Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời gian ngưng đọng bị phá vỡ, vạn vật lưu chuyển, mang theo tiếng gào thét thê lương.
Ý chí của Bạo Chúa tan biến, ý chí ngu dốt lại một lần nữa chiếm lấy cơ thể của Alice. Cánh tay nâng cao cái đầu, sau đó một lượng lớn máu thịt tụ lại trên cánh tay, biến nó thành một con trăn khổng lồ trắng nhợt.
Bề mặt của thịt không được bao phủ bởi lớp da khiến các mô cơ lộ ra ngoài. Chỉ cần không khí khẽ thổi qua sẽ mang theo từng cơn đau đớn, sau đó là tiếng thét chói tai vang lên.
Từng chiếc xương sườn nhọn hoắt nhô ra khỏi bụng rắn, chất lỏng sền sệt rỉ ra từng giọt, ruột treo như một dải băng lễ hội ở ngay giữa.
Alice không quá quan tâm đến Amy, trong mắt nàng, Amy, người đã mất đi Lõi vĩnh cửu, giờ chỉ là một tác phẩm điêu khắc bình thường bằng kim loại, nếu có gì đặc biệt thì chỉ là kim loại giả kim đó có những đặc tính siêu phàm.
Đối với Alice đang vô cùng đói thì thứ kim loại đắt tiền này không đáng thu hút sự chú ý của nó. Trong mắt nó chỉ còn lại Lõi vĩnh cửu nhuốm máu đang lăn lông lốc trước mặt Taida.
"Ngươi đã từng nghĩ về cái kết này chưa?"
Giọng một người đàn ông vang lên trong hư vô, dường như hắn đang nói chuyện với một người khác.
“Không, ta đã nghĩ đến rất nhiều cái kết, nhưng chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ chọn hy sinh.” Một giọng nói khác đáp lại.
Trong căn phòng tối, bạo chúa và Saizon ngồi trên ghế sô pha, thưởng thức màn trình diễn cuối cùng này.
Saizon cầm chai rượu lên uống cạn, sau đó quăng bừa ra bóng tối phía sau, tiếng thủy tinh vỡ vang lên.
Như thể để chế nhạo sự thất bại của Bạo Chúa, Saizon vừa nói vừa cười, "Cảm giác khi người khác không nghe lời có vẻ rất tệ a?"
Một trong những ma quỷ hỗn loạn trên thế giới, kẻ thống trị Ngã Ba Vô Định, Bạo Chúa với quyền năng siêu nhiên, Mammon tham lam...
Ít ai có thể từ chối lòng tốt của Mammon, chứ đừng nói đến việc từ chối và làm bẽ mặt hắn, nhưng hôm nay Amy đã làm được.
Bạo Chúa im lặng hồi lâu, thân thể dần run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng cười cố kìm nén.
Cơn giận dữ như mong đợi đã không xuất hiện, mà ngược lại lại là niềm vui khó tả. Bạo Chúa không thể kiềm chế được nữa mà bật cười, sự phấn khích tột độ khiến tiếng cười của hắn run run và vặn vẹo đến khôn cùng.
"Quá hoàn hảo."
Bạo Chúa trông như một thiếu nữ thẹn thùng che kín mặt bằng đống xương ngón tay trắng bệch, móng tay cắm sâu vào da thịt trên đó khiến máu tươi trào ra từng giọt lớn.
"Quá tuyệt vời, Saizon."
Bạo Chúa nhào đến trước TV, dang hai tay ra ôm lấy nó, dán mắt vào màn hình xám xịt.
"Có rất ít người có thể phá vỡ vận mệnh của mình..."
Giọng hắn đứt quãng và trầm xuống, xen lẫn sự điên cuồng bệnh hoạn, "Nhưng nàng đã làm được, nàng đã phá vỡ đoạn kết mà ta đã viết cho nàng..."
Bạo Chúa đột nhiên im lặng, sắc mặt trở nên sợ hãi, đồng thời hét lên với nhận thức muộn màng.
