Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khuôn mặt tái nhợt như bị hóa đá ấy lộ ra sự dịu dàng cuối cùng. Taida có quá nhiều điều muốn nói với Amy, nhưng giờ đã không còn thời gian nên chỉ có thể nâng lòng bàn tay đang gục xuống từ từ sượt qua má Amy.
Lần này, làn da của nàng không còn lạnh nữa mà mang hơi ấm của con người, Taida nở một nụ cười khó coi, không nói lời từ biệt hay thương tiếc gì đó.
Sau khi làn gió nhẹ thổi qua, cơ thể của Taida dần tan biến, hóa thành bụi cuốn theo làn gió.
Taida đã trao mọi thứ, mọi thứ cho Bạo Chúa.
Amy mơ hồ có thể nhìn thấy ma quỷ tham lam kia đang mở rộng vòng tay chờ đón Taida, lấy đi linh hồn và hủy hoại cơ thể cho đến khi không còn dấu vết gì trên thế giới này nữa.
Amy định ngăn chặn điều này, nhưng nàng vừa đứng dậy đã ngã ngay xuống, sau đó là một cảm giác mới lạ xuất hiện trong người Amy.
Đó là một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Amy chỉ trải qua cảm giác này khi ở trong trạng thái Cơ Thể Cộng Hưởng với Bologo, theo cách gọi của con người thì nó được gọi là... đau đớn.
Amy nhìn đầu gối thâm tím của mình. Có vài vết máu mờ đang chảy ra dưới lớp da bị xước, nàng loạng choạng đứng dậy, trong giây lát Amy cảm thấy thế giới trở nên rộng lớn hơn rất nhiều.
Nàng có thể cảm nhận được làn gió nhẹ lướt qua cơ thể, cái lạnh trong không khí, cảm giác thỏa mãn trong lồng ngực theo từng nhịp thở, đồng tử có thể thu được nhiều ánh sáng hơn và thế giới đầy màu sắc hiện ra trong tầm mắt.
Amy chưa bao giờ thấy thế giới rộng lớn đến thế, rộng lớn đến khiến nàng luống cuống không biết phải làm sao.
Lớp bụi màu trắng xám quét qua người nàng, để lại từng vệt trắng trên tay như thể đó là cái ôm cuối cùng của một linh hồn dành cho Amy.
Mặc dù không có ai giải thích chuyện gì đã xảy ra nhưng Amy chẳng hiểu sao lại biết tất cả, nàng biết Taida đã tự hiến tế bản thân, còn điều ước của nàng đã thành hiện thực.
Nhưng điều này đã không thể quan trọng bằng tiếng gọi vừa rồi bên tai nàng, giọng nói ấy văng vẳng trong tâm trí Amy mãi không thôi.
Amy Yazdet.
Ông ấy đã gọi mình như thế.
Đây là vùng đất nơi những điều ước có thể thành hiện thực. Mặc dù mọi điều ước đều đã được thực hiện nhưng hiện giờ Amy lại không thấy hạnh phúc, nàng cảm thấy ngực mình đau nhói, đó là cảm giác mà nàng chưa từng cảm thấy trước đây.
Mắt trở nên rất xót. Những giọt chất lỏng nóng hổi tràn ra. Lúc đầu Amy cứ nghĩ dầu của mình đã bị rò rỉ, sau đó nàng mới nhận ra đó là nước mắt.
Những cảm giác này rất xa lạ, nhưng cái xa lạ ấy lại cực kỳ chân thực khiến Amy không biết phải làm sao.
"Amy... Yazdet."
Amy thì thầm tên của mình, lau nước mắt và ngẩng đầu lên.
Một tiếng hét khàn khàn vang lên từ phía bên kia, Alice đã đứng dậy, đầu tách ra thành những cánh hoa, thèm thuồng máu và thịt của Amy.
Cùng lúc đó, một giọng khác hét lên.
"Amy!"
Bologo gồng mình trườn ra khỏi đống máu thịt quấn quanh. Một nửa người hắn bị bọc lại bởi những sợi lông tơ đang uốn éo, phần lớn khuôn mặt đã bị ăn mòn, một nửa mặt người, một nửa còn lại là xương mặt đẫm máu.
Mặc dù vậy, hắn vẫn không dừng lại, để thoát ra, Bologo đã phải gãy vặn cánh tay của mình, đám lông tơ nhanh chóng quấn quanh nó, gặm nhấm sạch sẽ thịt và máu của Bologo.
Nhưng điều này cũng giúp Bologo đứng thẳng dậy, vẻ mặt như một thần linh giận dữ, đưa tay về phía Amy.
Amy sững sờ trong giây lát. Hình thù dị hợm của Alice đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng, lưỡi kiếm bằng xương sắc lẹm và vô số cánh tay đã giơ lên cao.
