết nội tạng ra a."

Hai mắt của Palmer mờ đi, ý thức vẫn còn nằm giữa trạng thái ngất xỉu và tỉnh táo. Hắn đi chưa được hai bước đã ôm ngực rên rỉ, "Đau quá, ta cảm giác như vừa bị ăn đòn".

Palmer hoàn toàn không để ý tới vừa rồi trạng thái của hắn trông tồi tệ đến mức nào, cũng không nhận ra được Bạo Chúa đã tới đây, nếu bây giờ có một cái gương thì Palmer hẳn sẽ phát hiện mình đã biến thành một người máu.

Palmer liếc nhìn Bologo, hai mắt đột nhiên sáng lên.

"Ngươi lấy đâu ra thế?"

Nói xong, Palmer cướp lấy ly nước cam trong tay Bologo và uống hết nửa ly còn lại.

Cướp được một ly nước cam lạnh ướp đá trong hoàn cảnh tuyệt vọng này khiến Palmer cảm thấy linh hồn mình như vừa được cứu rỗi.

Vẻ mặt của Bologo có chút phức tạp, mấy phút trước Palmer vẫn còn đang cận kề cái chết, nhưng bây giờ lại nhảy tưng bừng, hắn còn không thèm hỏi mình được ly lấy nước cam này ở đâu, cũng chẳng bận tâm trong đó là nước cam hay một loại chất lỏng nào đó trông như nước cam.

Từng dòng suy nghĩ lộn xộn vụt qua, Bologo chẳng buồn đặt ra nghi vấn với Palmer, giao tiếp quá nhiều với người thiểu năng sẽ chỉ biến mình thành người thiểu năng y hệt mà thôi.

"Amy, không sao chứ?" Bologo hỏi.

"Ừm... có một sức mạnh kỳ lạ đang trùm lên ta."

Amy đặc biệt nhạy cảm với Aether. Không giống với Palmer vô tư, nàng đã cảm nhận được phước lành của Bạo Chúa từ rất sớm.

Aether cạn kiệt nhanh chóng được bổ sung, tinh thần kiệt quệ lại phấn chấn... Đủ thứ bất thường phát sinh trên người, và điều này có liên quan trực tiếp đến ma quỷ.

Điều này khiến Bologo nhớ lại khế ước ràng buộc giữa Giáo phái Tinh Hủ và Hiệp hội Thương nhân Xám. Cả hai đã thỏa thuận với ma quỷ để nhận được phước lành đến từ chúng thông qua sự ràng buộc của khế ước.

Bologo không ký vào khế ước, Amy và Palmer cũng vậy, phước lành trên người họ lúc này chỉ là một bản hợp đồng tạm thời.

Bologo cần sức mạnh để trốn thoát, mà Bạo Chúa thì cũng cần một tác nhân tạm thời để giải quyết một số rắc rối cho hắn.

Thực sự không có cái giá nào sao? Bologo không nghĩ vậy.

Đối với Bologo, cái gọi là cái giá chính là mối liên hệ ngày càng sâu đậm với ma quỷ, trước đây mình còn phải dùng đồng Mammon để chủ động kêu gọi Bạo Chúa xuất hiện, nhưng bây giờ Bạo Chúa thế mà lại có thể chủ động xuất hiện ngay trước mặt mình.

Tất nhiên, điều này có thể liên quan đến khu này, dù sao đây cũng là lãnh địa của Bạo Chúa, nhưng việc giao tiếp quá nhiều với ma quỷ vẫn khiến Bologo không khỏi cảnh giác, và đây cũng là điều cần thiết.

Khiêu vũ cùng bầy sói.

"Mặc dù không biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ như Nhà ảo tưởng đã bị chặn lại."

Palmer cũng nhận thấy sức mạnh trong cơ thể mình. Hắn coi đó là một món quà mà Bạo Chúa giành tặng cho công lao khó khăn của mấy người họ. Nhìn lên cái lỗ trên đầu, cái hố đỏ tươi vẫn còn rỉ máu, cành chồi rậm rạp không ngừng giương nanh múa vuốt.

Bologo cũng nhìn lên. Có vẻ đúng là như vậy, Nhà ảo tưởng đã bị lạc trong cơ thể của con quái vật, cấu trúc phức tạp, rắc rối của nó làm chậm tốc độ của hắn và tạo cơ hội cho họ thở dốc.

"Đừng thả lỏng, chúng ta vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm."

Bologo không lạc quan như Palmer, hắn nhớ những gì Bạo Chúa đã nói.

Tiếp theo, họ sẽ gặp phải những rắc rối khó giải quyết, mà rắc rối đó cũng là thứ mà Bạo Chúa quan tâm. Vì lý do này nên Bạo Chúa mới sẵn sàng che chở, giúp họ đánh bại kẻ địch hùng mạnh.

