Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 370 : Tụ tập một chỗ
Trước /1144 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 370 : Tụ tập một chỗ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Ta nhớ hắn vừa mới xuất viện ngày hôm qua?"

"Ta cũng nhớ là thế... tại sao hắn lại quay lại rồi?"

"Đừng nói là đầu óc tên này thực sự có vấn đề? Hay là hắn thực sự thích nơi này nên mới trở lại sớm như vậy."

"Suỵt, nhỏ giọng thôi, chúng ta không thể phân biệt đối xử với bệnh nhân."

"A a a."

"Nhưng mà... đừng nói là hắn thật sự có ý nghĩ như vậy chứ, thầm thích ai đó trong số chúng ta?"

"Nhưng không phải hắn nói đã có vị hôn thê rồi sao? Chẳng lẽ..."

"Quá ghê tởm rồi!"

Palmer nằm gục trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, cố giả vờ hôn mê, không nghe những lời xì xào của các y tá, nhưng điều Palmer không để ý là hàng lông mày của hắn đã cau chặt lại như bị táo bón.

Kể từ lúc được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Palmer đã bị soi mói bởi vô số ánh mắt kỳ quặc của các y tá. Dường như trong mắt họ, Palmer đã trở thành một tên biến thái nào đó có vấn đề về tâm lý, để có thể sinh hoạt trong Viện điều dưỡng Biên Giới mà không ngần ngại tự làm mình bị thương.

"Ta cũng có muốn thế đâu!"

Palmer gầm lên trong lòng, "Bologo chết tiệt! Công việc chết tiệt! Cuộc sống chết tiệt!"

Không biết nên nói Palmer là may mắn hay xui xẻo.

Sau khi bị máu thịt nhấn chìm, Palmer bị gặm đến mức thương tích khắp người, gần như đã biến thành một người máu, nhưng toàn bộ số thương thế đó chỉ là vết thương ngoài da.

Mặc dù trông có vẻ rất thảm thương nhưng thực ra không có cơ quan nội tạng quan trọng nào của Palmer bị tấn công. Sau khi làm sạch vết thương và băng bó lại thì tên này đã không còn trong trạng thái nguy hiểm nữa, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày và chờ vết thương lành lại.

Các y tá đưa Palmer vào trong phòng. Trong căn phòng im lặng, Palmer từ từ mở mắt.

"Chết tiệt!"

Không có ai xung quanh nên Palmer xả cơn giận của mình ra.

"Cái công việc chết tiệt này thực sự vượt quá khả năng của con người. Hôm nay là Cận vệ Lá Chắn và Trái tim bất diệt. Có trời mới biết ngày mai sẽ có cái gì!"

Palmer hét lên, rồi nhấc chăn bông nhịn đau ngồi dậy.

"Không được, không thể chịu đựng được nữa rồi, mình phải xin nghỉ phép thường niên. Nếu cứ tiếp tục thế này, dù không chết thì cũng sẽ có vấn đề về tinh thần."

Palmer không thể chịu nổi nữa. Mặc cho cơn đau đến kinh hoàng, hắn vẫn gắng gượng đứng dậy, mở tấm rèm ngăn, chuẩn bị rời khỏi phòng. Nhưng ngay sau đó Palmer nhìn thấy một người khác đang nằm ở giường bệnh phía bên kia.

Không chỉ có mình Palmer trong phòng bệnh này mà một người khác đã được đưa đến trước hắn từ rất lâu.

Palmer ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn. Mặc dù Cục Trật tự là một tổ chức bạo lực, nhưng đồng thời cũng giống một công ty. Phàn nàn về công ty ở nơi làm việc là một việc tối kỵ.

Sau khi nuốt nước bọt, Palmer lo lắng nhìn sang phía bên kia với hy vọng rằng đó không phải là người quen của mình... Và rồi hắn nhìn thấy một người không thể dùng “quen” để miêu tả nữa.

