Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thành phố của lời thề, Opus, về đêm vẫn như mọi khi, những người đi bộ dạo bước trên phố và kể cho nhau nghe trải nghiệm trong ngày của mình. Sự náo nhiệt và ồn ào chưa bao giờ chấm dứt ở nơi đây, hệt như một bữa tiệc lớn không bao giờ kết thúc.
Hậu quả do sự cố rối loạn của trục thời gian gây ra không kéo dài. Sau khi Cục Trật tự vận hành hết công suất, nó đã được xử lý trong vòng chưa đầy một tuần. Ngọn lửa dữ dội cháy ngày đêm trong Khe Nứt Lớn, đốt sạch toàn bộ máu thịt sinh sôi, biến chúng thành tuyết đen xám xịt rơi vào Vùng đất bị bỏ hoang.
Phần rắc rối duy nhất là xử lý những công dân đã nhìn thấy Người thăng hoa chiến đấu. Trận chiến rượt đuổi của Bologo và Gold đã gây ra thiệt hại lớn cho các con phố của Opus, vụ việc này thậm chí còn được đưa tin trên đài phát thanh.
May mắn thay, Cục Trật tự đã có nhiều kinh nghiệm trong việc giải quyết vấn đề này. Trong tiếng mắng chửi ầm trời của Bộ phận Hậu cần, các nhân viên hậu cần đã đến từng nhà một, sử dụng một số biện pháp siêu phàm để bóp méo nhận thức của người dân.
Cuối cùng, cuộc truy đuổi trải dài nhiều con phố đã bị Cục Trật tự biến thành một vụ cướp ngân hàng. Một nhóm côn đồ hung ác mang theo bom tự chế cực mạnh trong lúc chạy trốn đã ném bom suốt dọc đường.
Tuy nhiên, dưới sự truy đuổi anh dũng của cảnh sát, đám côn đồ đã bị bắn chết tại chỗ, tòa thị chính đã lại một lần nữa dùng nắm đấm sắt để bảo vệ an ninh và trật tự của Opus một cách hoàn hảo.
Hmm... an ninh… hoàn hảo. •
"Vậy là đã có chuyện lớn như vậy xảy ra ở Opus trong lúc đang ngủ say?"
Trong câu lạc bộ Kẻ Bất Tử, Sore suýt nữa đã nhảy dựng lên sau khi nghe câu chuyện của Bologo.
"Rối loạn trục thời gian!" Sore hét ầm lên.
Bologo bịt tai và nhìn Sore trong bất lực.
Bởi vì câu chuyện về sự cố rối loạn trục thời gian tối nay mà Sore đã cố tình từ chối mọi lời mời. Những người khác trong câu lạc bộ Kẻ Bất Tử cũng rất tò mò về trải nghiệm này nên họ ngồi quây quần bên Bologo như một buổi sum họp diệu kỳ.
E hèm, thực ra cũng không có nhiều người lắm.
Câu lạc bộ Kẻ Bất Tử luôn khá vắng vẻ, nhưng những đám kẻ bất tử này lại rất có thể giày vò, lần nào đến cũng rất sôi động, chỉ có vài người nhưng lại chẳng khác nào lễ hội quốc gia.
Giờ đây, tất cả đã ngồi đàng hoàng bên cạnh Bologo để lắng nghe câu chuyện của hắn với vẻ đầy mong đợi.
"Kể đi! Kể đi!"
Weil ngồi trên quầy bar liên tục dụi lưng vào cánh tay của Bologo để lấy lòng hắn.
Bode ngồi bên trái Bologo. Tuy khuôn mặt của một bộ xương không có biểu cảm gì, nhưng qua các động tác cơ thể là có thể thấy Bode cũng rất quan tâm đến vấn đề này.
Sore rót một ly nước cam cho Bologo, đẩy nó đến trước mặt hắn và háo hức hỏi: "Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?"
"Sau đó..."
Bologo nhìn ly nước cam với vẻ mặt phức tạp.
Thành thật mà nói, sau nhiều lần tua ngược thời gian, Bologo đã sinh ra phản ứng căng thẳng khi nhìn thấy hình ảnh này.
Tất cả đã kết thúc.
Bologo tự an ủi mình như vậy, sau đó cầm ly nước cam lên uống, vị ngọt tươi mát chảy qua cổ họng.
Bologo chậm rãi nói, "Nó khá phức tạp, liên quan đến rất nhiều người và nhiều thứ."
Câu lạc bộ Kẻ Bất Tử đã hỗ trợ hắn rất nhiều trong sự cố rối loạn trục thời gian, thế nênn Bologo rất sẵn lòng lãng phí thời gian nghỉ ngơi quý giá của mình vào ban đêm để kể chuyện cho họ nghe.
"Ví dụ như Cận vệ Lá Chắn, Hạt giống không tưởng, Trái tim bất diệt, Nữ chủ nhân Scarlet, Bạo Chúa..."
Bologo nói ra hết từ nặng nề này đến lời kinh khủng khác. Mỗi khi hắn nói xong một câu, biểu cảm của đám kẻ bất tử lại thay đổi một chút cho đến khi hoàn toàn chết lặng.
Sau đó, Bologo giải thích toàn bộ sự việc một cách cẩn thận cho Sore và những người khác, biểu cảm của mọi người dần trở nên vô cùng đặc sắc.
"Nói tóm lại, tuy rằng Hạt giống không tưởng đã gây ra sự cố rối loạn trục thời gian, nhưng bọn ta cũng đã dựa vào sự cố rối loạn trục thời gian để phá hoại thành công hành động của Cận vệ Lá Chắn, đồng thời còn thu nhận Trái tim bất diệt."
Đã gần một tuần trôi qua kể từ khi sự cố rối loạn trục thời gian chấm dứt, Bologo nói về hậu quả của vụ việc.