Một kẻ địch mạnh mẽ đòi hỏi phải có sức mạnh của ma quỷ để đánh bại.

Tâm trạng của Bologo đã trở nên căng thẳng, chất lỏng vảy rắn quấn quanh cánh tay, tạo thành một lưỡi kiếm dài và hẹp.

Tay còn lại cầm chiếc khiên tròn đang chắn ngang cơ thể, Bologo gác kiếm lên khiên và cảnh giác bước về phía bóng tối sâu thẳm.

Để cắt đuôi Nhà ảo tưởng ảo tưởng, Palmer đã dùng hết đạn dược, vũ khí mà hắn có thể sử dụng để chiến đấu bây giờ chỉ còn vài con dao ném trên người.

Là kẻ bất tử, Bologo đi đầu, Palmer theo ngay sau, tay nắm chặt những con dao ném, sẵn sàng vung mạnh ra ngoài để đưa chúng cuốn vào làn gió bất cứ lúc nào.

Trong không khí tràn ngập bụi và mùi máu, hai người càng đi vào sâu thì mùi máu ngày càng nồng nặc.

“Có gió”, Palmer đột ngột nói, “Nơi đây có đường dẫn tới thế giới bên ngoài”.

Palmer tinh tường nhận ra luồng khí đang dâng trào, đây chắc chắn là một tin vui đối với hai người họ, cuối cùng họ đã có thể thoát khỏi tình cảnh tuyệt vọng này.

Cả hai tiếp tục tiến về phía trước. Lần lượt từng cột đá dựng đứng xuất hiện, chúng chạm quỷ thần đang chiến đấu với nhau, tất cả được sắp xếp và đặt quanh hai bên đường.

Bologo thử đi đến mép cột đá, phía dưới chính là bóng tối vô tận, dường như cả hai đang bước trên một cây cầu dài vô cùng khổng lồ.

"Có nơi nào như này trong Khe nứt lớn?"

Palmer ngẩng đầu lên. Giữa những cột đá, các bức tượng thiên sứ khổng lồ dần hiện ra, tất cả đều cầm một thanh kiếm lửa với vẻ mặt giận dữ như muốn trấn áp bóng tối vô tận phía dưới.

Bước đi trong bầu không khí trang nghiêm và lạnh lẽo này, thần kinh của Bologo vô cùng căng thẳng, ở cuối cây cầu dài, Bologo đã nhìn thấy thứ đó.

Nhìn thấy nó, Palmer cũng không khỏi thấp giọng thán phục, "Chúng ta còn đường nào khác để đi không?"

"Có vẻ là không", Bologo nghĩ, đó hẳn là thứ mà Bạo Chúa muốn hắn giết. "Chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, Palmer".

“Ngươi chắc chứ? Bologo.” Palmer cảm thấy Bologo bị điên rồi.

Bologo thờ ơ nói: "Chúng ta còn lựa chọn nào khác không?"

"Có thể..."

"Đừng do dự, Palmer, thực ra thứ kia đã phát hiện ra chúng ta rồi", Bologo tiếp tục.

Đối phương dường như cũng đã nghe thấy lời của Bologo, ở cuối cầu dài, máu thịt đỏ tươi cỡ một ngọn đồi, u hạt quấn chặt lấy cây cầu dài.

Nó đã sớm ngửi thấy hơi thở của người sống, giờ phút này nó không còn giả vờ gì nữa, khối u ban đỏ bắt đầu vặn vẹo, thân hình khổng lồ lảo đảo ngẩng cao đầu.

Bologo và Palmer ngẩng đầu lên, chỉ sau đó họ mới nhận ra mình đã nhìn nhận sai về nó.

Đây không phải là một cục thịt mà là một con rắn đỏ tươi, thân rắn nâng đầu rắn lên cao, nhưng vị trí đầu rắn là một hình người đẫm máu.

Bologo nhận ra người đàn ông đó, Giám mục Scarlet Latis.

Ở đấu trường, hắn biến mất sau khi đuổi theo Jamon, nhưng Bologo không ngờ rằng Latis lại xuất hiện ở đây vào lúc này.

Nhịp tim của Bologo lập tức tăng lên. Quả nhiên phước lành của ma quỷ không dễ nhận như thế, mình vậy mà lại phải đối mặt với một Phụ Quyền Giả. Tệ hơn nữa, Trái tim bất diệt đang nằm trong tay mình, có muốn trốn cũng không thể trốn được.

“Hắn… bị thương?” Lời của Palmer giúp Bologo bớt căng thẳng.

Bologo cau mày, cố nhìn rõ hình dáng của Latis, sau vài giây chậm trễ, một cảnh tượng rõ ràng hiện ra trước mắt hắn.

