Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tình hình trên chiến trường thay đổi nhanh đến chóng mặt. Một giây trước hiệp sĩ bạc còn đang làm Alice bị thương nặng, ngay giây sau đòn phản công của Alice đã nuốt chửng tất cả mọi người.
Bologo bị bọc bởi nhiều lớp máu thịt, vô số cơn đau buốt xuất hiện khắp cơ thể. Hắn có thể cảm nhận được rõ những xúc tu trong cơ thể đang nhúc nhích, chúng di chuyển dọc theo kẽ hở trong máu thịt của chính mình, bám vào xương, đồng thời ăn mòn cả xương và tủy.
Đó là một cảm giác khó tả, như thể đang được mổ xẻ khi còn tỉnh táo. Các xúc tu quấn quanh trái tim của Bologo, rồi hút máu sau mỗi lần tim đập.
Trải nghiệm tồi tệ này đã có thể được xếp vào top năm trải nghiệm kinh khủng nhất của Bologo, tuy nhiên nó không đủ để lay chuyển tâm trí của hắn. Ngay sau đó, qua kẽ hở, hắn đã mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng đó.
"Amy..."
Tiếng rên đau đớn phát ra từ cổ họng. Bologo bất lực nhìn Amy giải cứu Taida, rồi bị máu thịt vây quanh.
Bologo huy động sức mạnh duy nhất của mình, cố gắng đưa tay ra nhưng chỉ là vô ích. Bóng tối sớm đã bao phủ trọn tầm nhìn của Bologo, nhốt hắn trong một địa ngục đỏ tươi.
Mặc dù không có các giác quan nhạy bén như của con người nhưng bây giờ Amy thế mà lại cảm nhận được mình đang chết đuối.
Cả người như bị kéo vào một biển máu đỏ tươi và nhớp nháp, Amy cố gắng chống cự, nhưng máu thịt đã xâm nhập vào cơ thể nàng cực kỳ dễ dàng, sức mạnh mà nàng có thể huy động đã ít lại càng thêm ít chứ đừng nói là chống cự.
Đây là điểm yếu của Người thăng hoa giai đoạn một. Trên thực tế, ngoài sức mạnh siêu phàm, bản chất của Người thăng hoa giai đoạn một không khác gì người thường là mấy.
Lý do tại sao Bologo có thể chiến đấu quyết liệt như vậy phần lớn phụ thuộc vào năng lực bất tử của hắn. Điều này cũng đúng với Amy, nhờ cơ thể giả kim cứng chắc và mạnh mẽ đó, Amy đã thu hẹp rất nhiều khoảng cách với kẻ địch.
Nhưng bây giờ Amy đang phải đối mặt với kẻ địch không theo nghĩa thông thường, mà là một Cái ác tiềm tàng sắp phục hồi.
Alice không phải cơ thể chính của Cái ác mà chỉ là hóa thân của trái tim, nhưng ngay cả khi chỉ một phần hóa thân nó cũng đã cho thấy sức mạnh đáng sợ.
Cơn háu ăn nuốt chửng mọi tinh hoa, chớp mắt cánh tay của Amy đã giống như bộ giáp của hiệp sĩ bạc, bị ăn mòn thành một màu trắng xám, rồi tan biến thành bụi mịn.
Cái chết đã chạm vào Lõi vĩnh cửu, bao trùm lên lớp vỏ kim loại cứng cáp và kín kẽ. Đây làần đầu tiên Amy cảm nhận được cảm giác lạ lùng này, một cảm giác kinh hãi đến nỗi trái tim như đang bị bàn tay lạnh giá của một ai đó bóp chặt.
Nỗi sợ hãi tột cùng bùng lên từ trong đáy lòng, sự tồn tại của ý chí tự do bị đe dọa đến mức cực lớn, phát ra tiếng gào thét trong thầm lặng.
Amy cảm thấy mình sắp chết, chết theo đúng nghĩa là chết, ý thức bị xóa sổ và không có khả năng hồi phục.
Lúc này, Amy nghĩ về rất nhiều thứ, những kỉ niệm xưa cứ thế trôi qua.
Amy đã đọc rất nhiều cuốn sách ghi lại phản ứng của con người trước khi chết, có người khóc trong kinh hoàng, có người ăn năn tội lỗi, có người tàn nhẫn lạnh lùng, có người lại đầy chất thơ... Amy thấy phản ứng của mình khác so với họ.
Nỗi sợ hãi tột độ thoáng qua, tâm trạng của Amy rất bình tĩnh, như thể thứ đang chờ nàng không phải là cái chết mà là một giấc mơ đẹp vĩnh hằng.
Trong lòng Amy vẫn còn nhiều tiếc nuối, nhưng giờ đây nàng cảm thấy những tiếc nuối đó đã không còn quan trọng, chỉ cần bình thản đón nhận cái kết này là xong.