Lúc này không cần lời nói, chỉ cần hành động.
Amy có thể cảm nhận được sát khí kinh khủng đã đến ngay sau mình. Nhưng điều này không thể ngăn cản nàng, những đường nét phức tạp của ma trận giả kim nổi lên trên bề mặt cơ thể, Aether gầm rú vận chuyển, kích hoạt Aether Khuếch Đại lên trên cơ thể.
Tuy nhiên như thế vẫn chưa đủ, cơ thể bằng xương bằng thịt có thể mang lại cho Amy một cảm giác chân thật hơn, giúp nàng hiểu hơn về thế giới này, nhưng nó lại quá yếu ớt.
Vì vậy, khi ánh sáng lan tỏa dọc theo chân Amy, nơi mà ánh sáng rực cháy đi qua, máu thịt sẽ biến thành kim loại băng giá, Amy lao đi như một cơn gió về phía Bologo.
Mặt đất rung lên, từng cánh tay mảnh khảnh đột ngột trồi lên khỏi mặt đất, chặn giữa Amy và Bologo. Hai tay của Amy cũng đang dần biến đổi sang kim loại, hàng loạt cú đấm cực mạnh dễ dàng đập tan những cánh tay ngáng đường này, nhưng nó cũng đã khiến tốc độ của Amy chậm lại một chút. Alice đã bắt kịp nàng.
Sát khí ngưng tụ lại thành một mũi kim sắt nhọn đâm thẳng vào người Amy. Nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng nàng. Đây là sức mạnh cấm kỵ đến từ ma quỷ, không phải là thứ mà một ý chí cá nhân có thể chống lại được.
Trong tích tắc, tiếng gió hú vang lên, cơn gió rít gào nhấn chìm Alice trong hàng ngàn lưỡi dao sắc. Chúng liên tục chém vào con quái vật dị hợm này.
Cắt đứt cánh tay, đập gãy cọc xương, để lại những vết thương có độ sâu khác nhau trên cơ thể màu đỏ tươi, thậm chí còn đẩy những mảnh kim loại găm vào trong đó.
Một bóng người quen thuộc xuất hiện ngay cạnh Amy vì một lý do nào đó, hắn quay lưng về phía Amy, hai mắt rực sáng như đuốc.
"Tiếp tục chạy!"
Palmer gầm lên và đẩy Amy đi. Ngay sau đó, cánh tay mảnh khảnh vượt qua cơn gió đập thẳng xuống Palmer.
Palmer di chuyển khéo léo như một con chim én đang bay, bình tĩnh né tránh nhiều đòn tấn công, đồng thời, những con dao ném sắc nhọn bay cùng để lại rất nhiều vết sẹo trên các cánh tay trong lúc né tránh.
Mặc dù đòn tấn công này của Palmer không đủ để giết Alice, nhưng cũng đã giành được một khoảng thời gian ngắn.
Máu văng tung tóe khắp nơi, một số bắn lên người Palmer, ngay sau đó đám giòi lúc nhúc trong đó thi nhau cắn xé da của Palmer, chui vào trong thịt, vừa ăn vừa không ngừng sinh sôi nảy nở.
Palmer mặt lạnh tanh, phớt lờ những vết thương này. Hắn không bất tử, cũng không giống như Amy có thể sử dụng Cơ Thể Cộng Hưởng để tránh các vết thương.
Thứ duy nhất có thể tuân theo mệnh lệnh của Palmer là những ngọn gió ở khắp nơi và "con bạc" bị vận mệnh đùa bỡn.
"Thành thật mà nói, ta luôn nghĩ mình rất may mắn."
Palmer tự an ủi mình, sau đó ném sợi dây thừng gắn móc ra, cuốn theo làn gió. Hắn bay lên cao, lơ lửng trên đầu Alice, giáng xuống một cơn bão hỗn hợp bằng thép.
Alice chán ngấy con chim nhỏ khó chịu Palmer này rồi. Nó ra lệnh cho đống máu thịt cấm kị kia, vô số lông tơ đỏ tươi xé toạc cơ thể của Palmer, phát triển bên trong đó như một con virus.
Palmer dùng dao chặt đứt đám lông tơ, nhưng chúng vẫn tiếp tục sinh sôi nảy nở trên da thịt của hắn, quấn quanh như hàng ngàn con muỗi.
Hiện giờ Palmer bắt đầu hối hận vì đã giúp Amy. Trong chiến trường của mấy tên điên này, một con quỷ xui xẻo như hắn đi lạc vào sẽ chết, nhưng nếu để Palmer đưa ra quyết định lại lần nữa thì hắn nghĩ mình vẫn sẽ lựa chọn như cũ.