"Ông... ông chủ?"

Palmer đờ ra tại chỗ, nhìn Lebius đang nằm trên giường bệnh.

Giờ Lebius còn đang trong tình trạng tệ hơn cả Palmer, hầu hết cơ thể của hắn đều được băng bó, thậm chí cánh tay phải còn được quấn thạch cao.

Trong khoảnh khắc cuối cùng tấn công Trái tim Bất diệt, Lebius đã nắm lấy lưỡi của Tài Thiết Chi Kiếm và truyền Aether vào để kích hoạt nó.

Trong lúc cắt đứt Trái tim bất diệt, Tài Thiết Chi Kiếm cũng gần như đã cắt nát cánh tay phải của Lebius, may mà các bác sĩ đến kịp thời nên Lebius mới không mất một cánh tay.

Vết thương ở cả hai tai đã được điều trị bằng thuốc giả kim nên một phần thính giác đã phục hồi. Đối với Lebius thì chút thính giác ít ỏi này đã đủ để hắn lắng nghe xung quanh.

Lebius miễn cưỡng mở mắt ra, hắn vốn đã rất mệt, chỉ có điều không muốn ngủ mà vẫn cố gắng giữ tỉnh táo. Hắn muốn nghe báo cáo nhiệm vụ xong trước khi đi ngủ, từ trước đến giờ Lebius luôn là một kẻ nghiện công việc như này.

“Viết báo cáo nhiệm vụ trước.” Lebius nói rất khẽ, giọng thì trầm xuống.

"Được... được."

Palmer thấy chân mình run lên, không biết là do lo lắng hay sợ hãi.

Trước giờ Palmer luôn dành sự kính trọng cao nhất cho ông chủ Lebius này. Chỉ cần ngồi đó không nói một lời là Lebius đã có thể gây ra rất nhiều áp lực cho Palmer, đấy là còn chưa kể đến những lời mà Palmer vừa nói.

Bất kể Lebius bị thương đến cỡ nào, không hiểu sao Palmer luôn cảm thấy nếu Lebius muốn thì có thể bóp chết mình chỉ bằng một tay.

"Viết xong báo cáo, đưa cho ta, sau đó ngươi có thể nghỉ phép thường niên."

"Nghỉ... nghỉ phép thường niên?"

Palmer choáng váng. Hắn đã sẵn sàng để viết một bản kiểm điểm nhưng Lebius lại bất ngờ phê duyệt nghỉ phép cho hắn.

"Ngươi đã lâu không về cao nguyên Nguồn Gió rồi đúng không? Cũng đến lúc nên về đó một chuyến."

Lebius hoàn toàn không có chú ý tới Palmer kia kỳ diệu tâm lý hoạt động.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Lebius bổ sung thêm, "Ngươi đã làm rất tốt trong hành động lần này. Ta sẽ báo cáo lại với nhà Krex. Ngươi không phải lo lắng về việc bị la mắng khi quay về".

Palmer choáng váng, sau đó thấy hai mắt cay cay, suýt nữa đã không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

"Ông chủ..."

Palmer nắm lấy tay Lebius và nói đủ thứ linh tinh. Còn Lebius thì nhìn Palmer với vẻ khó hiểu, không biết Palmer đang làm gì.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, cánh cửa bị kéo ra, nữ y tá đẩy một bệnh nhân khác vào trong phòng.

Họ còn khéo léo đặt bệnh nhân xuống giường, đâm kim truyền dịch cho hắn rồi treo lọ thuốc sang một bên.

Có người liếc sang thì thấy Palmer không phải đang nằm trên giường bệnh mà lại nắm lấy tay Lebius, vẻ mặt cảm động như sắp khóc.

"Cái tên này…"

Các y tá thì thầm.

Palmer hít một hơi thật sâu để kiềm chế những cảm xúc phức tạp, sau đó tự nhỉ với mình rằng đây chỉ là cách nhìn của người khác, mình không cần phải quan tâm đến chúng, không cần... không cần...