Tâm trí bồn chồn nhận được sự bình yên tuyệt đối.
Cái chết như mong đợi đã không đến.
Sắc màu đỏ tươi ngừng mở rộng, bụi bay tán loạn cũng ngừng lại trong không khí.
Amy nhìn thấy khung cảnh địa ngục nhấn chìm mọi thứ, cũng nhìn thấy ánh mắt bàng hoàng của Taida ở phía xa, nàng thử di chuyển cơ thể của mình nhưng lại phát hiện vẫn bị mắc kẹt trong đó.
Đây có phải là cái chết?
Amy nghĩ như này trong lòng. Nàng chỉ là một con rối giả kim, không phải là một con người thực sự, Amy không thể nghĩ ra bất cứ câu trả lời nào cho điểm cuối của cuộc đời này.
Bây giờ tâm trạng của Amy rất bình tĩnh, nàng sẽ bình thản đón nhận mọi chuyện, và rồi dị biến đã xảy ra.
Cơ thể cứng ngắc hồi phục lại, Amy dần dần lấy lại quyền kiểm soát thân thể, trong thế giới ngưng đọng này, nàng khó nhọc bò ra khỏi cái lồng đỏ tươi từng chút một.
Đứng trên đống máu thịt tích tụ, Amy mới nhận ra mình đã bị ăn mòn đến mức nào. Vỏ ngoài của toàn bộ chân phải đã bị ăn mòn đến mức lộ ra kết cấu bên trong, chân phải thì hoàn toàn biến mất, hóa thành cát bụi và tiêu tán.
Phần bụng bị ăn mòn thành một lỗ thủng cực lớn, máy móc bên trong cũng đã biến thành bụi, chỉ còn lại mỗi cột sống kim loại, nhưng trên bề mặt cột sống kim loại cũng đã có nhiều lỗ nhỏ li ti. Nếu thời gian tiếp tục trôi qua, việc gãy đốt sống kim loại chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hai tay thì bị ăn mòn ở các mức độ khác nhau. Amy không ngờ một hợp kim giả kim cứng rắn như vậy lại không thể cưỡng nổi khả năng ăn mòn của Alice.
Tuy nhiên cũng khá hợp lý khi các hợp kim giả kim chỉ có thể chống lại các đòn tấn công ở cấp độ vật lý, không thể miễn nhiễm với các đòn tấn công nhắm trực tiếp vào “linh hồn Sắt Lạnh”.
Tiếp tục nhìn lên phía trên, Amy phát hiện lồng ngực của mình đã bị vỡ vụn. Dưới lớp vỏ kim loại, có thể nhìn thấy phần bên trong khoang ngực sẫm màu, cũng như Lõi vĩnh cửu đang phát ra ánh sáng yếu ớt. Có rất nhiều lông tơ màu đỏ nổi trên bề mặt của trái tim giả kim, ngoài ra còn có thân rễ phát sáng.
Amy đoán hiện tượng đình trệ thời gian hiện tại có thể là do Hạt giống không tưởng gây ra, quá trình ăn mòn của Alice đã kích hoạt quá trình tua ngược thời gian.
Vậy thì... mình vẫn sẽ chết.
Aether của bản thân Amy đã bị Alice cướp đoạt, một khi Hạt giống không tưởng được kích hoạt, nó chắc chắn sẽ tiêu thụ Hòn đá triết gia của nàng.
Mọi chuyện sẽ quay về điểm bắt đầu một lần nữa, nhưng Amy sẽ chết.
Amy im lặng, nàng nhìn ra phía sau thì thấy Bologo đã chìm trong trong đống máu thịt, chỉ còn đúng một bàn tay và nửa khuôn mặt lộ ra. Amy có thể nhìn thấy sự giận dữ trong mắt hắn, trông như thể hắn đang hét lên điều gì đó.
Nhìn thấy Bologo như vậy, Amy cảm nhận được một cảm giác thỏa mãn lạ lùng trong lòng. Ý chí của cá nhân được người khác quan tâm và ghi nhận, đó là một cảm giác vô cùng khan hiếm đối với Amy.
"Ta đã đọc được những đoạn tương tự trong sách, sau khi trải qua vài chuyện, một số người đã không còn sợ chết nữa."
Giọng của Amy thoải mái như thể đang nói cho Bologo nghe, ngay cả khi hiện giờ Bologo không thể nghe thấy bất cứ điều gì nhưng Amy vẫn cho rằng mình nên nói điều đó, đã nói điều đó.
"Bởi vì họ biết rằng dù cái chết lạnh giá có ập đến thì đâu đó trong trái tim họ vẫn còn một chút ấm áp sẽ tiếp tục vỗ về."
Amy cảm thấy mình đã nhận được sự an ủi này, nàng không còn sợ việc sẽ xảy ra tiếp theo.
Nàng cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng chỉ còn lại sự yên bình tĩnh lặng, Amy thích cảm giác này, không vướng bận ưu phiền, không còn buồn vui.