"Không, đây không nên là cái kết của ngươi. Làm sao một linh hồn có giá trị phi thường như ngươi lại có thể biến mất như thế này?"
Bạo Chúa vươn tay ra chạm vào màn hình TV, một sức mạnh kỳ lạ phun trào, phá vỡ ranh giới giữa thực và ảo. Trong tích tắc, ngón tay của Bạo Chúa thế mà lại có thể đi sự xuyên qua màn hình, sắp chạm vào bãi chiến trường trên màn ảnh.
Một sự bất ngờ lóe lên trong mắt Saizon. Hắn không ngờ linh hồn của Amy lại có sức cám dỗ với Bạo Chúa đến thế, khiến Bạo Chúa sẵn sàng phá vỡ luật lệ để can thiệp trực tiếp vào thực tại.
Nhưng tất cả đều vô ích. Các quy tắc có thể bị lách, nhưng hoàn toàn không có khả năng bị phá vỡ. Lòng bàn tay của Bạo Chúa còn chưa xuyên qua màn hình thì đã có những sợi xích lạnh lẽo bắn ra từ hư vô, kẹp chặt cơ thể của Bạo Chúa và chặn hắn lại tại chỗ.
Bạo Chúa gầm gừ trong phẫn nộ, thử kéo đứt đống dây xích đang giam cầm bản thân. Nhưng bất kể hắn có giải phóng sức mạnh đến đâu thì dưới đống dây xích này, đám ma quỷ bí ẩn và quỷ quyệt lại yếu ớt chẳng khác nào người thường.
Saizon ngồi nhìn Bạo Chúa giãy dụa trong vô vọng. Đến khi hắn kiệt sức, Saizon mới ném một chai rượu về phía Bạo Chúa.
"Ngươi không thể phá vỡ các quy tắc, đó là lý do tại sao ngươi cần một người đại diện," Saizon bất đắc dĩ nói: "Đáng tiếc, người đại diện mà ngươi chọn trúng này lại không chịu nghe lời."
Bạo Chúa không đáp lại lời của Saizon mà chỉ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trên màn hình. Đồng tử của hắn bắt đầu tan vỡ, trong đôi mắt lại nở ra một con ngươi mới, lặp đi lặp lại như vậy, con ngươi của hắn đã sớm biến thành hình xoắn ốc trông như một cái hang sâu.
Ma quỷ không thể thay đổi quá khứ, nhưng lại có thể thay đổi tương lai. Vô số tương lai hiện lên trước mắt Bạo Chúa, hắn cố gắng tìm ra câu trả lời hoàn hảo.
Cơn thịnh nộ dần lắng xuống, Bạo Chúa từ từ buông TV ra và ngồi trở lại ghế sô pha.
Saizon liếc nhìn Bạo Chúa, "Không tìm thấy tương lai hoàn hảo kia sao?"
Bạo Chúa ngồi yên không tiếp tục thử can thiệp vào thực tại. Saizon tưởng hắn đã bỏ cuộc nhưng Bạo Chúa lại lắc đầu.
"Không... vốn không cần ta phải ra tay."
Tiếng cười bị kìm nén lại vang lên lần nữa, Bạo Chúa kích động vỗ vai Saizon.
“Đó là lý do tại sao ta lại yêu loài người đến vậy!” Bạo Chúa giờ cảm thấy rất tuyệt vời, hắn đã được nếm trải giá trị ngọt ngào kia, "Con người đáng trách và đáng ghét. Sự kết hợp của đủ loại méo mó và rác rưởi, nhưng trong đống rác rưởi bị hắt hủi này lại có thể sinh ra một tâm hồn cao quý và rực rỡ đến thế."
"Quá hoàn hảo."
Bạo Chúa đã nhìn thấy tương lai đó, tương lai vừa là duy nhất vừa là định mệnh.
Kể từ sau cuộc chiến bí mật, Bạo Chúa đã lâu rồi không hạnh phúc đến thế. Hắn búng tay, một ánh sáng màu vàng hắt vào bóng tối phía sau, soi rọi một máy thu âm cũ.