"Vết thương của Jeffrey không nghiêm trọng nên đã được xuất viện. Lebius cũng tương tự, nhưng cánh tay của hắn bị thương nặng hơn nên vẫn đang được điều trị tại Viện điều dưỡng Biên Giới.”
Bologo nói, sau đó nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy Lebius, "Nhưng cái tên đó quả thực là một người tham công tiếc việc a."
Sore hỏi, "Là sao?"
"Hắn biến phòng bệnh của mình thành một văn phòng khác, mỗi ngày đều nằm trên giường xử lý tài liệu."
Giọng của Bologo vừa thán phục lại vừa kính trọng. Trên phương diện cống hiến cho công việc thì hắn thấy mình còn thua xa Lebius.
"Palmer hiện cũng đang ở Viện điều dưỡng Biên Giới... Đáng đời. Bác sĩ nói hắn đã có thể về nhà để phục hồi sức khỏe, miễn là thay thuốc đúng giờ, nhưng hắn nằm ì ra đó không chịu xuất viện. "
Bologo vừa cười vừa tức khi nhắc tới biểu cảm của Palmer, "Lebius thấy hắn rảnh rỗi như vậy thì trưng dụng hắn làm trợ lý, mỗi ngày Palmer đều phải giúp Lebius xử lý tài liệu trong phòng bệnh."
Nghe thấy thế, Sore phải cố gắng hết sức để kiềm chế ham muốn muốn cười. Nhưng Weil ở một bên đã gục xuống quầy bar, cười lộ cả bụng.
"Hahaha!"
Mỗi khi nhắc đến Palmer, mọi người đều không khỏi cảm thấy thoải mái hơn. Có lẽ đây là sự xấu xa của con người, khi gặp người xui xẻo hơn mình thì ngươi thường cảm thấy hoàn cảnh hiện tại của mình không đến nỗi tệ.
"Như các ngươi đã thấy, do nhiều nguyên nhân khác nhau mà Đội Hành động đặc biệt tạm thời rơi vào tê liệt, bọn ta đã được Bộ phận Thực địa cho nghỉ phép dài ngày."
Bologo bất đắc dĩ xua tay, Trong khảong thời gian này, hắn không có việc gì để làm, không khác gì thất nghiệp.
"Vậy nên mấy ngày nay ta đang bận những việc khác, chẳng hạn như tìm nhà."
"Đang tìm nhà? Ngươi chuẩn bị dọn đi?" Bode ở bên cạnh hỏi.
"Đúng, bọn ta đã xử lý sự cố rối loạn trục thời gian này một cách hoàn hảo, giết chết một vài Phụ Quyền Giả và Nguyện Cầu Giả, lại còn thu nhận cả Trái tim bất diệt... Đây là lần đầu tiên ta thấy nhiều tiền thưởng đến vậy."
Nói đến đây, ngay cả vẻ mặt luôn bình tĩnh của Bologo cũng đờ ra khi nhận ra rằng mình kiếm được nhiều đến vậy một cách hợp pháp.
"Ta sống quá xa, phòng lại quá nhỏ, sau đó ta đã bàn bạc với Palmer, hắn muốn thuê chung với ta và kiếm một phòng lớn gần Cục Trật tự hơn."
Bologo kể kế hoạch sinh hoạt trong tương lai của mình.
Weil nói đúng trọng tâm, "Sống với Palmer? Ngươi thực sự không sợ bị liên lụy bởi vận rủi của hắn sao?"
Bologo im lặng một lúc, sau đó xoa đầu với vẻ mặt đau khổ, rồi lộ biểu cảm thoải mái: "Quên đi, quen là được."
Quen là được, Bologo tự an ủi mình như thế.
Thực ra hắn cũng muốn từ chối Palmer, nhưng Bologo không thể chịu nổi sự đeo bám của Palmer, lòng tự trọng chỉ đơn giản là một vật cản bước tiến đối với Palmer... Nếu Palmer là một kẻ bất tử thì cái tên này chắc chắn sẽ trở thành Sore tiếp theo.
"Amy đâu?"
Đột nhiên Weil hỏi Bologo, "Là người gây ra sự cố rối loạn trục thời gian, về sau nàng thế nào?"
"Amy à..."
Khi nhắc đến cái tên, Borlogo trầm ngâm suy nghĩ, sau đó thì lắc đầu.
"Sau khi tỉnh dậy ta không gặp nàng. Nghe Jeffrey nói thì nàng đã bị Bailey đưa đi, sau đó bị Cục Trật tự thẩm tra hay gì đó."
Khi nhắc đến chuyện này, Bologo khá lo lắng.
"Mặc dù kết quả cuối cùng vẫn tốt, nhưng suy cho cùng thì sự cố lần này là do nàng gây ra, mà nó lại còn rất phức tạp...
Nhưng Bailey đã hứa với ta."
Weil hỏi: "Hứa cái gì?"
"Nàng nói Amy sẽ ổn, Cục Trật tự chỉ muốn biết điều gì đó từ Amy," Bologo nói, "Chẳng hạn như tình trạng của Amy hiện giờ."
Bologo đột nhiên nghĩ đến chuyện đó, hắn chợt nhớ ra mình vẫn chưa nói với đám kẻ bất tử này nên lên tiếng:
"Đúng rồi, quên nói với các ngươi, Amy đã trở thành một con người."
Bologo nói ra một tin tức gây sốc với vẻ mặt bình thản. Nhưng ngay sau đó giọng điệu của hắn trở nên ngập ngừng.
Hắn cẩn thận nhớ lại mọi chuyện, xúc cảm giống hệt như người của Amy, nắm đấm sắt như là của máy móc...
"Có thể nói là... con người, phải không?"
Bologo không dám khẳng định.