Điều đáng tiếc duy nhất là cuối cùng Amy vẫn không muốn hy sinh Hòn đá triết gia của Alice.
Ngay từ đầu, Amy đã biết mình chỉ mượn ý chí sinh ra từ Hòn đá triết gia này, mọi thứ mình có vào lúc này đều được mượn từ một người đã chết.
Có thể tận hưởng khoảng thời gian ngắn ngủi này đã là một món quà tuyệt vời nhất đối với Amy, mình không thể chiếm đoạt chút linh hồn sau cùng của người đã khuất.
Amy nghĩ, rồi từ từ đưa bàn tay vào khoang ngực để nắm lấy trái tim đang bị máu thịt quấn lấy.
Tuyến phòng thủ cuối cùng của Lõi vĩnh cửu vẫn chưa bị phá vỡ, Hòn đá triết gia của Alice vẫn trong trạng thái an toàn.
"Tại sao ngươi lại làm như vậy?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên. Amy cảnh giác nhìn xung quanh thì nhìn thấy nơi phát ra giọng nói.
Tại trung tâm của đống máu thịt đang nuốt chửng này, cái đầu ngẩng cao được bê bằng một tay giờ đang nhìn Amy. Nàng có khuôn mặt giống Amy, với làn da trắng mịn đầy sức sống của một cô gái, và một nụ cười xinh đẹp đang từ từ lộ ra.
"Tại sao ngươi lại muốn cứu ông ta? Để ông ta chết không phải tốt hơn sao?" Cái đầu được bê hỏi.
Amy không đáp lại mà nhìn thẳng vào Alice, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra vào lúc này.
Amy vốn tưởng đây là sự bất thường gây ra bởi Hạt giống không tưởng khi tua ngược thời gian, vậy nên mới định tháo Lõi vĩnh cửu để bảo vệ Hòn đá triết gia khỏi bị tiêu thụ.
Nhưng trong lần tua lại thời gian duy nhất này, Alice thế mà lại có thể nói chuyện. Nó không còn là một con quái vật mà là một ý thức có thể giao tiếp.
"Đây... không phải là đang tua ngược thời gian sao?"
Amy nhanh chóng nhận ra vấn đề này, rồi nhìn Alice với vẻ kinh hãi. Những bí mật bị ẩn giấu hiện ra trong đầu giáng một đòn nặng nề cho Amy.
"Ngươi không phải là Alice."
Alice đã chết, cơ thể của nàng biến thành vật chứa Trái tim bất diệt, sau đó tiến hóa thành con quái vật như hiện giờ. Linh hồn của nàng thì ở ngay trong lồng ngực mình, duy trì sự sống của Amy.
Đối phương chắc chắn không phải là Alic mà chỉ là một ý chí xấu xa và điên rồ nào đó chui vào trong cơ thể của Alice.
"Ta là ai có còn quan trọng nữa không?"
Alice bật ra những tràng cười. Cánh tay giơ lên kéo Alice trở lại bóng tối. Khoảnh khắc tiếp theo, máu thịt bên cạnh Amy bắt đầu nhúc nhích, sau đó một khuôn mặt quen thuộc hiện ra từ máu thịt. Alice dễ dàng xuất hiện ở mọi ngóc ngách trên đó.
Amy định lùi lại thì phát hiện ra cơ thể đã mất kiểm soát một lần nữa. Nàng chỉ có thể đứng đờ ra tại chỗ, mặc cho Alice tiến lại gần, thốt ra những lời báng bổ.
"Ta là ai không quan trọng, Amy."
Alice mỉm cười nhìn Amy. Một cánh tay nhợt nhạt và mảnh khảnh vươn ra từ đống máu thịt dưới chân, kéo dài đến tận trước người Amy, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve má nàng.
Xúc cảm lạnh giá đã chạm đến tầng sâu của ý thức. Đôi mắt của Amy hoàn toàn bị thu hút bởi Alice, thậm chí nàng còn không thể dời mắt đi nơi khác.
"Ngươi chỉ cần biết một điều, Amy."
Alice nói. Cái đầu bị tróc ra khỏi máu thịt, một cánh tay khác nâng nó lên và đặt trước mặt Amy.
Đôi môi của nó đang mấp máy. Amy nhìn thấy vô số răng nanh sắc nhọn và những cục máu đông ẩn hiện trong đó, thậm chí nàng còn có thể vượt qua giới hạn của máy móc để ngửi thấy mùi hôi thối lan ra khắp nơi.
"Ta là người duy nhất có thể giúp ngươi."
Alice mỉm cười, hứa hẹn cho Amy một tương lai tươi sáng, sau đó duỗi cánh tay đảo ngược vận mệnh ra và chờ đợi câu trả lời của Amy.
Đã đến lúc đưa ra lựa chọn.