Suy cho cùng, dù có đen đủi đến đâu thì hắn là một thành viên của nhà Krex. Chưa kể đến cha, ngay cả vợ sắp cưới của Palmer cũng sẽ thất vọng khi biết Palmer là một con rùa đen rụt đầu.
May mà cố gắng của Palmer đã đcó chút tác dụng, việc tiếp theo sẽ được giao cho chuyên gia.
"Giết nó! Bologo!"
Palmer gầm lên rồi đâm sầm vào vách đá. Trên chiến trường phía dưới, Amy duỗi tay ra chạm vào lòng bàn tay đầy sẹo.
Ánh sáng vàng lấp lánh, cơ thể của Amy bỗng biến mất, thay vào đó là ác linh phá gông cùm.
Một chân của hắn đã bị gặm sạch, chân còn lại thì đầy sẹo, một cánh tay đã biến mất, cánh tay duy nhất rút con dao gấp còn sót lại lại quanh eo ra, chống xuống đất như một cái nạng để có thể loạng choạng bước đi mà không ngã.
Bologo trông hệt như một ác linh vừa mới trồi lên từ mộ. Ngay sau đó một quần sáng vàng hiện ra trong đôi mắt xanh của hắn. Bước chân của Bologo ban đầu khá loạng choạng, sau đó dần ổn định. Với một lượng lớn Aether đổ vào cơ thể, xương bắt đầu mọc lại, thịt tái sinh trên đó, cuối cùng là da dần liền lại.
Khi trở lại chiến trường thì Bologo đã quay về dáng vẻ mạnh mẽ khi trước. Cánh tay nhuốm máu cầm con dao gấp, cánh tay mới sinh rút một cây búa vuốt ra, xung quanh còn có vệt sáng xanh vờn quanh.
Hít một hơi thật sâu, màn sương kinh hoàng bao phủ khắp Bologo. Hắn tận hưởng nỗi sợ hãi tột độ này, đồng thời cảm nhận được niềm vui đã lâu không thấy.
Bây giờ Bologo muốn trả lại nỗi sợ hãi này cho con quái vật trước mặt, ngay cả khi nó có biết sợ hãi hay không, ngay cả khi nó có muốn hay không.
Quầng sáng vàng xoay liên tục trong mắt Bologo, thậm chí còn biến thành một vòng xoáy vàng. Hai màu mắt hòa vào nhau, biến thành màu vàng xanh quý phái.
Bologo dang hai tay ra, kiếm và búa đưa sang hai bên, trước tiên hắn lẩm bẩm một mình.
"Chào mừng trở lại, và sau đó..."
Bologo ưỡn người lên, rồi đột ngột nhảy ra, tiếng gầm và ánh dao cùng đến.
"Tới rồi! Hiệp hai phản công!"
Vô số cánh tay mảnh khảnh giơ lên, nắm lấy cây cọc bằng xương mọc trên lưng cục thịt dị dạng, vặn mạnh, biến nó thành một lưỡi kiếm xương sắc bén trong tay.
Alice phát ra tiếng rít, sau đó vung lưỡi kiếm xương đi, trông như một cơn bão lưỡi kiếm quét ngang mặt đất.
Quỹ đạo của những nhát chém đan xen vào nhau, chặn mọi phương hướng né tránh của Bologo, nhưng Bologo vẫn tiến về phía trước không chút do dự, sau đó làn sóng xung kích Aether ầm ầm lướt qua chiến trường.
Làn sóng xung kích mạnh mẽ trộn lẫn với Aether đập vào Alice. Lưỡi kiếm xương mà nàng vung lên đã bị chặn lại, bay lơ lửng giữa không trung, sau đó quỹ đạo của đòn tấn công bị gián đoạn.
Đây là một trong những vũ khí giả kim mà Bailey đã đưa cho Amy. Vì phải cởi quần áo và trang bị khi ở trong trạng thái Cơ Thể Cộng Hưởng nên Amy đã đưa những vũ khí giả kim này cho Bologo. May mắn thay, khi bị máu thịt gặm nhấm, đống vũ khí giả kim này vẫn chưa bị phá hủy hoàn toàn.
Lớp phòng ngự của Alice đã bị chọc thủng, Bologo nhảy lên cao, một số cánh tay cố gắng chống đỡ, nhưng bị lưỡi dao chặt đứt không thương tiếc, vỡ tan thành mảnh xương vụn.
Borlogo nhìn trừng trừng vào những cánh hoa đang xoắn lại, đột nhiên chúng xếp lại với nhau và biến thành khuôn mặt của Alice, gọi Bologo đầy háo hức.
"Là ta mà..."
Alice mê hoặc Bologo, làm rối loạn tâm trí và làm sai lệch nhận thức của hắn.
"Câm mồm!"
Cây búa vuốt hạ xuống không chút do dự, nện vỡ khuôn mặt gớm ghiếc thành nhiều mảnh và máu.