Cái lạnh buốt thấu xương Bologo, hắn chợt hiểu tại sao Latis không đi cướp lấy Trái tim bất diệt mà lại xuất hiện ở đây.

Hắn... sắp chết.

Lúc này, phần thân dưới của Latis đã hợp nhất với cơ thể con rắn khổng lồ, chỉ còn phần thân trên duy nhất bị bao phủ bởi vô số vết sẹo đáng sợ. Đầu tiên, hắn bị mất toàn bộ cánh tay trái, sau đó là một vết thương rất lớn trải dài khắp bụng, trong vết thương thâm đen, các cơ quan nội tạng đã biến mất từ lâu.

Tiếp nữa là một vết thương ngang cổ họng, tuy nó rất nông, không đến mức cắt đôi cổ Latis, nhưng nó cũng làm hở đường thở, khiến máu trào ra từ đó.

Latis cũng bị mù một mắt, trong vô số vết thương thì vết thương nặng nhất đến từ từ trái tim hắn.

Một lưỡi kiếm đen nhánh xuyên qua trái tim của Latis.

Điều khiến Bologo cảm thấy khó hiểu nhất là, với tư cách là một giám mục Scarlet, Latis có khả năng tái sinh cực mạnh, chưa kể hắn gần như đã đạt đến cấp độ bất tử sau khi hợp nhất với đám rễ và chồi thối rữa.

Nhưng bây giờ vô số vết thương lại chằng chịt khắp người thế này. Các mầm thịt thi nhau bò xung quanh mép vết thương, cố gắng quấn vào nhau và chữa lành nó, nhưng mỗi lần quấn vào nhau thì lại bị đẩy ra, như thể tính chất bất tử của chúng đã bị phá vỡ.

"Aether đang bài xích lẫn nhau..." Giọng Amy vang lên trong đầu.

“Cái gì?” Bologo chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ như vậy.

"Ai đó đã đã đột phá Cự Hồn Giới Hạn của hắn và để lại một lượng lớn Aether trong vết thương."

Amy đã cảm nhận được những dao động của Aether ở Latis. Tuy rằng khoảng cách có hơi xa nhưng đối với nàng không phải vấn đề, trong quá trình biến đổi về chất cho kim loại, nàng còn từng gặp dao động khó nhận biết hơn thế này nhiều.

"Những Aether còn lưu lại đó bài xích với Aether của chính hắn, do đó ngăn cản khả năng tự chữa lành của máu thịt."

“Nói cách khác hắn thực sự sắp chết phải không?” Bologo hỏi.

"Đúng vậy, nhưng hắn chỉ cần thời gian để xua tan những Aether đó là có thể chữa lành vết thương..."

"Nói cách khác là hắn hiện tại đang trong trạng thái gần chết nhờ có sự che chở của Nữ chủ nhân Scarlet. Giờ chỉ cần ta chặt bay đầu hắn là hắn sẽ thực sự chết đi, đúng không?"

"Có thể nói là vậy."

Amy nhìn Latis và tiếp tục, "Hắn vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, trạng thái hiện giờ rất yếu, Aether đang không ngừng tràn ra từ lỗ thủng trên Cự Hồn Giới Hạn..."

Bologo cảm thấy biết đến vậy là đủ, hắn quay đầu lại và kích động nói với Palmer.

"Ngươi có muốn thêm một Phụ Quyền Giả vào sơ yếu lý lịch của mình không?"

Palmer sững sờ trong hai giây rồi lớn tiếng chửi rủa.

"Ngươi điên rồi!"

Mặc dù ngoài miệng quát tháo chửi bới như thế nhưng Palmer đã chuẩn bị xong tư thế chiến đấu, hắn cũng nhìn ra bây giờ Latis đã rất yếu, và điều quan trọng hơn là Latis đã nhận thấy Trái tim bất diệt đang nằm trong tay hai người họ, bất kể thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không để cho hai người họ rời khỏi đây một cách dễ dàng.

Bologo buộc bình chứa vào sau lưng. Từng lớp giáp sắt bọc quanh hắn, nhìn vào cơ thể con rắn đỏ tươi kia, thanh kiếm dài và hẹp bắt đầu kéo dài thành một đại kiếm hung dữ.

“Đá rửa qua máu lấp lánh ánh sáng!

Sức mạnh điên cuồng tràn ngập khắp trong ta!”

Trong hư vô, đĩa nhạc chậm rãi quay, phát ra tiếng hát khàn khàn chói tai vang vọng khắp cây cầu dài tăm tối này.

Palmer không hiểu bài hát này phát ra từ đâu, còn thì Bologo hưng phấn bắn dây thừng gắn móc ra, găm vào trên cột đá, vung ra một luồng gió sắc bén, xé nát tiếng ca dồn dập ra thành từng mảnh.

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thượng Tiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net