"Một bản nhạc trang trọng, xin mời."
Bạo chúa nhẹ nhàng nói, sau đó duỗi cánh tay trong bóng tối ra, đặt lên máy thu âm màu đen, thả cây kim xuống. Sau một âm thanh khàn khàn mơ hồ, giai điệu trang trọng cất lên trong bóng tối.
Bạo Chúa cầm chai rượu lên, khẽ cụng ly với Saizon:
"Kỷ niệm sự cống hiến cao cả này."
Saizon nhấm nháp từng chữ. Trên màn hình, cơ thể băng giá của Amy đang dần trở nên xám xịt. Sau cái chết của nàng, một cơn bão bỗng ập đến chiến trường.
Trong cơn xuất thần, Saizon dường như cũng nhìn thấy tương lai tươi sáng đó, hắn gật đầu đồng ý.
"Kỷ niệm sự cống hiến cao cả này."
...
Sau khi Amy ngã xuống, chiến trường chìm vào khoảng lặng ngắn ngủi. Trong đống máu thịt bầy nhầy, đầu óc Bologo trống rỗng, trong mắt chỉ còn lại bóng người đang ngã xuống, tiếng xì xào bên tai cũng biến mất, vô cùng yên tĩnh.
Cơn giận tột độ chỉ thoáng qua, tâm trạng của Bologo thậm chí còn rất bình tĩnh, chẳng còn gì cả, không gầm lên giận dữ, cũng không phát ra tiếng động.
Bologo luôn là kiểu người thích biến ý nghĩ thành hành động hơn là lời nói.
Máu thịt gặm nhấm cơ thể của Bologo, cắn đứt xương, đâm xuyên vào trong nội tạng của hắn. Theo lý thuyết thì Bologo đã chết và rơi vào trạng thái ngủ đông, nhưng lúc này Bologo lại bắt đầu di chuyển.
Đốm sáng màu xanh lam đang bùng cháy, những mảnh vụn linh hồn tích trữ đã lâu hôm nay sẽ được thiêu đốt sạch sẽ. Bologo không tiến về cái chết, mà ngược lại cái chết sẽ kháng cự Bologo.
Máu thịt của Cái ác gần như đã hợp nhất với Bologo, nhưng dưới lực xoắn khổng lồ, âm thanh máu thịt bị xé rách không ngừng vang lên. Bologo dần thoát ra khỏi cái lồng, ngay cả khi hắn đã bị nó gặm gần hết cơ thể.
Phần thịt rừ vai xuống đến bụng đã mất hẳn, thậm chí còn có thể nhìn thấy vài khúc xương lộ ra ngoài, với những sợi lông tơ màu máu dính trên đó, mọc tràn lan thành từng mảng.
"Không... Không nên như vậy..."
Một giọng nói tà dị xen lẫn trong giọng nói của Bologo. Số chất lỏng vảy rắn còn lại tụ lại trong bàn tay duy nhất của Bologo và ngưng tụ thành một lưỡi kiếm dài, hẹp.
Bologo đã tự do nhưng lại mất khả năng di chuyển. Sau khi bị Alice nuốt chửng, hắn đã chẳng còn lại bao nhiêu Aether trong người, vì thế không thể khiến cho chất lỏng vảy rắn sinh sôi. Ngoài ra đây còn là chiến trường của máu thịt, Bologo không thể chiêu mộ máu thịt dưới chân mình.
Nhưng điều này không ngăn nổi Bologo. Hắn cắn vào chuôi kiếm, chạm xuống đất bằng một tay, phối hợp với phần thân dưới tàn tạ lao về phía Alice như một con thú mất trí.
Khoảng cách giữa hai bên không xa lắm, khi Alice chú ý tới Bologo thì đã thấy một bóng người dữ tợn đang lao đến, sau đó lưỡi kiếm dài, hẹp lập tức chém xuống, thề sẽ giết chết thứ tà dị đáng ghét này.