Dụi mắt, không biết sao Palmer luôn thấy kiếp làm việc này của mình có hơi kỳ quặc và lạ thường.

Hắn lảo đảo bước đến cạnh đó, người nằm trên giường bệnh quá quen, chính là Bologo đang nhắm mắt và hít thở chậm rãi.

"Hắn không sao, chỉ là quá mệt và cần nghỉ ngơi một thời gian."

Jeffrey chống gậy bước vào với cái bụng quấn đầy băng, thậm chí còn có một ít máu rỉ ra ngoài.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, mắt đảo qua khuôn mặt của vài người, sau đó thở ra một hơi dài.

Jeffrey nói, "Đúng là một buổi sáng khủng khiếp."

"Nó không thể dùng khủng khiếp để mô tả nó nữa rồi."

Palmer ngồi lại về giường của mình, nói với giọng tràn đầy cảm xúc.

"Không ngờ... Đây là một bữa tiệc sau khi tan làm sao? Chỉ khác là gặp nhau ở cái nơi quỷ quái này." Palmer nói mấy lời vớ vẩn.

Ngẫm lại thì giờ toàn bộ nhân viên bộ đội của Đội Hành động đặc biệt có thể làm nhiệm vụ đều ở đây, ai cũng bị thương, tìm niềm vui trong đau khổ.

Sau đó Palmer nhận ra dường như còn có người đứng ngoài cửa, chỉ có điều nàng vẫn núp ở đó, do dự không dám bước vào.

"Không sao, vào đi."

Jeffrey xua tay. Sau vài giây, Amy thận trọng bước vào.

Là người gây ra sự cố rối loạn của trục thời gian, Amy rất sợ Jeffrey và Lebius. Vào cuối trận chiến, nàng cứ tưởng mình sẽ bị giam lại, nhưng thực tế là không ai để ý đến nàng, do đó nàng cứ thế đi theo đến Viện điều dưỡng Biên Giới này chẳng hiểu vì sao.

Amy gật đầu với Lebius và Jeffrey, rồi lặng lẽ đến bên giường Bologo.

Sự yên bình đã mất từ lâu quay lại, cho đến giờ Amy vẫn còn khá mông lung, như thể nàng vẫn đang ở trong ảo mộng do Hạt giống không tưởng dệt nên.

Nhưng ảo mộng đã chấm dứt, tương lai của mọi nhánh đã được thống nhất và tiếp nối vào hiện thực tuyệt đối và duy nhất này.

Mọi người trong phòng đều được chữa lành bởi sự yên bình đó. Ngay cả Palmer cũng ngừng nghĩ lung tung, nhìn lên trần nhà để giết thời gian.

Đáng tiếc là sự yên bình này không kéo dài được bao lâu, ngoài hành lang có tiếng chạy rầm rầm, rồi một người khác ra mở cửa và xuất hiện trước mặt mọi người.

Bailey vừa thở hồng hộc vừa nhìn Amy. Nàng đã phóng như bay từ Lõi Lò Thăng Hoa đến Viện điều dưỡng Biên Giới không chút chậm trễ.

Amy không còn chống cự khi nhìn thấy Bailey như lúc trước. Không đợi Bailey nói gì, nàng đã mỉm cười và dang tay ra. Trong sự cố rối loạn trục thời gian này, Bailey không xuất hiện trên chiến trường chính diện, nhưng sự trợ giúp của nàng ở khắp mọi nơi.

Bailey không hề khách khí, nhào tới ôm lấy Amy.

“Ngươi vẫn còn sống!” Giọng của Bailey vô cùng vui sướng.

"Uh-huh!"

Amy gật đầu lia lịa, ngay sau đó là tiếng cười ngạo mạn của Bailey vang lên không ngớt.

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Là Anh Đã Cho Em Một Nửa Tình Yêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net