Một vài chiếc cựa xương đẫm máu trồi ra khỏi cục thịt biến dạng khiến Bologo trông như đang lao vào một bụi gai, sau đó cơ thể của hắn ngay lập tức bị đâm xuyên qua và treo lên cao.
Nhưng Bologo đã kịp ném thanh kiếm trên tay ra, lưỡi kiếm băng giá đâm thẳng vào đầu Alice, rạch thành một vết máu trên khuôn mặt thanh tú và tà dị của nàng.
"Ngươi... không ngon."
Một nửa gương mặt của Alice đã bê bết máu, nhưng bên dưới vết thương đứt lìa không phải là cấu tạo quen thuộc của con người mà là vô số giòi bọ màu đỏ vẫn đang bò lúc nhúc.
Bologo bị nâng lên như một chiến lợi phẩm, sau đó Alice quay đầu lại và nhìn Lõi vĩnh cửu đang lăn trước mặt Taida.
Alice đã ngửi thấy nó, hương vị thơm ngon khó có thể cưỡng lại đang ẩn chứa trong Lõi vĩnh cửu, nơi chứa đựng linh hồn Hoàng Kim phi thường.
Vài cánh tay trắng ởn vươn ra khỏi cục thịt biến dạng. Nó đang bò trên đất như một con rết kỳ dị về phía Lõi vĩnh cửu, ngay khi Alice chuẩn bị lấy Lõi vĩnh cửu đi thì một bàn tay khô héo đã nhặt nó lên.
Alice ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Taida đang cầm Lõi vĩnh cửu bằng hai tay, ánh mắt vô hồn.
"Cha, cha đưa nó cho con được không?"
Alice, với khuôn mặt dữ tợn, nói một giọng vô cùng quen thuộc với Taida. Giọng nói nhẹ nhàng, thanh thoát, cực giống giọng nói trong trí nhớ.
Taida nhìn Alice, rồi nhìn vào Lõi vĩnh cửu trong tay.
Đám lông tơ đỏ tươi nó nhúc nhích, gặm nhấm vỏ kim loại. Chúng muốn cắn xuyên qua lớp kim loại đó để nuốt chửng Hòn đá triết gia bên trong. Theo như thiết kế trước đó thì Lõi vĩnh cửu đáng lẽ đã bị ăn mòn từ lâu, nhưng sau khi được Bailey gia cố, lớp kim loại cứng cáp này đã chống lại được sự ăn mòn trong khoảng thời gian ngắn.
Taida còn nhìn thấy những chồi trong mờ màu trắng sữa đó cũng bao phủ trên vỏ kim loại. Đây là Hạt giống không tưởng đã bị héo đi. Sau khi Amy lấy Hòn đá triết gia ra và chấm dứt ý thức của cá nhân, những Hạt giống không tưởng này đã suy yếu, chỉ còn lại một chút ánh sáng.
"Cha, cha sẽ không từ chối con, đúng không?"
Alice kéo theo cơ thể dị dạng và kỳ dị âm thầm đến cạnh Taida, sau đó đưa lòng bàn tay về phía ông ta để yêu cầu nó.
Taida sững sờ nhìn mọi chuyện đang xảy ra. Dần dà, một chút lý trí hiện lên trong con ngươi trống rỗng, rồi sự giả dối đã hoàn toàn tan vỡ.
Chiến trường của máu thịt điên loạn, hiệp sĩ bạc mục nát, xen kẽ với Bologo bị treo cổ trên xương, Alice gớm ghiếc và kỳ dị, còn bản thân thì khô héo và sắp chết, ngoài ra còn có Lõi vĩnh cửu trong tay...
Ý thức rối rắm chợt bừng tỉnh, Taida ở trong địa ngục tuyệt vọng này chỉ còn nỗi đau buồn khó có thể chịu nổi và cảm giác lạnh lẽo trong lòng.
"Ta đã làm gì..."
Taida lẩm bẩm.